Không Thể Buông Tay Chương 9: Bạo lực

Dù sao Vệ Lam cũng chỉ là một cô gái mới mười bảy tuổi, có chút không thích cái người tên Đoàn Chi Dực, nên đã bị cô cho trôi vào trong quên lãng, tiếp tục cuộc sống vô tư vui vẻ cũng có lo âu của một học sinh lớp mười hai.

Lên lớp mười hai, hoạt động ngoại khóa đã ít hơn chút. Thỉnh thoảng các nữ sinh nói chuyện tán dóc với nhau, còn các nam sinh bớt chút thời gian chơi bóng, đại khái cũng chỉ có thế.

Ăn xong bữa trưa, Vệ Lam và Quách Chân Chân quay trở về lớp, vừa hay lại gặp Triệu Phi và các bạn trai cùng lớp đang ở trên sân chơi bóng. Triệu Phi từ năm lớp mười đã bắt đầu làm đội trưởng của đội bóng rổ, đứng ở vị trí tiền đạo đánh đường bóng rất đẹp.

Quách Chân Chân nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Vệ Lam, liền thúc cô mấy cái, rồi kéo cô đi đến phía sau hàng rào của sân bóng, nói: “Nếu cậu muốn đi xem thì cứ đi đi!”

Vốn dĩ Vệ Lam cũng không phải là loại con gái hay e dè, hơn nữa cô thích nhất là dáng vẻ nhảy lên đỡ bóng của Triệu Phi trên sân, vừa sáng chói lại rất đẹp trai, cho nên liền vui vẻ theo Quách Chân Chân đi về phía trước.

Lúc hai người đứng ở ngoài sân, Triệu Phi nhìn thấy cô, liền ôm lấy trái bóng bớt chút thời gian vẫy tay với cô, vừa lơ đễnh một chút, bóng liền bị người khác lấy mất.

Vệ Lam nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu ấy cười to ha hả.

Vì đây không phải là trận đấu chính thức, cho nên Triệu Phi thừa dịp trong lúc lau mồ hôi uống nước của giờ giải lao, chạy đến nói với cô vài câu.

Đây chẳng qua chỉ là một buổi chiều vô cùng bình thường, cho đến khi Triệu Phi chuyền bóng, không cẩn thận đưa bóng ra ngoài. Sau đó là một tràng tiếng thở yếu xìu của những cầu thủ trong sân.

Vệ Lam quay đầu nhìn theo bản năng, thì ra người bị trái bóng đập vào, không lệch tí nào, không phải ai khác, mà chính là anh chàng kiêu ngạo lạnh lùng Đoàn Chi Dực vừa mới chuyển vào lớp mình.

Trái bóng to đó đập trúng vào đầu cậu ta, sau đó rơi xuống đất.

Đoàn Chi Dực vẫn đứng yên tại chỗ dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hơi khom người xuống, nhanh chóng nhặt lấy trái bóng ở dưới đất.

Đối với đa số học sinh mà nói, họ không chỉ sợ Đoàn Chi Dực theo nghĩa là đàn em nể sợ đàn anh, mà còn sợ chính con người của Đoàn Chi Dực.

Những lời đồn đãi về Đoàn Chi Dực, mặc dù của bọn con trai không ít hơn bọn con gái, chỉ là quan điểm của con trai và con gái không giống nhau. Nghe nhiều nhất ở các bạn nữ về Đoàn Chi Dực là một chàng trai quyến rũ lạnh lùng, còn nghe thấy nhiều nhất ở các bạn nam đó là gia đình người này là kẻ làm mưa làm gió, có gia thế rất đáng sợ. Ví dụ như, đã từng có một anh chàng không biết sống chết chạy đến trêu chọc cậu ta, từ đó về sau không còn nhìn thấy chàng trai đó nữa.

Triệu Phi hiển nhiên cũng nghe thấy những lời đồn đãi này, cho nên sau khi biết được mình đụng đến Đoàn Chi Dực, lập tức đứng yên tại chỗ lớn tiếng nói xin lỗi cậu ta, sau đó chạy đến lấy bóng về.

Lúc đó Đoàn Chi Dực đang tung bóng ở trên tay, vẻ mặt của cậu vô cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Phi chạy đến chỗ mình, đến lúc hai người chỉ còn cách nhau 3 4 mét, cậu ta liền ném mạnh trái bóng trong tay ra.

Nhanh, chuẩn, mạnh!

Triệu Phi né không kịp, bị cậu ném nguyên trái bóng vào mặt, cả người lảo đảo, hoa mắt chóng mặt, rồi ngã xuống đất.

Những người trên sân trong phút chốc tay chân luống cuống, ào ào chạy đến đỡ Triệu Phi. Nhưng không hề có một người nào nghĩ đến, hay có dũng cảm trách móc kẻ gây chuyện kia.

Vệ Lam cũng bị dọa hết hồn, chạy đến xem thử, Triệu Phi mặc dù không bị nặng đến mức ngất xỉu, nhưng mũi đã bị chảy máu, rõ ràng có thể nhận ra Đoàn Chi Dực ra tay không nhẹ.

“Cậu sao rồi?” Vệ Lam lo lắng hỏi.

Ở trước mặt người con gái mình thích xảy ra chuyện như thế này, Triệu Phi ít nhiều cũng có chút xấu hổ, cậu chịu đau phẩy tay: “Mình không sao, không sao!”

“Làm sao mà không sao hả? Chảy máu rồi còn gì, mọi người mau đưa cậu ấy vào phòng y tế đi.” Lời nói của Vệ Lam cuối cùng cũng nhắc nhở mấy bạn nam đang đứng bên cạnh, tay chân luống cuống dìu Triệu Phi đi đến phòng y tế.

Những người còn lại trên sân thì líu ríu bàn tán, nghe thấy đâu đó có người xì xào nói nhỏ: “Cho dù bị ném trúng, thì người ta cũng đâu cố ý, sao lại ném mạnh như vậy chứ! Người gì mà bá đạo quá đi!”

Nghe thấy tiếng xì xào nho nhỏ đó, nếu không phải Vệ Lam không có lòng muốn nghe, chắc chắn không nghe ra được nghĩa đen của những lời này.

Vốn dĩ Vệ Lam chuẩn bị đi đến phòng y tế với Triệu Phi, nhưng nhìn thấy có một đám con trai vây quanh, mình cũng không giúp được gì. Cho nên đứng yên một chỗ không nhúc nhích, nghe thấy có một vài người ở bên cạnh nhỏ giọng oán trách, liền nhớ đến kẻ đầu xỏ vừa gây ra chuyện này.

Cô quay đầu lại nhìn, Đoàn Chi Dực đã đi xa hơn hai mươi mét.

Quách Chân Chân đứng ở bên nhìn theo tầm mắt của cô, lại nhìn thấy vẻ tức giận của cô, vội giữ cô lại: “Vệ Lam, cậu muốn làm gì vậy?”

Vệ Lam đẩy tay cô ra, hùng hổ đuổi theo Đoàn Chi Dực, lúc bắt kịp cậu ta, vươn tay dùng sức đẩy cậu ta từ phía sau một cái, lớn tiếng gào lên: “Đoàn Chi Dực, cậu thật quá đáng!”

Đoàn Chi Dực bất ngờ, cơ thể ngã về phía trước hai bước, bấp bênh, cuối cùng cũng không té ngã xuống. Cậu ta quay đầu lại, tức giận nhìn người đang nổi nóng, lạnh lùng nói: “Sao nào? Muốn bênh vực kẻ yếu sao?”

“Triệu Phi cũng đâu có cố ý, tại sao cậu phải làm vậy?”

Đoàn Chi Dực nhếch miệng, cười như không cười: “Tôi cố ý đó.”

“Cậu… cậu quá ức hiếp người mà!” Vệ Lam tức muốn chết, nếu bây giờ cô là con trai, cô nhất định sẽ đánh cậu ta một trận. Cô dùng sức hít mấy cái, nói: “Cậu nhất định phải xin lỗi Triệu Phi!”

Mặt của Đoàn Chi Dực trầm xuống, nói: “Xin lỗi sao? Trong từ điển của Đoàn Chi Dực tôi không có hai chữ xin lỗi.”

“Vệ Lam, cậu làm gì vậy?” Quách Chân Chân thở hì hụt đuổi theo, giữ chặt Vệ Lam đang giống như một con thú sắp phát điên. Sau đó nhỏ nhẹ xin lỗi Đoàn Chi Dực: “Tính tình cô ấy hơi nóng nảy, mong cậu đừng để bụng.”

“Gì chứ!?” Vệ Lam nhăn mặt, nói: “Rõ ràng cậu ta ức hiếp người khác, Triệu Phi chỉ bất cẩn ném bóng trúng cậu ta, cậu ta làm sao có thể làm mũi của Triệu Phi chảy máu như thế chứ.”

Quách Chân Chân nhìn thấy Vệ Lam cứ bướng bỉnh, sợ cô sẽ chọc giận Đoàn Chi Dực. Một mặt vừa mỉm cười với Đoàn Chi Dực, một mặt cố hết sức kéo Vệ Lam đi.

Đoàn Chi Dực nhìn hai người vật lộn với nhau rời khỏi được vài bước bằng vẻ hững hờ, bình tĩnh mở miệng: “Vệ Lam, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, đừng trêu chọc tôi nữa!”

Lời nói của cậu ta làm cho Vệ Lam tức giận, cô nhảy dựng lên từ phía xa chỉ tay về phía cậu, nói: “Tôi trêu chọc cậu gì hả? Đoàn Chi Dực, cậu đừng đổ thừa nha!”

Nếu Quách Chân Chân không kéo cô, có lẽ cô đã chạy đến đó đánh cậu ta một trận.

Vẻ mặt của Đoàn Chi Dực không thay đổi, hờ hững hừ một tiếng, không hề trả lời câu hỏi của cô, quay người bỏ đi.

Vệ Lam giận tới đỏ mặt, mỗi một tiếng hít thở ngày càng sâu hơn. Quách Chân Chân nhìn thấy cô không có ý định đuổi theo, mới thử buông cô ra, vỗ ngực nói: “Cậu có biết lúc nãy cậu làm mình sợ hết hồn, cậu còn dám đẩy Đoàn Chi Dực!”

“Mình không những đẩy cậu ta, mà mình còn muốn đập cậu ta!” Vệ Lam tức anh ách nói.

Quách Chân Chân sợ hãi cốc đầu cô: “Cậu không muốn cái mạng nhỏ của mình nữa à! Cậu không biết Đoàn Chi Dực là người như thế nào sao?”

Vệ Lam hờ hững xì một tiếng: “Người như thế nào chứ? Mình chỉ thấy cậu ta là một kẻ khốn nạn nhỏ mọn còn bá đạo.”

Quách Chân Chân chọc vào gò má trợn phồng vì tức giận của cô: “Lúc nãy cậu không thấy một đống con trai, nhiều người là bạn của Triệu Phi, cũng đâu dám nói thay Triệu Phi lời nào. Như vậy cậu còn không hiểu sao? Chứng tỏ Đoàn Chi Dực không phải là người cậu có thể trêu chọc đâu.” Quách Chân Chân ngừng lại một chút, nói chuyện với vẻ thư thả: “Cũng may cậu ta không tính toán với cậu. Đúng rồi, lời cậu ta vừa nói có ý gì vậy? Không lẽ lúc trước cậu từng trêu chọc cậu ta sao?”

“Sao có chuyện này chứ?” Vệ Lam bác bỏ ngay: “Mình ngay cả nói chuyện với cậu ta cũng không có mà.”

Đêm đó vào tuần trước hai người chỉ nói với nhau có vài câu, Vệ Lam cảm thấy chẳng có gì đáng để nhớ nên cho qua.

“Vậy thì tốt!” Quách Chân Chân vỗ vai cô nói: “Loại người như vậy tốt nhất cậu đừng trêu vào, nếu không chết lúc nào cũng không hay đó.”

“Xì, bây giờ là xã hội có pháp luật, chẳng lẽ cậu ta dám giết người phóng hỏa à.” Vệ Lam không đồng ý nói, đột nhiên lại chợt nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Cậu còn biết được cậu ta là người như thế nào, hay là cậu thích cậu ta rồi? Mình thấy cậu tốt nhất nên từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.”

Quách Chân Chân cười xòa một cái: “Cậu không thấy cậy ấy rất quyến rũ sao? Dù sao mình cũng chưa từng nghĩ đến muốn gì, chỉ là ai cũng thích cái đẹp mà, đứng từ xa ngắm được rồi.”

Triệu Phi bị Đoàn Chi Dực ném trái bóng vào mặt không nhẹ chút nào, cái mũi sưng hết mấy ngày, bôi thuốc rồi, nhưng nhìn vẫn thấy thê thảm, hơn nữa cả người mấy ngày liên tiếp dường như có chút suy sụp, ngay cả người khác gọi cậu ta đi chơi bóng cũng bị từ chối.

Mặc dù chỗ ngồi của Vệ Lam và Triệu Phi hơi xa nhau, nhưng cô vẫn chút ý sự thay đổi của Triệu Phi. Vì thế trong lòng thầm mắng Đoàn Chi Dực mấy trăm lần.

Ngày thứ bảy lúc tan học, Vệ Lam lặng lẽ đưa cho Triệu Phi một mẫu giấy, hẹn gặp mặt ở sân bóng.

Khi Triệu Phi đến sân bóng, Vệ Lam đang cầm một quả bóng rổ, không được điêu luyện mà tập bóng, nhìn thấy cậu ấy đến, liền ném trái bóng cho cậu ấy, còn vẫy tay chào: “Phi, mình muốn học bóng rổ, cậu dạy mình được không?”

Triệu Phi khó lắm mới tiếp được trái bóng đang bay vèo tới, từ từ đi đến: “Vệ Lam, sao cậu lại muốn học bóng rổ vậy?”

Vệ Lam nở nụ cười rực rỡ: “Không phải lớp trưởng nói phải biết cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi sao? Chơi bóng rổ có thể rèn luyện cơ thể, còn có thể làm giảm bớt căng thẳng của năm mười hai.”

Triệu Phi cố nở nụ cười, cúi đầu nói nhỏ: “Vệ Lam à, cậu có cảm thấy mình vô dụng lắm không? Bị Đoàn Chi Dực ném bóng vào mặt cũng không dám nói lại.”

Vệ Lam ngây người trong chốc lát, rồi bất chợt thoải mái cười to, vẫy tay bảo cậu ta ngồi đại xuống sân bóng rổ, cất giọng nói: “Làm gì có đâu? Mình ghét bạo lực nhất! Mình biết rõ gia thế của Đoàn Chi Dực không sạch sẽ, cho nên mọi người đều sợ cậu ta. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có ai thích trêu vào loại người như thế chứ! Hơn nữa sao cậu lại vô dụng chứ? Cậu chơi bóng tuyệt như vậy, Đoàn Chi Dực chỉ là một tên thọt, ngay cả cọng lông tơ cũng không bằng cậu!”

Mặc dù con gái nói chuyện luôn độc miệng, nhưng một thanh niên mới mười mấy tuổi vẫn hồn nhiên vui tươi, chớp mắt đã quét sạch mọi u ám của mấy ngày trước, nhìn nụ cười sáng chói như ánh mặt trời của Vệ lam: “Vệ Lam, cậu nói vậy làm mình vui lắm đó. Cậu có biết không, có rất nhiều bạn nữ thầm thương trộm nhớ cậu ta lắm đó.”

“Xề!” Vệ Lam hờ hững vẫy tay nói: “Không biết loại người như cậu ta có gì tốt chứ! Ngay cả Chân Chân cũng thích cậu ta, bị mù hết rồi! Người lạnh lùng kỳ lạ, cho không mình cũng không thèm!”

Triệu Phi xoa đầu cô cười ha hả.

Vệ Lam nhìn thấy cậu ấy vui vẻ trở lại, chợt nhớ đến gì đó, nói: “Đúng rồi, cậu còn chưa biết sao? Lần đó Đoàn Chi Dực ném bóng vào cậu, mình tức điên lên được, liền chạy đến đẩy cậu ta một cái, suýt chút nữa làm cậu ta té ngã, coi như mình trả thù cho cậu rồi đó.”

Triệu Phi lại ngẩn mặt ra, dáng vẻ giống như bị dọa hết hồn: “Cậu đẩy Đoàn Chi Dực sao?”

“Đúng đó!” Vệ Lam hả hê gật đầu, nói: “Đẩy hơi nhẹ, nên cậu ta không bị ngã.”

Vẻ mặt của Triệu Phi trở nên lo lắng hơn: “Vậy cậu ta có làm gì cậu không?”

Vệ Lam lắc đầu: “Không có! Dù sao cậu ta cũng là con trai, làm sao có thể làm khó một người con gái chứ!”

Triệu Phi xoa trán, cả khuôn mặt xanh lè: “Vậy cậu có biết Đoàn Chi Dực là người như thế nào không? Mình nghe nói lúc cậu ta lên lớp mười một, thì bị một bạn học nữ quấn lấy, trong lúc tức giận liền xử cô ấy luôn.”

“Hả?” Vệ Lam ngạc nhiên mở ta hai mắt, trong chớp mắt không thể tiếp nhận được tin này, lắp bắp nói: “Không… không phải chứ?”

Triệu Phi lo lắng nói: “Mình cũng không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng không có lửa làm sao có khói.”

Vệ Lam bặm môi, xoay tròn đôi mắt nghĩ đến vài lần tiếp xúc với Đoàn Chi Dực, mặc dù cậu ta là người lạnh lùng ghê sợ, có chút ghét thái độ của cậu ta, nhưng cậu ta nhìn không giống một tên khốn có thể làm ra tội ác như vậy. Hơn nữa nếu cậu ta tồi tệ như những lời đó, vậy ngày đó cô đẩy cậu ta, chắc chắn ậu ta sẽ không bỏ qua cho cô, chắc chắn sẽ không chỉ nói hai câu không được coi là khó nghe đó.

Vì vậy cô rất chắc chắn mà lắc đầu: “Mình cảm thấy chuyện này chỉ là tin vịt, Đoàn Chi Dực không thể là người xấu xa như vậy.”

Triệu Phi xoa đầu: “Chỉ mong là vậy, tóm lại sau này cậu đừng trêu chọc cậu ta.”

Vệ Lam hất mặt lên, kiêu ngạo nói: “Cậu ta không trêu mình, mình tất nhiên sẽ không trêu cậu ta.”

Triệu Phi cười, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Vệ Lam, chúng ta nhất định phải cùng nhau thi vào cùng một đại học của thành phố. Lúc trước mình từng nói, trước khi lên đại học mình sẽ không nói chuyện yêu đương, cho nên đợi sau khi lên đại học mình sẽ theo đuổi cậu.”

Lúc người con trai nói những lời này, mặt lúc nào cũng đỏ ửng lên.

Vệ Lam cũng có chút ngại ngùng, cười xòa vài tiếng, đẩy cậu ấy, đứng dậy làm ra vẻ nói: “Ai cần cậu theo đuổi chứ! Mau dạy mình chơi bóng đi.”

Thực ra trong lòng cô không biết ngại ngùng nghĩ, mới không thèm cậu ấy theo đuổi, đợi sau khi có kết quả thi, không cần đợi cậu ấy ngỏ lời, mình cũng sẽ chủ động ngỏ lời với cậu ấy, cô là người phụ nữ hiện đại mà.

Triệu Phi cười hi hi đứng dậy, cầm bóng vỗ vỗ: “Thể lực của cậu tệ vậy sao? Dạy cậu, cậu cũng học không được!”

“Giáo viên giỏi sẽ không nói những câu như thế này! Bớt nói nhảm đi, mau dạy mình đi!”

…………………………..

Tiếng cười vui vẻ của chàng thanh niên và cô gái, vang vọng rất lâu trên sân, không hề có người để ý đến, phía xa có một chàng trai lạnh lùng kiêu ngạo, vẻ mặt không thay đổi chứng kiến mọi chuyện.

Vệ Lam và Triệu Phi ở trên sân chơi hơn một tiếng, nhìn thấy trời sắp tối, hai người mới luyến tiếc rời khỏi. Nhưng mà vừa đi ra khỏi cổng trường, hai bạn trẻ lại muốn ăn đồ ngọt, liền hi hi ha ha đi đến tiệm bán đồ ngọt ở khu trung tâm đông đúc.

Triệu Phi lái xe đạp, Vệ Lam ngồi ở phía sau, buổi tối mùa thu đã có chút mát mẻ, nhưng dù sao cũng là thanh niên mười mấy tuổi, Vệ Lam cho dù có cởi mở, cũng không dám chủ động ôm Triệu Phi, chỉ len lén nắm chặt gấu áo của cậu ấy, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Lúc Triệu Phi đưa Vệ Lam đến trước đầu hẻm nhà ông bà nội cũng gần chín giờ. Hai người đã rất lâu chưa từng chơi vui như vậy, đều có chút luyến tiếc, nói đùa với nhau vài câu, Triệu Phi mới lưu luyến lái xe rời khỏi.

Vệ Lam đứng ở đầu hẻm, nhìn bóng dáng cậu ấy xa dần, nụ cười trên mặt còn sáng lạn hơn cả mùa xuân. Chỉ là lúc cô quay đầu lại, nụ cười đó chợt đọng lại trên khóe môi.

Chỉ nhìn thấy Đoàn Chi Dực đứng dựa vào tường, trên tay cầm một điếu thuốc, đầu thuốc màu đỏ như đang ẩn hiện dưới những cái bóng của ánh đèn đường.

Cậu không nhìn thấy cô, chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm mũi chân.

Đây là một con hẻm lâu đời, giờ này rất ít người đi qua. Vệ Lam nghĩ đến những lời Triệu Phi nói, trong lòng có chút lo lắng, cô không biết tại sao Đoàn Chi Dực lại có mặt ở chỗ này nhỉ? Có lẽ đi ngang qua thôi nhỉ?

Cô ôm cặp sách ở trước ngực, đi vào trong hẻm, đoạn đường chỉ ngắn ngủn mười mấy mét, mà hàng xóm láng giềng ở đây cô đều quen biết, nếu như tên này nhắm vào mình thật, bất quá la lớn kêu cứu thôi, không lẽ cho là mình sợ cậu ta sao?

Nghĩ như vậy, nhưng cũng có chút lo lắng, chỉ là khi sắp lướt qua người Đoàn Chi Dực, rốt cuộc Vệ Lam vẫn nhịn không được, mở miệng cay độc: “Này! Cậu ở đây làm gì hả?”

Đoàn Chi Dực từ từ ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn đường, ánh mắt của cậu như hai ngôi sao băng, làm cho người ta có chút khiếp sợ. Cậu nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo, cất tiếng nói: “Tôi muốn ở đây thì tôi ở đây thôi! Có liên quan gì đến cậu sao?”

Vệ Lam thầm nghĩ thì ra cậu ta không nhắm vào mình, thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không cam lòng hừ một tiếng: “Ai thèm để ý đến cậu!”

Nói xong, liền chạy nhanh như chớp vào trong hẻm.

Đoàn Chi Dực đứng thẳng người dậy, điếu thuốc cầm trên tay sắp sửa đốt hết, nhìn bóng dáng dần biến mất, quay người bỏ đi.

Vệ Lam chạy một mạch đến cửa ngôi nhà nhỏ của mình, chạy vào bỏ cặp sách xuống, cầm cái ly trên bàn, đổ một ly trà, trái tim lúc nãy còn đập điên cuồng, giờ mới ổn định lại.

“Lam Lam, sao giờ này cháu mới về vậy? Vừa về lại giống như bị ma đuổi vậy.” Bà nội nhìn cô, yêu thương quở trách.

Vệ Lam bị sặc nước vỗ ngực, thở ra nói: “Bà đừng nói nữa, con vừa gặp quỷ đó.”

“Con nhỏ này!” Bà nội tưởng cô nói đùa.

Bỏ ly nước xuống, Vệ Lam nghĩ lại cảm thấy là lạ. Cái tên Đoàn Chi Dực nếu không nắm vào cô, vậy đêm hôm khuya khoắt có mặt ở đây làm gì?

Một cô gái mười mấy tuổi luôn có thừa lòng hiếu kỳ, trong lòng nghĩ như vậy, rồi lại chủ động chạy ra ngoài lần nữa.

Đi đến đầu hẻm, đã không còn thấy bóng dáng của Đoàn Chi Dực, chỉ còn lại một cái tàn thuốc, ẩn hiện nằm trên mặt đất.

Vệ Lam xoa đầu, khó hiểu quay người, đi nhanh về nhà.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/khong-the-buong-tay/chuong-9/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận