Kiếp Phù Dung Chương 6

Chương 6

Rồi anh dịu giọng phân trần, để mẹ anh an tâm: 

- Thời gian con bệnh như sống trong thế giới khác. Thế rồi tình cờ con gặp được nàng, chính nàng đã cứu con. Như vậy làm sao con có thể rời xa nàng được. Số con với nàng là do trời định, nên bây giờ có âm dương cách trở con cũng quyết ở đây cùng nàng. 

Nghe con nói vậy, ông bà Hữu Châu đành nghe theo. Bà chỉ ngại:

- Xưa nay con chỉ ở nhà và được má lo cho, bây giờ ở riêng như vậy làm sao được? Con nên để má ở lại đây, được không Hữu Phước? 

Hữu Phước là tên của chàng trai, chàng trấn an mẹ: 

- Con đã ngót ba chục tuổi đầu rồi, có còn con nít nữa đâu, má đừng lo. Má còn phải lo cho ba và mấy đứa em nữa, ba má cứ về đi, khi nào ổn định thì con sẽ về báo tin vui cho ba má! 

Ông Châu cười buồn: 

- Ba má lo mất ăn mất ngủ chứ vui nỗi gì! Phước lại phải trấn an: 

- Ba đừng lo. Con bây giờ khác với thằng Phước câm, Phước khùng như trước đây rồi! 

Ngôi nhà sau khi mua xong, thay vì phải sửa chữa như lệ thường khi đổi chủ, nhưng Phước vẫn giữ nguyên. Và ngạc nhiên hơn nữa là anh ta lại cho giữ nguyên bàn thờ ông bà Quan trong nhà. Anh giải thích với cha mẹ: 

- Tuy chưa là con rể, nhưng con vẫn coi mình là người của gia đình này rồi, vậy con xin được phép thờ phụng ông bà ấy. 

Chiều lòng con nên ông bà Châu ra về, lần đầu tiên để đứa con trai tật nguyền ở lại một mình. 

Nhưng trái với sự lo lắng của cha mẹ, Hữu Phước sống một mình trong ngôi nhà đó như sống ở chính nhà mình! Anh sinh hoạt hằng ngày một cách khá tự nhiên đến đỗi những người láng giềng có cảm giác anh chính là con rể của ông bà Quan, chứ không phải kẻ mua nhà. 

Vào một buổi sáng, khi thấy có xe hơi của quận Quy ngừng trước cửa thì người hàng xóm hốt hoảng chạy sang gọi Phước: 

- Nguy rồi cậu Phước ơi. 

Phước đã nhìn thấy xe quan, nhưng anh vẫn tỉnh như không: - Có gì mà phải sợ? 

Người kia hạ thấp giọng: 

- Lão ta là người đã bắt con Ngọc Dung đi ngày trước đó. Lão ác ôn khét tiếng xứ này!

Phước đứng chống nạnh, hất hàm về phía quận Quy bảo: - Cần gì thì vào đây! 

Quận Quy không còn vênh mặt hung hăng như mấy tháng trước, mà trái lại khi thấy mặt Phước thì dịu giọng ngay: 

- Dạ, tôi... tôi là quận trường Quy. Tôi tới theo lệnh của… của… 

Lão ta nói mà khúm núm như đang đứng trước cấp trên. Bà hàng xóm tròn xoe mắt nhìn, không tin vào mắt và tai mình nữa. Vừa khi ấy, Phước cất tiếng dõng dạc: 

- Vào đây! 

Đúng là trời đất sắp đảo lộn tới nơi rồi! Bà hàng xóm sợ quá tìm cách rút lui, bởi sợ lão quận nổi trận lôi đình. 

Nhưng trái với suy nghĩ của bà, quận Quy riu ríu bước vào sân, có cả hai tên lính hầu đi theo. Chúng đang khệ nệ khiêng vật gì đó... 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t102196-kiep-phu-dung-chuong-6.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận