Lãng Tích Hương Đô
Chương 564: Con rể
Tác giả: Yên Lộ Thương Mang
Nguồn: Sưu Tầm
Toàn trường đều không biết hai người bọn họ chơi trò gì, chỉ đều cảm thấy ba người bọn họ nói chuyện nghe rất kỳ quái, rất khó lý giải. Nhưng hai người nói được một lúc thì Tư Đồ Bác lại thốt ra một câu như vậy.
Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Hải Quỳnh đều đỏ mặt, ngồi ở đó, cúi thấp đầu, không biết nên nói gì mới tốt. Án tượng của bọn họ đối với Lâm Bắc Phàm là rất tốt, hơn nữa Tư Đồ Thụy Tuyết trong lòng cũng chỉ có một mình đối phương, thậm chỉ còn chuẩn bị trao lần đầu của mình cho đối phương. Nhưng loại chuyện này đều là tiến hành trong bí mật, sao có thể nói ra một cách đường hoàng như vậy? Khiến hai người bọn họ đều cảm thấy mặt nóng rực, giống như là bị đốt vậy.
Tư Đồ Lượng thì lại ngồi đó ngạc nhiên thốt lên: "Phụ thân, thế, thế thì hơi hào sảng quá thì phải? Hứa gả cả hai em cho lão đại ư? Lão đại chiếu cố được không? Nếu vậy, hay là dứt khoát hứa gả luôn cả Tử Nguyệt cho lão đại cho xong luôn đi. Nếu vậy, nữ nhi của Tư Đồ gia chúng ta có thể cùng nhau xuất giá!"
Tư Đồ Bác suýt nữa thì sặc nước bọt mà chết. Thằng tiểu tử mất dạy này nói cái gì vậy? Nữ nhân nhà người khác đều muốn gả cho một gia đình tốt. Nữ nhi của Tư Đồ gia đều phải gả cho một gã nam nhân này. Nếu như truyền ra ngoài, há chẳng phải là làm mất hết mặt mũi của Tư Đồ gia sao? Vừa rồi sở dĩ đáp ứng yêu cầu của Lâm Bắc Phàm, đó chẳng qua là bất đắc dĩ. Ai ngờ thằng con trai chỉ biết gây họa của mình lại thốt ra một câu rắm chó như vậy, đúng là tức chết ta mà. Hắn hừ lạnh nói: "Mày nói linh tinh cái gì đó? Tử Nguyệt mới có mười lăm tuổi, sao có thể gả cho người ta được? Mày còn có một chút phong phạm của anh trai nào không hả? Cả ngày chỉ biết làm loạn, cẩn thận không tao nhốt mày lại đó!"
Tư Đồ Lượng lẩm bẩm: "Tử Nguyệt tuy mới mười lăm tuổi, nhưng mông và ngực đều không còn nhỏ nữa rồi. Có thể tìm nam nhân rồi, hơn nữa, có nam nhân nào mà lại không thích chơi Lolita chứ? Đây chính là một cơ hội tốt mà!"
"Sặc!" Nam Cung Thanh vừa uống được một ngụm trà liền phun ra toàn bộ.
Tên Tư Đồ Lượng này nói rất ngưu B, khiến mình phải nhìn với ánh mắt khác.
Ngay cả em gái của mình cũng muốn coi như là Lolita để tặng cho người khác, dạng nam nhân này, còn có chuyện gì mà không làm được.
Trán Lâm Bắc Phàm cũng túa mồ hôi, hắn đã cảm thấy lọa hàn khí như có như không toát ra từ ba cô gái Tư Đồ Thụy Tuyết, Tư Đồ Hải Quỳnh và Nam Cung Vi, ba con mắt đẹp đồng thời bắn ra từng đạo từng đạo sát cơ, giống như là bảo kiếm rời khỏi vỏ, Thì ra ba người bọn họ cho rằng đây là yêu cầu mà Lâm Bắc Phàm đề xuất, hận không được xông lên chém hắn làm tám mảnh. Nếu mình thực sự đáp ứng, e rằng ba người họ sẽ làm ra chuyện đại nghĩa diệt thân đó mất. Hắn nghĩ tới đây liền vội vàng lắc đầu: "cái này tôi không thể đáp ứng được."
Tư Đồ Bác hít sâu một hơi, may mà đối phương không đáp ứng, nếu không, ba nữ nhi của mình đều lọt hết vào tay đối phương, vậy thì mình chẳng phải là chịu thiệt sao? Gả một nữ nhi thì hắn là con rể của mình, gả đi ba nữ nhi thì hắn vẫn là con rể của mình. Thế chẳng phải là lãng phí tài nguyên à? Hắn vội vàng cười nói: "Lâm tiên sinh nói cũng phải, Tử Nguyệt tuổi còn nhỏ, sao có thể đã gả cho người ta được? Không biết kiến nghị gả Thụy Tuyết Và Hải Quỳnh của tôi, Lâm tiên sinh thấy sao?"
"Cái này, cưới hai nữ nhi của Tư Đồ gia, phải chăng là hơi quá đáng?" Lâm Bắc Phàm có chút "xấu hổ" hỏi.
"Có gì đâu nào?" Tư Đồ Bác trong lòng thầm mắng đối phương vô sỉ, bản thân hắn muốn đề xuất ra dạng yêu cầu như vậy, nhưng lại để mình mở miệng trước, lại khiến cho mình nói ra với vẻ cam tâm tình nguyện. Đúng là quá ti bỉ, nhưng làm sao mà nói những lời như vậy ra được. Trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười hào sảng: "Tục ngữ có câu, mỹ nữ phối anh hùng, thiếu niên tài tuấn như Lâm tiên sinh, à không, giống như Bắc Phàm đây mới có tư cách phối với hai đứa con gái bảo bối của ta chứ?" Hắn thay đổi xưng hô với đối phương, nói rõ hắn đã coi đối phương là người của Liên Hoa sơn trang, tất nhiên là không cần phải quá khách khí.
"Nhưng, hai vị tiểu thư liệu có bằng lòng không? Tôi, tôi không muốn cưỡng bách hai người họ!" Lâm Bắc Phàm vẫn giả vờ giả vịt nói.
Ánh mắt của Tư Đồ Bác chiếu lên người hai nữ nhi, mỉm cười nói: "ý kiến của các con thế nào?" Hắn không hề biết quan hệ giữa hai người con gái của mình và Lâm Bắc Phàm, còn chuẩn bị dùng thân phận hụ thân để ra lệnh cho họ.
Tư Đồ Thụy Tuyết thấy ma trảo của Lâm Bắc Phàm không còn hướng tới Tử Nguyệt mới mười lăm tuổi, trong lòng cao hứng thêm mấy phần, mặt mày xấu hổ nói khẽ: "Thụy Tuyết có thể được gả cho nam nhân giống như Lâm tiên sinh đây, trong lòng cũng vui mừng vạn phần!"
Tư Đồ Hải Quỳnh thấy chị mình đã đáp ứng rồi, mình nếu như cự tuyệt hình tựa hồ như có chút không hợp tình lý. Hơn nữa, cảm tình của cô ta đối với Lâm Bắc Phàm tuy chưa tới mức có tình ái nam nữ, nhưng đối với lọai nam tử thần thông quảng đại, hơn nữa còn trẻ tuổi anh tuấn này, mình cũng yêu thích mấy phần, cho nên gật đầu nói: "Hải Quỳnh cũng nguyện ý!" Cô ta nhớ tới những lời mà tên Trương Minh Thắng đã nói khi mình ở trong phòng Lâm Bắc Phàm, mặt không khỏi đỏ hây hây.
Quy tắc ngầm?
Không phải là nam nữ làm chuyện này sao? Mình có thể trở thành nữ nhân của hắn, lại có thể tu luyện võ công cao thâm, tựa hồ như cũng là một lựa chọn không tồi. Nếu đối phương hiện tại cưỡng bức mình làm loại chuyện đó, mình có phản kháng không? Hay là thuận theo hắn? Sợ rằng khả năng thuận theo là lớn hơn? Chút khí lực này của mình, sao có thể phản kháng được đối phương? Trong đầu cô ta không ngờ lại hiện ra ý nghĩ đó, sau cũng vẫn tìm cho mình được một lý do khá hợp lý.
Tư Đồ Bác cũng hơi ngây người, không ngờ hai đứa con gái bảo bối của mình lại trả lời một cách thống khoái như vậy.
Hắn tự nhiên biết rõ tính cách của hai đứa con gái bảo bối này, đứa này tùy hứng hơn đứa kia, đứa này cao ngạo hơn đứa kia, trước giờ không để bất kỳ một nam nhân nào vào trong mắt. Đừng nói là hai đứa nọ đồng thời gả cho một nam nhân, cho dù à một trong hai đứa gả cho nam nhân này, e rằng quá nửa là không đồng ý, mình còn chuẩn bị một đống lời nói để khuyên giải chúng, vì dụ như là vì lợi ích của gia tộc này, rồi thì Lâm Bắc Phàm này ưu tú thế này thế kia, công phu trên giường tuyệt hảo này nọ, ai ngờ tất cả đều không cần phải nói.
"Các con, các con nói là đều đồng ý ư?" Tư Đồ Bác cảm thấy tai mình có vấn đề?
Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Hải Quỳnh đều hơi gật đầu, mặt mang theo vẻ xấu hổ, nói: "Chúng con đồng y!"
Tư Đồ Bác cảm thấy chuyện này có chút ngoài sức tưởng tượng, hai đứa con gái của mình đáp ứng một cách thống khoái như vậy, chẳng lẽ bên trong có âm mưu gì ư? Có lẽ là cố ý đáp ứng mình, nhưng lại đang nghĩ phương pháp trốn chạy. Nhưng hắn nhìn hai đứa con gái bảo bối của mình, thấy chúng đều là ra vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, chứ không hề có vẻ gì khác lạ, Điều này khiến hắn tựa hồ như hiểu ra gì đấy.
Thế này thì Lâm Bắc Phàm và hai đứa con gái của mình sớm đã qua lại với nhau rồi, vừa rồi chẳng qua là tìm một cái cớ để ở cùng một chỗ với hai đứa con gái của mình mà thôi.
Sau khi Tư Đồ Bác nghĩ tới đấy, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. nguồn tunghoanh.com
Mọi người đều vui vẻ, đây chẳng phải là kết tục tốt nhất sao? Hắn sợ hai đứa con gái của mình sẽ mưu sát thân phu, hoặc là khiến Lâm Bắc Phàm đoạn tử tuyệt tôn. Như vậy nếu chọc giận đối phương, e rằng Liên Hoa sơn trang của mình sau này sẽ không có được ngày tháng thái bình nữa rồi.
Tư Đồ Bác lập tức vui vẻ cười lớn: "Đã như vậy thì chuyện này quyết định vậy đi. Sau hai tháng nữa, Lâm Bắc Phàm và hai đứa con gái của tôi sẽ kết hôn!" Hắn sợ Lâm Bắc Phàm có gánh nặng gì đó trong lòng, lại bổ sung một câu: "Tứ đại gia tộc chúng tôi tất nhiên là không thèm đếm xỉa tới luật pháp của Trung Quốc, giấy chứng nhận kết hôn gì đó, đối với chúng tôi mà nói là chuyện không cần thiết. Chỉ cần cử hành xong nghi thức kết hôn, các con chính là phu thê rồi, có thể sống cùng nhau!" Hắn vốn còn muốn nói thêm một câu, kỳ thức chưa kết hôn cũng có thể ở chung với nhau, dẫu sao thì chuyện này cũng được quyết định rồi. Nhưng lại sợ bị hai đứa con gái của mình giày vò, sau cùng đành nuốt lại câu này vào trong bụng. Dẫu sao thì bọn nó cũng là nam nữ trẻ tuổi, đối với tình dục cũng khó có thể khống chế, khẳng định là trong hai tháng này sẽ không nhịn được mà phát sinh loại quan hệ đó, cái này không cần mình phải lo lắng.
Lâm Bắc Phàm cũng rất lễ phép ôm quyền với hắn: "Vậy tiểu thế bái kiến nhạc phụ đại nhân!"
"Được rồi, được rồi!" Tư Đồ Bác trong lòng rất đắc ý, trong lúc vô ý có được một cao thủ tuyệt định làm con rể, điều này đối với Liên Hoa sơn trang mà nói, không nghi ngờ gì nữa chính là như hổ thêm cánh.
Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Hải Quỳnh nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
Nam Cung Vi nhìn thấy thấy cả, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, giống như là mất đi một thứ gì đó.
Nam Cung Thanh trong lòng thì đố kỵ muốn chết, nhưng cũng đành cam chịu. Ai bảo ngươi ta đẻ được mấy đứa con gái? Hơn nữa ai ai cũng xinh đẹp, khiến nam nhân nhìn thấy là không khống chế được. Có điều hiện tại cũng không phải là lúc nói vậy. Trên mặt hắn nở một nụ cười xán lạn: "Lâm huynh, không ngờ anh nhanh như vậy đã trở thành con rể của Liên Hoa sơn trang rồi, đúng là đáng chúc mừng, có điều hiện tại chúng ta đều là người trong nhà, vậy anh có thể lấy võ công bí tịch bài trừ tạp chất ra để mọi người nhìn một chút không? Điều này đối với mỗi một người học võ mà nói thì đều có lợi ích rất lớn.”
Ai ngờ Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu.
Nam Cung Thanh sắc mặt lập tức biến đổi, cảm giác như mình đang bị trêu đùa, nhưng hắn vẫn cố nhịn sự phẫn nộ trong lòng, vẫn gượng cười nói: "Lâm huynh, anh có ý gì vậy?"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: "Tôi có bản võ công bí tịch đó, có điều hiện tại nhớ ở trong đầu thôi, nếu như các anh cần, tôi có thể viết ra, chỉ là..."
"Chỉ là gì?" Nam Cung Thanh có chút nôn nóng hỏi.
"Chỉ là nếu các anh tự mình luyện, muối bài trừ tạp chất trong cơ thể ra ngoài, ít nhất cũng cần năm sáu năm thời gian, hơn nữa các anh tập võ càng dài thì thời gian tốn càng nhiều!" Lâm Bắc Phàm hờ hững nói.
Mỗi một người có mặt ở đây đều ngây ngốc.
Nếu bài trừ tạp chất cần năm sáu năm thời gian, vậy thì quá dài rồi? Hơn nữa đối phương còn nói là thời gian tập võ càng dài thì tốn càng nhiều thời gian, vậy nếu là dạng cao thủ tập võ hơn bốn mươi năm như Tư Đồ Bác, há chẳng phải là càng tốn nhiều thời gian hơn sao?
"Bắc Phàm, cậu có kiện nghị gì tốt không?" Tư Đồ Bác biết đối phương trong lời còn có ý khác, vội vàng hỏi.
"Tôi có thể tự mình động thủ, giúp các người bài trừ tập chất trong cơ thể ra ngoài!" Lâm Bắc Phàm chậm rãi nói.
Tư Đồ Bác và Nam Cung Thanh cùng kinh nhỉ vạn phần, thốt lên: "Có thật không?"
"Thật, có điều loại chuyện này rất tốn thời gian, cho nên tôi chỉ có thể giúp hai mươi người, nhiều hơn nữa thì tôi chịu!" Lâm Bắc Phàm chậm rãi nói.