Kiếm Nghịch Thương Khung Chương 290: Điên cuồng giết chóc. (2)

Nhưng thanh âm vừa dứt Vũ Chấn Khôn cong ngón tay búng ra, một cục đá nổ bắn đi, một giây sau, liền nghe được bồng một tiếng, hình như có vật thể gì đó ngã xuống mặt đất.

Trong bóng tối, một vị võ giả mặc trường bào màu đen, trước ngực có một ấn ký đầu lâu đỏ như máu, miệng mở ra lúc nói chuyện còn chưa khép lại đã bị một cục đá bắn vào miệng, đánh nát mấy cái răng, lại từ ót bắn ra, lập tức bị mất mạng.

Huyền Thiên đi tới bên cạnh thi thể tên võ giả Luyện Huyết Tà Giáo năm trên mặt đất, nhìn tử tướng người nọ, hắn đối với thực lực của Vũ Chấn Khôn lại có một cách nhìn mới. Mặc dù là loại đỉnh tiêm trong hàng đệ tử hậu bối như Bá Đao Kim Liệt, Tuyệt Kiếm Bạch Ngọc Thiền ở trước mặt Vũ Chấn Khôn chỉ sợ cũng không đỡ nổi một chiêu.

Vào sơn động chừng hai trăm thước, phía trước lại có người hỏi:

- Máu tươi bao phủ đại địa, câu tiếp theo ...

XÍU... UU! - - !

Trả lời hắn là một cục đá, ‘ bồng ’ một tiếng, thanh âm ngã xuống đất lại truyền tới, mấy ngườiHuyền Thiên tiến về trước, kết cục người này giống như trước như đúc.

Thính lực Vũ Chấn Khôn thập phần đáng sợ, cách xa mấy chục thước, chỉ cần vừa phát ra thanh âm là có thể biết rõ ngọn nguồn thanh âm ở nơi nào, hơn nữa còn có thể chính xác đến bắn vào miệng đối phương.

Sơn động dưới nền đất có chút uốn lượn, khoảng cách trên mặt đất chỉ có 500m, dưới nền đất, lại không chỉ 800m, dọc theo ba động đi tới 500m, Tầm Huyết Châu vẫn chưa tỏa ra toàn bộ hào quang, bất quá, tên lính gác trạm thứ ba của Luyện Huyết Tà Giáo cũng bị chết như trước, bị cục đá bắn xuyên đầu, vào bằng miệng ra bằng ót.

Sơn động đen tối đã đến 500m, tựa hồ đã đến cuối cùng, chỗ ngoặt phía trước lóe ra hào quang màu đỏ, tựa hồ là ánh lửa.

Ba vị lính gác đều có tu vị Tiên Thiên cảnh trung kỳ, võ giả bên trong hiển nhiên thật không ngờ, sẽ bị người dễ dàng giết đến đây như vậy.

Vũ Chấn Khôn tiếp tục đi tới, rẽ một cái, tiến nhập vào thông đạo có ánh lửa bao phủ, cách mỗi 20m, trên vách tường hai bên liền nhô ra một bó đuốc đang cháy bừng.

Thông đạo này dài ước chừng 30m, ở cuối đầu bên kia hai vị võ giả tà giáo mặc áo choàng đen huyết đầu lâu, tu vị đều là Tiên Thiên cảnh ngũ trọng.

Vũ Chấn Khôn vừa mới xuất hiện, hai vị võ giả tà giáo liền quay đầu nhìn sang, nhưng bọn hắn muốn kinh hô lại không thể lên tiếng, một đạo kiếm quang không đến nửa khắc liền xuất hiện ở cổ bọn hắn, hai khỏa đầu lâu lập tức bay lên.

Kiếm quang lại lóe lên, hai khỏa đầu lâu bay lên bị một thanh bảo kiếm màu lam sáng lóng lánh xuyên thấu, Vũ Chấn Khôn đẩy tay, thi thể không đầu của hai người nhẹ nhàng rơi xuống đất, không phát ra nửa điểm tiếng vang.

Đợi đến khi Huyền Thiên và Long Tử Nghiên chuyển qua thông đạo liền chứng kiến hai cỗ thi thể không đầu đã ngã xuống mặt đất, bảo kiếm màu xanh da trời trong tay Vũ Chấn Khôn buông xuống, hai cái đầu lâu đang trượt luôn rơi vào bên cạnh thi thể.

Mặc dù Huyền Thiên thính lực kinh người, cũng không nghe được thanh âm hai cổ thi thể ngã xuống đất, quả thật là kiếm qua im ắng, sát nhân trong lúc vô hình, Vũ Chấn Khôn là một kiếm khách hết sức lợi hại.

Xa hơn phía trước, thông đạo bắt đầu mở rộng chi nhánh, thoáng một phát chia thành ba lối đi.

Hào quang Tầm Huyết Châu dần sáng lên, hiển nhiên giờ chỉ còn cách Tầm Huyết Châu kia một khoảng cách không xa.

Thông đạo chính giữa bỗng truyền đến một hồi tiếng bước chân, lập tức, một gã võ giả của Luyện Huyết Tà Giáo đi vào tầm mắt ba người Huyền Thiên, chỉ cách Vũ Chấn Khôn 20m.

