“Tớ luôn luôn uống rượu rum và coke.” Vanessa bảo với Serena “Trừ khi tớ đi nhậu nhẹt với tụi bạn. Nhưng ở đây cậu có thể kêu bất cứ thứ gì cậu muốn. Ở đây họ có đủ thứ.”
Chị Ruby đang đi lấy thức uống cho cả bọn vì chị nằm trong ban nhạc chơi ở đây nên chị có thể lấy miễn phí mọi thứ.
“Tớ cảm thấy điều gì đó rất khác biệt” Serena trầm ngâm nói. “Cho em xin một ly rượu Stoli để nhậu và kèm thêm một ly coke nhé!” cô nói với Ruby.
“Lựa chọn tuyệt vời” chị Ruby tán thành. Ruby có mái tóc cắt ngắn với món tóc cắt ngang trước trán màu đen nhìn rất đẹp, chị ấy mặc một cái quần da màu xanh lá cây sậm. Chị ấy là loại con gái luôn chăm sóc cho bản thân mình dù đang ở bất cứ đâu hay bất cứ khi nào. Ban nhạc của chị ấy tên là SugarDaddy, và chị là đứa con gái duy nhất trong nhóm. Chị chơi bass.
“Đừng quên lấy rượu quả anh đào cho em nhé!” Vanessa gọi với theo sau chị gái khi Ruby quay đi lấy thức uống.
“Chị của cậu thật đáng yêu quá!” Serena nói.
Vanessa nhún vai “Chà chà” nó đáp “Nhưng chị ấy cũng là niềm đau chôn giấu của tớ đấy. Ý tớ là, khi gặp chị ấy thì mọi người luôn luôn nói “Ruby tuyệt quá!” còn gặp tớ thì cứ kiểu hời hợt như ‘chào,’ rồi thôi!”
Serena cười to “Tớ hiểu ý cậu. Anh trai của tớ, anh ấy hiện đi học ở Brown và mọi người đều yêu anh ấy. Bố mẹ tớ luôn tự hào về những việc anh ấy làm, và giờ khi tớ bỏ trường nội trú quay về nhà thì họ nhìn tớ theo cách “Ôi trời, chúng ta có một đứa con gái đấy sao?”
“Chính xác là thế” Vanessa đồng tình. Nó không thể nào tin nổi là có ngày nó lại ngồi đây nói những chuyện bình thường nhí nhố và chán ngắt với Serena van der Woosen.
Chị Ruby mang thức uống đến cho cả bọn. “Xin lỗi mấy nhóc, chị tới giờ diễn rồi,” chị ấy nói.
“Chúc may mắn nhé” Serena nói.
“Cảm ơn bé cưng,” Ruby đáp. Chị nhặt cây guitar của mình lên và đi tìm mấy người bạn trong ban nhạc.
Vanessa không thể nào tin nổi. Chị Ruby chưa từng bao giờ gọi bất kỳ ai là bé cưng ngoại trừ Tofu, con vẹt đuôi dài của chị ấy. Ở Serena hiển nhiên có sẵn một thứ gì đó khiến cho trái tim của bất kỳ ai phải tan chảy. Thậm chí ngay bản thân Vanessa cũng bắt đầu cảm thấy thích thích con nhỏ. Nó cầm ly lên và chạm ly với Serena. “Uống mừng những cô nàng xinh đẹp” nó nói, và biết rằng nói như vậy thì nghe có vẻ cực kỳ vui nhộn nhưng thật sự chẳng có gì đáng quan tâm.
Serena cười to và giật mạnh ly rượu Stoli về phía mình sau khi chạm cốc. Cô dụi dụi mắt và chớp chớp mấy cái. Một cậu chàng trông có vẻ xốc xếch mặc một bộ đồ vét lớn quá cỡ đang bước vào quán bar. Cậu ta dừng lại ở ngưỡng cửa và nhìn chăm chăm vào Serena như thể đang nhìn thấy một con ma.
“Này này, đó có phải là Dan, bạn cậu không?” Serena hỏi Vanessa và chỉ vào cậu ta.
***
Đây là lần đầu tiên trong đời Dan mặc một bộ đồ vét. Lần đầu khi mặc nó vào cậu cảm thấy mình rất bảnh nhưng cậu vẫn không thể dàn xếp bản thân được với cái bữa tiệc Hôn lên môi đi. Vì thế khi Jenny để cho cậu biến khỏi chốn đó, cậu đi thẳng đến quán bar The Five and Dime để xin lỗi nhỏ Vanessa vì đã cáu với nó vụ diễn viên Majorie.
Cậu đã cố thuyết phục bản thân mình rằng sẽ chẳng là vấn đề gì cả nếu không còn lại cơ hội gặp Serena van der Woodsen trong cuộc đời mình. Và sau rốt, cậu tự nhủ, đời sống vốn mong manh và phi lý cơ mà.
Cuộc đời quả thật đầy phi lý. Bởi ngay đây, Serena đang hiện diện. Ở Williamsburg, ở tất cả mọi nơi. Cô gái trong mơ của cậu đấy.
Dan thấy mình giống như nàng Cinderella. Cậu đút hai tay vào túi quần để giấu chúng đang run bần bật, và cố định hình cho nhất cử nhất động kế tiếp của mình. Có lẽ cậu nên đi đến bên cô ấy và khéo léo đề nghị được đãi cô ấy một ly. Thật tệ là thứ duy nhất ở cậu thể hiện được sự khéo léo chính là bộ đồ cậu đang mặc. Thậm chí bộ đồ này cũng chỉ khéo léo được một nửa thôi vì cậu đã không lấy bộ hiệu Armani mà cậu đã thử ở cửa hàng Barneys.
“Chào” Dan nói bằng một giọng thật tuyệt vời khi tiến đến bàn của các cô gái.
“Cậu làm gì ở đây vậy?” Vanessa hỏi. Nó không thể nào tin được vận rủi của nó. Không lẽ nào mọi chuyện lại tồi tệ đến như thế. Liệu nó có phải ngồi đây suốt cả thời gian còn lại của buổi tối để mà nhìn Dan ve vãn quanh nhỏ Serena không?
Tiếc cho em thật, cưng ạ.
“Tớ biến khỏi cái bữa tiệc Hôn lên môi đi. Tiệc này thật không phù hợp với tớ,” Dan nói.
“Tớ cũng vậy” Serena nói và mỉm cười với Dan như thể từ trước đến giờ cậu chưa từng được ai mỉm cười với mình.
Dam vịn chặt vào lưng ghế của Vanessa để giữ thăng bằng. “Xin chào,” cậu bẽn lẽn nói.
“Cậu nhớ Serena chứ” Vanessa nói. “Cậu ấy học chung lớp với tớ ở trường Constance.”
“Chào Dan” Serena nói “áo đẹp đó.”
Dan đỏ mặt và nhìn xuống bộ đồ của mình. “Cảm ơn,” cậu đáp và nhìn lên “À, bộ váy của cậu cũng… nhìn nó trông… cũng rất đẹp đó,” cậu lắp bắp. Cậu không hề nghĩ rằng nói như vậy thì nghe có vẻ quá ngốc.
“Thế cái áo sơ mi của tớ thì sao?” Vanessa nói to “Từ trước đến giờ cậu có thấy tớ khêu gợi thế này chưa?”
Dan nhìn vào cái áo sơ mi của Vanessa. Đó là cái áo sơ mi thun. Không có gì đặc biệt hấp dẫn. “Cái này là áo mới hả?” cậu bối rối hỏi.
“Thôi bỏ qua” Vanessa thở dài, xoay xoay quả anh đào cắm trong ly rượu trái cây với vẻ đầy sốt ruột.
“Ngồi xuống đi” Serena nói và nhích qua một bên chừa chỗ cho cậu ta. “Ban nhạc của chị Ruby sắp sửa chơi rồi đó.”
Những lời đồn thổi không thể nào là sự thật được. Trông Serena không phải là dạng con gái nghiện tình dục, nghiện ma túy. Cô ấy thật thanh thoát, yêu kiều, hoàn hảo và hấp dẫn, như một đóa hoa dại mà bạn đột nhiên tình cờ nhìn thấy khi đi dạo trong Công viên Trung tâm. Dan muốn nắm lấy tay cô và thì thầm tâm sự với nhau suốt đêm nay.
Cậu ngồi xuống cạnh cô. Hai bàn tay cậu cứ run rẩy một cách quá tệ hại nên cậu đành phải ngồi lên cả hai tay để “trấn an” chúng. Cậu mê cô ấy quá thể.
Ban nhạc bắt đầu chơi.
Serena đã uống xong phần vodka của mình.
“Cậu uống thêm nhé!” Dan hớn hở đề nghị.
Serena lắc đầu “Thôi đủ rồi” cô nói, ngồi tựa hẳn vào ghế “Tụi mình nghe nhạc một chút nhé.”
“Ok” Dan đáp. Cậu có thể làm bất cứ điều gì, miễn là cậu được ngồi gần cô.
Như thường lệ, B trong nhà vệ sinh, còn N thì đang say thuốc
“Xin chào các cậu”, Jeremy Tompkinson la to, đẩy cửa bước vào tòa nhà cửa hàng Barneys cũ.
Như thông lệ, Nate, Jeremy, Anthony và Charlie phải hút một điếu cần sa to đùng trước khi dự tiệc. Nate đang trong cơn say choáng váng và khi cậu bước qua cánh cửa và nhìn Blair đang đẩy dạt đám đông để lấy lối đi, tay cô che miệng, cậu bật cười khanh khách.
“Mày cười cái gì vậy hả thằng đần?”, Anthony hỏi, thụi cùi trỏ vào xương sườn Nate, “Chưa có gì xảy ra mà mày.”
Nate lấy tay lau mặt và cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh, nhưng thật khó để giữ được một vẻ mặt đàng hoàng trong căn phòng đầy ắp tụi con trai ăn mặc như chim cánh cụt và những đứa con gái vận đồ bốc lửa hết chỗ nói. Cậu biết rõ Blair đang ở trong nhà vệ sinh và nôn mửa như thường lệ. Câu hỏi ở đây là liệu cậu có nên vào đó để giải cứu con nhỏ đó không? Đó là một việc làm tốt, một hành động quan tâm cần thiết ở một đứa bạn trai.
Thì cứ đi đi mà. Cậu biết là cậu muốn đi mà.
“Quầy bar nằm ở đằng kia kìa, thằng Charlie nói và dẫn lối cho cả bọn.
“Tớ nhập bọn sau nhé”, Nate nói và chen chúc đi qua đám đông đang tụ tập trên sàn nhảy.
Khi Nate đi qua Chuck, thằng này đang liên tục ngoáy đít và tựa hẳn mông vào một con bé lùn lùn, có mái tóc nâu xoăn tít và bộ ngực to “khủng hoảng”, cậu cắm đầu đi thật nhanh về phía nhà vệ sinh dành cho nữ.
Nhưng Blair không kịp vào nhà vệ sinh nữ để nôn. Trước khi nó vào đó một bà trung niên vận bộ váy đỏ hiệu Chanel có đính chiếc khuy đề dòng chữ “Cứu lấy chim ưng falcon” đã chặn nó lại.
“Cháu là Blair Waldorf?”, người phụ nữ hỏi và chìa tay ra kèm theo nụ cười gây quỹ tuyệt vời nhất “cô là Rebecca Agnelli đến từ Quỹ bảo vệ chim ưng Falcon của Công viên Trung tâm.”
Thật là chuyện trò chẳng đúng lúc chút nào.
Blair nhìn chăm chăm vào bàn tay của người phụ nữ. Bàn tay phải của nó đang chặn trên miệng để kìm cơn buồn nôn sẵn sàng phọt ra ngoài bất cứ lức nào. Nó chuẩn bị lấy tay ra khỏi miệng để bắt tay với bà ta nhưng liền ngay đó, một người phục vụ đi ngang qua mang theo những xiên thịt gà nướng ướp gia vị thơm nức đang cháy xèo xèo và Blair lại ọe khan một cái.
Blair mím chặt hai môi với nhau để giữ cho cơn buồn nôn không ọc ra khỏi mồm và nó đổi tay, tay trái ép chặt lên miệng và giơ tay phải ra để bắt.
“Thật tuyệt vời là cuối cùng cô đã gặp được cháu”, người phụ nữ nói khi cả hai bắt tay nhau, “cô không biết lời nào cho đủ để cảm ơn về những tất cả những gì con đã làm.”
Blair gật đầu và rụt tay lại. Quá sức chịu đựng của nó rồi. Nó không thể kìm giữ thêm một chút nào nữa. Mắt nó lia nhanh khắp gian phòng đông đúc, tuyệt vọng tìm kiếm một sự giúp đỡ nào đó.
Lúc này đang có nhỏ Kati và Isabel, hai đứa nó đang nhảy với nhau. Có thằng Anthony Avuildsen tay đang cầm vỉ thuốc lắc E (ecstasy). Có thằng Jeremy Scott Tompkinson đang cố dạy cho nhỏ Laura Salmon và Rain Hoffstetter cách hút thuốc nhả khói thành vòng tròn ngay tại quầy bar. Có thằng Chuck đang ôm ghì con bé Ginny như thể bộ ngực của nó có thể nổ tung.
Tất cả những nhân vật phụ đều đã hiện diện cả rồi, nhưng còn vai nam chính của nó thì đang ở nơi đâu, vị cứu tinh của nó đang ở chốn nào?
“Blair ơi!”
Nó quay đầu lại và nhìn thấy Nate đang dạt đám đông để lấy lối đi về phía nó. Mắt Nate đỏ ngầu và mặt cậu ta hốc hác, tóc tai rối bù. Trông cậu giống một diễn viên phụ đáng chán hơn là một nam diễn viên chính.
Liệu chuyện này có thể diễn ra như thế không? Liệu người nó đang tìm có phải chính là Nate?
Blair không có nhiều sự lựa chọn. Nó mở to mắt, ngầm ra hiệu cho Nate biết nó đang rất cần giúp đỡ và cầu cho cậu chàng có thể hiểu ra ý nó.
Bà Agnelli cau mày quay lại xem Blair đang chăm chăm nhìn vào cái gì vậy. Blair lỉnh đi ngay và Nate đã phóng đến bên cạnh bà ta vừa kịp lúc.
Ơn trời là cậu ta đang rất say thuốc.
“Nate Archibald ạ”, Nate nói và bắt tay với người phụ nữ “Mẹ của cháu là một fan cuồng nhiệt trong việc bảo vệ lũ chim ưng ạ.”
Bà Agnelli cười to và hơi đỏ mặt một chút. Chàng thanh niên mới quyến rũ làm sao. “Ái chà, mẹ cháu nên thế”, bà ta nói, “Gia đình cháu thật là hào phóng với quỹ của bọn cô.”
Nate vớ lấy hai ly rượu sâm – banh khỏi một chiếc khay vừa đi ngang qua và trao cho bà ta một ly. Cậu giơ ly của mình lên “Uống mừng cho lũ chim”, cậu nói và chạm ly với bà ta và cố nén một tràng cười rũ rượi.
Bà Agnelli đỏ mặt. Cậu trai này thật đáng yêu!
“À, cô ạ, hai cô bạn kia cũng là người cùng tổ chức bữa tiệc này đó ạ”, Nate nói và tay chỉ về phía Kati và Isabel, cả hai đứa này đang lóng ngóng bên lề của sàn nhảy như mọi khi. Cậu vẫy cả hai lại.
“Chào Nate”, Kati nói, đi lêu khêu trên một đôi giày hơn 10 phân.
Isabel chộp lấy ly rượu của nó và nhìn chăm chăm vào người đàn bà lạ mặt đang đứng cạnh Nate. “Xin chào”, nó nói, “cháu thích bộ đồ của cô ghê.”
“Cám ơn cưng, cô là Rebecca Agnelli, đến từ Quỹ bảo vệ chim ưng của Công viên Trung tâm”, người phụ nữ giới thiệu, bà ta chìa tay ra cho Isabel, đứa lúc này đang giơ cả hai cánh tay ra để ôm bà ta một cái ôm say khướt.
“Xin phép ạ”, Nate nói, rồi ngay lập tức lỉnh đi mất.
“Blair ơi”, Nate gọi to, thận trọng đẩy cửa nhà vệ sinh nữ, “Cậu có trong đó không vậy?”
Blair đang oằn mình ở phía cuối của dãy phòng vệ sinh. “Mẹ kiếp”, nó thốt lên nho nhỏ rồi lấy giấy vệ sinh lau miệng. “Tớ ra ngay đây”, nó đáp và chờ cậu bạn đi khỏi.
Nhưng Nate đã đẩy cửa nhà vệ sinh nữ và bước vào trong. Trên bồn rửa mặt là mấy chai nước khoáng hiệu Evian của Pháp, nước hoa, keo xịt tóc hiệu, mấy hộp thuốc Advil giảm đau nhức mệt mỏi, và bình nước rửa tay. Cậu vặn đầy một chai nước và một ít thuốc Advil cho vào lòng bàn tay.
Nate mở cửa phòng vệ sinh “cậu còn ở đây à”, nó hỏi Serena.
Cậu đưa cho cô bạn mấy viên thuốc cùng với nước uống. “Tớ còn ở đây”, cậu lặp lại.
Blair nuốt thuốc và chậm chạp hớp từng ngụm nước. “Tớ thực sự khỏe rồi” nó nói “Cậu có thể trở lại bữa tiệc.”
“Cậu đẹp quá”, Nate đáp, lờ đi câu nói vừa rồi của Blair. Cậu xấn tới và xoa một bên vai tr ần của Blair. Da của con nhỏ ấm áp và mềm mại, và Nate ao ước giá như hai đứa có thể đang nằm trên giường của con bé và ngủ bên cạnh nhau như trước đây chúng luôn thế.
“Cảm ơn”, Blair nói, môi dưới của nó bắt đầu run rẩy, “cậu cũng vậy.”
“Tớ xin lỗi cậu, Blair ạ. Tớ thực sự xin lỗi cậu”, Nate bắt đầu nói.
Blair gật đầu và bật khóc. Nate kéo một mảnh giấy ra khỏi hộp và đưa cho cô bạn.
“Tớ nghĩ rằng lý do duy nhất khiến tớ đã làm điều đó… ý tớ là, điều tớ đã làm với Serena ấy… là bởi vì tớ biết cô ta luôn sẵn sàng”, cậu nói, cố nặn ra từng từ thích hợp “Nhưng còn với cậu, tớ thực sự rất mong muốn được làm chuyện đó ngay từ lần đầu tiên kìa.”
Thật là câu nói khéo léo.
Blair nuốt nước bọt. Những lời cậu ấy nói ra thật đáng yêu làm sao, đó chính xác là những gì mà nó đã viết ra kịch bản nằm trong đầu nó. Con bé vòng hai cánh tay quanh cổ Nate và để cho cậu ôm chặt nó. Quần áo của cậu bốc mùi kinh khủng.
Nate đẩy con nhỏ ra và nhìn vào đôi mắt của bạn gái. “Vậy thì giờ mọi chuyện ổn thỏa rồi phải không?” cậu nói “Cậu vẫn còn muốn làm chuyện đó với tớ chứ?”
Blair nhìn vào bong hai đứa đang ôm nhau phản chiếu quua tấm gương trong nhà vệ sinh rồi nó lại ngước nhìn vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Nate và gật đầu đồng ý.
“Nhưng cậu hứa với tớ là cậu sẽ không bao giờ trở lại với Serena nữa” con bé khụt khịt.
Nate cuộn một lọn tóc của Blair quanh ngón tay của cậu và hít mùi nước hoa tỏa ra từ cô bạn. Cảm giác thật dễ chịu khi đứng đây và ôm cô trong tay. Đó là một điều cậu nên làm. Kể từ bây giờ và có lẽ là mãi mãi về sau. Cậu không còn cần đến Serena nữa.
Cậu gật đầu “Tớ hứa.”
Rồi cả hai đứng hôn nhau – một nụ hôn dịu dàng và buồn bã. Trong đầu mình, Blair có thể nghe thấy tiếng nhạc hiệu kết thúc cảnh phim đang trỗi lên. Bộ phim chuyện tình của nó bắt đầu hơi có chút gập ghềnh nhưng cuối cùng thì cũng kết thúc có hậu.
“Thôi đi” nó nói, buông cậu bạn ra và chùi mascara dính lem nhem ở dưới mắt. “Tụi mình đi xem ai đến.”
Cả hai đứa nắm tay nhau bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ. Nhỏ Kati Farkas mỉm cười biết tỏng mọi chuyện khi nó bắt gặp hai đứa đi loạng choạng ngang qua.
“Này các cậu” nó gắt lên “kiếm một căn phòng đi.”
S và D
“Ban nhạc này cừ thật,” Serena thét vào tai Vanessa trong tiếng đập thùng thình của trống và bass. Cô lắc lư mông qua lại trên ghế của mình và hai mắt thì sáng lấp lánh. Dan thì không dám thở mạnh. Cậu chỉ dám cầm ly lên để uống.
Vanessa mỉm cười, cảm thấy hài lòng vì Serena thích loại nhạc này. Riêng nó, nó rất nghe thứ nhạc như thế, dù vậy nó chưa bao giờ bảo thật với chị Ruby của nó cả. Ban nhạc SugarDaddy khiến cho người ta phải nhảy nhót và toát cả mồ hôi vì phải lắc lư, ngúng nguẩy theo nó và đó hoàn toàn không phải là thứ nhạc Vanessa thích.
Thứ nó thích là được nằm trong bóng tối và lắng nghe những bài hát của ban nhạc Gregorian hoặc bất cứ cái gì đó. Thật sung sướng làm sao!
“Đi nào” Serena nói và đứng dậy “Tụi mình cùng nhảy nhé?”
Vanessa lắc đầu “Thôi được rồi” nó đáp “Cậu nhảy đi.”
“Dan?” Serena kêu và giật giật ống tay áo của cậu “Nhảy đi mà.”
Dan chưa từng và chưa bao giờ nhảy cả. Cậu nhảy rất tệ, và điều đó khiến cậu cảm thấy mình như thằng đần ngố. Cậu ngập ngừng, liếc nhìn sang Vanessa lúc này đang nhướn đôi lông mày màu đen của nó thách thức cậu. Nếu cậu mà đứng dậy và nhảy ngay lúc này, cậu sẽ được tuyển thẳng vào đầu danh sách những kẻ tồi tệ mà tớ ghét nhất, ánh mắt nhìn của nó nói lên điều đó.
Dan đứng dậy “Được thôi, tại sao lại không nhảy chứ” cậu nói.
Serena chộp lấy tay Dan và len vào đám đông đang nhún nhảy để lấy lối đi, Dan lóc cóc chạy phía sau cô. Khi Serena bắt đầu nhảy, hai cánh tay cô giơ lên đầu, hai vai lắc mạnh và hai chân vung vẩy ra phía trước. Cô là người rất biết như thế nào là nhảy.
Dan gục gặc đầu lên xuống và vung vẩy hai đầu gối cùng một lúc theo điệu nhạc và chờ đợi cô.
Serena tiến đến và ôm chặt hai hông Dan, lắc chúng tới lui và xoay qua xoay lại, bắt chước y hệt theo cách mà hông của cô đang đong đưa. Dan cười to và Serena mỉm cười theo cậu, hai mắt cô nhắm nghiền và thả lỏng toàn thân, chìm đắm trong âm nhạc. Dan cũng nhắm mắt và để cho cơ thể cậu hòa nhịp với cơ thể của cô. Chẳng hề gì khi cậu nhảy giống một thằng khờ hoặc cậu là kẻ duy nhất trong phòng này mặc áo vest trên sàn nhảy (mà có thể là người duy nhất ăn mặc như thế ở Williamsburg này), chỉ cần cậu đang ở đây, bên cạnh cô ấy, và đó mới chính mà điều quan trọng nhất với cậu hiện tại.
***
Ngồi một mình tại bàn, Vanessa uống hết ly rượu của mình, sau đó uống luôn của Dan. Đoạn nó đứng dậy và đi đến ngồi tại quầy bar.
“Cái áo sơ mi đẹp thật” anh chàng pha chế rượu tại quầy bình phẩm khi anh ta nhìn thấy con bé. Anh chàng trạc hai mươi tuổi, tóc đỏ với hai mái tóc mai dài hai bên, có nụ cười dễ thương và điển trai. Chị gái của nó luôn miệng kể là anh chàng này đáng yêu như thế nào.
“Cám ơn anh” Vanessa mỉm cưởi đáp lời “Dạ áo mới ạ.”
“Em nên mặc màu đỏ nhiều hơn” anh ta nói và chìa tay ra “Anh tên Clark. Còn em là Vanessa, đúng không? Ruby là chị gái của em?”
Vanessa gật đầu. Nó tự nhủ không biết có phải anh chàng này đang vồn vã với nó vì anh ta thích chị nó hay không.
“Anh có thể chia sẻ với em một bí mật không?” Clark nói. Anh ta đổ một vài thứ khác nhau vào bình trộn rượu mart ini và bắt đầu lắc.
Ồ, chết tiệt thật, Vanessa nghĩ. Anh chàng sắp sửa mở cửa trái tim và dốc hết bầu tâm sự với mình về chuyện anh chàng sẽ yêu chị Ruby mãi mãi, nhưng chị ấy dường như chẳng ngó ngàng gì đến anh ta. Và anh chàng muốn mình đóng vai thần tình yêu Cupid và làm cái này cái nọ cái kia cho anh ta đây.
“Chuyện gì vậy?” nó nói.
“À,” Clark đáp “Anh thấy em và chị Ruby thường hay lui tới chỗ này.”
Bắt đầu rồi đây, Vanessa nhủ bụng.
“Vậy mà em chẳng khi nào bén mảng đến quầy bar và nói với anh một lời. Nhưng thú thực là anh đã phải lòng em ngay từ khoảnh khắc đầu tiên mà anh nhìn thấy em.”
Vanessa nhìn chằm chằm vào anh ta. Anh ấy đang đùa bỡn à?
Clark đổ rượu từ trong bình trộn ra một cái ly nhỏ rồi nặn vài giọt chanh vào ly. Anh ta đẩy rượu cho nó “Em uống thử xem” anh ta nói “Ly này miễn phí. Anh mời em.”
Vanessa cầm ly lên và nếm thử một ngụm. Vị của ly rượu ngọt ngào hòa quyện với vị chua của chanh, và nó hoàn toàn không cảm thấy có vị cồn trong ly một tẹo nào. Thức uống này ngon tuyệt.
“Đây là nước có tên gì vậy?” nó hỏi.
“Hôn anh đi,” Clark đáp với một vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Vanessa đặt ly rượu xuống và ngồi dựa hẳn vào quầy bar. Serena và Dan cứ tha hồ mà nhảy nhót thả cửa với nhau đi. Nó đang sắp sửa đón nhận một nụ hôn đây.
***
Tay DJ của bữa tiệc Hôn lên môi đi vốn là một cô nàng đã chia tay với bạn trai được 4 năm nay, vì thế, cô ta cứ chỉnh đi chỉnh lại những bản tình ca buồn, có giai điệu chậm rãi. Từng cặp trai gái ăn mặc thật bảnh đang dìu nhau và khẽ đung đưa theo điệu nhạc não nề, dưới ánh sáng dìu dịu của những ngọn đèn. Trong không khí đượm mùi của hoa phong lan, của sáp nến, mùi cá sống và mùi thuốc lá, và một không khí yên bình ngụy tạo đang bao trùm lên buổi tối hôm nay mang đến cảm giác vừa thân quen lại chứa đựng bất ngờ. Đây không phải kiểu hội hè đình đám, ì xèo mà vài người mong ngóng nhưng nó cũng không phải là bữa tiệc tệ hại. Vẫn còn thừa rượu tại đây, không ai gây hỏa hoạn gì cả, và cảnh sát cũng chưa phải được vời tới đây để bắt bớ, kiểm tra độ tuổi của ai cả. Ngoài ra, năm học cũng chỉ mới bắt đầu thôi – sẽ còn hàng tá bữa tiệc tùng để chờ xem những chuyện gì sẽ xảy ra.
Nate và Blair đang dìu nhau nhảy, má của con bé áp vào lồng ngực cậu chàng, mắt cả hai nhắm nghiền và môi cậu hôn mải miết lên mái đầu của cô bạn. Trí não Blair đang ngưng đọng và đầu óc hoàn toàn nghỉ ngơi. Nó đã quá mệt mỏi với việc hình dung, ấp ủ ra những bộ phim lãng mạn trong đầu mình. Giờ đây, trong cuộc đời thực, nó cảm thấy hết sức bình yên.
Một vài cặp rời sàn nhảy, Chuck đang ôm trọn Jenny Humphrey trong vòng tay. Jenny ước gì cô nàng DJ sẽ đẩy nhanh tiết tấu của bản nhạc. Con bé đang cố gắng nhảy nhanh hết sức có thể để tránh việc Chuck cứ sờ soạng khắp người nó, nhưng quyết định này chỉ gây phản tác dụng. Mỗi lần con bé lắc đôi vai là đôi gò bồng đảo của nó lại như giật nảy ra khỏi bộ áo váy và gần như đánh trúng vào mặt hắn.
Chuck đang hoàn toàn sung sướng và mãn nguyện. Hắn vòng hết cánh tay qua eo của Jenny và ép con bé sát vào người, cứ thế hắn xoay con bé nhích dần ra khỏi sàn và đi vào nhà vệ sinh nữ.
“Anh làm gì vậy?” Jenny bối rối hỏi. Con bé nhìn soi vào mắt hắn. Nó biết Chuck là bạn của Serena và Blair và nó muốn tin tưởng hắn. Nhưng Chuck thậm chí còn không thèm hỏi tên họ của nó là gì. Hắn hầu như chẳng hé răng nói chuyện với con bé chút nào.
“Anh chỉ muốn hôn em một cái thôi mà,” Chuck đáp. Hắn cúi đầu xuống thấp và lấy môi mình ép sát môi con bé. Lưỡi hắn sục sạo giữa hai hàm răng của con nhỏ mạnh đến nỗi con bé hé ra một khoảng nhỏ. Jenny mở miệng ra để cho hắn thọc lưỡi vào sâu trong miệng nó. Trước đây, nó từng hôn vài thằng bạn trai trong các bữa tiệc. Nhưng nó chưa bao giờ hôn sâu như thế này. Đây có phải cảm giác thực sự của một nụ hôn không? Nó tự nhủ và đột nhiên dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Con bé thẳng người lại, đẩy ngực Chuck ra và ngoảnh đầu đi để tìm không khí vì thấy ngạt thở.
“Em phải vào phòng vệ sinh” nó lắp bắp và loạng choạng đi lùi về phía ngăn phòng vệ sinh rồi khóa cánh cửa lại.
Từ bên trong con bé có thể nhìn thấy bàn chân của Chuck, đang đứng phía bên ngoài ngăn phòng.
“Được thôi” hắn nói “Nhưng anh chưa tha cho em đâu nhé.”
Jenny ngồi xuống bệ cầu mà vẫn chưa kéo váy áo lên, nó giả vờ như đang đi tiểu. Rồi nó đứng dậy và giật xả nước.
“Xong chưa vậy?” Chuck gọi.
Jenny không trả lời. Đầu óc nó đang suy tính dữ dội. Nó nên làm gì bây giờ? Tim nó đập thình thịch, nó lục lọi trong chiếc túi xách tay nhỏ màu đen của mình để tìm điện thoại di động.
Chuck cúi rạp người để nhìn hé qua lỗ hổng phía dưới ngăn phòng vệ sinh. Con nhỏ làm gì ở trong đó vậy ta, định chọc ghẹo mình một chút hả? Hắn bò toài trên sàn bằng hai tay và đầu gối “Thôi được” hắn nói “Nếu vậy thì, anh vào trong luôn đó nhé!”
Jenny nhắm nghiền hai mắt và dựa người vào tường ngăn phòng toilet. Nhanh như chớp, con bé bấm gọi vào số của Dan tên di động của mình và khẩn thiết mong anh trai sẽ nghe máy.
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!