“Bọn họ tìm ta làm gì?” Phong Mạc Nhiên cười giễu cợt một tiếng, đem Phong Huyền Diệp trong lòng ôm chặt hơn nữa.
“Hoàng thượng, người cứ đi xem một chút, nói không chừng, Thượng Quan gia có biện pháp gì.” Bạch Ly Nhược nhanh chóng dậm chân, thật không biết, sao Phong Mạc Nhiên có thể bình tĩnh nhìn Phong Mạc Thần sắp đánh vào kinh thành.
“Bọn họ có thể có biện pháp gì, Thượng Quan Yến chết đi, căn bản do Phong Mạc Thần phái người động thủ, hiện tại, tất cả trút lên đầu ta, chủ ý của bọn họ không phải là muốn Diệp nhi, muốn phù trợ Diệp nhi, ta sẽ không, để cho bọn họ phá hủy hạnh phúc của Diệp nhi!” Phong Mạc Nhiên cúi đầu nh ìn phong Huyền Diệp, khóe môi thủy chung mang theo nụ cười như có như không.
Phong Huyền Diệp cái hiểu cái không ôm Phong Mạc Nhiên, nãi thanh nãi khí nói “Phụ hoàng, ngươi cùng Hoàng nãi nãi sẽ không sao, Diệp nhi sẽ bảo vệ hai người!”
“Diệp nhi...Ngoan...” Phong Mạc Nhiên vuốt ve mặt Phong Huyền Diệp, ánh mắt một mảnh nhu hòa và tĩnh mịch.
“Hoàng thượng, như vậy không phải biện pháp, Phong Mạc Thần một đường đi đến, toàn bộ quan binh mở thành chào đón, tối thiểu, ngươi nên ban chiếu sách.” Bạch Ly Nhược thở dốc, đi tới trước người Phong Mạc Nhiên, hai mắt sáng quắc, lóe ra lưu quang.
“Ngươi ngốc hả, thiên hạ này, người nào làm hoàng đế đều như nhau, để bọn họ liều mạng chống cự, cuối cùng dân chúng vẫn phải chịu khổ, cần gì chứ?” Phong Mạc Nhiên cười buông Phong Huyền Diệp ra, tiểu tử run cầm cập sắp đông lạnh rồi.
Bạch Ly Nhược trầm mặc một hồi, cuối cùng, kết quả lại là nghiệt trái như vậy?
“Chúng ta đi thôi, Ly Nhược, ngày mai ngươi mang theo Huyền Diệp rời đi, trên người ta cóhàn độc, không chống đỡ được mấy ngày.” Phong Mạc Nhiên kéo Phong Huyền Diệp, bắt đầu đi xuống.
Nhìn thân mình gầy gò của Phong Mạc Nhiên, Bạch Ly Nhược đột nhiên nhớ đến lần ở trên bảo tháp Cửu Trọng, hắn quyết kéo mình nhảy từ đỉnh tháp cao hàng trăm mét xuống, khi đó, nàng sợ quá òa khóc, hắn đã nói với nàng, thật xin lỗi.
Thì ra, hàm nghĩa của thật xin lỗi là, hắn muốn giữ nàng lại, thay mận đổi đào.
Phong Mạc Nhiên đi rất chậm, mỗi bước đi, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, tiểu Huyền Diệp ngược lại rất hiểu chuyện dừng lại, díu hắn, Phong Mạc Nhiên siết chặt khuôn mặt Phong Huyền Diệp “Huyền Diệp, phụ hoàng rất vui, lớn lên ngươi sẽ là một hài tử thiện lương.”
Bạch Ly Nhược tiến lên, đỡ Phong Mạc Nhiên, cau mày nói “Hoàng thượng, thật không có biện pháp khác sao? Có lẽ, không bao lâu Hàn Thiên Mạch sẽ tìm được thuốc giải.”
“Có thể tìm ra, đã sớm tìm được, dù sao Phong gia thiếu bọn họ một cái mạng, ta tới trả, rất có đạo lý.” Phong Mạc Nhiên nhàn nhạt như cũ, chỉ sắc mặt là ngày càng khó coi.
“Bọn họ là ai?” Bạch Ly Nhược không nhịn được hỏi một câu.
Phong Mạc Nhiên cầm tay Bạch Ly Nhược, cười bí ẩn “Ta không nói cho ngươi, tránh cho tương lai, sẽ làm khó ngươi.”
Bạch Ly Nhược trợn mắt nhìn Phong Mạc Nhiên, cầm tay Phong Mạc Nhiên, tay của hắn lạnh băng, tay nàng không truyền được độ ấm đến tay của hắn, ngược lại tay của mình cũng thành băng rồi.
Nhận thấy nhiệt độ tay nàng, Phong Mạc Nhiên buông nàng ra, đi tới phía dưới bảo tháp, không ngừng ho khan, năm ngón tay mảnh khảnh che miệng, trong khe hở chảy ra tha máu tươi.
Bạch Ly Nhược vội vàng đưa khăn tay, kết quả Phong Mạc Nhiên lau lau rồi hạ xuống, mỉm cười nói “Thỉnh thoảng ói ra máu, có thể kiện khang thân thể!”
Nhìn máu tươi trong khăn tay, Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, nàng không tin, nàng không cứu được hắn.
Nàng đi tới biệt quyển của Hàn Thiên Mạch, khắp nơi trong viện đều là thảo dược, rất khó tin, nơi này là một góc của hoàng cung.
“Ly Nhược, cứ để hoàng thượng như vậy thôi, tối thiểu, có thể giữ tôn nghiêm của một đế vương cho hắn.” Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt, đối với độc của Phong Mạc Nhiên, muốn nói lại thôi.
“Không được, Thiên Mạch, mạng người lớn hơn trời, dù hắn không thể tiếp tục làm hoàng đế, cũng có thể làm một hiệp khách tiêu dao ở giang hồ, ta không muốn hắn còn trẻ như vậy mà phải chết.” Bạch Ly Nhược nắm một ít thảo dược trong tay, phát ra âm thanh vỡ vụn.
“Điều hắn tiếc nuối nhất chính là ngươi, Ly Nhược, ngươi muốn theo hắn quy ẩn giang hồ sao? Nếu như là vậy, ta lấy tánh mạng của ta thành toàn các ngươi!” Hàn Thiên Mạch đột nhiên sinh khí, nhìn ánh mắt xa lạ trước nay chưa có của Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược nhất thời nghẹn lời, bị ánh mắt hắn hù dọa, bình tĩnh nói “Nói như vậy, vẫn có biện pháp cứu hắn, đúng không?”
“Có, tìm một người có nội công cao, cùng hắn đổi máu, là hắn có thể sống, một mạng đổi một mạng, có phải là biện pháp tốt hay không?” giọng Hàn Thiên Mạch mang theo giễu cợt.
Bạch Ly Nhược chạy trối chết, vì sao, nàng cảm thấy, Hàn Thiên Mạch đối với Phong Mạc Nhiên, có địch ý rất lớn.
Bên trong Lưu Vân điện, tiểu Huyền Đại đang được bà vú ru ngủ, vừa nhìn thấy Bạch Ly Nhược trở lại, tiểu tử liền không chịu ngủ, vùng vẫy tay chân, muốn Bạch Ly Nhược ẵm.
Nhìn cung nữ bận rộn dọn dẹp đồ đạc, Bạch Ly Nhược buồn bực hỏi “Các ngươi dọn dẹp y phục chuẩn bị đi đâu?”
“Hồi Vương phi, là hoàng thượng hạ lệnh dọn dẹp, sau đó Phương thống lĩnh sẽ đưa người cùng thái tử xuất cung.” Cung nữ một mực cung kính trả lời.
Bạch Ly Nhược ôm Huyền Đại tay run lên hạ xuống, đúng lúc, Phương Nham cầm hàn trượng xuất hiện ở Lưu Vân điện.
Hắn vẫn buồn buồn như cũ, đứng ở đó không nói tiếng, giống như một thủ vệ tẫn chức nhất.
Bạch Ly Nhược ôm hài tử đến gần Phương Nham, nhỏ giọng nói “Phương tướng quân, ta cùng Huyền Diệp sẽ không bỏ hoàng thượng, ngươi hãy đi thôi.”
Phương Nham lạnh lùng nhìn Bạch Ly Nhược, nữ nhân này hại hoàng thượng mất thiên hạ, hắn đối với nàng vốn không có hảo cảm, hai tay ôm ngực nói “Phương Nham bình sinh chỉ nghe theo lệnh hoàng thượng!”
“Nhưng là, nhưng là...” lập tức hắn sẽ phải chết, lời này nằm trong cổ họng nàng không sao nói ra được, do dự hồi lâu nói “Phương tướng quân có tính toán gì cho sau này chưa?”
“Bảo vệ hoàng thượng trên đường hoàng tuyền!” Phương Nham lạnh lùng, nói ra mấy chữ này .
Bạch Ly Nhược đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Phong Mạc Nhiên mặc áo trắng nhẹ nhàng, mang theo Phương Nham, trong lòng nàng đã có chủ ý, nhưng vẫn không dám nói ra.
Nàng có thể, thỉnh cầu Phương Nham cứu Phong Mạc Nhiên sao? Như vậy, không công bằng đối với Phương Nham, mà Phong Mạc Nhiên cũng sẽ không đáp ứng.
“Phương tướng quân tội gì phải vậy, rời kinh thành, vẫn có tiền đồ như cũ!” Bạch Ly Nhược thử lên tiếng dò xét.
“Không nhọc Vương phi phí tâm, Phương Pham dù sống hay chết vẫn ở bên cạnh hoàng thượng!” Phương Nham cau mày, khinh bỉ nhìn Bạch Ly Nhược.
“Phương tướng quân, muốn cứu hoàng thượng, thật ra thì không phải là không có cách...” ánh mắt Bạch Ly Nhược ánh hi vọng yếu ớt.
“Đổi máu sao? Hoàng thượng không muốn chết trong tay Phong Mạc Thần, làm một chi quân mất nước!” Phương Nham lạnh lùng.
“Nếu như ta có biện pháp khiến Phong Mạc Thần lui binh thì sao?” Bạch Ly Nhược vội vàng nói ra, ánh mắt sáng lên.
“Như vậy, Phương Nham sẽ đem tánh mạng đi cứu hoàng thượng!” Phương Nham nói lên lời thề son sắt, nhìn Bạch Ly Nhược, giống như lại nhìn thấy hi vọng.
Sau đó hai người đuổi cung nữ, vào Lưu Vân điện tỉ mỉ tính kế sách, Phong Mạc Nhiên nhất định sẽ không tiếp nhận biện pháp này, vì vậy hai người tính toán, điểm huyệt Phong Mạc Nhiên bất tỉnh, sau đó len lén đổi máu, còn Bạch Ly Nhược ra khỏi thành, đàm phán với Phong Mạc Thần.