Chương 37: Phụ nữ khi yêu rất mù quáng
Hân Mạch đem quần áo đưa qua cho anh: “Đi tắm đi đã!”
Lục Thủy Hàn không thèm để ý đem cô nàng và cả quần áo ôm vào trong ngực. “Không, em mà không đồng ý thì anh không tắm rửa gì hết.”
Diệp Hân Mạch thở dài một hơi: “Bây giờ thì chưa được.”
“Vì sao?”
“Đi tắm đi! Ngày mai về nhà, nhớ thay em hỏi thăm sức khỏe hai bác.” Diệp Hân Mạch cụp mi, đem quần áo ấn vào trong ngực Lục Thủy Hàn rồi vội vàng lui ra. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía giường, phảng phất như nơi đó đã nở hoa.
Lục Thủy Hàn giật mình, nhìn cô đứng ở đó, trong lòng lại dần ngượng ngùng. Khe khẽ thở dài, xoay người lại tươi cười. “Người đẹp à, lên giường chờ anh nha!”
“…”. Mỹ nhân phía sau trừng mắt với bóng lưng nửa buổi không nói lên lời.
Đêm này, một đêm triền miên.
Lục Thủy Hàn dùng hết tất cả kỹ xảo của mình, khiến Hân Mạch thở gấp liên tục, cuối cùng kìm lòng không được, phải tháo bỏ lớp mặt nạ hờ hững mà kêu lên. Ánh trăng nương theo rèm cửa phất phơ tràn ngập trong phòng.
Ngày kế tiếp, Lục Thủy Hàn cuối cùng nghe lời, sớm về nhà một mình. Nếu như không trở về, cha mẹ anh sẽ nghĩ rằng anh vì cô mà năm mới đến nhà cũng không thèm về, đến lúc đó khẳng định ấn tượng tự nhiên sẽ xấu đi. Cho nên, cự tuyệt anh như thế tuy có hơi nhẫn tâm nhưng cô vẫn phải làm.
Ngay khi Lục Thủy Hàn đóng cửa, đôi mắt trong trẻo liền mở ra.
Rời giường, Hân Mạch chậm rãi đến bên ban công, nhìn biển số xe quen thuộc rời đi trong sương sớm. Khuôn mặt xinh đẹp ngây ngẩn hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười tuyệt mỹ như một đóa tuyết liên.
Anh đã cầu hôn cô, không phải sao?
Mười ngón tay đan vào nhau, đến khi gió lạnh thổi tới, HânMạch mới kéo vạt áo ngủ, chậm rãi quay về phòng ngủ.
Khởi động máy tính, đăng nhập QQ, con chuột không chút chần chừ kick vào biểu tượng trước tên Sam Thụ.
Sinh Hoạt 0322: bảo Bạch Mặc Nhiên tới tìm tôi.
Chờ đợi…
Chờ Diệp Hân Mạch ngẫm lại, đành lắc đầu cười khổ. Chính mình thực là hồ đồ, mới mùng một thì người ta làm sao có thời giờ lên mạng chứ? Cả Bạch Mặc Nhiên cũng đừng mong gặp được!
Diệp đại thần của chúng ta suy nghĩ hồi lâu, ước chừng phải khoảng hai ngày nữa may ra mới liên lạc được với Sam Thụ. Khi ấy có khi Lục Thuỷ Hàn cũng quay lại rồi. Vì vậyđành kiên nhẫn chờ đợi
Mười ngày trôi qua, Lục Thuỷ Hàn vẫn chưa quay lại
Diệp Hân Mạch không rõ đã xảy ra chuyện gì. Ngây ngôc ngồi nhìn bóng dáng hai người trên hình nền máy tính, trong lòng phấp phỏng bất an. Đã xảy ra chuyện gì mà lâu như vậy vẫn chưa chịu quay lại. Anh gặp tai nạn sao, hay là vướng mắc chuyện gì. Gấp đến nỗi không thể gọi điện báo cho cô một tiếng sao?
Nghĩ ngợi hồi lâu, dù sao cũng chỉ là đoán mò. Nhưng vô luận thế nào, thời điểm này Hân Mạch vẫn vô cùng bình tĩnh, đến giờ thì ăn cơm, rãnh rỗi thì chơi game, tối đến đúng giờ đi ngủ. Điểm khác biệt duy nhất đó là không sáng tác nữa, cho dù là mở word từ tám giờ sáng cho đến mười giờ tối nhưng cô không hề viết thêm được một chữ nào
Lục Thủy Hàn mất tích đến ngày thứ mười lăm, Hân Mạch quyết định tự đi tìm đáp án.
Kỳ thật hai người qua lại đã lâu nhưng những gì cô biết về anh lại ít đến thê thảm, Hân Mạch đến nhà anh ở, cửa phòng đóng im ỉm, bảo vệ toà nhà cũng nói lâu rồi không thấy Lục Thuỷ Hàn quay về. Lại đi đến Lôi đình,công ty vẫn đang trong kỳ nghỉ, chưa bắt đầu làm việc
Lang thang trên đường thật lâu, Hân Mạch nghĩ muốn gọi điện thoại cho anh, thế là tất tả chạy về nhà. Về đến nơi lại thấy di động của Lục Thuỷ Hàn ở trên bàn bèn mở danh bạ, tìm số của Lục Triển bằng.
“Ah ha! Tiểu Hàn à, rốt cuộc cũng chịu gọi cho anh sao?”. Đối phương nghe điện giọng điệu vô cùng hưng phấn
“Là tôi.”Diệp Hân Mạch lên tiếng
“A…Ha…” Lục Triển Bằng vì quá kinh ngạc, thanh âm đột nhiên cao vút lên
“Tôi muốn hỏi một chút, Lục Thuỷ Hàn hiện giờ….. đang ở đâu?”
“A? Cậu ta không phải tới chỗ cô sao?”
“Đã về nhà rồi. Nửa tháng nay tôi cũng không có liên lạc với anh ấy”. Hân Mạch bình thản trần thuật, tựa như người đang được nhắc đến không có can hệ gì tới mình vậy
“Vậy sao? Xem bộ dáng cậu ta không thể nào nửa tháng rồi mà không để ý tới cô chứ?”.Lục Triển Bằng nghi ngờ đáp lời, bỗng nhiên vỗ đầu nói: “Không phải là gặp chuyện gì rồi chứ?”
Diệp Hân Mạch đột nhiên thở gấp
“Mỹ nhân, đừng lo lằng, đừng lo lắng. Miệng tôi là miệng quạ đen, cô đừng để trong lòng nha. Như vậy đi, để tôi thử gọi về nhà cậu ta xem sao. Chờ tôi một chút”
“Được.”
Cúp điện thoại, các đốt ngón tay vì siết quá chặt mà trở nên trắng bệch.
“Này mỹ nhân, nghe nói là dì nhỏ gọi cậu ấy sang Australia rồi, chắc có việc gì đó quan trọng nên cậu ấy không kịp báo lại với cô, ngàn vạn lần không cần lo lắng nha. Dì Lục nói với tôi là khi nào cậu ta về sẽ giáo huấn một trận, mắng thay cho cả phần của cô luôn đó.”
“Vâng, cảm ơn.”. Vài câu nói này đã khiến tâm trạng Hân Mạch bình yên trở lại. Không có việc gì là tốt rồi
Chờ LụcTriển Bằng cúp máy, lại có một cuộc gọi tới, là số lạ
“Xin chào?”
“A! Tiểu Mạch à! Bác là mẹ của tiểu Hàn. Ban nãy tiểu Bằng có gọi điện tới, lúc ấy bác mới biết thằng nhóc này đi mà không kịp báo lại, hại cháu lo lắng mấy ngày qua…. Tiểu Mạch à, bác thay mặt nó xin lỗi cháu nha. Chẳng hiểu dì nhỏ có việc gì mà gọi nó sang gấp như vậy, làm nó cuống quýt cả lên, lại không tìm thấy điện thoại nên không báo được cho cháu…..”
“Không sao ạ, cháu sợ anh ấy xảy ra chuyện nên mới gọi điện hỏi thăm một chút”
“Haha, tiểu Mạch à, bác nghe tiểu Hàn kể nó đã cầu hôn với cháu phải không? Hai đứa gì mà lâu vậy chứ, làm bác và bố nó chờ tới sốt cả ruột rồi. Ah đúng rồi, giờ cháu có rảnh không, qua chơi với hai bác. Mấy cái phong tục cổ hủcần câu nệ làm gì. Thật lòng bác vẫn mong cháu sớm qua đây đó!”
“Cháu…”.Khó khăn lắm mới chen được vào giữa đoạn độc thoại của bà Lục, chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời
“Ai nha! Tiểu Mạch à! Nãy giờ sao không có lên tiếng?”
“Ách…Bác…” Diệp Hân Mạch buồn bực! Bác à, bác nào có cho đứa con dâu tương lai này nói chen vào câu nào đâu
“Cái gì vậy? Giờ mà vẫn còn gọi bác sao? Không được, không được, mau đổi lại đi”. Giọng bà Lục phi thường bất mãn
“A?” Diệp Hân Mạch chớp chớp mắt. Cô đâu phải đứa ngốc, đương nhiên hiểu ý bà Lục,nhưng hiện tại không phải còn quá sớm sao?
“Gọi đi nào, ta đang chờ con này!”
“Cái này….”
“Hả?”
“Mẹ…” Rốt cục, Hân Mạch khẽ cắn môi, khép mắt, đã lâu rồi cô chưa từng được gọi tiếng“mẹ” này
“Ai!”.Hẳn là lúc này bà Lục đang cười đến tít cả mắt: “Tiểu Mạch thật là ngoan nha. mẹ hiện tại định sang nhà hàng xóm chơi mạt chược. Tiểu Mạch khi nào rảnh nhất định phải qua chơi đó”
“Vâng!”Diệp Hân Mạch xoa xoa mồ hôi lạnh, liên tục vâng dạ đáp ứng
Bà Lục nhiệt tình và giàu tình cảm đúng là khắc tinh của cô đây mà
Chờ khắc tinh cúp máy, Hân Mạch nằm lỳ trên giường cả nửa ngày, không có sức lực mà nhúc nhích. Trong lòng toả ra cảm giác ấm áp, từ giờ cô cũng đã có mẹ rồi đó. Sau này cô cũng có ba, có mẹ còn có cả.. .. ông xã nữa
Anh… Những ngày chờ đợi vừa qua, vừa dài vừa u ám. Giờ đây biết anh vẫn bình yên, cùng là an tâm
Ngày ngày trôi qua, ngoại trừ ngẫu nhiên nhận được tin nhắn quảng cáo trên điện thoại và lên game xem người ta cãi nhau ầm ĩ trên kênh [thế giới] thì Hân Mạch vẫn sinh hoạt như cũ. Tất nhiên, có thể bất thình lình, Tiểu Trà Trà sẽ gọi điện tới mè nheo một chút. Đặc biệt biết cô vì Lục Thuỷ Hàn không có ở đây nên không có hứng thú sáng tác, nên cô ấy thường xuyên đến ngày hẹn nộp bản thảo của Hân Mạch liền gọi điện tới thúc giục không ngớt lời, còn ầm ĩ hơn cả Sam Thụ đại nhân nữa
Hôm nay, điện thoại thúc giục lại tới nữa
“Tôi cam đoan hôm nay có truyện, được chưa nào?”. Hân Mạch không chờ cô cô ấy mở miệng, lên tiếng chặn họng trước
Ai biết lần này Tiểu Trà Trà lại có chuyện khác để nói, chỉ là cô nàng trầm mặc một , hai giây, ngập ngừng mãi mới nói: “Mật Đại à, tôi vừa thấy bạn trai cô….”
Bàn tay nắm điện thoại khẽ run lên: “Ở đâu?” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Thành phố S, khách sạn Hải Thành nhã phòng(*) 509”
…………………………
Nhã phòng 509 khách sạn Hải Thành
Một người áo đen ngồi đối diện một người áo trắng
Hai nam nhân trầm mặc rất lâu, cuối cùng, người mắc âu phục màu đen lên tiếng, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa hai người họ: “Bạch tổng tài, lâu rồi không gặp.”
“Lục tổng biên… ah, phải là Lục đồng học mới đúng, lâu rồi không gặp”. Người đàn ông mặc âu phục trắng cười ôn hoà
“Ở Lôi Đình, phiền Bạch tổng tài chiếu cố.” Lục Thủy Hàn mỉm cười, đưa ly rượu lên môi
Bạch Mặc Nhiên cũng mỉm cười cùng anh chạm cốc, ngửa đầu uống xong. “Nói đi”. Hai người đàn ông trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng chẳng hề muốn cười.
“Hôm nay hẹn Bạch tổng tài qua đây, là có việc muốn thương lượng với anh.”
“Sao?”. Bạch Mặc Nhiên khẽ nhướn mi, biết rõ còn cố tình hỏi.
Lục Thủy Hàn cũng không để ý, lông mi đảo qua trước mắt bóng ma. “Xoá bỏ chữ ‘tạm thời’ sau chức vụ tổng biên của tôi, tôi sẽ nói nguyên nhân.”
“Cậu nói, cậu muốn đi làm một việc mà chính bản thân mình cũng không biết có thể làm được hay không…Hiện tại xem ra đã xác định được rồi…”. Bạch Mặc Nhiên tiếp tục cười, khẽ gật đầu.
“Là.”Lục Thủy Hàn cũng gật đầu thừa nhận.”Tôi nghĩ, hiện tại phải dùng tư cách này đứng trước mặt đối thủ để nói câu này.”
“Cậu vẫn có tư cách mà.” Không biết vì cái gì, nụ cười Bạch Mạc Nhiên, bỗng nhiên mang theo chút thê lương.”Cậu so với tôi có tư cách hơn.”
Lục Thủy Hàn ngây người, lập tức cúi đầu cười trộm một chút, sau đó ngẩng đầu.”Dù nói thế nào, tôi vẫn hi vọng mình có thể đạt được thành công như Bạch tổng tài.”
“Dù không đạt tới, cũng không sao hết…” Bạch Mặc Nhiên cười khổ lắc đầu, thuận thế uống một ngụm rượu.”Cậu biết rõ còn gì, cho dù cậu không tới tìm tôi, cô ấy cũng sẽ tới…”
“Cô ấy…”Lục Thủy Hàn nghe anh ta nhắc tới Hân Mạch, thì có chút hoảng hốt, nhưng ngay lập tức lại khôi phục bình tĩnh. “Tôi cảm thấy, hai người đàn ông khi đối thoại đều muốn so sánh một chút…”
“Em không nghĩ vậy.”
Lần này, không phải là lời của Bạch Mặc Nhiên, mà là của người đang đứng trước cửa — Diệp Hân Mạch.
“Hân Mạch!”
“Tiểu Mạch…”
Hai người đàn ông cùng đứng dậy, cuối cùng người mặc âu phục màu đen chạy vội qua, đem Hân Mạch gắt gao ôm chặt tại trong lòng.”Hân Mạch, có nhớ anh không?”
“…” Hân Mạch mất kiên nhẫn trợn trắng mắt.
“Hân Mạch…” Lục Thủy Hàn không vừa ý dậm chân, lại bị làm lơ nữa rồi.
“Được rồi! Em có nhớ anh.” Diệp Hân Mạch vỗ vỗ lên lưng, ra hiệu cho anh buông cô ra. “Em có chút chuyện muốn nói với anh ta, anh ra ngoài chờ em một lát đi.”
Lục Thủy Hàn mấp máy khoé môi, nhưng không nói ra lời.
“Đi đi mà! Giải quyết xong chúng ta cùng về nhà.” Diệp Hân Mạch nghiêng đầu, thay anh thắt lại cà vạt bị lệch, lại vỗ vỗ lên vai, tựa như đang dỗ trẻ con.
“Được… Anh ra ngoài chờ em!”. Lục Thủy Hàn lưu luyến không rời bước tới cửa, không thấy Hân Mạch có ý giữ mình lại, đành dứt khoát bước ra ngoài.
(*) Nhã phòng: là phòng được bao riêng để đối tác gặp mặt hay tụ họp bạn bè, người thân. Giống như phòng VIP ở nhà hàng ấy, chứ không phải phòng ngủ thông thường.