Kiếm Nghịch Thương Khung Chương 504: Thiên cơ bảo giám. (2)

Lý Cuồng nói:

- Tên Hoàng Thiên này vận khí cũng không tệ, có lẽ hắn cũng có thể tránh được một kiếp, còn giữ được mạng sống chạy ra khỏi cung điện, nhưng nhất định bản thân cũng sẽ bị trọng thương, Hà Phong, ngươi dẫn đầu sáu người, canh giữ ở đây, thẳng đến khi 'Cấm địa thí luyện' chấm dứt, nếu Hoàng Thiên còn sống đi ra, thì giết không cần hỏi, mà nếu không có đi ra thì như vậy Hoàng Thiên nhất định là đã chết ở trong cung điện rồi.

Hà Phong chính là vị đệ tử địa giai cảnh tam trọng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mới nói kia, khẽ gật đầu, tuyển ra sáu vị đệ tử địa giai cảnh nhất trọng, nhị trọng đứng bên cạnh hắn, những người còn lại thì đều tự rời đi.

Huyền Thiên tiến vào bên trong cung điện, cửa chính đóng cửa, ngăn cản đường lui của hắn, ánh sáng trong nháy mắt dần dần tối lại.

Không còn cách nào khác Huyền Thiên đành đứng lại quan sát, thân thể hắn vừa mới đứng lại, thì liền có vài đạo kình phong từ phía sau lưng bắn tới.

Tiếng xé gió vô cùng chói tai, có thể thấy được sự công kích đang xông tới kịch liệt đến cỡ nào, phía sau lưng Huyền Thiên lập tức toát ra một tầng mồ hôi, toàn thân nổi lông tơ, bản năng nổi lên.

Huyền Thiên cảm thấy tại lúc nguy hiểm thì bị kích thích nên trong lúc đó nhạy bén hơn, tuy rằng không quay đầu nhìn lại, nhưng mà mấy đạo công kích đang phá không mà tới, ngay cả từ chỗ nào mà đến, tấn công tới đâu, lực đạo như thế nào, đều bị Huyền Thiên cảm ứng được hết.

Thân ảnh Huyền Thiên lập tức di chuyển, trong nháy mắt biến mất, vọt qua một bên.

Chỗ đó vừa vặn có vài đạo xông kích đang phá không mà tới, Huyền Thiên vừa mới đứng, thì vài tiếng xé gió từ bên cạnh bắn ngang qua, âm thanh nghe thật chói tai, Huyền Thiên nghe được cũng phải sởn tóc gáy, chỉ sợ hắn luyện Cửu đoán công tới tầng thứ bảy thì cũng không chịu nổi vài đạo công kích mạnh này.

Tiếng xé gió vừa biến mất, Huyền Thiên lại đột nhiên cảm thấy dưới mặt đất đang chấn động, thầm nghĩ không tốt, thân thể lập tức nhảy lên không trung.

Chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, chỗ vừa rồi mới đứng, trong phút chốt hiện ra một cây trường thương thật lớn đang lấp lánh ánh sáng, đâm ra cũng cao hơn hai thước, nếu mà né tránh không kịp, thì chắc chắn sẽ bị những trường thương này, từ lòng bàn chân xuyên thấu lên tới đỉnh đầu rồi.

Người Huyền Thiên còn đang ở trên không thì, thì ở trên đỉnh đầu lại vang lên mấy tiếng động, chi chít kình phong điên cuồng bổ nhào xuống dưới, vô số mũi tên nhọn ở trên đại điện bắn xuống dưới mặt đất.

Huyền Thiên còn chưa kịp quan sát tình huống ở trên mặt đất, lại phải phòng bị vô số mũi tên công kích ở phía trên.

Lập tức, vung hai thanh bảo kiếm cấp hạ phẩm như gió bão, thi triển kiếm ý tứ giai phối hợp với 'Diệt thần thức', kiếm thế cường đại từ bốn phương tám hướng tuôn ra, kiếm quang như mưa, cứ đâm về phía trước.

Sau một hồi vang lên mấy tiếng đinh đinh đang đang, Huyền Thiên hít một hơi, tổng cộng đánh bay hơn một trăm mũi tên, mỗi mũi tên vừa nhọn lại vừa to đến dọa người, khiến cho hai cánh tay của Huyền Thiên dường như có chút đau.

Thừa dịp một chút thời gian, Huyền Thiên liền nhìn lướt qua mặt đất, chỉ thấy trên mặt đất có rất nhiều trường thương, rất to xuất hiện ở chỗ cửa lớn của đại điện, đầu thương lấp lánh ánh sáng, khiến cho người ta sợ hãi.

Chỉ có đi vào sâu bên trong đại điện, chỉ cần đi hơn mười mét thì mới không có bị trường thương ở dưới đất trống đâm lên.

Giờ phút này, Huyền Thiên có lựa chọn, một là đón vũ tiễn đầy trời, hai là bay về phía cánh cửa lớn, sau đó lao qua cửa chính, đi sâu vào bên trong đại điện, đối mặt với nguy hiểm lớn hơn nữa.

Huyền Thiên dùng 'Ngự kiếm phi hành', lóe lên hóa thành kiếm quang, không chút lựa chọn liền đi sâu vào bên trong đại điện.

Đang tại lúc này, thì một tiếng ầm vang lên, ở trên cửa chính, bắn ra một cây trường thương dài đến ba thước, còn bộc phát ra ánh sáng lấp lánh, mang theo một lực lượng khủng bố đang đâm về phía chỗ Huyền Thiên đang đứng.

Tốc độ hay sức lực của trường thương đều vượt xa cực hạn của cường giả địa giai cảnh sơ kỳ, cho dù là cường giả địa giai cảnh tứ trọng thì chỉ sợ là cũng sẽ bại dưới một thương này.

Huyền Thiên thầm nghĩ may mắn là mình không có hướng cửa chính phóng đi, nếu không thì khi đón phải trường thương này thì chắn chắn là sẽ bị xuyên thấu rồi sau đó đi đời nhà ma.

Trường thương đột nhiên nổ bắn ra, “Phanh” một tiếng đã đâm đến sau lưng Huyền Thiên, nhưng mà ở khoảng cách trong lúc đó, huyền thiên thắng được huỳnh quang lóe lên thời gian, Huyền Thiên cũng nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã bay ra xa mấy chục thước, lướt ngang qua trường thương trên mặt đất, rơi vào sâu bên trong chỗ trống trải ở đại điện.

Trường thương sáng chói xẹt ngang qua da đầu của Huyền Thiên, lập tức nhất thanh muộn hưởng đâm thẳng vào vách tường đối diện, phần đuôi run rẩy kịch liệt phát ra thanh âm ong ong.

Ánh mắt Huyền Thiên nhìn về phía trường thương sáng chói trên vách tường đối diện, khẽ chấn động.

Vách đá trên tường kia trọn vẹn có chín trường thương đâm vào, trong đó, có ba trường thương không hề đâm vào bất kì vật nào, còn lại sáu trường thương khác đều đâm ở trên thân thể mấy vị võ giả.

Có một võ giả thân thể đã biến thành một bộ xương khô, có một võ giả khác thì thi thể đã rút lại thành thây khô nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hư hỏng, có thể thấy niên kỉ những võ giả này chết đi đều không giống nhau.

Nhưng những võ giả này lại có chút giống nhau, trong tay của bọn hắn đều cầm một thanh bảo khí địa cấp hạ phẩm, hẳn là đều đã từng là đệ tử tham gia “Cấm địa thí luyện”, “Bắc thần các”, hơn nữa đều là cường giả địa giai cảnh sơ kỳ, đệ tử bán bộ chân nguyên trong tay thì không thể có khả năng có bảo khí.

Huyền Thiên nhìn gần trường thương trên bức tường, phía sau lưng lại toát ra một chút cảm giác mát, sát khí kịch liệt đã bao phủ lấy cả người hắn.

Ánh mắt Huyền Thiên nhìn về bốn phía, chỉ thấy bên trái, bên phải cùng với phía dưới bức tường, cứ cách một mét là lại có một người máy thân cao khoảng hai thước đứng đó. Trong tay mỗi người máy đều mang theo một thanh trường kiếm hàn quang lòe lòe.

Những thanh trường kiếm này cũng không chủ động hấp thu nguyên khí bốn phương tám hương nhưng lại quang hoa nội liễm, mỗi một thanh trường kiếm đều có sức lực vô kiên bất thôi, vô cùng chắc chắn, sắc bén, không hề thua kém so với bảo khí địa cấp.

Chất liệu người máy kia cũng không khác với trường kiếm lắm, màu sắc tương tự, có thể kết luận trình độ chắc chắn không thua gì bảo khí địa cấp, nếu muốn đem phá hủy thì cho dù là cường giả địa giai cảnh sơ kỳ sử dụng bảo khí địa cấp hạ phẩm thì chỉ sợ là cũng còn khó hơn cả lên trời.

Những sát khí kia chính là được phát ra từ trên những người máy này, khí tức của từng người máy cũng không hề yếu kém hơn cường giả địa giai cảnh tam trọng.

Tiến sâu vào bên trong tòa đại điện, chiều dài khoảng hơn sáu mươi thước, chiều rộng gần ba mươi thước, chừng hai phần ba mặt đất cũng đã bị trường thương đâm thủng, khu vực trống trải Huyền Thiên đứng chiều sâu còn khoảng hơn hai mươi thước.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/kiem-nghich-thuong-khung/chuong-477/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận