Khí Thiếp Vương Gia Chương 109: Tái sinh

“Đừng khóc” Lạc Đình Nam vỗ vỗ vai nàng “Chúng ta mau trở về đi thôi!”

” Đình Nam, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?” Thiên Tình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi Lạc Đình Nam

Hắn lắc lắc đầu,” Chúng ta trở về vương phủ trước rồi nói sau!”

Sau khi khóc xong, gánh nặng trong lòng rốt cục cũng có chút tiêu tan, nhìn thấy vạt áo của Lạc Đình Nam ướt đẫm nước mắt, nghẹn giọng nói “Đình Nam, làm huynh chê cười rồi!”

” Nói bậy bạ gì đó?” Lạc Đình Nam đau lòng nhìn khuôn mặt gầy yếu của Thiên Tình, ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt nàng, trầm giọng nói “Được rồi, chúng ta lên xe ngựa trước đã!”

1 cỗ xe ngựa màu xám được đánh tới, hắn ôm nàng lên “Nàng tính làm sao bây giờ?”

” Ta……” Sau khi ngồi xuống, Thiên Tình trầm mặc, bàng hoàng di chuyển ánh mắt, lễ thân vương phủ không phải nơi đối tốt với nàng, chỉ là hiện giờ nàng đã không còn chỗ để đi, đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng đáng tiếc đã không còn chảy ra nước mắt nữa, Thiên Tình cong khóe miệng, nhìn thấy 4 phía xa lạ, thì thào mở miệng “Ta muốn về nhà, ta không ngăn cản hoàng huynh, cũng không ngăn cả bất cứ kẻ nào. Đây không phải ta chuyện ta có thể quyết định. Chỉ là ta đã quá đề cao tầm quan trọng của mình rồi, kỳ thật nữ nhân bất quá cũng chỉ là 1 nữ nhân mà thôi, như thế nào có thể vì 1 nữ nhân mà phát động chiến tranh? Bọn họ có lẽ đều có bí mật không thể tiết lộ. Ai…… Ta vẫn nên trở về đi!”

Nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Thiên Tình, Lạc Đình Nam chỉ cảm thấy trong lòng từng trận đau đớn, lúc trước Âu Dương Thanh Minh đối xử với nàng như vậy, nàng vẫn có thể lãnh đạm như mây, mà bây giờ đi 1 chuyến đến hoàng cung, nàng tựa như 1 bông hoa đã héo tàn, nhan sắc mất đi, trở nên ảm đạm

” Không cần suy nghĩ nữa, nếu nàng muốn về nhà, ta đưa nàng trở về, về nhà của Mạc Y Tình!” Lạc Đình Nam trầm giọng mở miệng, không phải không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn càng không muốn nhìn thấy nàng nhớ lại những chuyện thống khổ. 3 ngày đến hoàng cung, hắn nghe nói Hoàng thượng đem 1 nữ tử xa lạ vào Kiền Khôn điện, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì

” Ta không biết, có lẽ nên trở về đi!” Thiên Tình lẳng lặng mở miệng, tựa vào nhuyễn tháp trên xe ngựa

“Nha đầu ngốc này, chuyện trong thiên hạ há có thể do 1 người quyết định, nàng phiền não cái gì? Cứ thuận theo tự nhiên đi!” Lạc Đình Nam bỗng nhiên lại 1 lần nữa ôm chặt lấy thân thể Thiên Tình, ôm gắt gao, không cho nàng giãy dụa “Đừng sợ, có ta ở đây với nàng!”

” Huynh thực giống ca ca của ta!” Thiên Tình tựa vào trong ngực hắn, nhớ những khi khóc lóc bất lực, hoàng huynh đều sẽ ôm nàng an ủi, mà nàng đã cự tuyệt hoàng huynh, hắn có thể thả nàng ra cung, nhất định là đã hạ quyết tâm rất lớn

” Ca ca?” Lạc Đình Nam ngẩn ra, trong lòng có chút mất mát.

Có cái ôm ấm áp, Thiên Tình chìm đắm trong sự ấm áp đó, khi ngẩng đầu nhìn kỹ mới phát hiện hốc mắt Lạc Định Nam tối đen, trong mắt cũng tràn ngập tơ máu, khiếp sợ mở miệng “Đình Nam, người đã bao lâu không ngủ rồi?”

“Cũng không lâu, 3 ngày thôi!” Lạc Đình Nam làm ra vẻ không sao, mở miệng, sau khi cùng nàng tiến cung, hắn đều chờ ở bên ngoài hoàng cùng, mỗi ngày đều vậy, nếu mệt thì ngủ trong xe ngữa, nàng không ổn, hắn như thế nào có thể ngủ

3 ngày? Thiên Tình trợn mắt nhìn Lạc Đình Nam, tựa hồ vài ngày không ngủ đối với hắn căn bản không là vấn đề gì “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Ta chờ nàng!”

“Đình Nam!” Chỉ mấy từ mà đã khiến cho đôi mắt Thiên Tình cay cay “Ngươi thật ngốc, vạn nhất ta không trở ra thì làm sao?”

” Ta không biết, ta chỉ biết mình phải chờ đợi nàng!”

Thực cảm động, Thiên Tình tựa vào trong ngực hắn “Đình Nam, huynh ngủ đi, đợi khi đến vương phủ, ta gọi huynh!”

Gật gật đầu, đôi môi Lạc Đình Nam bất giác cong lên thành 1 nụ cười, ít nhất nàng còn quan tâm hắn. Chỉ như vậy là đủ rồi, trong lòng hắn thấy rất an ủi, ca ca cũng tốt, như thế nào cũng tốt, chỉ cần có thể trông thấy nàng, trong lòng liền thỏa mãn. Ôm lấy nàng, Lạc Đình Nam rất nhanh chìm vào giấc ngủ

Nhìn thấy hắn tựa vào đệm xe mà ngủ, thần sắc của hắn so với nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, xem ra mấy ngày nay hắn không ngừng chờ đợi

Thiên Tình lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Lạc Đình Nam mà ngẩn người, ở hoàng cung, nàng muốn ngăn cản chiến tranh, thậm chí còn vì thế mà nháo lên với hoàng huynh, bây giờ được đi ra, nàng thấy thật may mắn, như lời vừa rồi nàng nói với Lạc Đình Nam, nàng chỉ là 1 nữ nhân mà thôi. Chiến tranh đều có mục đích, nàng căn bản vô lực khống chế

Trở lại vương phủ, Bạch Mai Nhi đi ra nghênh đón, nhìn thấy Thiên Tình và Lạc Đình Nam cùng nhau trở về, nàng tựa hồ thở ra nhẹ nhàng, nói “Rốt cục cũng trở lại, ta thật lo lắng không biết có nên báo với vương gia không đây! Các ngươi có mệt không?”

” Ân!” Lạc Đình Nam gật gật đầu. “Bạch phu nhân, thương thế của Mạc cô nương đã không có gì đáng ngại, phu nhân có thể yên tâm!”

Bạch Mai Nhi cười cười,”Vậy thì tốt quá, Lạc đại phu, vậy chúng ta có thể yên tâm chờ vương gia trở về rồi!”

Lạc Đình Nam cũng gật gật đầu,”Tất cả đều đã mệt mỏi rồi, Mạc cô nương, nàng cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày ta lại xem bệnh cho nàng!”

Lạc Đình Nam chỉ nói với Bạch Mai Nhân là họ đến Hồng y quán chữa bệnh, không nói đến chuyện vào hoàng cung

Bạch Mai Nhi nhìn Thiên Tình mỉm cười, thúc giục “Vậy các ngươi mau trở về đi!”

Thiên Tình cười lại với nàng. Trở lại Mai Nguyệt điện, nàng còn không đợi Tiểu Đường hỏi câu nào đã ra lệnh “Nấu nước cho ta, ta phải tắm rửa!”

” Tiểu thư, ngài đã đi đâu?” tiểu Đường nôn nóng muốn chết

” Ta không có việc gì, không phải mọi việc đều tốt sao? Được rồi, đừng hỏi nữa, ta phải tắm rửa” Thiên Tình không muốn nhiều lời, tiểu Đường cũng không dám hỏi nữa, bởi vì trông nàng như là vô cùng mỏi mệt

Đêm thật sâu, Thiên Tình tắm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa mới cởi trung y, đột nhiên ngoài phòng có âm thanh lạ vang lên. Nàng vốn tưởng rằng là tiểu Đường, ai ngờ cửa mở ra lại xuất hiện 1 bóng người

” Ngươi……” Mới phát ra một âm, người nọ đã nhanh như chớp phi thân tới gần, điểm huyệt nàng

” Không cần sợ. Ta sẽ không giết ngươi.” Tiếng nói của hắc y nhân trầm thấp lạnh như băng, là thanh âm của nữ tử, ả che mặt, lộ ra hai mắt to, tựa hồ sợ Thiên Tình nhìn ra ánh mắt của ả, ả dập tắt nến, cả người tản ra sát khí dày đặc, làm cho Thiên Tình lo lắng

Trong bóng đêm, miệng không thể nói, chỉ có ánh mắt biểu lộ 1 tia hoảng sợ

” Ta đoán không sai. Ngươi quả nhiên là Thiên Tình công chúa! Không ngờ ngươi cư nhiên có thể từ cõi chết sống lại!”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/khi-thiep-vuong-gia/chuong-109/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận