Lá Thư Trong Chai Chương 11.2


Chương 11.2
Garrett không muốn nghĩ tới chuyện đó.

Thay vì thế anh tập trung vào chuyện anh yêu Theresa, bám víu vào niềm tin tưởng rằng nếu sinh ra để dành cho nhau thì họ sẽ tìm ra cách thôi.

Tuy nghiên, từ trong thâm tâm, anh biết chuyện đó sẽ không dễ dang đến thế, và không chỉ bởi khoảng cách giữa họ. Sau khi trở về từ chuyến đi thứ hai đến Boston, anh đã phóng và lồng khung một bức ảnh của Theresa. Anh đặt nó lên cái kệ đầu giường đối diện với bức ảnh Catherine, nhưng bất chấp tình cảm anh dành cho Theresa, dường như nó không phù hợp với phòng ngủ của anh. Vài ngày sau, anh đã di chuyển bức ảnh đi khắp căn phòng, nhưng vẫn chẳng ăn thua. Dù anh đặt nó ở bất cứ đâu thì dường như cặp mắt của Catherine vẫn dõi theo nó. Chuyện này thật kỳ quái, anh tự nhủ sau khi lại chuyển nó đi. Tuy nhiên cuối cùng anh vẫn cất bức ảnh của Theresa vào ngăn kéo và thay vào đó cầm lấy bức ảnh của Catherine. Thở dài, anh ngồi xuống giường và giơ nó ra trước mặt.



“Chúng ta không có những rắc rối như vậy,” anh vừa thì thầm vừa lướt ngón tay trên bức hình của cô. “Với chúng ta, mọi chuyện lúc nào cũng có vẻ dễ dàng nhỉ?”

Nhận ra là bức ảnh không thể trả lời, anh rủa sự ngớ ngẩn của mình và lại lôi ảnh Theresa ra.

Nhìn hai bức ảnh, rốt cuộc anh cũng hiểu được tại sao mình lại gặp nhiều vấn đề đến thế với cả hai. Anh yêu Theresa hơn mức anh tưởng… nhưng anh cũng vẫn còn yêu Catherine…

Liệu có thể cùng một lúc yêu cả hai người không?

“Anh không đợi nổi đến khi được gặp lại em đâu,” Garrett nói.

Đó là vào giữa tháng Mười một, hai tuần trước lễ Tạ ơn. Theresa và Kevin đang bay về quê để thăm bố mẹ cô nhân dịp nghỉ lễ, cô đã thu xếp về dưới đó vào dịp nghỉ cuối tuần trước để ở bên anh một chút. Phải đến một tháng rồi họ mới gặp lại nhau.

“Em cũng đang mong tới ngày đó đây,” cô nói, “mà anh đã hứa là kiểu gì em cũng sẽ được gặp bố anh đúng không?”

“Ông đang lên kế hoạch nấu bữa tối lễ Tạ ơn sớm cho chúng ta ở chỗ ông đấy. Ông cứ hỏi anh mãi là em thích ăn gì. Anh nghĩ là ông muốn gây ấn tượng tốt.”

“Bảo ông không phải lo đâu. Ông làm gì cũng được mà.”

“Anh đã bảo thế mãi rồi. Nhưng anh có thể thấy là ông hồi hộp.”

“Tại sao?”

“Vì em là vị khách đầu tiên của bố con anh. Bao năm nay chỉ có mỗi hai bố con thôi.”

“Em có phá vỡ một truyền thống gia đình không đấy?”

“Không - anh thích nghĩ là chúng ta đang mở đầu một truyền thống mới. Hơn nữa, chính ông đã tình nguyện cơ mà, nhớ không?”

“Anh có nghĩ là ông sẽ thích em không?”

“Anh biết là ông sẽ thích.”

Khi biết Theresa sắp tới, Jeb Blake đã làm những việc mà ông chưa từng làm trước kia. Đầu tiên, ông thuê một người tới dọn dẹp căn nhà nhỏ nơi ông sống, việc này hóa ra phải mất đến gần hai ngày vì ông cứ khăng khăng là nhà ông sạch tinh. Ông còn mua một cái áo sơ mi mới và cà vạt nữa. Ló ra từ phòng ngủ trong bộ đồ mới, ông không khỏi nhận thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt Garrett.

“Trông bố thế nào?” ông nói.

“Trông bố ổn lắm, nhưng bố thắt cà vạt làm gì vậy?”

“Không phải vì con - mà vì bữa tối cuối tuần này đấy.”

Garrett tiếp tục nhìn bố chằm chằm, cười giễu. “Con không nghĩ là đã từng thấy bố thắt cà vạt trước kia.”

“Bố không cần phải đeo cà vạt chỉ vì Theresa tới đâu.”

“Bố biết,” ông đáp cộc lốc, “chỉ là bố thấy thích ăn tối đeo cà vạt một lần trong năm nay thôi.”

“Bố hồi hộp vì sắp gặp cô ấy à?”

“Làm gì có.”

“Bố, bố không cần phải trở thành người khác bản thân mình đâu. Còn chắc chắn Theresa sẽ thích bố dù bố ăn mặc thế nào đi nữa.”

“Điều đó không có nghĩa là bố không thể trông đẹp đẽ vì quý cô bạn gái của con chứ, phải không?”

“Không.”

“Thế thì bố đoán là vụ đó coi như xong rồi, đúng không? Bố không ra đây để con khuyên bố về chuyện đó, bố ra đây để xem liệu trông bố có ổn không thôi.”

“Trông bố ổn lắm.”

“Tốt.”

Ông quay đi và trở lại phòng ngủ, lúc này đã cởi khuy áo và nới lỏng cà vạt. Garrett nhìn theo ông khuất dạng, và một t sau anh nghe thấy bố gọi tên anh.

“Giờ thì gì thế ạ?” anh hỏi.

Bố anh ló đầu ra từ sau cái góc. “Con cũng sẽ đeo cà vạt chứ?”

“Con không định làm thế.”

“Ừm, thế thì thay đổi ý định của con đi. Bố không muốn Theresa phát hiện ra là bố đã nuôi dạy một đứa con không biết cách ăn mặc khi có khách tới.”

Hôm trước khi cô về, Garrett giúp bố sửa soạn cho xong. Anh cắt cỏ trong lúc Jeb dỡ những món đồ sứ quà cưới mà ông hiếm khi đem ra sử dụng và rửa những cái đĩa đó bằng tay. Sau khi tìm bộ dao dĩa bằng bạc hợp bộ - mà nói thì dễ hơn làm - Jeb tìm được một cái khăn trải bàn trong kho, quả quyết rằng nó sẽ là một chi tiết đẹp nhất. Ông ném nó vào máy giặt đúng lúc Garrett vào nhà sau khi xử lý xong sân cỏ. Garrett đi tới chỗ tủ chén và lôi một cái ly khỏi giá.

“Mai mấy giờ con bé tới?” Jeb hỏi với qua góc nhà.

Garrett đổ đầy nước vào cái ly và ngoái lại trả lời. “Chuyến bay của cô ấy khoảng mười giờ sẽ tới. Khoảng mười một giờ bọn con sẽ có mặt ở đây.”

“Con nghĩ là mấy giờ con bé muốn ăn?”

“Con không biết.”

Jeb đi vào bếp. “Con không hỏi con bé à?”

“Không.”

“Thế thì làm sao bố biết lúc nào cho gà tây vào lò?”

Garrett uống một ngụm nước. “Cứ cho bọn con ăn vào khoảng giữa buổi chiều đi bố. Lúc nào cũng được, con chắc là thế.”

“Con có nghĩ là con nên gọi hỏi con bé không?”

“Thực lòng con không nghĩ là cần thiết. Chuyện đó không quan trọng đến thế đâu.”

“Có thể với con thì không. Nhưng đây là lần đầu tiên bố gặp con bé, và nếu cuối cùng hai đứa lấy nhau thì bố không muốn về sau lại trở thành chủ đề của bất cứ chuyện cười nào đâu.”

Garrett nhướng mày. “Ai bảo là bọn con sẽ lấy nhau.”

“Chẳng ai cả.”

“Thế thì sao bố lại khơi chuyện đó ra?”

“Vì,” ông nói nhanh, “bố đoán là một trong hai ta phải làm thế, và bố không chắc là có bao giờ con định làm việc đó không.”

Garrett nhìn bố chằm chằm. “Thế bố nghĩ là con nên lấy cô ấy à?”

Jeb nháy mắt trả lời. “Bố nghĩ gì không quan trọng, con nghĩ gì mới là quan trọng, đúng không?”

Tối hôm đó, Garrett vừa mở cửa chính thì điện thoại đổ chuông. Hối hả chạy tới chỗ điện thoại, anh nhấc lên và nghe thấy giọng nói đang mong đợi.

“Garrett à?” Theresa hỏi. “Nghe anh như thể hết hơi vậy.”

Anh cười. “Ồ, chào em Theresa. Anh vừa về tới nhà. Bố anh gọi anh qua nhà ông cả ngày hôm nay để chuẩn bị - ông đang mong gặp em lắm.”

Có một khoảng ngừng đầy bối rối. “Về chuyện ngày mai…” cuối cùng cô nói.

Anh cảm thấy cổ họng thắt lại. “Mai sao?”

Mất một lúc cô mới trả lời. “Em thật sự xin lỗi, Garrett… Em chẳng biết phải nói với anh thế nào, nhưng em không về Wilmington được rồi.”

“Có chuyện gì à?”

“Không, mọi chuyện đều ổn. Chỉ là có chuyện xảy ra vào phút cuối - em phải đi dựa một cuộc hội thảo lớn.”

“Hội thảo kiểu gì?”

“Là vì công việc của em.” Cô lại ngừng nói. “Em biết nghe thật tệ hại, nhưng nếu nó không thật sự quan trọng thì em sẽ không đi đâu.”

Anh nhắm mắt lại. “Hội thảo về cái gì vậy?”

“Dành cho những biên tập viên tiếng tăm và các loại hình truyền thông quan trọng - họ sẽ gặp gỡ tại Dallas vào cuối tuần này. Deanna nghĩ sẽ là ý hay nếu em tới gặp một số người bọn họ.”

“Em vừa mới biết về nó à?”

“Không… ý em là, vâng. Ừm… em đã biết là có một cuộc họp nhưng không nghĩ là mình nên đi. Thường thì các nhà báo viết bài cho chuyên mục không được mời, nhưng Deanna đã sử dụng ảnh hưởng của bà để sắp xếp cho em đi cùng.” Cô ngập ngừng. “Em thật sự xin lỗi, Garrett, nhưng như em vừa nói, đó sẽ là một cuộc tiếp xúc tuyệt vời, và nó là cơ hội cả đời mới có.”

Anh im lặng một t. Rồi anh chỉ nói, “Anh hiểu.”

“Anh giận em đấy à?”

“Không.”

“Anh chắc chứ?”

“Anh chắc.”

Nghe giọng anh, cô biết anh đang nói dối, nhưng cô không biết mình có thể nói gì để làm anh dễ chịu hơn chút.

“Anh sẽ chuyển lời với bố anh là em xin lỗi chứ?”

“Ừ, anh sẽ chuyển lời.”

“Cuối tuần này em gọi cho anh được không?”

“Nếu em muốn.”

Ngày hôm sau, anh ăn tối với bố, ông cố gắng hết sức tỏ ra không có chuyện gì.

“Nếu đúng như con bé nói,” bố anh phân trần, “thì con bé có lý do chính đáng mà. Có vẻ như con bé không thể gác công việc sang một bên. Con bé còn phải nuôi một đứa con trai, phải cố hết sức để chu cấp cho nó. Hơn nữa, chỉ một kỳ nghỉ cuối tuần thôi mà - so với nhiều chuyện khác thì cũng đâu có gì là to tát.”

Garrett gật đầu, ngồi nghe bố nói nhưng vẫn thất vọng vì tất cả chuyện này, Jeb nói tiếp.

“Bố chắc là hai đứa sẽ tìm ra cách xử lý thôi. Có khi lần sau, khi các con ở bên nhau, con bé sẽ làm một điều gì đó thật sự đặc biệt.”

Garrett không nói gì. Jeb cắn hai miếng rồi nói tiếp.

“Con phải hiểu, Garrett ạ - con bé còn có nhiều trách nhiệm, như chính con thôi, và đôi khi phải ưu tiên cho những trách nhiệm đó. Bố chắc chắn rằng nếu có chuyện gì phải xử lý ở cửa hàng thì con cũng là sẽ làm như vậy.”

Garrett ngả người ra sau, đẩy cái đĩa ăn dở sang bên. “Con hiểu tất cả những chuyện đó, bố à. Chỉ là tới giờ con đã không gặp cô ấy cả tháng rồi, và con thật sự muốn cô ấy tới.”

“Con không nghĩ là cô ấy cũng muốn gặp con à?”

“Cô ấy bảo là cô ấy muốn.”

Jeb ngả qua bàn và đẩy lại cái đĩa của Garrett ra trước mặt anh. “Ăn nốt bữa tối của con đi,” ông nói. “Bố đã mất cả ngày để nấu nướng nên con không được để phí đâu đấy.”

Garrett nhìn vào đĩa của mình. Dù không còn đói chút nào nhưng anh vẫn cầm dĩa lên và xúc một miếng nhỏ.

“Con biết không,” bố anh vừa nói vừa gảy gót đồ ăn của mình, “đây không phải là lần cuối chuyện này xảy ra, vì thế con không nên thất vọng về nó.”

“Ý bố là sao?”

“Bố muốn nói là nếu các con còn tiếp tục sống xa nhau cả nghìn cây số thì những chuyện như thế này sẽ còn xảy ra, và các con sẽ không được gặp nhau nhiều như cả hai muốn đâu.”

“Bố nghĩ là con không biết điều đó sao?”

“Bố chắc là con biết. Bố chỉ không biết liệu có đứa nào đủ dũng khí để làm gì đó cho chuyện này không thôi.”

Garrett nhìn bố mình, nghĩ, trời ạ, bố, nói cho con biết bố thật sự cảm thấy thế nào đi. Đừng có lứng khừng mãi thế.

“Hồi còn trẻ,” Jeb nói tiếp, không hề nhận thấy vẻ mặt cáu kỉnh của con trai, “mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Nếu một người đàn ông yêu một người đàn bà thì anh ta sẽ hỏi cưới cô ấy, rồi họ sống cùng nhau. Chỉ đơn giản thế thôi. Nhưng các con - có vẻ như các con không biết phải làm thế nào.”

“Con đã bảo với bố rồi - chuyện đâu có dễ dàng thế…”

“Đương nhiên rồi - nếu con yêu cô ấy thì hãy tìm cách để đến với cô ấy. Chỉ đơn giản thế thôi. Làm thế, nếu có chuyện gì xảy ra đến và các con không gặp được nhau vào một dịp cuối tuần thì con cũng sẽ không hành động như thể cuộc đời thế là hết.”

Jeb ngừng lại rồi nói tiếp. “Cái việc mà các con đang cố gắng làm chẳng hợp lẽ chút nào, và về lâu về dài thì nó sẽ không mang lại kết quả. Còn biết điều đó, phải không?”

“Con biết,” Garrett đáp cụt lủn, ước gì bố ngừng nói về chuyện đó.

Bố anh nhếch một bên lông mày, chờ đợi. Thấy Garrett không nói thêm gì nữa, ông lại nói tiếp.

“Con biết? Con chỉ nói được thế thôi sao?”

Anh nhún vai. “Con có thể nói gì khác nữa?”

“Con có thể nói rằng lần tới gặp cô ấy, các con sẽ tìm cách giải quyết chuyện này. Đó là điều mà con có thể nói.”

“Được rồi - bọn con sẽ cố gắng tìm cách giải quyết chuyện này.”

Jeb đặt đĩa xuống và nhìn con trai trừng trừng. “Bố không bảo là cố, Garrett, bố bảo hai đứa sẽ phải tìm cách giải quyết chuyện này đi.”

“Sao bố lại khắt khe với chuyện này thế nhỉ?”

“Bởi vì,” ông nói, “nếu các con không tìm ra cách giải quyết thì bố con mình sẽ phải tiếp tục ngồi ăn với nhau trong vòng hai mươi năm tới đấy.”

Ngày hôm sau, mới sáng ra Garrett đã đưa Happenstance ra khơi và ở ngoài biển cho đến khi mặt trời lặn. Dù Theresa đã nhắn tin cho anh biết về khách sạn của cô ở Dallas nhưng đêm đó anh không gọi, tự nhủ rằng đã quá khuya và cô đã ngủ rồi. Đó là tự lừa dối và anh biết thế, nhưng chỉ vì anh vẫn chưa muốn nói chuyện với cô thôi.

Sự thật là anh không thích nói chuyện với ai cả. Anh vẫn còn giận việc cô đã làm, và nơi tốt nhất để anh nghĩ về chuyện đó là ngoài biển, nơi chẳng có ai làm phiền anh cả. Suốt cả buổi sáng anh cứ thắc mắc là liệu cô có biết toàn bộ chuyện này làm anh bực đến mức nào không. Chắc cô ấy chẳng biết đâu - anh tự thuyết phục mình - vì nếu không cô ấy đã không làm vậy.

Ấy là nếu cô quan tâm đến anh.

Tuy nhiên, lúc mặt trời lên cao hơn, cơn giận của anh bắt đầu tan biến. Khi nghĩ thấu suốt hơn về tình huống này, anh quyết định rằng bố anh đã nói đúng - như mọi khi. Lý do cô không tới không cho biết nhiều về anh mà là về những sự khác biệt trong cuộc sống của họ. Đúng là cô có nhiều trách nhiệm không thể bỏ qua, và chừng nào họ còn tiếp tục sống tách rời nhau như vậy thì những chuyện như thế này sẽ vẫn tiếp tục xảy ra.

Mặc dù chẳng vui vẻ gì về chuyện đó nhưng anh vẫn thắc mắc liệu có phải mọi mối quan hệ đều có những lúc như thế này. Nói thật là anh cũng chẳng biết. Mối quan hệ thật sự duy nhất mà anh từng có là với Catherine, và không dễ gì so sánh hai mối quan hệ này. Một là vì anh và Catherine lấy nhau rồi sống chung dưới cùng một mái nhà. Hơn nữa, họ biết nhau từ khi còn bé, và vì lúc đó họ trẻ hơn nên không có những trách nhiệm mà anh hoặc Theresa đang phải gánh như bây giờ. Họ mới tốt nghiệp đại học, chưa xây dựng gia đình, và đương nhiên là không có đứa con nào phải chăm lo. Không - những gì họ từng có hoàn toàn khác với những gì anh và Theresa đang có, và thật không công bằng khi cứ cố liên hệ họ với nhau.

Nhưng vẫn có một điều mà anh không thể làm ngơ, một điều cứ khiến anh bứt rứt suốt cả buổi chiều. Đúng, anh biết có những sự khác biệt - đúng, anh biết là thật không công bằng khi so sánh bọn họ - nhưng cuối cùng, cái mà anh dễ dàng nhận ra là anh chưa bao giờ nghi ngờ liệu anh và Catherine có phải là một đội không. Chưa một lần nào anh hoài nghi về tương lai với cô, chưa một lần anh nghĩ tới chuyện một trong hai người phải hy sinh tất cả vì người kia. Thậm chí khi họ tranh cãi - về việc sống ở đâu, có nên mở cửa hàng không, hoặc thậm chí là làm gì vào tối thứ Bảy - thì dường như cũng không ai hoài nghi về mối quan hệ của họ. Có gì đó dài lâu trong cách họ ứng xử với nhau, có gì đó nhắc anh nhớ rằng họ sẽ luôn luôn bên nhau.

Trái lại, Theresa và anh chưa có được điều đó.

Tới lúc mặt trời lặn, anh nhận ra rằng nghĩ theo cách đó thật không công bằng. Anh và Theresa mới biết nhau được một thời gian ngắn - đòi hỏi điều đó quá sớm là phi thực tế. Nếu có đủ thời gian - và hoàn cảnh thuận lợi - thì họ cũng sẽ trở thành một đội.

Phải vậy không?

Anh lắc đầu, nhận ra là mình cũng không chắc chắn lắm.

Anh không chắc chắn về quá nhiều chuyện.

Nhưng có một điều anh biết - anh chưa bao giờ phân tích mối quan hệ với Catherine theo cách mà anh làm với Theresa, và điều đó cũng là không công bằng. Hơn nữa, những sự phân tích đó cũng chẳng ích gì cho anh trong hoàn cảnh này. Mọi sự phân tích trên đời đều không thay đổi được sự thật là họ không được gặp nhau nhiều như họ muốn - hoặc cần.

Không - điều họ cần lúc này là làm gì đó.

Tối hôm đó, Garrett gọi cho Theresa ngay khi anh về tới nhà.

“A lô,” cô trả lời giọng ngái ngủ.

Anh nói nhẹ nhàng vào điện thoại. “Chào em, anh đây.”

“Garrett à?”

“Anh xin lỗi vì đánh thức em, nhưng em đã để lại hai lời nhắn ở điện thoại của anh.”

“Em mừng là anh đã gọi. Em không chắc là anh sẽ gọi.”

“Có lúc anh đã không muốn làm vậy.”

“Vẫn giận em à?”

“Không,” anh nói khẽ. “Có lẽ là buồn, nhưng không giận.”

“Vì cuối tuần này em không ở đó sao?”

“Không. Vì hầu hết các dịp cuối tuần em đều không ở đây.”

Đêm đó anh lại mơ.

Trong giấc mơ Theresa và anh đang ở Boston, đi dạo trên một con phố sầm uất, tấp nập đủ kiểu người như mọi khi - đàn ông và phụ nữ, già và trẻ, một số người mặc vest, những người khác mặc quần áo thùng thình đặc trưng cho giới trẻ ngày nay. Họ đi ngắm hàng bày trong cửa kính một lúc như đã làm trong một lần anh tới đây trước đó. Ngày thật sáng sủa và tươi tắn, bầu trời không một đám mây, và Garrett đang tận hưởng thời gian bên cô.

Theresa dừng lại trước cửa một cửa hàng thủ công mỹ nghệ nhỏ và hỏi Garrett có muốn vào xem không. Anh lắc đầu bảo, “Em cứ vào đi. Anh đợi ngoài này.” Theresa hỏi lại xem anh có chắc không rồi bước vào trong. Garrett đang đứng ngoài cửa, thư giãn dưới bóng một tòa cao ốc thì nhìn thấy có gì đó quen quen qua khóe mắt.

Đó là một người phụ nữ, cô đang đi bộ trên vỉa hè cách chỗ anh một chút, mái tóc vàng hoe chạm đúng đến vai.

Anh chớp mắt, nhìn sang chỗ khác một t rồi nhanh chóng quay lại. Có gì đó trong dáng điệu của cô khiến anh chú ý, và anh nhìn theo khi cô chầm chậm bước đi. Cuối cùng, người phụ nữ dừng bước và quay đầu lại, như thể nhớ ra điều gì. Garrett cảm thấy nghẹt thở.

Catherine.

Không thể nào.

Anh lắc đầu. Ở khoảng cách này anh không thể nói là liệu mình có nhầm hay không.

Cô tiếp tục bước đi ngay khi Garrett gọi với theo.

“Catherine… là em à?”

Dường như cô không nghe thấy anh gọi giữa tiếng ồn của đường phố. Garrett ngoài nhìn ra sau và thấy Theresa trong cửa hàng, đang xem lướt. Khi anh nhìn lại ra phố, Catherine - hay ai đó - đang rẽ ở góc.

Anh đi về phía cô, bước nhanh, rồi anh bắt đầu chạy. Trong chớp mắt, vỉa hè bắt đầu đông đúc như thể một tuyến tàu điện ngầm vừa đột ngột mở cửa, và anh phải ch qua những đám đông mới tới được chỗ góc quanh.

Anh rẽ ở chỗ cô rẽ.

Khi đã vòng qua cái góc, con phố dần dần tối lại đầy hăm dọa. Anh lại tăng tốc. Dù trời không mưa nhưng anh cảm thấy bàn chân mình như đang giẫm vào những vũng nước. Anh dừng lại thở, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh vừa làm vậy, sương mù liền bắt đầu cuộn lên, gần như một con sóng, và chẳng mấy chốc anh không còn nhìn thấy gì cách xa quá vài bước.

“Catherine - em có ở đó không?” anh hét lên. “Em ở đâu?”

Anh nghe thấy tiếng cười ở đằng xa, tuy vậy không thể xác định được nó phát ra từ phía nào.

Anh bước đi tiếp, chậm chạp. Anh lại nghe thấy tiếng cười - hồn nhiên, vui vẻ. Anh dừng bước.

“Em ở đâu?”

Im lặng.

Anh nhìn hết bên nọ tới bên kia.

Chẳng thấy gì.

Sương mù mỗi lúc một dày, cùng lưa bắt đầu rơi nhẹ. Anh lại bước, không biết mình đang đi đâu.

Có gì đó lao vào màn sương, anh liền bước nhanh về phía nó.

Cô đang bước đi, chỉ cách anh vài bước.

Cơn mưa bắt đầu to hơn, và đột nhiên mọi thứ dường như đều chuyển động chậm lại. Anh bắt đầu chạy… chầm chậm… chầm chậm… anh có thể nhìn thấy cô ở ngay đằng trước… mỗi giây qua sương mù càng dày đặc hơn… mưa như trút nước… mái tóc cô thoáng hiện ra…

Rồi cô biến mất. Anh lại đứng lại. Mưa và sương mù đã che khuất hết tầm nhìn.

“Em ở đâu?” anh lại hét lên.

Chẳng có gì.

“Em ở đâu?” anh hét lên, to hơn lần trước.

“Em đây,” một giọng nói cất lên giữa cơn mưa và sương mù.

Anh vuốt nước mưa trên mặt. “Catherine đấy à? Có thật là em không?”

“Là em đây, Garrett.”

Nhưng đó không phải là giọng cô.

Theresa bước ra từ mà sương. “Em đây.”

Garrett tỉnh giấc và ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa. Lau mặt bằng ga trải giường, anh cứ ngồi thế một lúc lâu.

Sau đó, Garrett đi gặp bố.

“Con nghĩ là con muốn lấy cô ấy, bố ạ.”

Họ đang ngồi câu cá cùng nhau ở cuối cầu tàu với hàng chục người khác, hầu hết đều có vẻ như đang mải mê suy nghĩ. Jeb ngước nhìn lên vẻ ngạc nhiên.

“Hai ngày trước xem ra con còn không muốn gặp lại con bé cơ mà.”

“Từ lúc đó con đã suy nghĩ rất nhiều.”

“Hẳn là thế rồi,” Jeb nói nhỏ. Ông cuộn sợi dây câu lại, kiểm tra mồi rồi lại quăng dây xuống. Mặc dù không tin mình sẽ câu được thứ gì đó mà ông muốn giữ lại, nhưng việc câu cá, theo đánh giá của ông, là một trong những lạc thú lớn nhất của đời người.

“Con có yêu con bé không?” Jeb hỏi.

Garrett nhìn ông, ngạc nhiên. “Đương nhiên rồi. Con đã nói với bố mấy lần rồi còn gì.”

Jeb Blake lắc đầu. “Không… con chưa hề nói,” ông thẳng thắn đáp. “Chúng ta đã nói chuyện về con bé rất nhiều - con bảo bố là con bé khiến con hạnh phúc, rằng con có cảm tưởng như thể con hiểu con bé, và rằng con không muốn để mất con bé - nhưng con chưa bao giờ nói với bố là con yêu.”

“Cũng như nhau mà.”

“Thật à?”

Sau khi anh về tới nhà, cuộc trò chuyện với bố cứ tái hiện trong đầu anh.

“Thật à?”

“Đương nhiên,” anh nói ngay lập tức. “Và dù không phải thế thì con cũng vẫn thật lòng yêu cô ấy.”

Jeb nhìn con trai một lúc, cuối cùng ông quay đi. “Con muốn lấy con bé à?”

“Vâng.”

“Tại sao?”

“Vì con yêu cô ấy, đó là lý dó. Thế chưa đủ sao?”

“Có lẽ.”

Garrett cuộn dây câu của anh lại, bực mình. “Chẳng phải ngay từ đầu bố chính là người đã nghĩ rằng bọn con nên lấy nhau sao?”

“Đúng.”

“Thế thì tại sao bây giờ bố lại nghi ngờ?”

“Vì bố muốn chắc chắn rằng con sẽ làm vậy vì những lý do chính đáng. Hai ngày trước con còn chẳng chắc là có muốn gặp lại con bé không. Giờ thì con lại sẵn sàng kết hôn. Bố thấy cứ như thể quay ngoắt 180 độ vậy, và bố muốn đảm bảo rằng chuyện này là vì cách con cảm nhận về Theresa - chứ không liên quan gì đến Catherine.”

Nghe nhắc đến tên cô, anh thấy nhói lên một chút.

“Catherine chẳng liên quan gì đến chuyện này cả,” Garrett nói nhanh. Anh lắc đầu và thở dài sườn sượt. “Bố biết không, đôi khi con chẳng hiểu nổi bố. Bố lu c85 ôn thúc bách con trong toàn bộ chuyện này. Bố liên tục nói với con là phải bỏ qua quá khứ sau lưng, rằng con phải tìm một người mới. Vậy mà giờ con làm thế thì dường như bố lại đang cố bảo con đừng làm.”

Jeb đặt bàn tay rảnh lên vai Garrett. “Bố không bảo con đừng có làm chuyện gì, Garrett. Bố mừng là con đã tìm được Theresa, bố mừng là con yêu con bé, và đúng, bố hy vọng là cuối cùng các con sẽ lấy nhau. Bố chỉ bảo là nếu định kết hôn, con hãy làm vậy vì những lý do thích đáng. Hôn nhân là chuyện giữa hai con người, không phải ba. Nếu không thì thật không công bằng với con bé nếu con bước vào cuộc hôn nhân đó.”

Mất một lúc anh mới trả lời được.

“Bố, con muốn kết hôn vì con yêu cô ấy. Con muốn sống với cô ấy suốt đời.”

Bố anh đứng im lặng một lúc lâu, quan sát. Rồi ông nói một câu khiến Garrett phải quay đi.

“Vậy, nói cách khác, con định bảo bố rằng con đã dứt tình được với Catherine?”

Mặc dù cảm thấy sức nặng của sự mong đợi trong cái nhìn của bố, Garrett vẫn không biết phải trả lời thế nào.

“Em mệt không?” Garrett hỏi.

Anh đang nằm trên giường nói chuyện với Theresa, chỉ để đèn ngủ.

“Vâng, em vừa về được một t. Quả là những ngày cuối tuần dài.”

“Rốt cuộc nó có tốt đẹp như em mong không?”

“Em mong là vậy. Vẫn chưa nói được gì cả, nhưng em đã gặp nhiều người cuối cùng cũng có thể giúp em với chuyên mục của em.”

“Thế thì em đi như thế là một việc tốt rồi.”

“Vừa tốt vừa xấu. Hầu như lúc nào em cũng ước là đã tới thăm anh thay vì tới đây.”

Anh cười. “Khi nào em về thăm bố mẹ!”

“Sáng thứ Tư. Em sẽ đi đến Chủ nhật.”

“Chắc họ mong được gặp em lắm phải không?”

“Vâng. Họ chưa gặp lại Kevin gần một năm rồi, và em biết là họ đang mong thằng bé ở bên họ mấy ngày.”

“Thế thì tốt rồi.”

Ngừng một chút.

“Garrett?”

“Sao?”

Cô nói dịu dàng. “Em chỉ muốn anh biết là em thật lòng xin lỗi vì chuyện cuối tuần này.”

“Anh hiểu.”

“Để em đền cho anh nhé?”

“Em định làm gì?”

“Ừm… anh có thể lên đây vào dịp cuối tuần sau lễ Tạ ơn không?”

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/66380


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận