Không Thể Buông Tay Chương 64: Đòi nợ

Dịch: Mon

Đoàn Chi Dực vòng tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình.

“Anh hai, chị, hai người thật là xấu hổ!” Hai cậu nhóc song sinh vẫn còn ở đấy, thấy hành động của hai người thì cười đùa giễu cợt. Con nít bảy tuổi, đã lờ mờ hiểu chuyện.

Lúc này Vệ Lam mới nhớ ra bên cạnh còn có người, cô xấu hổ đứng thẳng người dậy, nhìn hai cậu nhóc đang thích chí kia.

Đoàn Chi Dực giả vờ trừng mắt với hai cậu nhóc đang cười khúc khích kia: “Con nít biết gì, qua bên kia chơi đi.”

Quản gia ở bên ngoài, có lẽ nghe bên này ồn áo nên chạy vào, một tay một đứa, dắt hai tiểu thiếu gia đi: “Đi thôi đi thôi, theo bà ra ngoài chơi, đại thiếu gia và chị kia còn có việc phải làm.”

Vệ Lam thấy hai đứa trẻ bị dắt đi nhưng cứ vài bước là ngoái đầu lại, nháy mắt ra hiệu với họ.

“Trẻ con bây giờ đúng là con nít quỷ, nhưng cũng thật đáng yêu.” Cô cười.

Vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên giữa vườn hoa yên tĩnh.

Vệ Lam lấy ra xem, là điện thoại từ nhà gọi đến. Cô nhấn nút nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói có vẻ khác thường của mẹ cô.

Đoàn Chi Dực chỉ nghe thấy cô gọi mẹ một tiếng, sau đó dạ dạ vài cái chứ không nghe rõ bên ấy nói gì.

Vệ Lam ngắt máy, mặt hiện lên vẻ vui mừng, ngẩng cao đầu, nắm lấy tay anh: “Đi thôi, về nhà với em, mẹ em muốn gặp con rể tương lai.”

Nhưng điều bất ngờ là Đoàn Chi Dực lại cứng đờ người, đứng im không nhúc nhích, hơi cúi đầu, chân mày khẽ chau lại, sắc mặt thoáng thay đổi.

Vệ Lam nghi hoặc quay đầu lại nhìn anh: “Anh sao thế?”

Đoàn Chi Dực như đang ngẫm nghĩ gì đó, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Mẹ em cũng biết chuyện tai nạn xe cộ rồi sao?”

Vệ Lam ừ một tiếng: “Em đưa ẹ xem cái CD Quách Tử Chính đưa cho em rồi.”

Đoàn Chi Dực lại im lặng, đến khi nụ cười của Vệ Lam cứng lại trên môi thì anh mới nói nhỏ: “Có phải vì tai nạn mà mọi người muốn báo ân không?”

Vệ Lam ngẩn ra, không dám tin mà nhìn anh, không biết tại sao anh lại nghĩ vậy? Đúng là vì biết năm đó anh cứu cô nên mới bị thương ở chân nên cô mới đến tìm anh, nhưng lẽ nào ai cứu cô thì cô cũng lấy thân báo đáp sao? Cho dù người đó là anh A anh B, ông C ông D sao? Chỉ cần là ân nhân cứu mạng của cô thì cô sẽ lấy thân báo đáp sao?

Cô tức giận lườm anh một cái, đang định lên tiếng giải thích thì lại nhìn thấy ánh mắt mất mát và mang theo vẻ cam chịu của Đoàn Chi Dực. Anh thở dài một hơi, lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: “Nếu là thế mà được ở bên em thì cũng không sao cả.”

Khóe mắt Vệ Lam chợt thấy cay cay, cô ra sức đập mạnh anh một cái: “Ngốc quá! không phải thế đâu!” Xong, cô lại nói tiếp: “Có điều chắc mẹ em nghĩ thế đấy. Bà biết vì cứu em mà ngay cả tính mạng anh cũng không cần thì chắc chắn bây giờ đang áy náy và tự trách lắm đây.”

Sắc mặt Đoàn Chi Dực đã khôi phục lại bình thường, anh không cho là đúng: “Lúc ấy cũng chỉ có một hai giây, nhấn ga bẻ vô lăng cũng là do vô thức chứ làm gì nghĩ nhiều thế đâu.”

Vệ Lam vờ như bừng tỉnh, gật đầu: “Nói thế thì lúc ấy anh thuần túy là vì xả thân làm việc tốt, không liên quan tới người được cứu là ai đúng không? Cũng phải, lúc ấy anh không biết em mà!”

Công trạng vĩ đại bị phủ nhận, bạn học Đoàn Chi Dực lập tức quýnh lên: “Sao lại như thế được? Nếu là người khác thì anh đã không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”

Vệ Lam cười phì, khoác lấy tay anh: “Em nói đùa thôi mà! Lúc ấy em mới học lớp 10, không hề quen biết anh sao anh lại biết em? Chẳng lẽ học người ta yêu thầm mà không dám để em biết?”

“Ai yêu thầm em chứ? Em đừng có tự kỷ.” Mặt Đoàn Chi Dực nhăn nhó, chết cũng không chịu nhận.

Vệ Lam xì một tiếng, dựa đầu vào vai anh: “Được được được, là em yêu thầm anh, chịu chưa?”

Đoàn Chi Dực lại bất mãn hừ một cái.

Về tới nhà Vệ Lam, ba mẹ cô đều có ở nhà như dự tính, chỉ có điều tình hình của hai người làm người ta phải bất ngờ. Mẹ cô thì cúi đầu, không ngừng lau nước mắt, còn ba cô thì vỗ vỗ vào lưng an ủi bà.

Hình như phản ứng hơi quá thì phải. Vệ Lam lặng lẽ chống trán.

Mẹ cô nghe ngoài cửa có tiếng động thì lập tức đứng dậy đi tới trước mặt họ, nhưng không thèm nhìn con gái mình lấy một cái mà trực tiếp nắm tay Đoàn Chi Dực, bộ dạng giống như gây nghiệp chướng nặng nề, hối hận không kịp: “Tiểu Đoàn, trước đây là do cô không tốt, con đừng để trong lòng. Cô biết là con thật lòng với Lam Lam, sau này hai đứa hãy ở bên nhau, cô tuyệt đối không phản đối nữa.”

Về cơ bản, Đoàn Chi Dực đã có chứng ngại giao tiếp nhẹ, năng lực giao tiếp với người lớn càng là số âm. Ba mẹ vợ tương lai phản ứng như vậy, anh bỗng cảm thấy người không được tự nhiên, ấp a ấp úng không biết nên nói gì, sau đó đành phải quay đầu sang cầu cứu Vệ Lam ở bên cạnh.

Vệ Lam thấy mẹ mình khóc lóc kể lể như vậy thì đã đau đầu lắm rồi, trước khi bà lu loa lên, cô kéo bà ngồi xuống sô pha: “Mẹ, mẹ đừng kích động, chẳng phải bây giờ rất tốt đấy sao? Đoàn Chi Dực muốn ở bên cạnh con chứ đâu phải tới đòi nợ đâu mà.”

Cô nói xong thì những giọt nước mắt đã khô của mẹ cô nay lại trào ra như đê vỡ, bà nắm tay cô: “Cái mạng của con là nó cứu, nó tới đòi thì cũng đương nhiên thôi.”

Ba cô cũng đồng ý: “Mẹ con nói phải đấy.”

Đoàn Chi Dực nhìn cảnh tượng trước mặt, hít sâu một hơi rồi bước tới, nửa quỳ nửa ngồi, từ tốn nói với hai ông bà: “Cô chú, chuyện tai nạn cô chú không cần để trong lòng. Chỉ cần Vệ Lam không thích thì con tuyệt đối không dùng chuyện này để yêu cầu cô ấy ở bên cạnh con. Con không muốn cô ấy ở bên cạnh con chì vì muốn báo đáp.”

Mẹ Vệ Lam ngẩn ra, thút thít càng dữ dội hơn.

Trải qua việc này, thái độ của mẹ Vệ Lam với Đoàn Chi Dực xoay chuyển 180 độ. Sau khi cảm thán xong thì hết sức nhiệt tình, kéo anh lại nói chuyện suốt cả buổi chiều, gạt Vệ Lam và ba cô sang một bên.

Ăn xong bữa tối thịnh soạn, mẹ Vệ Lam phát huy tính cách cường điệu của mình. Vệ Lam vốn định tiễn Đoàn Chi Dực về nhưng không ngờ lại bị mẹ cô kéo lại: “Tiểu Đoàn, con xem, con và Vệ Lam chia cách lâu như vậy, chắc chắn là có rất nhiều chuyện để nói, chi bằng tối nay ở lại đây đi.”

“Mẹ…” Vệ Lam hết biết nói gì.

Bây giờ Đoàn Chi Dực không muốn xa Vệ Lam một phút nào cả, nhưng lại chưa tiện đưa con người ta về nhà mình nên đang chuẩn bị ấm ức ra về, không ngờ mẹ cô lại thốt ra lời vàng tiếng ngọc, anh lập tức mừng như mở cờ trong bụng, vội vàng nói: “Cảm ơn cô.”

Từ sau khi Vệ Lam học đại học, phòng của cô rất ít khi được sử dụng nên vẫn giữ lại y nguyên như thời thiếu nữ, sắp xếp vừa đơn giản vừa ấm áp, chăn mền cũng có hình các nhân vật hoạt hình của những năm trước.

Vệ Lam tắm rửa xong thì thấy Đoàn Chi Dực đã cởi sạch trơn, nằm trên giường của cô, ôm gối lăn qua lăn lại.

“Sao anh không mặc quần áo?” Vệ Lam nhíu mày hỏi.

“Áo thun em đưa cho anh giống như là áo ôm, không mặc còn hơn.” Đoàn Chi Dực ôm mền, nói rất thản nhiên.

Có điều anh đang nói thật, lúc nãy anh tắm rửa, vì không có quần áo để thay nên Vệ Lam đưa cho anh cái áo thun thật to của cô. Không ngờ vì dáng người chênh lệch, cái áo cô mặc vốn rộng thùng thình nay trở nên nhỏ xíu, ôm sát người, nhìn dở dở ương ương, không thoải mái chút nào.

Vệ Lam ngồi xuống giường, liếc anh một cái: “Ai bảo anh không về nhà mình.”

Đoàn Chi Dực từ phái sau ôm eo cô: “Nơi nào có em thì chính là nhà.”

Vệ Lam làm ra vẻ rùng mình vì lời anh nói, không ngờ còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh kéo xuống, trong nháy mắt lại bị anh đè lên.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/khong-the-buong-tay/chuong-64/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận