Kiếm Nghịch Thương Khung Chương 537: Xác ướp cổ sống lại. (1)

Cho dù là Huyền Thiên suy nghĩ lại cũng có cảm giác phát mộng.

Huyền Thiên ngự kiếm phi hành, cũng không lâu lắm đã tới khu vực sấm sét, đã đi tới biên giới Lôi Đình sơn mạch.

Lôi điện bên ngoài Lôi Đình sơn mạch không ảnh hưởng gì tới Huyền Thiên, cường đại nhất cũng chính là nhất trọng thượng phẩm lôi điện, trong cơ thể Huyền Thiên có lôi đình chi tâm, hắn tìm tới địa cung, Huyền Thiên lần thứ hai tiến vào nội cung.

Tầng ba phía trước không có gì, Huyền Thiên một đường đi đến cuối tầng ba, đi tới cửa đá phong bế tầng thứ tư, ở dưới mặt đất mở không ra nhưng bên ngoài lại có thể.

Cửa đá mở ra, Huyền Thiên tiến vào tầng thứ tư, quan tài bên trong vẫn như trước, nhưng lại rỗng tuếch toàn bộ, chín cổ lôi thi lần trước Huyền Thiên dùngĐịa Cấp Linh Kiếm bổ chết.

Ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua hành lang u ám sau lưng chín quan tài, chậm rãi đi hết, lôi quang trong người tách ra, hành lang tối tăm sáng như ban ngày.

Hắn nhanh chóng đi tới cuối hành lang, mọi thứ bên trong vẫn như thường, trên mặt đất là trận vân phức tạp, bên cạnh có một cỗ quan tài không che chắn, trong quan tài có một thây khô đứng thẳng, bên cạnh quan tài có một màn hào quang, trong màn hào quang có một khỏa lôi đình chi tâm' hấp dẫn Huyền Thiên.

Huyền Thiên nhìn qua lôi đình chi tâm một hồi, ánh mắt lại nhìn qua thây khô trong quan tài.

Thây khô hốc mắt trống rỗng, giống như đang ngó chừng Huyền Thiên, thập phần quỷ dị, lần đầu tiên tiến vào nơi này Huyền Thiên mới có tu vi Tiên Thiên cảnh, cũng không có cảm giác được khí tức nào của thây khô, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy khí tức khiến người ta sợ hãi, hình như có lực lượng vô hình từ trong thây khô đang tỏa ra ngoài, có thể thấy được tu vi của thây khô này khi còn sống cường đại thế này.

Linh hồn của thây khô bị kiếm linh thần kiếm hấp thu, Huyền Thiên cũng không lo lắng thây khô còn hành động gì, ánh mắt lần nữa nhìn qua lôi đình chi tâm, tâm niệm vừa động, kiếm quang trong người lóe lên, Linh Kiếm Địa Cấp lập tức bổ ra, hướng màn hào quang bên ngoài lôi đình chi tâm ' chém tới.

Phanh - -

Một tiếng nổ tung vang lên, cả thạch thất chấn động mạnh, Linh Kiếm Địa Cấp trảm lên màn hào quang bên ngoài lôi đình chi tâm, hào quang bắn ra bốn phía, màn hào quang này vặn vẹo, nhộn nhạo giống như nước, nhưng cuối cùng cũng không bị nghiền nát.

Linh Kiếm Địa Cấp bắn ngược trở về, chui vào trong cơ thể Huyền Thiên, đông đông đông... Tiếng nổ liên tiếp từ hành lang vang lên, Huyền Thiên đi tới xem xét nhưng lại chấn động, trên đỉnh thạch thất chấn động hiện ra cái khe, mất tảng đá rơi xuống.

Màn hào quang bên ngoài lôi đình chi tâm quá chắc chắn, thật đúng là vượt qua dự kiến của Huyền Thiên.

Nhưng mà màn hào quang vừa rồi bị vặn vẹo, nói rõ lực công kích của Huyền Thiên sắp công phá được màn hào quang, một lần không được, liên tục công kích hơn mười lần trăm lần nhất định sẽ công phá được màn hào quang, đem lôi đình chi tâm lấy tới tay.

Nhưng mà chỉ công kích lần đầu tiên thì thạch thất đã rơi xuống vài khối đá, nếu như liên tục công kích mấy trăm lần thì gian thạch thất này sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Huyền Thiên thầm nghĩ dù sao có thể rời khỏi nơi này, thạch thất sập cũng không sao cả, một lần nữa trở lại bên cạnh lôi đình chi tâm, chuẩn bị tiếp tục công kích.

Lúc này Huyền Thiên không có sử dụng Linh Kiếm Địa Cấp, mà là rút địa cấp hạ phẩm bảo kiếm trong tay ra, luận chắc chắn sắc bén thì Linh Kiếm Địa Cấp hơn xa địa cấp hạ phẩm bảo kiếm trong tay, nhưng mà lực lượng và lực công kích thì Huyền Thiên sử dụng địa cấp hạ phẩm bảo kiếm còn mạnh hơn nữa, như vậy có thể hoàn toàn phát huy lực lượng khủng bố của thân thể.

Huyền Thiên nhìn kỹ trận vân trên mặt đất vài lần, sau đó làm ra vài động tác thư giãn, đem lực lượng vận dụng đến đỉnh phong. Hai tay cầm địa cấp hạ phẩm bảo kiếm, sau đó chém mạnh một kiếm, chém thẳng vào màn hào quang.

Ầm ầm... Ầm ầm... Ầm ầm long...

Tiếng nổ vang liên tiếp, lực lượng một kiếm của Huyền Thiên không gì sánh kịp, lực phản chấn làm thân thể của hắn chấn động vài lần, đỉnh thạch thất liên tục mở rộng. Hơn nữa là hiện ra nhiều khe hở mới, đá rơi xuống như mưa.

Màn hào quang run lên kịch liệt, lực công kích một kiếm của Huyền Thiên thật sự là quá mạnh mẽ. Chém lên màn hào quang này làm nó muốn sụp đổ hoàn toàn.

Huyền Thiên không ngừng cố gắng, tiếp tục vận chuyển lực lượng tới đỉnh phong. Hai tay cầm kiếm chém thẳng xuống.

Một kiếm! Hai kiếm! Ba kiếm...

Ầm ầm... Ầm ầm long... Ầm ầm ù ù ù ù...

Tiếng nổ lớn vang lên liên tục, Huyền Thiên liên tục trảm chém hơn mười một kiếm đá trên thạch thất không ngừng sụp đổ, đã rơi xuống cơ hồ chôn toàn bộ thạch thât.

Không chỉ có thạch thất, lực lượng khổng lồ từ sâu trong lòng đất truyền tới, chấn động từ mặt đất truyền lên, không giảm chút nào, cung điện dưới mặt đất tầng một hai ba sụp đổ.

Giờ phút này bên trong Lôi Đình sơn mạch, phạm vi hơn trăm dặm quanh bảo khố rung lên. Đều cảm nhận được mặt đất chấn động, cả kinh giật mình không hiểu.

Không gian hành lang nhỏ bé, tương đối mà nói càng vững chắc một ít, nhưng lúc này cũng xuất hiện không ít khe hở, Huyền Thiên không có dừng lại. Chém xuống kiếm thứ mười hai.

Phốc!

Huyền Thiên liên tục chém mười hai kiếm, công kích vào một địa phương, rốt cục đem màn hào quang bên ngoài lôi đình chi tâm chém thành phấn vụn, Huyền Thiên hư chưởng khẽ hấp, lôi đình chi tâm lập tức bay vào trong tay Huyền Thiên.

Huyền Thiên thu lôi đình chi tâm vào trong tay, cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại tới cực điểm. So với lôi đình chi tâm cấp một hai ba mà hắn đạt được còn mạnh hơn nhiều, nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi khống chế của hắn.

- Đây nhất định là tứ cấp lôi đình chi tâm, nếu như là ngũ cấp, ta không đến tu vi Địa giai cảnh tứ trọng tuyệt đối không thể khống chế.

Nội tâm Huyền Thiên khẽ động, đem lôi đình chi tâm thu vào trong người luyện hóa.

Thạch thất đã hoàn toàn sụp đổ, ngay cả hành lang cũng sụp hơn phân nửa, muốn theo đường cũ quay về đã không có khả năng, chỉ có thể thông qua trận vân rời đi.

Huyền Thiên nhìn trận vân trên mặt đất xem xét, đã giật mình, chỉ thấy trận vân trên mặt đất đã hư hao vài chỗ, trận vân đã hoàn toàn bị phá hư.

- Bà mẹ nó!

Huyền Thiên lập tức nói tục một câu, vừa rồi chỉ lo bổ màn hào quang bên ngoài lôi đình chi tâm, nghĩ thầm thạch thất sụp đổ cũng không có vấn đề gì, lại không có chú ý mặt đất, không ngờ trận vân bị phá.

Ngược lại là Tiểu Hổ ngồi ở đầu vai của Huyền Thiên không vội không lo.

Huyền Thiên cực lực nhớ tới hình dang của trận vân, nhìn qua tảng đá trên trận vân, có thể khôi phục trận vân lần nữa hay không.

Trận vân hết sức phức tạp, tuy trí nhớ của Huyền Thiên kinh người, nhưng chỉ nhớ tới đại khái, đột nhiên nhớ tới dường như trong Lôi Đình Tâm Pháp quyển hạ, cũng có đồ án trận vân này, hơn nữa có quan hệ tới vận chuyển Lôi Đình Tâm Pháp.

Huyền Thiên thò tay thăm dò trong ngực, đột nhiên Tiểu Hổ trên đầu vai lông mao dựng ngược lên, phát ra tiếng gầm gú ngắn ngủi.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/kiem-nghich-thuong-khung/chuong-510/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận