Khi Anh Gặp Em Chương 31.5


Chương 31.5
Y tá dẫn Tang Tử Quan đến xem em bé, nhưng thang máy chậm chạp chưa lên đến nơi.

“Hay là chúng ta đi cầu thang bộ?” Huyệt thái dương của Tang Tử Quan đột nhiên giật giật, cô chỉ cảm thấy bản thân sắp không chờ nổi nữa.

“Cô không sao chứ?” Y tá nhìn sắc mặt Tang Tử Quan, “Tình hình của em bé hiện nay khá tốt, cô đừng lo lắng quá.”

Tang Tử Quan mỉm cười đầy miễn cưỡng, leo được lên đến bậc thang cuối cùng, bước chân cô bỗng nhiên hẫng một bậc, cô phải dừng lại vịn vào cầu thang.

“Cô có phải bị tụt huyết áp không?” Y tá đỡ lấy Tang Tử Quan, “Có muốn ngồi xuống không?”

Giọng nói của cô y tá lúc xa lúc gần, Tang Tử Quan nghiêng đầu nhìn cô ta một cái dường như là muốn xác nhận âm thanh phát ra từ đâu nhưng cuối lại đứng không vững, một cơn choáng váng kéo đến, trước mắt cô lại một màu đen nặng nè, u tối.

Khi Tang Tử Quan tỉnh lại, trong phòng bệnh không phải chỉ có mình cô.

Bác sĩ vẫn đứng bên giường ghi chép, dường như đã biết những chuyện cô vừa trải qua nên cũng đôi chút thông cảm: “Cô gái, cô bị tụt huyết áp, bị cảm nên hơi sốt, không sao đâu.” Ông cúi người vỗ vai cô :”Trước hết phải tĩnh dưỡng thật tốt những chuyện khác bạn trai cô đã lo liệu hết rồi, phải kiên cường lên.”

Không biết danh từ kia đã tác động đến Tang Tử Quan như thế nào, cô đột nhiên gào lên: “Tôi không có bạn trai.”

Bác sĩ giật mình, sợ làm kích động đến tâm trạng cô nên nói luôn: “Được rồi, được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Em bé khi nào mới có thể xuất viện?” Tang Tử Quan hỏi luôn: “Bác sĩ, chờ xử lý xong chuyện của chị tôi, tôi muốn nhanh chóng đưa nó đi.”

“Vài ngày nữa thôi.” Ngữ khí bác sĩ mơ hồ, “Cô biết đấy, chị cô sinh non nên phải theo dõi thêm.”

Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.

Tang Tử Quan ép bản thân phải nhắm mắt lại, nằm một hồi, thấy bản thân đã có một chút sức lực bèn ngồi dậy. Đi bước nào cũng như đang bước trên mây, cô chậm rãi đi đến cửa phòng bệnh, đẩy mạnh cửa ra.

Trên hành lang chỉ có một bóng dáng cao gầy nhưng cô liêu, đứng rất im lặng không tiến lên và cũng không bỏ đi.

Nhưng cô không nhìn người đó, đi thẳng đến phòng y tá.

Rõ ràng là chỉ có hai ba tiếng không gặp vạy mà anh tiều tụy đi rất nhiều, giọng nói khàn đặc, “Tang Tử Quan.”

Cô xua xua tay, ý bảo chẳng có gì để nói.

Anh sải chân bước đến, hung dữ chặn cô ở cửa.

Mùi thuốc lá nồng nặc… Người này dường như không còn là Tiêu Trí Viễn trong ấn tượng của cô nữa. Tang Tử Quan cũng không lùi bước, chỉ hơi nghiêng mặt vuốt tóc, phun ra một chút, “Cút đi.”

Anh không buông cô ra, cầm tay kéo cô trở lại phòng bệnh, “Em không được đi đâu hết.”

Cô muốn tránh khỏi anh nhưng bàn tay anh có lực mà kiên định, không chịu buông tha cô.

Tang Tử Quan không thoát ra được, viền mắt đã đỏ lên, ánh mắt quật cường mà phẫn nộ, giống như một con thú nhỏ bất cứ giá nào cũng có thể liều mạng, căm hận như muốn xông lên cắn xé.

“Tang Tử Quan, em không muốn nhìn em bé sao?”

Chỉ một câu nói đơn giản của Tiêu Trí Viễn cũng có thể khiến Tang Tử Quan trở nên bình tĩnh hơn. Anh dựa vào đó ôm cô đặt lên giường, cúi người nói: “Em hãy cứ nằm im ở đây anh bảo bác sĩ mang đứa bé đến cho em.” Anh dừng một chút, ánh mắt thâm sâu khó lường, “nếu em dám đi, anh dám đảm bảo cả đời này em sẽ không thấy được con bé.”

Y tá thực sự bế em bé tới.

Đây là lần đầu tiên Tang Tử Quan nhìn thấy cháu ngoại may mắn được sống sót của mình. Con bé vẫn nằm trong lồng giữ ấm, im lặng cuộn tròn người, da thịt màu hồng phấn, da mặt hơi nhăn nheo, nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cô cúi đầu xuống nhìn thật lâu, thật lâu, lâu đến mức trái tim vốn luôn lo lắng giận dữ của mình cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh, mềm mại hơn.

Cô nhìn y tá đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể sờ nó không?”

Y tá mỉm cười: “Nhẹ tay thôi, đừng đánh thức nó.”

Tang Tử Quan liền cẩn thận đưa tay ra, chạm lên gương mặt bé gái.

“Hừ… đừng chạm lên mặt con bé, nó sẽ chảy dãi đó.” Y tá ngăn cô nàng không hề có kinh nghiệm này lại, Tang Tử Quan vội vàng chuyển tay đi, sờ lên cánh tay rất mềm mại của cháu gái.

Dường như bé gái đã bị đánh thức, giật mình rồi động đậy cánh tay, động tác đó đã nhẹ nhàng đánh thức sâu thẳm trái tim Tử Quan, khoảnh khắc ấy dường như tất cả mọi u uất trong lòng cô đều đã tan biến.

Từ hôm nay trở đi, cô chính là chỗ dựa duy nhất của tiểu sinh mệnh này! Tang Tử Quan nhìn đứa trẻ ở xa xa nhưng vô cùng đang yêu kia không chớp mắt, trong lúc ấy, tất cả tuyệt vọng và bi thương đã qua đều biến mất dạng.

Tang Tử Quan, mày còn có cô bé này, mày phải kiên cường lên.

Cuối cùng cô nhẹ nhàng thu tay về, lưu luyến đứng thẳng dậy, nói với y tá: “Cảm ơn cô.”

Y tá bế em bé rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Tiêu Trí Viễn nhìn sắc mặt dần hòa hoãn của cô liền thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là vì muốn để cô yên tĩnh nghỉ ngơi nên anh không nói gì nữa mà xoay người định đi.

“Chờ chút.” Tang Tử Quan gọi anh lại, “Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đi.”

Anh ngồi lên sofa, mười ngón tay đặt lên đầu gối, yên lặng nhìn cô.

“Tiêu Trí Viễn, ngay từ đầu anh đã không muốn đứa con này, phải không?” Tang Tử Quan cố gắng bắt mình phải bình tĩnh và hòa hoãn: “Tôi sẽ nuôi nó, coi nó như chính con gái mình.”

“Giữa anh và chị gái tôi có chuyện gì, tôi không còn muốn biết nữa.” Tang Tử Quan vô thức giắt lọn tóc rơi xuống mặt vào mang tai, “Còn chuyện giữa hai chúng ta, cả đời này tôi cũng không muốn nhắc lại. Cứ như vậy đi, sau này… chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

Anh mỉm cười mà không nói gì, nụ cười mím môi thật nhạt, ánh sáng rực rỡ như sao đêm ở một nơi sâu trong đáy mắt đã tắt ngúm.

“Tang Tử Quan, em là một cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, em nghĩ em có bản lĩnh gì để nuôi sống một đứa trẻ?” Anh lạnh lùng nói, “Em mang nó đến ở ký túc xá cho nhân viên ư? Một tháng tiền lương thực tập của em là bao nhiêu nào?”

Anh nói không hề dễ nghe, Tang Tử Quan cắn môi, nhất thời không đáp trả được.

Dường như trông thấy vẻ mặt ấy của cô, ngữ khí Tiêu Trí Viễn dịu dàng hơn một chút, “Tử Quan, rất nhiều chuyện không phải em hứng lên nhất thời là có thể giải quyết được.”

“Tiêu Trí Viễn, tôi không có cha  mẹ từ nhỏ đến lớn  cũng vẫn sống được, bây giờ con bé có tôi, sao mà tôi không nuôi nổi nó chứ?” Tang Tử Quan lại ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt là sự quật cường rất lớn, giọng nói cũng cao vút: “Nếu tôi đã quyết định nuôi nó, sao anh có thể nói tôi hứng lên nhất thời được?”

“Vậy em nói cho anh biết, con gái của Tiêu Trí Viễn anh, em dựa vào đâu mà mang nó đi? Để nó theo em sống cực khổ?” Anh vẻ mặt vô cảm, từng lời phun ra từ đôi môi mỏng kia đều như một lưỡi dao sắc nhọn, “Em dựa vào đâu, Tang Tử Quan?”

“Đứa bé là của tôi!” Tang Tử Quan phẫn nộ ngay cả câu cú cũng không hoàn chỉnh : ”Tiêu Trí Viễn, anh không có tư cách!”

Anh vẻ mặt không đổi nhìn cô, khàn giọng: “Tang Tử Quan, chúng ta có thể cả đời này không gặp nhau, anh thề sẽ không đi tìm em, chỉ có điều em vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến có thể gặp lại con bé!”

Tay Tử Quan nắm thành đấm rồi lại thả lỏng, lườm anh thật sắc, viền mắt đã đỏ ửng nhưng không thể thốt ra một câu.

“Em định hỏi vì sao phải không?” Tiêu Trí Viễn lùi vào ghế sofa, vẻ mặt lãnh đạm :”Nếu đó là con gái anh, tất nhiên sẽ mang họ Tiêu, sau này anh kết hôn nó sẽ có mẹ thật sự, em cũng chẳng cần suy nghĩ gì, Tang Tử Quan.”

Anh nói không nhanh nhưng lại vô cùng chăm chú nắm bắt từng chút biến hóa trong tâm tình cô, sự kiên cường ban đầu giờ đã không còn nữa, anh biết… cô suy cho cùng cũng vẫn chỉ là một cô gái mới vào đời mà thôi. Cô không có năng lực xử lý những chuyện rắc rối như vậy, sự quyết đoán cũng vô cùng yếu ớt.

Dù là rất yêu cô, anh cũng chỉ có thể ép buộc cô từng bước một như vậy.

Nếu anh không cẩn thận bước từng bước một, anh biết, anh sẽ mất cô mãi mãi.

“Đứa bé là của tôi, Tiêu Trí Viễn, anh đừng ép tôi nữa.” Tang Tử Quan thì thào, “là chị tôi giao lại cho tôi.”

Anh đứng lên từ trên cao nhìn xuống, “Tang Tử Quan, tôi nói lần cuối, từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Hậu sự của chị em tôi sẽ lo liệu thật tốt, còn em, hãy mau chóng quên đứa bé này đi.”

Anh xoay người định rời đi

Nhưng mới chỉ bước được một bước đã bị Tang Tử Quan níu lấy vạt áo: “Tiêu Trí Viễn! Con bé là chị tôi giao cho tôi!”

Anh dừng bước, hất tay cô ra, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn: “Cô muốn nuôi nó ư?”

Tang Tử Quan ngẩng đầu, cơ thể run lên, đờ đẫn gật một cái.

“Tôi bày cách này cho cô.” Tiêu Trí Viễn cúi đầu thở dài, cố gắng kiềm chế ý muốn xoa lên gương mặt cô.

MắtTử Quan sáng ngời, cô trông thấy anh muốn gỡ tay cô ra, rõ ràng là muốn bỏ đi nhưng cô vẫn cố gắng mặc kệ.

Anh không thấy được nỗi niềm ấy của cô, trong giây phút đó, anh hạ quyết tâm, giơ tay ra nâng cằm cô lên, khẽ chạm trán mình vào trán cô.

“Lấy anh, cùng anh nuôi lớn đứa trẻ đó.”

Im lặng thật lâu, cô nhìn anh, ánh mắt không tiếng động mà trở nên lạnh lẽo, thì thào “Tôi vẫn không tin… Vì sao?”

Là vì anh quá yêu cô sao?

A… Đến ngày hôm nay, cô sớm đã không còn tin vào từ “yêu” ấy nữa…

“Em đang đợi một lời giải thích ổn thỏa sao?” Tiêu Trí Viễn cố gắng nâng cằm cô lên, dần dần mặt anh không còn cảm xúc nào nữa, “Hội đồng quản trị của Thượng Duy sắp tuyên cha anh trở thành tổng giám đốc điều hành chính thức của Thượng Duy… Anh cần gia tăng niềm tin của cha , anh có gia đình cũng có nghĩa là đã hiểu những trách nhiệm mà bản thân cần gánh vác. Có em và đứa con này, anh sẽ không cần lo lắng đến chuyện ấy nữa.”

“Điều này em có tin không?”

Cô cần tìm một lý do để thuyết phục bản thân tin rằng giữa cô và anh chỉ là giao dịch mà thôi, cho nên Tang Tử Quan không suy nghĩ nhiều mà gật đầu luôn.

Hai trái tim cùng rơi xuống đáy vực, chẳng hề có sự vui sướng hay ngọt ngào nào hết.

Trong một ngày xảy ra biết bao nhiêu chuyện, dường như tất cả chỉ là một vết thương không bao giờ khép miệng, họ đã cùng nhau đồng tâm hiệp lực dùng hết lớp băng gạc này đến lớp băng gạc khác để băng bó lại, bên trong thì thối rữa mục ruỗng thế nhưng bên ngoài lại như không hề xảy ra chuyện gì.

Bên cạnh truyền đến tiếng khóc gián đoạn của trẻ con, bỗng trong lúc ấy, Tử Quan và Tiêu Trí Viễn không hẹn mà cùng ý thức được, những dự tính của bản thân họ với cuộc sống này đã thực sự bị phá vỡ hoàn toàn.

Từ một cô sinh viên mới ra trường biến thành bà mẹ trẻ, điều đó khiến Tang Tử Quan trở tay không kịp.

Cô xin nghỉ việc, ra khỏi ký túc xá nhân viên, bước vào căn nhà mà Tiêu Trí Viễn đã chuẩn bị tốt cho mình.

Căn nhà đó có hai phòng thông nhau, tầm nhìn trống vắng, mỗi thứ đồ đạc trong nhà đều vô cùng phù hợp với cuộc sống của đôi vợ chồng mới cưới, Tiêu Trí Viễn mời một cô y tá chuyên nghiệp để chăm sóc đứa bé, còn bản thân anh từ chối tất cả các buổi xã giao, hàng ngày đều về nhà đúng giờ, cùng Tang Tử Quan chăm sóc con gái.

Có thể là vì sinh non nên sức khỏe em bé không được tốt lắm, luôn bị bệnh, ăn không nhiều, ngủ không ngon thường tỉnh dậy lúc nửa đêm rồi khóc nháo.. Tang Tử Quan dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, đối diện với đứa bé sơ sinh mềm mại đến mức ngay cả khớp xương cũng yếu ớt kia dù đã vô cùng nỗ lực học tập cách chăm sóc trẻ con nhưng cuối cùng bản than cô vẫn phải chịu một áp lực khá lớn, vài lần còn vào nhà WC lén lút khóc trộm.

Lần đó Tiêu Trí Viễn làm việc đến nửa đêm vẫn chưa đi ngủ, đi qua phòng ngủ xem con gái nhưng lại phát hiện Tang Tử Quan không có ở đó. Đèn đầu giường vẫn bật, chăn đệm lộn xộn, chứng tỏ cô mới rời khỏi chưa bao lâu.

Tiêu Trí Viễn ra phòng khách chợt nhìn thấy nhà vệ sinh bật đèn, còn loáng thoáng có tiếng khóc nức nở nữa.

Anh do dự một lát rồi tiến tới gõ cửa.

Tang Tử Quan rất nhanh đi ra ngoài, thần thái trấn tĩnh, chỉ có viền mắt hơi đỏ đã ít nhiều bộc lộ tâm trạng cô, cô chỉ nhìn anh một cái rồi lách người muốn đi.

“Sắp đến một trăm ngày rồi, anh muốn mang con về nói chuyện với cha .”

Tiêu Trí Viễn đứng trong chỗ tối, cửa sổ dẫn ra cảnh đêm tràn đầy sắc màu bên ngoài khiến khuôn mặt cũng sáng lên vài phần.

Tối tăm và khó nắm bắt. Anh hôm nay đứng đối diện với Tử Quan, không còn cách biểu lộ như trước kia nữa, anh bây giờ chỉ còn là một người sống nội tâm, âm trầm và khó hiểu.

“Chuyện đi đăng kí cũng kéo dài đến tận bây giờ rồi, em chừng nào thì mới chuẩn bị xong?”

Tang Tử Quan dường như hoàn toàn tỉnh táo, xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, mỉm cười áy náy: “Đúng vậy, còn việc đi đăng kí nữa nhỉ… Con bé ốm suốt, tôi cũng quên mất.”

“Vậy ngày mai nhé.” Tiêu Trí Viễn hờ hững nói rồi đưa tay lau đi giọt lệ vẫn còn đọng trên má cô, “Ngủ sớm một chút đi, con bé không sao đâu.”

Tang Tử Quan “ừm” một tiếng, chậm rãi kéo chân đi vào phòng ngủ.

Bảo bối hiếm khi ngủ ngon như vậy, nước bọt chảy dài xuống cổ áo, dính lên cả ngực. Tang Tử Quan ngắm nhìn một hồi rồi đi về phòng ngủ nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cần nói thêm rằng từ lúc bảo bối bị ốm đã sáu ngày nay cô không được ngủ ngon, đêm nay con bé đã ổn hơn nhiều nên Tiêu Trí Viễn lại nhắc đến chuyện kia, khiến cô càng thêm phiền lòng.

Cô lấy một viên thuốc ngủ từ tủ đầu giường, nuốt xuống rồi uống nước, lòng đầy tâm sự nằm xuống giường.

Rõ ràng là cơ thể đã mệt mỏi đến cực hạn, vì sao… suy nghĩ lại không hề có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi? Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại trước mắt, Tang Tử Quan buồn phiền ngồi dậy, lại bóc thêm một viên thuốc nữa, uống vào.

Đi đăng kí… Thật sự phải cùng người đó đi đăng kí.

Cô đã trì hoãn được ba tháng trời, lần này phải giải quyết thế nào đây?

Tang Tử Quan bật di động nhìn giờ trời đã sắp sáng rồi… Chết tiệt, vì sao vẫn không ngủ được? Lát nữa nên cho bé con bên kia ăn gì đây? Còn phải gọi bác sĩ đến thăm bệnh nữa… Cô phải ngủ một giấc thật ngon mới có sức lực chăm sóc con bé.

Tang Tử Quan lại ngồi dậy, lấy hộp thuốc trong tủ ra, dốc thêm vài viên nữa, uống tất cả vào bụng.

Như vậy là ngủ được rồi chứ? Cô nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại…

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/71246


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận