“Em không phải là trách nhiệm hay gánh nặng của anh, anh cũng không cần sắm vai một ông chồng hoàn hảo, tốt tính. Giây phút em đòi chia tay, thâm tâm anh ngoài sự phẫn nộ, còn hiện hữu nỗi sợ hãi day dứt. Em đi công tác hai ngày, anh thấp thỏm bất an, cuống cuồng bỏ bê công việc, chạy tới tìm em. Quyết định đó không xuất phát từ trách nhiệm, mà do cảm xúc chân thật của anh thôi thúc.”
Mục Táp thì thầm: “Cảm xúc chân thật?”
“Trên đường tới đây, tâm trí anh thấu tỏ một điều, đời này nếu anh thiếu em, coi như hỏng bét thật rồi.”
Đầu Mục Táp “Oành” một tiếng, nổ tung tóe. Cô ngẩng lên, nhìn vào mắt anh. Đôi mắt anh trong veo thấy đáy, lộ vẻ bình thản, điềm nhiên.
Giây phút này, cô đã hiếu thấu ý tứ anh muốn biểu đạt. Lời anh nói hàm súc, cô đọng và chứa đựng khá nhiều ý. Song, cô không hề cảm thấy hưng phấn như dự đoán, ngược lại, cô hoang mang không biết nên làm gì.
“Nhất là khi thấy em đứng bên cạnh gã đàn ông khác, anh giận dữ, mất hứng kinh khủng.” Anh ung dung bổ sung thêm,“Anh không thích em như vậy.”
“Anh thì hay lắm hả? Không biết ai nói mấy câu bậy bạ với chị dâu của mình nữa?” Cô kịp thời phản bác.
Tống Vực vẫn giữ vẻ bình thản:“Vậy em ghi tội anh đi. Nhỡ sau này, chúng ta cãi nhau, em cứ lấy tội này ra hăm dọa, chê trách anh .”
“Tống Vực, em bực đấy. Em đang nói chuyện nghiêm túc, không đùa giỡn đâu.” Mục Táp nói,“Nếu anh thật sự muốn cùng em chung sống suốt đời, thì anh dứt khoát không được để ý đến người phụ nữ khác, nghiêm cấm có những hành vi hay lời nói mờ ám dễ gây hiểu lầm, thậm chí không thể lưu giữ trong lòng bất kì cảm xúc nào về cô ta, kể cả hận thù, anh hiểu không?”
“Anh cam đoan mình đáp ứng được những điều kiện trên.” Anh trả lời mau mắn.
“Không cho phép hứa một đằng, làm một nẻo. Anh nhớ kĩ, phải tôn trọng em, tôn trọng hôn nhân chúng ta.”
“Anh chắc chắn làm được.”
Mục Táp cúi gằm mặt, ngắm nghía hai đôi giày, não bộ bắt đầu sắp xếp lại rõ ràng, mạch lạc ý tứ, sau nói:“Nói thật, em không biết nên tin anh lần nữa hay không? Giá trị danh dự của anh trong lòng em đã tụt xuống số âm. Hơn nữa, tính cách tiêu cực của anh…. thêm nhiều phương diện trái ngược với em…..Em hiện tại chưa biết trả lời anh thế nào.”
“Em không cần gấp gáp đưa câu trả lời, em có thể thử thách và quan sát anh.” Tống Vực nghiêng người, ôm cô đặt trên đùi mình, nhìn sâu vào ánh mắt thấp thoáng tia do dự của cô,“Nhưng trước tiên, em phải đồng ý với anh hai điều, không cho phép thương lượng hay từ chối. Thứ nhất, thu hồi vĩnh viễn ý niệm chia tay. Thứ hai, bất luận phát sinh chuyện gì, đều là việc riêng của chúng ta, không được kéo người ngoài vào.”
Ngữ điệu anh trịnh trọng, nhấn nhá từng chữ, ám chỉ Úy Trì Lâm.
Mục Táp chau mày, giãy giụa:“Có ai cà chớn, vô lại như anh không? Câu trước mới nói chấp nhận thử thách và quan sát, đảo mắt liền đưa ra tận hai yêu cầu!”
Tống Vực đè lại đôi tay vùng vằng của cô, tiện thể hôn lên trán cô:“Ngoại trừ hai điều này, những cái khác đều chiều theo ý em tất. Em có thể chỉ trích anh, cãi nhau với anh, thậm chí đánh anh, nhưng nhất thiết đừng động đến hai điểm mấu chốt của anh.”
“Anh căn bản không có thành ý, anh…..” Mục Táp chưa cãi xong, cả người đã lơ lửng trên không. Tống Vực bế ngang người cô lên, sẵn tiện cầm túi xách của cô, phòng chừng nó rơi xuống,“Anh làm gì thế, mau thả em xuống!”
“Chân em đau, để anh bế em một đoạn.” Gương mặt anh bừng sáng nét cười , tốt bụng nhắc nhở,“Đừng la ó nữa, gây chú ý quá kìa.”
Xung quanh, mọi người đều vụng trộm trố mắt nhìn bọn họ. Mục Táp buộc lòng im bặt, đình chỉ phản kháng.
Tống Vực bế cô đi một đoạn, phát hiện cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, không hề lên tiếng:“Ngoan rồi hả? Ngoan như vậy mới dễ thương chứ.”
“Chẳng phải anh luôn yêu cầu em không được làm trái ý anh sao? Em biết tỏng con người anh mà.”.
Tống Vực trầm ngâm thoáng chốc, ánh mắt hiển lộ tia bướng bỉnh, chấp nhất đáng sợ:“Anh sẽ cố gắng cải thiện bản thân đến lúc em vừa lòng mới thôi, nhưng em không thể nuôi dưỡng mấy ý niệm chia tay chia chân gì cả.”
Ngụ ý của anh y chang suy nghĩ của cô. Song anh khéo léo đổi cách nói uyển chuyển hơn tí. Quả là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bá đạo vẫn hoàn bá đạo.
Chương 44
“Thả em xuống đi, em có chuyện muốn nói.” Mục Táp vỗ nhẹ lồng ngực anh.
Tống Vực nghe lời thả cô xuống, đem túi xách trả cô, tiện thể sửa sang lại áo khoác cho cô. Gió vẫn thổi ào ào, tạt vào khuôn mặt, khiến chóp mũi cô ửng đỏ. Thấy cô khụt khịt hai cánh mũi, anh liền rút chiếc khăn tay xoa mũi cô.
“Tống Vực, nhân đây em cũng muốn trình bày rõ ràng thái độ của em trước tình cảm.” Giọng nói Mục Táp vô cùng nghiêm túc,“Em cảm thấy việc yêu một người, kì thực hết sức đơn giản. Khi đã yêu, em nhất định sẽ chung thủy, toàn tâm toàn ý với đối phương. Không ngại đứng trên lập trường của đối phương để suy nghĩ mọi vấn đề một cách thấu đáo hơn. Đương nhiên em sẽ hết lòng quan tâm, săn sóc đối phương, bao dung đối phương trong giới hạn nhất định, tình nguyện làm những việc khiến đối phương vui vẻ, hạnh phúc. Và trên hết, em yêu cầu đối phương cũng đáp trả em bằng thái độ tương tự. Tống Vực, em không nói đùa đâu, đây chính là thái độ của em trong tình yêu.”
Cô tạm dừng một lát, sau tiếp tục,“Mẹ em qua đời sớm, em bất đắc dĩ phải sống cùng gia đình mới của bố. Mặc dù không bài xích chuyện sống cùng dì Kiều, song trong khoảng thời gian đầu, em vẫn tự phong bế bản thân, quên hẳn nụ cười niềm vui, tự nhốt mình trong miền kí ức chỉ có mẹ và em. Thế nên mối quan hệ giữa em và hai mẹ con dì Kiều luôn tồn tại khoảnh cách tình cảm khá lớn. Hơn nữa bố bề bộn công việc, không thể dành nhiều thời gian bên cạnh em, dẫn đến kết quả, em cô độc trong suốt thời gian dài. Dần dà, thâm tâm em phát sinh khát vọng xa xỉ, em hi vọng trên đời này, sẽ có một người thật lòng thật dạ yêu thương em, và em cũng yêu người đó bằng tất cả trái tim.”
“Anh hiểu.” Bàn tay Tống Vực nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, vén lại những sợi tóc bay lòa xòa,“Còn gì nữa không?”
“Lúc lấy anh, em thật sự chưa suy nghĩ kĩ càng, thấu đáo. Nhưng càng về sau, em dần nghiệm ra, nếu lựa chọn cùng anh chung sống cả đời, em nhất định phải chấp nhận đối mặt với một vài vấn đề.” Mục Táp nói,“Ví dụ như sự việc xảy ra ở thư phòng, hành động và lời nói của anh với Mạc Tử Tuyền làm em khó chịu lắm. Em nghĩ, nếu anh thật sự tôn trọng em thì anh không đời nào gây ra những chuyện quá đáng như vậy. Đáng tiếc tới tận bây giờ, em vẫn bị ám ảnh bởi sự việc hôm đó”
“Vậy nên?” Tống Vực nhìn cô chăm chú, hỏi thẳng vấn đề.
“Vậy nên.” Mục Táp điềm nhiên đáp,“Anh tạm thời ở giai đoạn thử thách và quan sát.”
Tống Vực thoáng ngớ người, rồi vui mừng ôm cô thật chặt:“Táp Táp, cám ơn em đã cho anh cơ hội.”
“Thôi đi, đừng lợi dụng ôm ấp nữa. Giả dụ em không cho anh cơ hội, anh có tình nguyện buông tay em không?”
Đôi tay Tống Vực siết chặt vòng ôm, hàng mi dài khẽ rủ, đôi mắt lành lạnh trầm tĩnh như thể bông tuyết tan chảy. Anh âm thầm tiến sát bờ môi cô, dùng đầu lưỡi miêu tả viền môi đỏ: “Không bao giờ, anh vĩnh viễn không buông tay em.”
Nụ hôn của anh hiển lộ sự trân trọng qua động tác phối phợp dịu dàng của môi và lưỡi. Lúc đầu lưỡi anh thành công tách mở hai hàm răng trắng, Mục Táp thoáng hoảng hốt, nhưng chưa kịp phản ứng, hai đầu lưỡi đã quấn rịt vào nhau. Anh dùng kĩ xảo điêu luyện thăm dò từng tấc từng tấc khoang miệng cô, đầu lưỡi anh thong dong, cẩn thận đảo quanh từng chiếc răng của hai hàm trên dưới, khiến cô chìm đắm trong từng dòng điện tê dại.
Dần dần, thần trí cô lâng lâng, mê mải, đôi tay vô thức đặt trên bờ vai anh. Nhận thấy cô đáp lại, Tống Vực được nước lấn tới, đôi tay anh bóp chặt vòng eo thon thả, xoay người chuyển đổi góc độ hôn khác. Nụ hôn càng lúc càng say mê, nồng nhiệt hơn. Bấy giờ Mục Táp chợt hồi hồn, phát hiện người xung quanh đang nhìn họ như thể săm soi người ngoài hành tinh. Cô theo phản xạ đẩy anh ra, song tốn công vô ích, hai đôi môi vẫn hòa quyện khít khao. Mục Táp vừa choáng váng vừa xấu hổ, cuối cùng quyết định nhắm tịt mắt.
Đợi khi Tống Vực buông tay, cô mới dám mở mắt, nhìn anh đăm đắm. Cô rất thích đôi mắt Tống Vực, đôi mắt sâu tựa biển, như muốn xuyến thấu lòng người, khiến cô rung động khôn nguôi.
Anh lưu luyến mơn man bàn tay cô, nói chắc như đinh đóng cột: “Dù em có lẩn trốn hàng trăm lần, anh cũng truy đuổi em tới cùng.”
Mục Táp mếu dở khóc dở, hết than rồi lại thở.
“Chúng ta đi dạo tiếp.” Anh dắt cô đi loanh quanh công viên.
“À, suýt nữa em quên hỏi, ngày xưa lúc anh và Mạc Tử Tuyền hẹn hò, hai người thường hay làm gì?”
Tống Vực nghiền ngẫm:“Không làm gì hết.”
“Anh nghĩ mình đang nói chuyện với trẻ con chắc.”
“Ừ thì….trượt băng, cưỡi ngựa, chơi game, tennis, hệt như lúc anh đi chơi với mấy thằng bạn thôi.”.
Mục Táp phát hiện, anh thật ma lanh, giảo hoạt, khéo léo đánh đồng “bạn gái cũ” với bạn bè bình thường.
“Thế à.” Mục Táp gật đầu, giả vờ thuận miệng nói: “Khá giống em thời trung học. Khi đó, em và bạn trai thường hay đi dạo, ngắm cảnh hồ, chơi game, cùng làm cơm nắm đi dã ngoại. Anh ấy còn tự tay hái trái cây cho em ăn, rồi chúng em nhoài người nằm trên cỏ phơi nắng……” Đang thao thao bất tuyệt, Mục Táp nhận thấy bàn tay mình sắp bị ai kia bóp nát. Cô ngước mắt, thấy Tống Vực đang nhìn mình chằm chặp, khóe miệng anh cười như không cười.
“Phong phú thật, còn gì nữa không, kể anh nghe hết đi?” Anh nâng cao âm cuối, ánh mắt bắn tia đe dọa.
“Hết rồi.” Mục Táp ôn tồn trả lời. Cô khá am hiểu nghệ thuật tiến lùi đúng lúc.
“Tốt.” Anh thản nhiên lên tiếng, tỏ ý hôm nay là ngày vui, anh không thèm so đo, chấp nhặt.
“Đã qua rồi.” Cô nhắc nhở.
“Ờ.” Anh thình lình ghé miệng sát tai cô, rì rầm: “Nhớ kĩ, đây là lần cuối cùng, anh cho phép em nhắc tới gã đàn ông khác.”
“Thôi đi mau lên, mọi người cứ nhìn chúng ta hoài.”.
Lần công tác này của tổ dự thầu kéo dài hơn bốn ngày so với dự tính, đã vắt kiệt sức lực của mọi thành viên, thậm chí Tiểu Thụy Lệ vì không thích nghi được khí hậu mà liên tục nôn mửa, tiêu chảy. Ngay ngày kết thúc công tác, Mục Táp được ông sếp mời lên nói chuyện riêng. Ông ta khen cô đạt thành tích công tác xuất sắc, và thông báo tin tức bất ngờ, ông ta phá lệ, lấy ngày nghỉ làm phần thưởng, cho phép cô nghỉ ba ngày.
Tống Vực nghe cô kể xong, nói: “Đây là chuyện tốt, chúng ta sẽ có nhiều thời gian đi thăm thú, thưởng thức thêm vài cảnh đẹp. Không phải em muốn tham quan bảo tàng bưu chính ư?”
“Nhưng sao ông ta lại tốt bụng đột xuất, cho em nghỉ phép ba ngày?” Mục Táp suy nghĩ nát óc cũng không ra lí do. Ngày thường, ông ta coi trọng lợi nhuận, hoa hồng như mạng, luôn mồm tíu tít, dặn dò nhân viên phải đặt hai chữ ‘chuyên cần’ lên hàng đầu. Ông ta kị nhất việc nhân viên đi trễ về sớm. Thậm chí, nhân viên chỉ xin phép về sớm hơn một giờ, ông ta cũng hoạnh họe đủ đường, bắt viết báo cáo trình ông ta, đợi ông ta phê chuẩn xong, mới được về.
Ba ngày nghỉ ngơi? Nếu là bình thường, thì đây chính là giấc mộng hão huyền.
Bỗng nhiên trong đầu lóe sáng, cô quay sang nhìn Tống Vực, nghiêm nghị hỏi:“Chuyện này có dính dáng anh không?”
Tống Vực không phủ nhận, gật đầu cái rụp:“Anh chỉ tình cờ hàn huyên vài câu với ông ta.”
“Nội dung cụ thể?”