Khóa Trụ Tim Em (365 ngày hôn nhân) Chương 66.2

Chương 66.2
Ngày 4 tháng 1 - Tuyệt vọng

Anh nhẹ nhàng nói: " Đừng sợ, để tôi đi xem cánh cửa kia, xem chúng ta có thể ra được ngoài hay không! " 

Lãnh Tử Tình vội vàng tách khỏi người anh, đột nhiên mới phát hiện do mình căng thẳng và sợ hãi quá, nên đã bám anh rất chặt. 

Tuy nhiên cánh cửa kia, cho dù Lôi Tuấn Vũ có lôi kéo thế nào, ra sức đá rồi đẩy, nhưng vẫn không hề nhúc nhích! Anh đập cửa thật mạnh, gọi lớn: " Có ai không? Cổ? Hiên? Trần Hàng? Có ai không? " 

Ngoại trừ nghe thấy tiếng hét của chính mình trong bóng tối ra, không có bất cứ một âm thanh nào khác nữa. Hiệu quả cách âm của căn phòng này quả thật đáng kinh ngạc. 

Lãnh Tử Tình mệt mỏi dựa vào vách tường, bóng tối làm cô vô cùng sợ hãi. Chỗ này một chút ánh sáng cũng không có, cho dù là ánh mắt của đối phương cô cũng không thể nhìn thấy. 

Đột nhiên chạm vào một chiếc nút nổi lên trên tường, đập vào đầu vai của cô. Cô lập tức gọi: " Tuấn Vũ, anh xem trên tường có cái nút gì này? " 

Cô không dám tự mình xem xét, chỉ có thể nghĩ tới Lôi Tuấn Vũ. 

Lôi Tuấn Vũ lập tức đi đến bên người cô, trong bóng tối quờ quạng, chạm vào cánh tay cô đang chỉ, theo hướng tay cô vươn ra, sờ lên vách tường. Rất nhanh anh tìm được một chiếc nút tựa hồ như là công tắc đèn. 

Trầm tư vài giây, anh nói: " Là cái công tắc đèn. " 

Lãnh Tử Tình mừng rỡ: " Tuấn Vũ, vậy thì bật nó lên! " Liền đưa tay ra muốn bật lên. 

Lôi Tuấn Vũ lập tức bắt lấy tay cô: " Không nên! Vừa xong toàn bộ hệ thống đều đã bị mất điện, bây giờ có bật lên cũng không mang lại lợi ích gì, ngược lại còn có khả năng sẽ gây ra phiền toái không cần thiết! " 

Nhận thấy được sự thất vọng của cô gái trước mặt, Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng kéo cô sát vào người mình, hai người dựa vào vách tường, từ từ ngồi xuống. 

Yên tĩnh, cả hai đều không nói chuyện. Yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương. 

Lúc này, Lãnh Tử Tình mới phát hiện da thịt hai người nhiều chỗ đang dính sát vào nhau. Hơi thở nam tính của anh ở ngay phía trên đầu mình, dần dần vây quanh, bao phủ cả người cô. 

Đột nhiên trong đầu lướt qua hình ảnh lúc nãy hai người bọn họ vừa mới hôn nhau, khuôn mặt cô nóng bừng, cả người không khỏi hơi run run, lông tơ lập tức đều dựng đứng hết lên. 

Trên đầu, một thanh âm nhỏ giọng hỏi: " Làm sao vậy? " 

Lãnh Tử Tình chỉ lắc lắc đầu, không nói gì. Cô cắn chặt cánh môi. Tại sao có thể như vậy chứ?! Trong tình thế nguy cấp này, vậy mà cô lại còn nghĩ đến những chuyện như vậy! Đầu óc có phải bị chập mạch rồi không? 

Tiếp theo vẫn là im lặng. 

" Tuấn Vũ, anh bảo chúng ta có thể đi ra ngoài được không? " Lãnh Tử Tình nhỏ giọng hỏi. Cô đột nhiên có chút bình tĩnh. Tim dần dần không còn đập nhanh nữa. 

" Ngốc! Đương nhiên rồi! " Lôi Tuấn Vũ tự tin lên tiếng đảm bảo. Tuy vậy, trên thực tế trong lòng anh cũng không dám nắm chắc, nội tâm không khỏi càng thêm nôn nóng. 

Không được, không thể cứ ngồi đây chờ chết! Lôi Tuấn Vũ lần theo vách tường, muốn sờ xem có thể tìm ra công cụ hữu ích gì không. Nếu có, anh có thể dùng nó để phá cửa. 

Đột nhiên, một tiếng thở dốc nặng nề truyền đến, dường như là tiếng thở hổn hển của đàn ông. Từ phía trên đầu truyền xuống! 

Lãnh Tử Tình kinh ngạc, là ai?! Trong phòng này còn có người nào khác sao? " Tuấn Vũ? Là anh à? " Sao cô lại cảm thấy âm thanh này hình như là từ phòng bên trên vọng xuống, sợ tới mức khuôn mặt nhất thời trắng bệch. 

Lôi Tuấn Vũ cũng nghe thấy. " Ai?! " Anh quát to! Nhanh chóng trở lại bên cạnh Lãnh Tử Tình, đẩy cô ra phía sau, dùng chính cơ thể mình để che chắn. Ngước lên đỉnh trần nhà tối đen, hy vọng có thể nhìn thấy gì đó, nhưng tất cả chỉ toàn một màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy. 

Sau đó, là tiếng thở dốc của phụ nữ, tựa hồ còn kèm theo tiếng ngân nga. Âm thanh của hai người cùng đan xen vào nhau, càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng vang dội. 

" Ai? Ai ở trên đó? " Lôi Tuấn Vũ không khỏi không nhíu chặt mày. Loại âm thanh dồn dập mà giao hòa này, anh rất quen thuộc! Rõ ràng là tiếng đàn ông và phụ nữ tại khúc dạo đầu hoan ái. 

Lôi Tuấn Vũ đột nhiên có một dự cảm. Sự việc ngoài ý muốn này, chẳng lẽ là do Trần Hàng cố ý sắp xếp?! Đây chính là cái gọi là "Lắng nghe thanh âm của hơi thở"? 

Nguồn: truyen8.mobi/t50170-khoa-tru-tim-em-365-ngay-hon-nhan-chuong-662.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận