Không Thể Buông Tay Chương 66: Chương kết (2)

Dịch: Mon

Trước ngày hôn lễ, nhà Vệ Lam đón một vị khách khiến cô rất bất ngờ.

Lúc Vệ Lam mở cửa ra, nhìn thấy Quách Chân Chân mỉm cười dịu dàng đứng đó thì hơi kinh ngạc. Từ hơn nửa năm trước, Quách Chân Chân từ Giang Thành trở về, hai người chỉ ở trên mạng trò chuyện với nhau đôi ba câu cho có lệ.

Bây giờ, vì Đoàn Chi Dực, Vệ Lam luôn cảm thấy hơi áy náy với Chân Chân.

Nhưng Quách Chân Chân lại cười lanh lảnh, đẩy cô một cái rồi tự bước vào nhà, cười nói: “Không mời mình làm phù dâu thì thôi cũng được, nhưng dám không thông báo ình biết, Vệ Lam à, cậu không xứng mặt bạn bè gì hết.”

Mẹ Vệ Lam đang ở phòng khách sửa sang lại mấy thứ trong buổi hôn lễ, nhìn thấy Chân Chân vào thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vỗ trán, đứng dậy vẫy tay với cô: “Trời ạ! Là Chân Chân phải không? Cô không gặp con 10 năm rồi đấy!”

“Con chào cô. Không ngờ nhiều năm không gặp mà cô vẫn còn nhận ra con.” Chân Chân cười chào hỏi. “Nghe nói Vệ Lam sắp kết hôn nên con tới xem thế nào. Cậu ấy không báo cho con biết, cô nói xem có nên đánh đít hay không?”

“Thế sao?” Mẹ Vệ Lam không rõ đầu đuôi trong đó. “Cô cứ tưởng mấy đứa vẫn không liên lạc chứ?”

“Mẹ, con và Chân Chân lâu ngày mới gặp, tụi con vào trong phòng nói chuyện đây, mẹ làm tiếp đi.” Nói xong, Vệ Lam nắm tay Quách Chân Chân kéo cô vào phòng mình.

Cửa được đóng lại, Quách Chân Chân thấy Vệ Lam có vẻ chột dạ thì che miệng cười ha hả: “Vệ Lam, làm gì mà giống như mắc tội ác tày trời thế? Chuyện giữa cậu và Đoàn Chi Dực mình biết hết rồi, cậu cứ yên tâm đi, mình đã sớm không còn ý định gì với anh ấy.”

Nghe Quách Chân Chân nói thế, rồi nhìn vẻ thản nhiên của cô ấy thì cuối cùng Vệ Lam mới khẽ thở phào.

Quách Chân Chân đi tới chỗ cái giường, nằm chỏng vó lên ấy: “Vệ Lam, cậu còn nhớ lúc nhỏ không? Có nhiều khi ba mẹ mình bận quá không có ở nhà, mình sẽ tới nhà cậu ngủ, lúc đó chúng ta còn tâm sự bao nhiêu chuyện của thiếu nữ mới lớn.”

Vệ Lam cũng nằm xuống cạnh cô, cười nói: “Ừ, lúc đó là những năm tháng ngây thơ hồn nhiên.”

“Vệ Lam.” Quách Chân Chân nghiêng người lại đối diện với cô, ung dung nói: “Thật ra cậu và Đoàn Chi Dực ở bên nhau mình không hề bất ngờ tí nào cả. Lúc ấy Đoàn Chi Dực chuyển tới lớp chúng ta, vì thích anh ấy nên hàng ngày mình đều len lén nhìn anh ấy, anh ấy ngồi phía sau cậu. Cậu biết không, rất nhiều lần mình thấy anh ấy nằm xoài lên bàn giống như đang ngủ nhưng ánh mắt thì cứ nhìn bóng lưng cậu mà đăm chiêu. Mình nghĩ, chắc chắn là anh ấy đã thích bạn thân của mình mất rồi.”

Vệ Lam hơi xấu hổ, lại cảm thấy ngọt ngào: “Thật sao?”

“Ừ.” Quách Chân Chân gật đầu: “Cậu biết khi ở nước ngoài, mình làm cách nào để tiếp cận anh ấy không?”

“Sao?”

“Lúc gặp được anh ấy ở Anh mình rất vui mừng, nhưng mỗi lần bước tới chào hỏi thì anh ấy đều không nhớ được mình, cũng không quan tâm đến mình. Mãi đến lần ấy, mình lại bị bỏ lơ, không cam tâm nên chạy theo nói ‘Đoàn Chi Dực, anh thật sự không nhớ ra em sao? Vậy anh còn nhớ Vệ Lam không? Anh ngồi phía sau cậu ấy hơn nửa năm, lúc ấy em ngồi cạnh Vệ Lam’. Sau đó, anh ấy dừng lại nhìn mình, nghiêm túc trả lời ‘tôi không nhớ’.” Quách Chân Chân vừa nói vừa mỉm cười: “Nhưng từ khi đó anh ấy bắt đầu để ý tới mình, cũng không bài xích mình, còn thường xuyên bảo mình kể những chuyện hồi cấp 3. Lúc ấy mình không nghĩ gì nhiều, mãi đến khi hai người ở bên nhau thì mới hiểu, thì ra anh ấy muốn nghe mình kể về cậu.”

Vệ Lam thấy cô ấy cười thoải mái như thế thì thử dò hỏi: “Chân Chân, cậu không để bụng sao?”

“Đương nhiên.” Quách Chân Chân ngồi bật dậy: “Mình đã sớm nghĩ thông suốt rồi, tên Đoàn Chi Dực ấy tính tình thối chết được, mình không muốn chịu ngược đâu. Có điều cậu muốn lao vào hố lửa thì mình cũng hết cách, nghĩ lại thì mình cũng thấy thương cho cậu. Ha ha ha…”

Vệ Lam cũng cười, che mắt thở dài: “Mình thật là xúi quẩy, chắc chắn kiếp trước đã làm nhiều chuyện thất đức.”

Quách Chân Chân chủ động yêu cầu làm phù dâu thay em họ Vệ Lam.

Ngày hôn lễ, ánh mặt trời rực rỡ.

Hôn lễ được cử hành tuần tự theo phong tục truyền thống. Trời chưa sáng Vệ Lam đã bị lôi dậy, trang điểm, làm tóc, thay lễ phục… Giày vò cả buổi trời, tiếng đón dâu từ bên ngoài thoáng thoáng vọng vào.

Đoàn phù dâu do Quách Chân Chân cầm đầu từ cửa sổ nhìn xuống, chậc chậc tắc lưỡi: “Vệ Lam, chú rể trọc phú nhà cậu thật là khoe khoang. Cả một hàng xe xịn thật dài, chắn hết cả khu nhà mình rồi.”

Vệ Lam cũng biết vậy. Cô vốn định không cho Đoàn Chi Dực gióng trống khua chiêng như thế, để tránh cho người ta chụp được rồi tung lên mạng. nhưng mẹ cô thì lại kiên quyết ủng hộ cái kiểu khoe tiền khoe của này, nói là kết hôn thì phải làm thật tưng bừng thì mới vui nên Vệ Lam đành phải im lặng rút ý kiến của mình lại.

Khoảng 20 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Một đám con gái, trừ Vệ Lam đang ngồi trên giường ra thì đều xúm nhau chạy ra cửa chặn lại, chỉ chừa lại một cái khe nhỏ.

“Muốn đón dâu thì phải trả lời đúng 10 câu hỏi!” Các phù dâu cùng hét lên, giả vờ làm khó dễ.

“Ai da, mấy người đẹp giơ cao đánh khẽ cho, chú rể nhà chúng tôi đầu óc khờ khạo, miệng mồm không lanh lẹ, chắc không trả lời được gì đâu, các cô đừng làm khó cậu ấy nữa.” Quách Tử Chính làm phù rể, vừa cười nói vừa nhét cho các cô mấy cái bao lì xì thật dày.

Mấy cô gái lấy được bao lì xì thì thiếu chút nữa là lập tức phản chiến, may mà Quách Chân Chân lập trường kiên định, tằng hắng mấy tiếng rồi giả vờ giận: “Đừng bị mấy đồng trinh này mua chuộc, cô dâu nhà chúng ta đâu có dễ bị đón đi như thế, mọi người nghĩ câu hỏi đi.”

“Sinh nhật của cô dâu?” Một giọng nói trong trẻo vang lên đầu tiên.

“21 tháng 1.” Giọng Đoàn Chi Dực vang lên.

“Một câu.” Quách Tử Chính nói theo.

“Trời!” Quách Chân Chân cười, liếc cô gái vừa đặt câu hỏi. “Đơn giản thế tức là cho không người ta một câu rồi. Nghĩ tiếp đi, càng khó càng tốt.”

“Vậy… chiều cao, cân nặng, số giày của cô dâu?”

“164, 49, 37″

“Phải không?” Phù dâu nghe câu trả lời thì đều nhìn về phía Vệ Lam để chứng thực.

Vệ Lam cười tươi như hoa, gật đầu.

“Lợi hại thật!” Các cô gái dần bội phục anh. “Cô dâu thích ăn gì, không thích ăn gì?”

“Thích ăn món cay Tứ Xuyên và hoành thánh ở gần trường, không thích ăn cà rốt.”

“Đúng không đúng không?”

Vệ Lam lại gật đầu.

Cứ thế, Đoàn Chi Dực đối đáp trôi chảy cả chín câu hỏi. Thấy mấy phù rể đã hết kiên nhẫn, muốn phá cửa xông vào thì các cô gái nắm tay nhau chặt hơn, cuối cùng không biết ai nghĩ ra một ý: “Câu thứ 10, chú rể hát bài ‘Vợ ơi anh yêu em’ đi.”

Lần này mấy người bên ngoài không cố xông vào nữa, ngược lại hò hét bảo Đoàn Chi Dực hát.

Đương nhiên là Vệ Lam biết Đoàn Chi Dực không thuộc mấy bài hát như vậy, cô loáng thoáng nghe có người mở điện thoại ra, tra cứu bài hát. Hòa cùng tiếng nhạc trong máy, anh bắt đầu cất giọng hát bài hát thần thánh ấy, khiến cô cũng phải rơi lệ.

Sau một hồi làm khó dễ, cuối cùng các phù dâu cũng cho chú rể vào.

Hai người chỉ mới không gặp hai ngày, bây giờ nhìn thấy đối phương ăn mặc đẹp đẽ thì đều kích động đến đỏ mặt, ngẩn ngơ mất một lúc, khi người chủ trì nhắc thì Đoàn Chi Dực mới đi tìm giày của cô dâu, quỳ xuống mang vào cho cô.

Sau khi bị hành hạ, theo trình tự thì chú rể phải bế cô dâu ra ngoài.

Khi Đoàn Chi Dực cúi xuống ôm Vệ Lam, cô chợt nhớ tới chân anh. Đây là lầu bốn trong khu nhà cũ kỹ, không có thang máy. Vệ Lam đang định tự đi xuống thì không ngờ Đoàn Chi Dực thì thầm vào tai cô: “Nghe nói chân cô dâu không được chạm đất.”

“Nhưng mà…” Vệ Lam lo lắng nhìn anh.

Trước mặt mọi người, Đoàn Chi Dực hôn lên trán cô một cái: “Yên tâm đi, vợ mình mà cũng ôm không nổi thì đúng là sống thừa.”

Sức anh rất mạnh, nhưng việc giữ thăng bằng thì khó, bế cô xuống lầu đúng là một việc không hề dễ dàng. Nhưng anh vẫn cứ kiên trì đi xuống, dọc đường không hề ngừng nghỉ, mấy phù dâu nhìn thấy mà phải tấm tắc khen.

Vào trong xe, Vệ Lam thấy anh đầm đìa mồ hôi thì đau lòng lau cho anh.

Đây là một hôn lễ long trọng, công tử nhà họ Đoàn giàu nhất thành phố kết hôn, tất nhiên là chuyện trọng đại của cả thành phố. Nhưng hôn lễ không hề được tổ chức tại khách sạn, cũng không được thông báo cho truyền thông, trừ dàn xe hoa đang chạy trên đường, người bên ngoài biệt thự không hề hay biết gì về hôn lễ này.

Nói tóm lại, nhà họ Đoàn hôm nay có chuyện vui rung trời.

Khoảng một năm sau, nhà họ Đoàn lại có thêm một chuyện vui nữa.

Hai công chúa nhỏ của nhà họ Đoàn vừa chào đời.

Đời người, mười việc thì có tám chín việc không được như ý, chuyện cổ tích cũng có thể lừa gạt người.

Có thể công chúa Bạch Tuyết là đứa thích giả nai, cô bé Lọ Lem là người đầy tham vọng, hoàng tử người gặp người thích biết đâu là kẻ biến thái, nói không chứng người đẹp ngủ trong rừng và hoàng tử kết hôn được ba ngày là đã chia tay…

Nhưng dòng đời vẫn cứ thế mà trôi đi, vui mừng và thất vọng cứ đan xen nhau. Có lẽ Đoàn Chi Dực và Vệ Lam cũng sẽ có những xích mích va chạm. Nhưng chỉ cần họ vẫn yêu thương nhau thì đây chính là cuộc sống hạnh phúc thuộc về họ…
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/khong-the-buong-tay/chuong-66/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận