Khi Người Chết Trở Về Chương 2

Chương 2
Khi người chết trở về

moa ra tới. Moa không còn tâm trí đâu mà lo nữa... Quang siết chặt tay anh ta: - Cậu yên tâm, Thu Vân cũng như em mình mà. Cậu có thể về khách sạn nghỉ ngơi, để mình theo xe cấp cứu về bệnh viện và làm các thủ tục cho đến khi ba má cậu ra tới mình sẽ bàn giao. Nhìn chiếc xe mui trần bẹp dúm, Quang bất nhẫn. Mới buổi sáng đây cả bọn anh và cả bàn dân thiên hạ ở bãi sau còn trầm trồ, lé mắt bởi chiếc xe đẹp mê hồn này, mà bây giờ... Henri Phạm cố lê bước theo Quang đi về phía chiếc xe chở xác, anh nói: - Moa cũng phải theo nó tới phút cuối... Quang kè một bên bạn mình tới chỗ xe. Tài xế lái xe cấp cứu mở cửa trước cho hai người ngồi, nhưng Henri Phạm yêu cầu: - Cho tụi tôi ngồi sau với em gái tôi. Cửa sau chở xác luôn khóa kín, nên tài xế phải tự tay mở khóa và dặn hai người: - Xác đã quấn vải kín, hai cậu đừng mở ra. Cửa vừa được mở, Henri Phạm yếu nên được Quang đỡ lên trước, rồi anh mới theo sau. Bỗng cả hai người đều kêu lên: - Thu Vân đâu? - Xác đâu? Trong khoang xe không hề có cái xác vừa mới đem lên cách đó hơn mười lăm phút! Nghe họ kêu, cả nhóm người đang trục xác và xe đều chạy lại và sửng sốt khi cái xác đã biến mất không để lại dấu vết gì! Người tài xế quả quyết: - Chỉ có tôi ở đây với cái xác, sau khi đưa vô khoang sau rồi đích thân tôi khóa cửa lại, chìa khóa do tôi giữ, như vậy làm sao mất được? Quang lặng người đi. Trong đầu anh cảm giác như nghe có một âm thanh kỳ dị, giống như tiếng khóc thảm thiết của ai đó... Nhưng âm thanh đó chỉ thoáng qua rồi tắt lịm... - Thu Vân? Quang nói ngay âm thanh mình vừa nghe được và kết luận: - Hình như... cô ấy đang ở gần đây? Người trưởng toán cấp cứu hỏi: - Anh nói cô nào? - Cô gái chết trong tai nạn. Họ cười ồ lên: - Giàu trí tưởng tượng quá cha nội ơi! Quang không quan tâm tới sự chế nhạo của họ, anh đi quanh đó tìm kiếm... Lát sau anh nhặt được một mảnh vải, cầm tới hỏi Henri Phạm: - Có phải cái này là một phần bộ áo váy của Thu Vân không? Vừa nhìn thấy Henri Phạm đã kêu lên: - Đúng rồi, vạt áo của nó! - Như vậy xác chết đã ra ngoài xe rồi! Nghe Quang nói, người trưởng toán cứu hộ quay sang hỏi tài xế. - Anh có khóa chặt cửa thùng xe không? Anh tài xế gân cổ lên: - Chắc chắn mà! Mà cái xác đã giập nát làm sao... làm sao có thể tự bò ra ngoài được? Quang vẫn quả quyết: - Tôi có cảm giác cô ấy còn ở đâu đây... Đích thân anh tìm quanh đó và thậm chí còn mở rộng ra một phạm vi xa hơn. Cuối cùng đành thất vọng quay lại và bảo: - Chịu thôi. Henri Phạm suy sụp hoàn toàn, anh ngồi hẳn xuống vệ đường vừa rên rỉ: - Trời ơi, nó chết mà cũng không còn xác, sao trời ác với em tôi quá nè trời! Anh ta cứ gào khóc như vậy suốt, khiến cho mấy người cứu hộ phải ái ngại, họ hỏi ý Quang rồi lẳng lặng rút lui cùng với xác chiếc xe bẹp dúm. Khi họ đi rồi Henri Phạm quay sang hỏi Quang: - Bây giờ mình phải làm sao đây? Quang cũng chỉ biết thở dài: - Mình cũng chẳng biết làm sao. Có lẽ phải đợi hai bác ra rồi sẽ tính. Anh ta kéo tay bạn đứng dậy: - Cậu phải về khách sạn đợi hai bác ra, kẻo hai bác ra mà không gặp cậu họ sẽ càng sốt ruột hơn. Henri Phạm miễn cưỡng đứng lên đi bộ cùng Quang. Vừa đi được mấy bước bỗng Quang dừng lại và nói: - Rõ ràng mình nghe có tiếng khóc của ai đó! Cậu nghe thử xem... Henri Phạm lắng nghe kỹ và lắc đầu: - Mình đâu có nghe gì? Quang không tin vào tai mình, bởi càng lúc âm thanh nức nở càng rõ hơn trong đầu... *** Đang lẽ chỉ ở chơi Ô Cấp hai ngày, nhưng cuối cùng Quang đã phải lưu lại đến nay là ngày thứ năm. Bởi hai ngày đầu phải tất bật với vụ việc của Thu Vân. Đụng chuyện mới thấy nhà giàu họ giải quyết công việc bối rối và dở hơn người nghèo nhiều. Chỉ nội việc sự mất tích xác chết không mà cha mẹ Thu Vân đã phải quýnh quáng chạy đi khắp mọi nơi, hết thuê người này, mướn người kia, mà cuối cùng thì cũng chẳng giải quyết được gì, họ cũng đành phải về tay không. Chẳng hiểu sao Quang lại quyết định ở lại khi Henri Phạm và gia đình đã về hết sau khi tìm được xác Thu Vân. Mà cả nhóm bạn cùng đi với Quang cũng đã về, duy có Quang quyết định thuê một căn phòng ở một khách sạn rẻ tiền và ở lại. Anh chỉ giải thích ngắn gọn với người bạn: - Mình bị sốc sau cú vừa rồi nên muốn ở lại thêm vài ngày cho khuây khỏa. Sáng nay thay vì ra Ô Quắn và đi lang thang như mấy hôm rồi vẫn làm, Quang lại chuyển hướng, đi bộ lên Bạch Dinh. Cũng chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy cần một nơi ở độ cao để phóng tầm mắt ra biển xa, thư giãn nên Quang khá thích thú khi lên đứng bên hai khẩu đại bác và tự nhủ: - Cứ mỗi ngày được đứng đây nhìn ra biển thì chắc mọi buồn phiền sẽ dứt hết! Đứng hơn một giờ, Quang lững thững đi bộ xuống. Đúng ra anh đi theo các bậc thang xuống phía tay phải cho gần, nhưng bất chợt anh thoáng thấy một bóng áo vàng đi về hướng rừng hoa sứ, nơi vốn chỉ dành cho xe chạy lên xuống bởi đường dốc và xa hơn. Kỳ lạ chưa! Bởi bóng áo vàng mà Quang vừa nhìn thấy giống Thu Vân y hệt! Quang đổi hướng, anh bước nhanh về hướng đó. Cô nàng mặc bộ váy màu vàng nổi bật giữa rừng hoa sứ đang nở rộ và chỉ có một mình, nên càng khó lẫn vào ai khác. Cố thu ngắn khoảng cách, Quang đánh bạo cất tiếng gọi: - Thu Vân! Cô gái quay phắt lại và... Quang sững sờ: - Thu Vân... Đúng là Thu Vân... cô con gái đã chết trong tai nạn xe lật ở Ô Quắn! Với ai có thể lầm được, nhưng Quang thì không, bởi anh từng nhiều lần tới nhà chơi và đã là bạn thời cô ta còn học ở Sài Gòn. Vả lại mới vừa nhìn thấy ở bãi sau cách chưa đầy một tuần. Lại vẫn chiếc váy màu vàng này nữa... - Thu Vân! Anh gọi lần thứ ba thì bỗng cô gái bước nhanh và chỉ sau đó vài giây đã mất hút trong rừng hoa sứ! Quang tốc chạy theo vào khu vực rừng hoa, vốn có cắm bảng cấm người lạ xâm nhập. Vừa lúc đó có tiếng quát lớn phía sau: - Anh kia, không được đi lối đó! Quang quay lại phân bua: - Tôi đuổi theo một người quen, anh thông cảm. Nhưng nhân viên bảo vệ vẫn cương quyết: - Không ai được vào đó hết! Mà trong ấy làm gì có ai đâu mà nói là người quen của anh? Quang vẫn cố giải thích: - Cô ấy vừa mới đi vô đó, tôi xin theo gọi cô ấy ra thôi! Người bảo vệ vẫn không cho: - Để tôi vào xem có ai mời ra cho. Anh ta bước vô một lúc rồi trở ra xua tay nói: - Làm gì có ai trong đó mà tìm! Quang tiu nghỉu đứng một lúc mới chịu đi. Anh theo lối đó đi xuống đường mà trong lòng vẫn còn thắc mắc, chưa chịu từ bỏ ý định trở lại. Phải một lúc sau khi nhìn thấy bóng anh chàng bảo vệ lên trên khá xa, Quang mới lẻn vào và lom khom người hướng về chỗ lúc nãy. Đây là lần đầu tiên bước vào giữa khu rừng hoa sứ mà xưa nay Quang chỉ đứng ngoài nhìn, anh cảm thấy khu rừng khá rộng, ăn thông lên tận vách núi phía trên... Chẳng thấy bóng người nào, nên Quang tiện bước đi thẳng lên phía vách núi. Tuy khá chênh vênh nhưng cũng có một lối mòn nên sau hơn mười phút Quang đã lên được một khoảng rộng, bằng phẳng. Nơi đó có một ngôi nhà lá 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t106804-khi-nguoi-chet-tro-ve-chuong-2.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận