“Tốt, vì em sẽ lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ cuối tuần đặcbiệt chỉ có hai chúng ta.”
Đó là một kỳ nghỉ cuối tuần mà cả hai đều không thể quênđược. Theresa đã gọi cho anh nhiều hơn thường lệ trong suốt hai tuần trước đó. Thường thì Garrett là người gọi, nhưng có vẻ như mỗi lần anh muốn nói chuyện với cô là cô lại đoán ra trước. Hai lần, trong lúc anh đang bước tới chỗ cái điện thoại để bấm số của cô thì nó đổ chuông trước khi anh tới nơi, và lần thứ hai thì anh chỉ trả lời vào điện thoại, “Chào Theresa.” Điều đó làm cô ngạc nhiên, họ đùa bỡn một lúc về khả năng giao cảm của anh trước khi bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng.
Khi anh tới Boston hai tuần sau đó, Theresa đón anh ở sânbay. Cô đã bảo anh mặc diện vào, và anh khoác một chiếc áo blazer bước xuống máy bay, món đồ cô chưa từng thấy anh mặc trước đây.
“Chà,” cô chỉ thốt lên được thế.
Anh ngượng ngịu chỉnh lại cái áo. “Trông anh ổn chứ?”
“Trông anh tuyệt lắm.”
Họ đi thẳng từ sân bay tới chỗ ăn tối. Cô đã đặt chỗ ở mộttrong những nhà hàng thanh lịch nhất trong thành phố. Họ có một bữa tối thư thái, tuyệt vời, sau đó Theresa đưa Garrett xem vở Những người khốn khổ đang công diễn tại Boston. Buổi diễn đã bánhết vé, nhưng bởi vì Theresa quen giám đốc nên họ được ngồi vào khu đẹp nhất của nhà hát.
Khi họ ra về thì đã khuya, và với Garrett, ngày hôm saudường như cũng hối hả như thế. Theresa đưa anh tới văn phòng của cô và dẫn anh đi khắp - giới thiệu anh với vài người - và sau đó đi thăm Bảo tàng Mỹ thuật suốt thời gian còn lại của buổi chiều. Tối hôm đó họ đi ăn tối cùng Deanna và Brian tại nhà hàng Anthony - một nhà hàng trên tầng thượng của tòa nhà Prudential nhìn ra khắp thành phố đẹp tuyệt vời.
Garrett chưa từng nhìn thấy thứ gì như vậy.
Bàn của họ ở gần cửa sổ. Cả Deanna và Brian đều đứng dậychào đón hai người. “Ông bà vẫn còn nhớ Garrett ở bữa ăn nhẹ sáng hôm trước chứ?” Theresa hỏi, cố gắng sao cho nghe không lố.
“Đương nhiên rồi. Hân hạnh được gặp lại anh, Garrett,”Deanna nói, ngả qua để đón cái ôm và hôn phớt lên má. “Tôi xin lỗi vì đã ép Theresa đi cùng tôi hai tuần trước. Tôi hy vọng anh đã không càu nhàu cô ấy quá.”
“Không sao mà,” anh nói, gật đầu cứng nhắc.
“Tôi rất mừng. Vì nghĩ lại, tôi thấy việc đó rất đáng làm.”
Garrett nhìn bà vẻ tỏ mò. Theresa ghé sang và hỏi, “Ý bà làsao, Deanna?”
Mắt Deanna sáng lên. “Hôm qua, sau khi cô đi, tôi đã nhậnđược một số tin tức tốt lành.”
“Là gì thế?” cô hỏi.
“Ừm,” bà nói vẻ thờ ơ, “tôi đã nói chuyện với Dan Mandel,chủ tịch của tập đoàn Media Information, khoảng gần hai chục phút, và hóa ra là ông ta rất ấn tượng với cô. Ông ấy thích cách xử sự của cô và nghĩ rằng cô khá là chuyện nghiệp. Và hay nhất là…”
Deanna ngừng lại đột ngột, cố nén cười.
“Sao cơ?”
“Ông ấy sẽ đưa chuyên mục của cô lên tất cả các tờ báo củaông ấy, bắt đầu từ tháng Giêng.”
Theresa đưa tay lên miệng để kiềm chế tiếng hét của mình,nhưng nó đủ to để khiến những người ngồi ở các bàn gần đó quay đầu lại. Cô hối hả ào về phía Deanna, nói nhanh. Garrett lùi lại một chút.
“Chắc bà đang đùa.” Theresa kêu lên, không tin.
Deanna lắc đầu, cười toét miệng. “Không. Tôi kể với cô điềumà ông ta đã nói với tôi đấy chứ. Ông ta muốn nói chuyện với cô lần nữa vào thứ Ba. Tôi đã ấn định một buổi hội thảo nhóm qua mạng vào lúc mười giờ.”
“Bà chắc chắn về chuyện đó chứ? Ông ta muốn có chuyên mụccủa tôi ấy?”
“Chắc luôn. Tôi đã fax cho ông ta bộ tài liệu của cô cùngvới nhiều bài cô viết, và ông ta đã gọi cho tôi. Ông ta muốn cô - không còn gì nghi ngờ nữa. Đó là việc ông ta đã quyết định xong.”
“Tôi không thể tin được.”
“Cứ tin đi. Và tôi nghe đồn là có vài người khác nữa cũngquan tâm đấy.”
“Ôi… Deanna…”
Theresa ghé tới và ôm chầm lấy Deanna, sự phấn khích làmkhuôn mặt cô bừng lên sinh khí. Brian huých khuỷu tay vào người Garrett.
“Tin tức tuyệt vời phải không?”
Mất một lúc Garrett mới đáp.
“Vâng… tuyệt.”
Sau khi ngồi vào bàn để ăn tối, Deanna gọi một chai sâmbanh và nâng cốc chúc mừng Theresa về tương lai sán lạn của cô. Hai người tán gẫu luôn miệng suốt cả bữa tối. Garrett im lặng, không biết phải chêm vào như thế nào. Như thể cảm nhận được sự khó chịu của anh, Brian nghiêng người qua.
“Họ cứ như hai cô học trò ấy nhỉ? Deanna đã diễu hành quanhnhà cả ngày hôm nay, chỉ chờ tới lúc kể với cô ấy đấy.”
“Tôi chỉ ước là mình hiểu được chuyện này hơn một chút. Tôichẳng biết phải nói gì cả.”
Brian nhấp một chút rượu, lắc đầu. Giọng ông đã hơi nhịu.
“Đừng lo về chuyện đó - có hiểu thì chắc anh cũng không xenđược vào lời nào đâu. Họ nói chuyện kiểu này suốt ấy mà. Nếu không biết rõ thì hẳn tôi sẽ thề rằng kiếp trước họ là một cặp song sinh.”
Garrett liếc qua bàn về phía Theresa và Deanna. “Có lẽ ôngnói đúng.”
“Hơn nữa,” Brian nói thêm, “anh sẽ hiểu chuyện này hơn khianh sống với nó toàn thời gian. Sau một thời gian anh sẽ hiểu về nó gần bằng họ thôi. Tôi biết là tôi hiểu.”
Câu bình luận đó không lọt khỏi tai anh. Khi anh sống với nó toàn thời gian.
Thấy Garrett không đáp lại gì, Brian đổi chủ đề. “Thế anhđịnh ở lại bao lâu?”
“Tới tối mai.”
Brian gật đầu. “Thật khó khăn khi không gặp nhau đượcthường xuyên phải không?”
“Đôi khi.”
“Tôi có thể hình dung được. Tôi biết thỉnh thoảng Theresacũng buồn về chuyện này.”
Ở phía bên kia bàn, Theresa mỉm cười với Garrett. “Haingười đang nói chuyện gì ở bên đó thế?” cô hỏi vui vẻ.
“Chuyện này chuyện kia,” Brian nói, “chủ yếu là về may mắncủa cô.”
Garrett chỉ gật đầu nhanh mà không nói gì, và Theresa nhìnanh chỉnh lại tư thế ngồi. Rõ ràng là anh cảm thấy không thoải mái - mặc dù cô không rõ tại sao - và cô thấy mình cố nghĩ ra cách giải quyết.
“Tối nay anh hơi lặng lẽ,” Theresa nói.
Họ đã về căn hộ của cô, đang ngồi trên đi văng trong tiếngđài bật nhỏ.
“Anh nghĩ là anh chẳng có gì nhiều để nói cả.”
Cô cầm tay anh và nói khẽ. “Em vui vì anh đã ở bên em khiDeanna thông báo cho em tin đó.”
“Anh mừng cho em, Theresa. Anh biết điều đó có ý nghĩa rấtlớn đối với em.”
Cô mỉm cười ngập ngừng. Đổi chủ đề, cô hỏi: “Anh nói chuyệnvới Brian có vui không?”
“Có… ông ấy rất dễ gần.” Anh ngừng lời. “Nhưng anh khôngthoải mái lắm khi ở chỗ đông người, nhất là khi anh lại mù tịt về chuyện đang diễn ra. Anh chỉ…” Anh ngừng lại, cân nhắc xem liệu có nên nói ra điều gì khác nữa không, và quyết định thôi.
“Sao?”
Anh lắc đầu. “Không có gì.”
“Không - anh đang định nói gì?”
Một lát sau anh mới đáp, thận trọng lựa lời. “Anh chỉ địnhnói rằng toàn bộ kỳ nghỉ cuối tuần lần này thật là lẫm với anh. Buổi đi xem kịch, những bữa tối đắt tiền, đi chơi với bạn bè em…” Anh nhún vai. “Đó không phải là điều anh mong đợi.”
“Anh không thấy vui sao?”
Anh vuốt tóc, trông lại có vẻ không thoải mái. “Không phảianh không thấy vui. Chỉ là…” Anh nhún vai. “Đó không phải là anh. Không có gì trong số đó là việc anh vẫn thường làm.”
“Đó là lý do tại sao em lại lên kế hoạch cho kỳ nghỉ cuốituần này như thế. Em muốn anh làm quen với những điều mới mẻ.”
“Tại sao?”
“Vì cùng lý do anh muốn em học lặn - vì đó là một điều thúvị, một điều khác biệt.”
“Anh không lên đây để làm chuyện gì khác biệt. Anh tới đâyđể có thời gian yên tĩnh bên em. Anh đã không gặp em một thời gian dài, thế mà kể từ lúc chúng ta về đây dường như chúng ta cứ hối hả chạy từ chỗ này đến chỗ khác. Chúng ta thậm chí còn chưa có cơ hội để nói chuyện mà ngày mai anh đã về rồi.”
“Nói thế là không đúng. Chúng ta đã ở riêng với nhau bữatối qua rồi còn gì, và cả hôm nay ở bảo tàng nữa. Chúng ta đã có nhiều thời gian để trò chuyện đấy thôi.”
“Em hiểu ý anh muốn nói gì mà.”
“Không, em không hiểu. Anh muốn làm gì nào - cứ quanh quẩntrong nhà sao?”
Anh không trả lời. Thay vì thế anh ngồi im lặng một lúc.Rồi anh đứng lên khỏi ghế, đi quanh phòng và tắt đài đi.
“Có một chuyện quan trọng anh muốn nói từ lúc tới đây,” anhnói mà không quay lại.
“Là gì vậy?”
Anh hạ giọng. Bây giờhoặc không bao giờ, anh thì thầm với mình. Cuối cùng, quay lại và thu hếtcan đảm, anh hít một hơi sâu.
“Anh nghĩ rằng suốt một tháng qua không gặp em quả là khókhăn, vì ngay lúc này đây, anh cũng không chắc là liệu anh có muốn tiếp tục như thế này nữa không.”
Trong một giây, cô nghẹt thở.
Thấy vẻ mặt của cô, anh bước tới, cảm thấy ngực thắt lạimột cách kỳ lạ trước điều mình sắp nói ra. “Không phải như em đang nghĩ đâu,” anh vội nói. “Em hoàn toàn hiểu sai mất rồi. Không phải anh không muốn gặp em nữa, lúc nào anh cũng muốn gặp em.” Khi tới chỗ ghế, anh quỳ xuống trước mặt cô. Theresa nhìn anh, ngạc nhiên. Anh nắm lấy bàn tay cô.
“Anh muốn em chuyển tới Wilmington.”
Mặc dù biết một lúc nào đó chuyện này sẽ tới, nhưng côkhông ngờ nó lại tới vào lúc này, và đương nhiên là không phải như thế này. Garrett nói tiếp.
“Anh biết đó là một bước đi lớn, nhưng nếu em chuyển xuốngđó, chúng ta sẽ không phải chịu đựng những khoảng thời gain xa cách lâu như thế này nữa. Chúng ta sẽ gặp nhau hằng ngày.” Anh đưa tay ra vuốt ve má cô. “Anh muốn đi dạo trên bờ biển cùng với em, anh muốn đi thuyền ra biển với em. Anh muốn em ở nhà khi anh từ cửa hàng về. Anh muốn cảm thấy như thể chúng ta đã biết nhau cả cuộc đời rồi…”
Những lời đó tuôn ra rất nhanh, và Theresa cố gắng hiểu.Garrett vẫn nói tiếp.
“Khi chúng ta không ở bên nhau, anh nhớ em nhiều lắm. Anhbiết công việc của em ở đây, nhưng anh chắc chắn là tờ báo địa phương sẽ nhận em…”
Anh càng nói, đầu cô càng quay cuồng. Với cô, nó nghe gầnnhư là anh đang cố lặp lại mối quan hệ với Catherine. “Chờ một phút,” cuối cùng cô nói, cắt lời anh. “Em không thể cứ thế xách đồ ra đi. Ý em là… Kevin còn phải đi học…”
“Em không cần phải đi ngay,” anh cự lại. “Đợi lúc nghỉ hècũng được. Chúng ta đã đi đến được mức này rồi thì vài tháng nữa cũng không có gì khác biệt lắm.”
“Nhưng nó hạnh phúc khi ở đây - đây là nhà nó. Nó có bạnbè, bóng đá…”
“Ở Wilmington nó sẽ có tất cả những cái đó.”
“Anh không hiểu rồi. Anh nói nghe thì dễ, nhưng anh khôngbiết liệu có chắc là sẽ như thế không.”
“Em không thấy là anh và thằng bé hợp nhau đến mức nào ư?”
Cô buông tay anh ra, bắt đầu thấy nản. “Chẳng liên quan gìđến chuyện ấy cả, anh không hiểu sao? Em biết anh và thằng bé hợp nhau, nhưng ấy là anh đâu có bảo nó phải thay đổi cuộc sống của nó. Em cũng đâu bảo nó phải thay đổi cuộc sống của nó.” Cô ngừng lại. “Hơnnữa, chuyện này không chỉ là về nó. Còn em thì sao, Garrett? Anh đã ở đây tối nay - anh biết chuyện gì đã diễn ra. Em vừa nhận được một tin tức tuyệt vời về chuyện mục của em, thế mà giờ anh muốn em từ bỏ cả điều đó nữa sao?”
“Anh không muốn từ bỏ chúngta. Hai chuyện khác hẳn nhau chứ.”
“Thế thì sao anh không tới Boston?”
“Và làm gì?”
“Làm việc anh vẫn làm ở Wilmington. Dạy lặn, đi thuyền, bấtcứ việc gì. Anh chuyển đi thì dễ dàng hơn em chuyển đi rất nhiều.”
“Anh không thể làm vậy. Như anh đã nói, chỗ này” - anh chỉquanh căn phòng và về phía cửa sổ - “không phải là anh. Ở đây anh thấy lạc lõng.”
Theresa đứng dậy đi quanh phòng, khích động. Cô vọc tay lêntóc. “Như thế là không công bằng.”
“Cái gì không công bằng?”
Cô quay lại phía anh. “Toàn bộ chuyện này. Bảo em phảichuyển đi, bảo em phải thay đổi toàn bộ cuộc sống của em. Như thể anh ra điều kiện vậy - ‘Chúng ta có thể ở bên nhau, nhưng sẽ phải theo cách của anh.’ Vậy còn cảm giác của em thì sao? Chúng cũng chẳng có gì quan trọng phải không?”
“Đương nhiên là có chứ. Em rất quan trọng - chúng ta quantrọng.”
“Nhưng anh nói nghe không có vẻ gì là như vậy. Như thể anhchỉ nghĩ cho bản thân anh thôi vậy. Anh muốn em từ bỏ mọi thứ em đã gây dựng, nhưng anh lại không muốn em từ bỏ mọi thứ em đã gây dựng, nhưng anh lại không muốn phải từ bỏ bất cứ điều gì.” Mắt cô không rời khỏi mắt anh.
Garrett đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cô. Khi anh đến gần,cô lùi lại, đưa hai tay lên như một thanh chắn.
“Nghe này, Garrett - em không muốn anh đụng vào em lúc này,được không?”
Anh buông tay xuống cạnh hông. Suốt một lúc lâu không ainói gì. Theresa khoanh tay lại nhìn đi chỗ khác.
“Vậy anh nghĩ câu trả lời của em là em sẽ không đi,” cuốicùng anh nói, nghe có vẻ giận dữ.
Cô thận trọng nói. “Không. Câu trả lời của em là chúng tasẽ phải nói cho thấu đáo về chuyện này.”
“Để em có thể thuyết phục anh rằng anh đã sai?”
Câu nói của anh không đáng được trả lời. Lắc đầu, cô đi tớichỗ bàn ăn trong bếp, cầm lấy túi xách đi ra cửa.
“Em đi đâu thế?”
“Em đi mua rượu. Em cần uống một chút.”
“Nhưng khuya rồi.”
“Có một cửa hàng ở cuối dãy nhà. Mấy phút nữa em sẽ về.”
“Tại sao chúng ta không thể nói chuyện đó ngay bây giờ?”
“Vì,” cô nói nhanh, “em cần vài phút một mình để suy nghĩ.”
“Em định chạy trốn à?” Nghe như một lời buộc tội.
Cô mở cửa, giữ cửa trong lúc nói. “Không, Garrett, em khôngchạy trốn. Mấy phút nữa em sẽ về. Và em không tán thành cách anh nói với em như vậy. Anh chẳng công bằng chút nào khi làm em phải thấy có lỗi về chuyện này. Anh vừa bảo em phải thay đổi toàn bộ cuộc sống của mình, và giờ em cần vài phút để nghĩ về điều đó.”
Cô rời khỏi căn hộ. Garrett nhìn trân trân vào cánh cửa vàigiây, chờ xem cô có quay lại không. Khi không thấy cô quay lại, anh thầm rủa mình. Chẳng chuyện gì xảy ra như anh tưởng cả. Một phút trước anh bảo cô chuyển về Wilmington, phút sau cô ra khỏi nhà, cần ở một mình. Làm thế nào mà chuyện lại xảy ra khác với dự tính của anh thế nhỉ?
Không biết phải làm gì khác, anh đi đi lại lại quanh nhà.Anh ngó vào bếp, rồi phòng Kevin, và tiếp tục đi. Tới phòng ngủ của cô, anh dừng lại một chút trước khi bước vào. Đến giường cô, anh ngồi xuống, gục đầu vào hai bàn tay.
Anh có công bằng không khi đề nghị cô chuyển đi? Cứ cho làcô có một cuộc sống ở đây - một cuộc sống tốt đẹp - nhưng anh cảm thấy chắc chắn rằng cô có thể có được nó ở Wilmington. Dù anh nhìn ở góc độ nào thì có lẽ nó vẫn tốt hơn cuộc sống chung của họ ở đây. Nhìn quanh, anh biết là anh không thể nào sống ở một căn hộ được. Nhưng dù họ có chuyển tới một ngôi nhà - liệu nó có quang cảnh thoáng đãng không? Hay là họ sẽ sống ở khu ngoại ô, xung quanh là hàng chục ngôi nhà trông y hệt nhau?
Chuyện này thật phức tạp. Và không hiểu sao mọi điều anhnói ra đều bị hiểu lầm hết cả. Anh không muốn cô cảm thấy như thể anh đang ra tối hậu thư cho cô như vậy, nhưng nghĩ lại, anh nhận thấy đó đúng là việc mình đã làm.
Thở dài, anh tự hỏi phải làm gì tiếp theo đây. Không hiểusao anh không nghĩ mình có thể nói gì khi cô trở lại mà không dẫn tới một cuộc tranh cãi khác. Trên hết, anh không muốn điều đó. Tranh cãi hiếm khi đưa tới giải pháp, mà đó mới là thứ họ cần lúc này.
Nhưng nếu anh có thể nói gì đó, thì còn gì khác nữa nào?Anh nghĩ một lát trước khi cuối cùng quyết định viết cho cô một lá thư, phác thảo những suy nghĩ của anh. Lúc viết anh luôn suy nghĩ thấu suốt hơn - nhất là trong vài năm trở lại đây - và có lẽ cô sẽ hiểu lý do anh định nói gì.
Anh liếc về phía cái bàn cạnh giường. Điện thoại của côđang để ở đó - có lẽ thỉnh thoảng cô nhận được tin nhắn - nhưng anh không thấy bút hoặc giấy viết đâu. Anh mở ngăn kéo ra, lục tìm, và thấy một cái bút bi ở gần phía ngoài.
Đang tiếp tục bới quanh tìm một ít giấy - qua các cuốn tạpchí, một vài cuốn sách bìa mềm, vài cái hộp nữ trang trống rỗng - thì có cái gì đó quen thuộc đập vào mắt anh.
Một cái thuyền buồm.
Nó nằm trên một mảnh giấy, lèn giữa một cuốn sổ công tácmỏng và một ấn bản cũ tạp chí Laides HomeJournal. Anh cầm lên, đoán rằng nó là một trong những lá thư anh đã viếtcho cô vài tháng trước, rồi đột nhiên điếng cả người.
Sao lại có thể nhưthế?
Loại giấy đó là một món quà của Catherine, và anh chỉ dùngnó khi viết cho cô. Những lá thư cho Theresa được viết bằng loại giấy khác, một loại mà anh mua ở cửa hàng.
Anh nín thở. Anh nhanh tay nhấc đồ ra khỏi ngăn kéo - bỏcuốn tạp chí ra và nhẹ nhàng nhấc lên, không phải một, mà là năm - năm tờ giấy! Vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện gì, anh chớp mắt dữ dội đoạn liếc nhìn tờ thứ nhất, và trên đó, bằng nét chữ nguệch ngoạc của anh, là những từ:
Catherine yêu dấunhất đời…
Ôi chúa ơi. Anhlật sang trang thứ hai, một bản photo.
Catherine thân yêucủa anh…
Lá thư tiếp theo.
Catherine thân yêu…
“Cái gì thế này,” anh lẩm bẩm, không thể tin nổi cái mìnhđang nhìn thấy. “Không thể nào…” Anh nhìn khắp lượt mấy trang giấy lần nữa để chắc chắn.
Nhưng đó là sự thật. Một cái là thật, hai cái còn lại làbản sao, nhưng chúng đều là những lá thư của anh, những lá thư anh viết cho Catherine. Những lá thư anh viết sau những giấc mơ, những lá thư anh đã thả xuống từ con thuyền Happenstance vàkhông bao giờ mong đợi sẽ thấy lại.
Bị thôi thúc, anh bắt đầu đọc, và theo từng từ, từng câu,anh lại cảm thấy những cảm xúc của mình dồn lên, cùng lúc ùa về với anh. Những giấc mơ, những ký ức, nỗi mất mát, nỗi đau đơn của anh. Anh dừng lại.
Miệng anh khô khốc, anh mím môi lại. Thay vì đọc thêm, anhchỉ nhìn chằm chằm vào chúng trong cơn choáng váng. Anh hầu như không nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại. Theresa gọi to, “Garrett, em về rồi đây.” Cô ngừng lại, và anh có thể nghe thấy tiếng cô đi vào trong nhà. Rồi, “Anh ở đâu?”
Anh không trả lời. Anh không thể làm gì ngoài cố hiểu làmsao chuyện này lại xảy ra được. Làm sao cô lại có được chúng? Đây là những lá thư của anh… những lá thư riêng tư củaanh.
Những lá thư gửi cho vợanh.
Những lá thư chẳngliên quan gì đến ai khác.
Theresa bước vào phòng và nhìn thấy anh. Mặc dù anh khôngbiết, nhưng mặt anh tái nhợt, các khớp ngón tay trắng ra trong lúc nắm chặt lấy những trang giấy.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi, không nhận ra thứ gì đang ở trong tayanh.
Mất một lúc, như thể anh không nghe thấy cô nói gì. Rồi,chậm chạp ngước lên, anh nhìn cô trừng trừng.
Giật mình, cô lại định nói. Rồi thôi. Giống như một consóng, mọi thứ cùng lúc đập vào mắt cô - ngăn kéo mở, những tờ giấy trong tay anh, vẻ mặt của anh - và cô biết ngay chuyện gì đã xảy ra.
“Garrett… em có thể giải thích,” cô nói nhanh, lí nhí. Cóvẻ như anh không nghe cô nói.
“Những lá thư của anh…” anh thì thào. Anh nhìn cô, một sựhòa trộn giữa vẻ khó hiểu và tức giận.
“Em…”
“Làm sao em có được những lá thư của anh?” anh cật vấn,giọng anh khiến cô nao núng.
“Em tìm thấy một lá bị dạt vào bờ biển và…”
Anh cắt lời cô. “Em tìm thấy nó?”
Cô gật đầu, cố gắng giải thích. “Lúc ở Cape Cod. Em đangchạy bộ thì tình cờ thấy cái chai…”
Anh liếc nhìn trang thứ nhất, lá thư nguyên bản duy nhất.Nó là lá thư đầu tiên mà anh đã viết vào năm đó. Nhưng những lá thư khác…
“Thế còn những cái này?” anh nói, giơ những bản sao ra.“Chúng ở đâu ra?”
Theresa trả lời nhẹ nhàng. “Chúng được gửi tới cho em.”
“Ai gửi?” Bối rối, anh đứng dậy khỏi giường.
Cô bước một bước về phía anh, chìa tay ra. “Bởi những ngườikhác cũng nhặt được chúng. Một trong số những người đã đọc chuyện mục của em…”
“Em đăng thư của anh ư?” Anh nói nghe như thể vừa bị đánhtrúng bụng vậy.
Mất một lúc cô không trả lời. “Em đã không biết…” cô màođầu.
“Em đã không biết gì chứ?” anh to tiếng, sự tổn thương lộrõ trong giọng anh. “Rằng làm vậy là sai trái à? Rằng đây không phải là thứ mà anh muốn cho cả thế giới cùng xem à?”
“Nó bị dạt vào bờ biển - anh phải biết sẽ có ai đó nhặtđược chứ,” cô nói nhanh. “Em đã không sử dụng tên anh.”
“Nhưng em đã đưa nó lên báo…” Anh nói nhỏ dần với vẻ hoàinghi.
“Garrett… em…”
“Đừng,” anh nói giận dữ. Anh lại liếc nhìn những lá thư,rồi nhìn cô, như thể anh mới gặp cô lần đầu. “Em đã nói dối anh,” anh nói, gần như thể đó là một sự phát giác vậy.
“Em không nói dối…”
Anh không chịu nghe. “Em đã nói dối anh,” anh nhắc lại, nhưthể với chính mình. “Và em tới tìm anh. Tại sao? Để em có thể viết một bài khác. Chuyện có phải là như thế không?”
“Không… không hề như thế…”
“Vậy thì nó là gì?”
“Sau khi đọc những lá thư của anh, em… em đã muốn được gặpanh.”
Anh không hiểu cô đang nói gì. Anh cứ hết nhìn lá thư lạinhìn cô. Vẻ mặt anh đau đớn.
“Em đã n 1704 ói dối anh,” anh nói lần thứ ba. “Em đã lợi dụng anh.”
“Em không…”
“Có, em đã làm thế!” anh hét lên, giọng anh vang vọng khắpcăn phòng. Nhớ tới Catherine, anh giơ những lá thư ra trước mặt mình, như thể Theresa chưa từng nhìn thấy chúng bao giờ. “Những lá thư này là của anh - những tình cảm, suy nghĩ, cách chống chọi với việc mất đi người vợ của anh. Của anh - không phải của em.”
“Em không định làm anh tổn thương.”
Anh nhìn cô trân trân, không nói một lời. Cơ hàm của anhcăng ra.
“Toàn bộ chuyện này là giả, phải không,” cuối cùng anh nói,không chờ cô trả lời. “Em lấy đi những tìm cảm anh dành cho Catherine và cố gắng bóp méo chúng thành cái mà em muốn.Em nghĩ rằng anh yêu Catherine thì anh cũng sẽ yêu em, phải vậy không?”
Dù không muốn nhưng cô cứ tái nhợt đi. Đột nhiên cô cảmthấy không thể nói được nữa.
“Em đã lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện này ngay từ đầu,phải không?” Anh lại ngừng lời, dùng bàn tay rảnh vọc lên tóc. Khi anh nói, giọng anh bắt đầu nghẹn ngào. “Toàn bộ chuyện này đã được sắp đặt trước…”
Anh có vẻ choáng vàng mất một lúc, cô bèn đưa tay về phíaanh.
“Garrett - đúng, em thừa nhận là em đã muốn gặp anh. Nhữnglà thư thật đẹp - em muốn nhìn xem người đã viết ra những lá thư như thể là người thế nào. Nhưng em không biết chuyện đó sẽ dẫn tới đâu, em không sắp đặt cho bất cứ chuyện gì sau đó.” Cô nắm lấy tay anh. “Em yêu anh, Garrett. Anh phải tin em.”
Đợi cô nói xong, anh giật tay ra và quay đi.
“Em là loại người gì vậy?”
Câu nó đó nghe đau nhói, cô liền đáp lại với vẻ phòng vệ,“Không phải như anh nghĩ đâu…”
Garrett tiếp tục, không thèm đếm xỉa đến phản ứng của cô.“Em đã bị mắc vào một ảo tưởng quái dị…”
Thế này thì quá lắm. “Thôi đi, Garrett!” Cô hét lên giậndữ, bị tổn thương bởi những lời anh nói. “Anh không thèm nghe bất cứ điều gì em nói.” Vừa hét, cô vừa cảm thấy nước mắt dâng lên.
“Tại sao anh phải nghe? Em đã nói dối anh ngay từ khi anhbiết em.”
“Em không nói dối! Chỉ là em không nói với anh về những láthư thôi!”
“Vì em biết thế là sai trái!”
“Không phải - bởi vì em biết anh sẽ không hiểu,” cô nói, cốgắng lấy lại bình tĩnh.
“Chắc chắn là anh hiểu chứ. Anh hiểu em là loại người nhưthế nào!”
Mắt cô nheo lại. “Đừng như thế!”
“Như thế nào? Điên rồ? Tổn thương? Anh vừa phát hiện ratoàn bộ chuyện này đều là giả vờ, và giờ em muốn anh thôi đi?”
“Im ngay!” cô hét trả, cơn giận của cô bùng lên.
Có vẻ sững sờ vì câu nói đó của cô, anh nhìn cô chằm chằmkhông nói một lời. Cuối cùng, giọng nghẹn ngào, anh lại giơ những lá thư ra.
“Em tưởng là em hiểu điều mà Catherine và anh đã có vớinhau, nhưng không đâu. Dù em có đọc bao nhiêu lá thư đi nữa - dù em có hiểu anh rõ đến đâu - em cũng sẽ không bao giờ hiểu được. Cái mà cô ấy và anh từng có là thật. Nó là thật, và cô ấy là thật…”
Anh ngừng lại, trấn tĩnh, coi cô như một người xa lạ. Rồi,cứng rắn hơn, anh nói một câu khiến cô đau lòng hơn bất cứ điều gì anh đã nói cho đến giờ.
“Chúng ta thậm chí không bao giờ có thể gới gần cái mà anhvà Catherine từng có.”
Anh không đợi cô đáp lại. Thay vì vậy, anh bước qua cô, vềphía chiếc va li của anh. Sau khi ném tất cả mọi thứ vào trong, anh nhanh tay kéo khóa. Trong một lúc cô đã nghĩ tới chuyện ngăn anh lại, nhưng câu nói của anh vẫn khiến cô choáng váng.
Anh đứng dậy, xách túi. “Những thứ này,” anh nói, cầm mấylá thư, “là của anh, và anh sẽ mang chúng theo.”
Đột nhiên hiểu ra ý định của anh, cô hỏi, “Sao anh lại bỏđi?”
Anh nhìn cô chằm chằm. “Anh thậm chí còn không biết em làai.”
Không nói thêm lời nào, anh quay gót và bước qua phòng khácrồi ra khỏi cửa.