Bạch Ly Nhược không tiếp tục sống ở Vân phủ nữa, nàng để lại một bức thư rồi tự trốn đi, khi Vân Thiên Mạch phát hiện nàng mất tích, đã là rạng sáng ngày hôm sau, hắn không thể gióng trống khua chiêng tìm nàng, chỉ có thể phái người âm thầm tìm kiếm.
Nhưng người được hắn phái đi, không có một chút tin tức, nàng giống như hư không, hắn chỉ còn cách tìm đến Vân Cảnh Mạch nhờ giúp đỡ thêm một lần nữa.
Vân Cảnh Mạch phái người trên khắp giang hồ, tất cả người dân không còn xa lạ gì với La Sát Môn, khi thiên hạ đổi chủ, cũng đồng thời thủ hạ của La Sát Môn phát triển, càng ngày càng lớn mạnh.
Bạch Ly Nhược một thân nam trang, mái tóc búi oản như nam tử, có cài một cây trâm bạch ngọc, bạch y thanh thoát, dọc đường đi làm không ít nữ tử mê mẩn, người của Vân Thiên Mạch dĩ nhiên không thể dựa vào thân phận một nữ tử để tìm thấy nàng được.
Đến kinh thành, Bạch Ly Nhược đổi nữ trang, khi đi qua Thần vương phủ, nàng dừng chân rất lâu, ba chữ “Thần vương phủ” thu hồi, đại môn thì bị triều đình phong bế.
Trong lòng nàng thoáng qua một tia khác thường, chậm rãi hướng khu vực ngoại thành đi tới, dường như có một lực kéo vô hình, bất tri bất giác nàng đi đến Hoàng Lăng, hiện giờ Hoàng Lăng không có trọng binh canh giữ như thường ngày.
Nàng dễ dàng vào trong Hoàng Lăng, lăng mộ uy nghiêm, không gian là sự xơ xác tiêu điều, đi tới trước một ngôi mộ nhỏ, nàng ngồi xổm xuống, trên tấm bia viết ba chữ “Phong Huyền Diệp”, nàng đưa tay lên vuốt ve tên trên bia mộ, hốc mắt trở nên ẩm ướt.
Sau lưng vang lên một đạo âm thanh đạm mạc “Huyền Đại, quay lại, không được chạy lung tung!”
Nàng quay đầu lại, Phong Mạc Thần cười sủng nịch nhìn Huyền Đại chạy trên mặt đất, hiển nhiên không phát hiện có nàng ở đây, nhìn thấy nàng, lấy làm kinh hãi, ngay sau đó cau mày nói “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Bạch Ly Nhược đứng lên, ngỡ ngàng nhìn hắn, khi nhìn Huyền Đại, vẻ mặt của hắn là sự từ ái, còn nhìn thấy nàng, lại một bộ dạng xa cách, hắn chán ghét nàng đến vậy sao?
“Mẫu thân.” Huyền Đại chạy đến bên cạnh Bạch Ly Nhược, lôi ống quần Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược khom lưng muốn ôm hắn lên, nhưng bị Phong Mạc Thần chặn ngang cướp đoạt.
Huyền Đại ở trong ngực Phong Mạc Thần, hiển nhiên là không hài lòng, đưa cánh tay về phía Bạch Ly Nhược hô lên “Mẫu thân, mẫu thân ẵm.”
Phong Mạc Thần liền ôm Huyền Đại xoay người đi ra ngoài, Bạch Ly Nhược tiến lên ngăn đường đi của hắn “Phong Mạc Thần, tại sao chán ghét ta như vậy?”
Phong Mạc Thần nhìn nàng một cách kỳ quái, cười nhạo nói “Ngươi thật sự mất trí nhớ hay giả bộ hồ đồ?”
Bạch Ly Nhược trừng lớn mắt, bị lời nói của hắn làm nghẹn thở, nàng chậm rãi mở miệng nói “Ta không mất trí nhớ, cũng không giả bộ hồ đồ, tên ta là Mộc Thất, là người xuyên không mà đến, năm tháng trước ở trước mắt ta đã giết một con mãnh hổ.”
Phong Mạc Thần đột nhiên híp mắt, lẫm nhiên tiến lên vén mái tóc nàng, những sợi tóc đen bị dựng lên, nhìn thấy trên gáy trắng nõn vẫn còn dấu răng của Huyền Đại lưu lại, hắn lạnh lùng nhìn nàng “Mộc Thất, quả nhiên là cái tên hay.”
Bạch Ly Nhược vội vàng nhìn hắn “Giữa chúng ta đã có quan hệ gì? Sao ngươi lại nhớ được nó?”
Phong Mạc Thần cười lạnh, quay đầu nhìn phần mộ im lìm, lạnh giọng nói “Ngươi lầm rồi, giữa chúng ta chưa từng xảy ra qua bất cứ chuyện gì, ta cũng không nhớ rõ ngươi, ngươi đi đi, không cần lại hiện ra trướ c mắt ta, trở về hảo hảo sống qua ngày với Vân Thiên Mạch!”
Bạch Ly Nhược thấy hắn muốn rời khỏi, tiến lên một bước bắt ống tay áo hắn nói, “Ngươi nói láo, rõ ràng khi ngươi nhìn ta, căn bản không phải là ánh mắt giành cho một người xa lạ, hơn nữa Huyền Đại còn gọi ta là mẫu thân, giữa chúng ta nhất định từng có chuyện gì, đúng không?”
Phong Mạc Thần tức giận nhìn nàng, gần như hét lên “Ngươi biến, người ta yêu không phải là ngươi, Mộc Thất, ta cho ngươi biết, người ta yêu là Thần vương phi, là Bạch Ly Nhược, là mẫu thân sinh ra Huyền Đại, không phải là ngươi!”
Bạch Ly Nhược sợ hãi, lui về phía sau mấy bước, không hề chớp mắt nhìn Phong Mạc Thần rời đi, đang lúc nàng đờ đẫn, mơ hồ gió thổi qua trong nháy mắt, Vân Thiên Mạch xuất hiện bên người nàng, thản nhiên nói “Tiểu Thất, đừng tự rước lấy nhục.”
Bạch Ly Nhược ngồi xổm người xuống khóc lên, Vân Thiên Mạch ôm chặt lấy nàng, “Tiểu Thất, đừng khóc, ta sẽ đợi ngươi, đợi ngươi quay đầu lại mới thôi.”
Bạch Ly Nhược đứng lên, trên gương mặt vẫn còn vương nước mắt, nhưng ánh mắt đã kiên định, nàng quay đầu lại nói “Ngươi là tới tham gia yến thọ mừng tân đế sao? Ta cùng đi với ngươi, ta muốn nhìn thấy hoàng cung, có lẽ, nơi đó sẽ làm ta hiểu ra điều gì đó.”
Vân Thiên Mạch sau một hồi trầm mặc, chậm rãi gật đầu, hắn sẽ không để cho nàng hiểu ra bất cứ chuyện gì, Phong Mạc Thần, phải chết; tiểu Thất, phải quay đầu lại!
Ban đêm, trong biệt uyển của Vân Cảnh Mạch, Bạch Ly Nhược ngồi trước cửa sổ, hàn phong lay động tóc nàng, thổi bông tuyết qua, nàng vùi đầu trong hai đầu gối, bông tuyết lạnh như băng chui vào cổ nàng, tan ra, một mảnh giá buốt.
Nàng vẫn ngồi không nhúc nhích, lãnh phong đẩy cửa sổ, có bóng đen mơ hồ đi đến, nàng ngẩng đầu, rơi vào trong mắt là một đôi mắt dài nhỏ thâm thúy, muốn mở miệng kêu cứu, lại bị người đó điểm huyệt đạo.
Nam tử ôm nàng đi về phía giường, không nhẹ không nặng ném nàng lên trên giường, từ từ kéo mặt nạ xuống, một khuôn mặt ngũ quan tuấn mỹ hiện ra.
“Phong Mạc Thần.” Bạch Ly Nhược kinh hô ra miệng, ánh mắt không lạnh lùng như bình thường, ngược lại mang theo ý tà nịch trêu đùa.
Phong Mạc Thần cười lạnh thong thả cúi người “Mộc Thất, ngươi thích ta?”
Bạch Ly Nhược im lặng, không hề chớp mắt nhìn vào tròng mắt của hắn, nàng cảm thấy trái tim hít thở không thông, không rõ ý tứ của hắn rốt cuộc là gì.
Phong Mạc Thần chậm rãi kéo thắt lưng nàng “Dáng dấp của ngươi, thật sự rất giống với Ly Nhược, ngươi cũng thích ta, không bằng chúng ta hãy thử xem.”
“Phong Mạc Thần, ngươi dừng tay!” Bạch Ly Nhược bắt đầu sợ hãi, nàng muốn giãy giụa, nhưng đã bị điểm huyệt đạo nên không thể động đậy.
Phong Mạc Thần đã kéo vạt áo của nàng ra, ngón tay chậm rãi hướng tới áo trong, “Ngươi giả bộ cái gì, ánh mắt ngươi nhìn ta, rõ ràng tràn ngập khát vọng.”
“Phong Mạc Thần, ngươi là tên khốn kiếp, ta hận ngươi!” Bạch Ly Nhược thành tiếng, nước mắt tuyệt vọng chảy ra từ trong đôi mắt đẹp, người nàng thích, lại là một người như vậy!
Phong Mạc Thần mỉm cười cởi áo nàng, cúi người hôn cổ trắng nõn của nàng, Bạch Ly Nhược liều chết giằng co, bờ môi nàng tràn ra tia máu, phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, vẻ mặt bất lực cùng tuyệt vọng, làm lòng người sợ hãi.
Trong nhà trọ, ngọn đèn dầu lu mờ chiếu sáng khuôn mặt say ngủ của Huyền Đại, một tia sắc nhọn đau đớn xuyên qua trái tim Phong Mạc Thần, giống như trở về thời điểm Bạch Ly Nhược rời xa hắn.
Hắn che ngực, cố nén đau đớn cùng bất an, nhìn Huyền Đại mê sảng vẫn gọi “Mẫu thân” trong mộng, nội tâm đau xót kèm theo nhức buốt từng đợt từng đợt dội đến, hắn thở dốc, đưa tay phất nhẹ tia máu tràn ra ở khóe môi, mỗi lần nhớ tới nàng, đều nôn ra máu, hắn cười khổ trong nước mắt tràn ngập.