Tu vị người này cao hơn người trước nhiều, là cao thủ Tiên Thiên cảnh thất trọng.

Khi Huyền Thiên chứng kiến vị cao thủ này hắn cũng thấy được ba người Huyền Thiên phía trước.

Nhưng nghênh đón hắn là một đạo kiếm quang, kiếm quang màu xanh da trời nhanh đến cực hạn, như lưu tinh lóe lên, Vũ Chấn Khôn lập tức ra tay.

Không có nửa điểm kiếm quang tiết ra ngoài, tất cả Tiên Thiên chân khí đều hội tụ tại trong thân kiếm

Tiên Thiên cảnh thất trọng, thuộc về Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, thực lực so với võ giả Tiên Thiên cảnh trung kỳ phải cao hơn rất nhiều, năng lực phản ứng cũng nhanh hơn nhiều lắm

Trong chốc lát cũng một đạo kiếm quang thoáng hiện, đâm về phía Vũ Chấn Khôn, đồng thời, giơ tay lên, một đạo huyết phù vọt về phía Vũ Chấn Khôn.

Vũ Chấn Khôn tay trái điểm về trước, một đạo kiếm quang nổ bắn ra, đạo huyết phù kia vừa mới nổ bung, liền bị kiếm quang chém chết.

Đồng thời, bảo kiếm lam quang trong tay như gợn sóng, bỗng run run một hồi chợt cao chợt thấp, nhưng lại nhanh như thiểm điện.

Cao thủ tà giao Tiên Thiên cảnh thất trọng kia thất thủ, bảo kiếm lam quang đâm vào mi tâm của hắn, một kích mất mạng.

Mặc dù là cao thủ Tiên Thiên cảnh thất trọng ở dưới kiếm của Vũ Chấn Khôn vẫn lập tức bị mất mạng.

Bất quá lúc huyết phù nổ tung lại kinh động đến những người khác.

- Người nào?

...

Trong chốc lát, liên tục mấy đạo thanh âm quát hỏi vang lên.

Theo quát thanh âm quát hỏi vang lên, tiếng bước chân liên tiếp truyền tới, có hơn mười người từ thông đạo ở giữa đi đến.

Thông đạo bên cạnh cũng có tiếng bước chân, bất quá nhân số hơi ít, hai bên đều chỉ có ba bốn người.

Mười người đến từ thông đạo chính giữa một người có tu vị Tiên Thiên cảnh bát trọng, hai người Tiên Thiên cảnh thất trọng, còn lại đại bộ phận đều là Tiên Thiên cảnh trung kỳ, Tiên Thiên cảnh sơ kỳ chỉ có ba người.

Hành tung bạo lộ, Vũ Chấn Khôn không hề nao núng, bảo kiếm lam quang trong tay khẽ động, thất luyện kiếm quang bắn ra, chiếu sáng cả sơn động.

Kiếm của Vũ Chấn Khôn nhanh như thiểm điện, linh xảo như xà, như hồ điệp điểm hỏa, kiếm quang lướt qua, dù phía trước là tầng tầng lớp lớp kiếm mạc cũng sẽ có tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Võ giả tà giáo lần lượt ngã xuống, đều bị một kiếm xuyên qua yết hầu.

Đinh Đinh Đang keng - - !

Một tiếng nổ, hai vị võ giả Tiên Thiên cảnh thất trọng chỉ ba chiêu qua đi lần lượt mất mạng, mấy lượt hô hấp, hơn mười vị võ giả tà giáo lao tới từ thông đạo chính giữa chỉ còn lại một tên Tiên Thiên cảnh bát trọng vẫn còn đang đau khổ chèo chống.

Vũ Chấn Khôn sát nhập vào thông đạo giữa, Huyền Thiên và Long Tử Nghiên vẫn còn ơi nơi giao giữa ba lối đi, võ giả tà giáo lao tới tu vị thấp hơn ở thông đạo giữa nhiều, đại bộ phận đều là Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, ít có Tiên Thiên cảnh trung kỳ.

Trọng Nhạc Kiếm ra khỏi vỏ, Huyền Thiên ra tay không chút lưu tình, sức lực lớn khủng bố theo trọng kiếm bộc phát, mỗi một kiếm đánh xuống võ giả tà giáo đều bị một kiếm phân hai đoạn.

Dùng thực lực Huyền Thiên hiện giờ, dù là võ giả Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, trong tay cầm Bảo Khí Huyền giai hạ phẩm, bằng lực lượng khổng lồ cùng với Trọng Nhạc Kiếm trầm trọng sắc bén, cũng đủ để chém thành hai đoạn.

Đương nhiên, nếu là võ giả Tiên Thiên cảnh trung kỳ tay cầm Bảo Khí Huyền giai sẽ không dễ dàng như vậy.

Huyền Thiên vẫn cho là quyền pháp của Long Tử Nghiên lợi hại, không nghĩ tới kiếm quang của nàng cũng thập phần sắc bén, bình thường không thấy trong tay nàng có kiếm, nhưng vừa ra tay, một thanh nhuyễn kiếm dàu nhỏ màu đỏ nhạt liền xuất hiện trong tay nàng.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/kiem-nghich-thuong-khung/chuong-264/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận