Lão Đại Là Tổng Tài Chương 2 0

Chương 20

Sau khi trở về chỗ ngồi, Dịch Tiểu Liên một mực nghĩ về vấn đề này, nghĩ đến nỗi ngay cả khi Tiểu Mỹ vẫy tay mấy cái với nàng, nàng cũng bất tri bất giác.

“Ngươi có phải hay không có tâm sự gì?” Sau khi đến giờ tan ca, Tiểu Mỹ đem cái ghế kéo đến bên người nàng hỏi.

“Sao đột nhiên hỏi như vậy?” Nàng chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi lại cô.

“Bởi vì ta thấy ngươi giống như mất hồn mất vía.”

“Ta nào có mất hồn mất vía nha?” Nàng bật cười nói. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

“Sao lại không có? Vừa nãy ta kêu ngươi mấy tiếng ngươi cũng không nghe thấy, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Dịch Tiểu Liên thoáng do dự một chút, mới đem chuyện sau khi đi WC trước đó nói với Tiểu Mỹ.



Tiểu Mỹ và giám đốc là hai người duy nhất trong công ty biết nàng cùng tổng tài đã đăng ký kết hôn, nguyên nhân trừ bỏ giám đốc là cấp trên của nàng, sau này nàng mới biết được nguyên lai giám đốc chính là đồng học của tổng tài đại nhân (2 tỷ này này 1 ng` lấy tổng tài, 1 ng` ôm GĐốc… mỹ nam ngon của nhân loại bị giựt hết T___T), về phần Tiểu Mỹ đây, phu xướng phụ tùy*, hơn nữa giao tình cùng nàng không tệ, tự nhiên cũng liền biết theo.

*Phu xướng phụ tùy: dịch tạm: chồng ca vợ hát… diễn tả sự hòa hợp giữa hai vợ chồng

Nhưng đây là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phản ứng của Tiểu Mỹ sau khi nghe nàng trần thuật xong lại là cười lớn?

“Ha ha…”

“Ngươi đang cười cái gì?” Nàng khó hiểu hỏi, sau đó đột nhiên linh quang chợt lóe, nàng hai mắt trợn tròn nghĩ đến một khả năng, “Là ngươi giở trò quỷ đúng không?”

“Đáp chính xác!” Tiểu Mỹ cười không thể dừng gật đầu.

“Ngươi đã làm cái gì?”

“Nào có làm cái gì? Cũng chỉ là đánh vài cuộc điện thoại, bảo các nàng cẩn thận họa là từ miệng mà ra, nếu cảm thấy khó chịu, có lời muốn nói, liền đến phòng hội nghị mà nói, cứ như vậy nha.” Tiểu Mỹ cười nhún vai.

“Cho nên các nàng đến phòng hội nghị?”

“Hẳn là đi.” Tiểu Mỹ cười hảo quỷ dị, Dịch Tiểu Liên lại không chú ý đến.

“Cái gì gọi là hẳn là đi? Ngươi bảo các nàng đi, sao chính mình lại không đi chớ?” Nàng kinh ngạc kêu lên hỏi.

“Ta lại chưa nói ta sẽ ở nơi nào chờ các nàng.”

“Kia ngươi còn bảo bọn họ đi?” Không sợ sau này bị tính sổ sao?

“Có người đang đợi nha.” Tiểu Mỹ nhếch miệng trả lời.

“Có người?” Dịch Tiểu Liên ngây người ngẩn ngơ, lời “Ai?” còn chưa có hỏi ra, cái “Có người?” kia đã tự động nhảy vào trong đầu nàng. Nàng không thể tin được mở to hai mắt. “Anh ấy?!”

Tiểu Mỹ cười gật gật đầu.
“Anh ấy làm cái gì?”

“Ta cũng rất tò mò. Bất quá bất kể làm cái gì, hiệu quả xem chừng không tệ, ngươi không cảm thấy sao?” Tiểu Mỹ tươi cười đầy mặt nói.

Tâm tình Dịch Tiểu Liên có chút phức tạp, cảm giác dường như là chính mình hại hắn có điểm công tư bất phân rồi, đường đường một đại tổng tài, hắn rốt cuộc đối với ba nữ nhân kia nói hay làm cái gì chứ?

Quan trọng không phải là nói hay làm cái gì, mà là nàng tưởng rằng hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này, không nghĩ tới vì nàng, hắn ngay cả thân phận cùng nguyên tắc cũng không để ý, nàng thật là vừa áy này vừa cảm thấy thật vui.

“Anh ấy mời ngươi hỗ trợ?” Nàng nhịn không được mở miệng hỏi Tiểu Mỹ.

“Không phải, kỳ thật ngay từ đầu hắn chỉ là muốn xin ta hỗ trợ chiếu cố ngươi… a!” Tiểu Mỹ đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, “Thảm rồi!”

Dịch Tiểu Liên cũng chú ý tới cái từ mẫn cảm kia, nàng nhìn Tiểu Mỹ chằm chằm không chuyển mắt hỏi: “Chiếu cố?”

“Làm ơn đừng nói với hắn, hắn nói không muốn cho ngươi áp lực, muốn ta giữ bí mật, tận lực không để lại dấu vết.” Tiểu Mỹ lập tức hai tay tạo thành chữ thập năn nỉ.

Nghe thấy hai chữ áp lực, Dịch Tiểu Liên liền hiểu rõ cô đang nói cái gì, bất quá nàng dường như chính là để ý một chuyện khác.

“Ngươi nói ‘không phải’ là ý gì?” Nàng hỏi Tiểu Mỹ.

“Úc, chính là hắn vừa mới bắt đầu kỳ thật chính là muốn xin ta phải chiếu cố ngươi nhiều hơn mà thôi, là chính ta nhân cơ hội hướng hắn cáo trạng chuyện ngươi bị sặc cùng vẩy nước lần trước, không nghĩ tới hắn liền bạo phát, giận không thể át tại chỗ liền hỏi ta có biết hay không những người đó là ai, sau đó muốn ta đem những người đó tập hợp lại.”

“Anh ấy rất giận?”

“Giận hù chết người.” Tiểu Mỹ khoa trương nói, sau đó ái ái muội muội liếc nghiêng nàng hạ kết luận, “Tóm lại ngươi rất hạnh phúc a, Tiểu Liên, siêu cấp hạnh phúc!”

Dịch Tiểu Liên kìm lòng không được cười, sau đó hạnh phúc gật đầu nói: “Ta biết.”

“Xảy ra chuyện tốt gì sao?” Trên đường tan ca về nhà, Hạ Tử Giác nhìn bà xã mặt mày hớn hở, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Đúng nha.” Dịch Tiểu Liên quay đầu lại, cấp cho hắn một nụ cười rực rỡ.

“Chuyện gì vậy?” Hắn tò mò hỏi.

“Ông xã em không để ý thân phận thay em giáo huấn ba người khi dễ em kia, anh nói có phải hay không là chuyện tốt?” Nàng nhếch miệng nói.

Hạ Tử Giác khóe miệng hơi dương, nguyên lai là vì chuyện này.

“Kỳ thật anh có thể không cần làm như vậy, bởi vì lời đồn chấm dứt ở trí giả (người học rộng), sự thật mạnh hơn lời nói không phải sao?” Nàng nói.

“Anh biết, nhưng lời đồn là một chuyện, động thủ uy hiếp lại là chuyện khác.” Hắn nghiêm túc ôn nhu nói. “Em hẳn là phải nói cho anh đã xảy ra chuyện như vậy.”

“Em lại không bị thương.”

“Bị thương sẽ không kịp rồi.” Hắn nhịn không được lườm nàng một cái. “Đáp ứng anh, sau này nếu có chuyện như vậy xảy ra nhất định phải nói với anh.”

“Dạ, tuân mệnh.” Dịch Tiểu Liên gật đầu, lại cấp cho hắn một nụ cười meo meo, nửa điểm khẩn trương cũng không có, làm cho hắn có chút bất đắc dĩ.

Bởi vì hắn lại không thể nói với bà xã, em hãy ngẫm lại thân thể hiện tại không phải là chỉ của một mình em, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn v.v.. , nếu hắn thật sự nói như vậy, lập tức tạo thành áp lực cho nàng, nếu để nàng hiểu lầm hắn chỉ cần đứa nhỏ mà không quan tâm tới nàng, vậy hắn chẳng phải là chết oan uổng sao?

Cho nên, vẫn là đổi cái chủ đề an toàn một chút là được.

“Bữa tối muốn ăn cái gì?” Hắn hỏi.

“Tùy tiện.”
“Sao lại có loại tùy tiện này?”

“Có nha, chính là loại đơn giản, nhanh chóng, tiện lợi.” Nàng không chút do dự giải thích, làm cho hắn cảm thấy có chút buồn cười.

“Em vội à?” Hắn chế nhạo nàng.

“Đúng, sau khi ăn xong bữa tối, anh bồi em đi đến một nơi.” Câu trả lời của nàng làm hắn hơi sửng sốt một chút.

“Nơi nào?”

“Khoa phụ sản.” Nàng nhếch miệng cười.

Hô hấp hắn cứng lại, thật cẩn thận che dấu sự vui mừng cùng khẩn trương trong lòng mình, dùng biểu tình bình thường liếc nhìn nàng một cái, lần nữa dùng ngữ khí bình thường mở miệng, “Rốt cuộc quyết định muốn đi kiểm tra rồi?”

Nàng gật đầu, “Nhưng anh phải đáp ứng em, nếu kết quả kiểm tra không như mong muốn, anh cũng đừng quá thất vọng.”

“Đương nhiên, bởi vì em vĩnh viễn không có khả năng làm anh thất vọng.” Vừa vặn đụng phải đèn đỏ, hắn dừng lại, nhịn không được xoay người ôn nhu lại thâm tình hôn nàng trong chốc lát, lúc này mới ngẩng đầu lên đầy yêu thương nói với nàng: “Anh yêu em, bà xã.”

“Em cũng yêu anh.” Nàng ôn nhu trả lời, sau đó suy nghĩ một chút nói: “Nếu thật có đứa nhỏ, chúng ta nên nhanh một chút kết hôn… làm hôn lễ sớm, bởi vì em không muốn bụng lớn mặc váy cưới đâu.”

“Được.” Hắn gật đầu.

“Tuần trăng mật sau hôn lễ phải làm cho em.” Nàng lại muốn đòi hỏi.

“Được.”

“Còn có chụp ảnh cưới.” (vét sạch tiền ca ấy cho ta *mắt bốc lửa*)

“Được.”
“Không được chê em béo biến dạng.”

“Anh sẽ đem toàn bộ tài sản của anh mang ra làm cam đoan.”

“Yêu em cả đời?”

“Đời này kiếp này.” Hắn cầm lấy tay nàng, đem nâng nó lên môi hôn, nghiêm túc mà thâm tình hứa hẹn nói.

Dịch Tiểu Liên nhịn không được xuất ra nụ cười tràng đầy hạnh phúc, tuy chỉ nói miệng không có bằng chứng, nhưng nàng tin hắn, tin hạnh phúc sẽ cùng tồn tại với bọn họ, từ giờ phút này đến vĩnh viễn về sau, đời này kiếp này.

Nhận xét truyện: đối với ta truyện này khá nhẹ nhàng tình cảm không có diễn biến nào ly kỳ lắm, chủ yếu nhấn mạnh vào tình yêu giữa Liên tỷ cùng Giác ca là nhiều.

P/S: AAAAA cuối cùng cug~ hoàn ruj` (^O^)V… *hắc hắc* đây là bộ đầu tiên ta hoàn đấy nhé, dù là bộ thứ hai ta làm

*tung bông tung hoa* vì mới bắt tay vào edit khó trách khỏi sơ xuất kính mong các nàng tha thứ. Giờ đã bắt đầu vào năm học mới, phần lớn trong chúng ta vẫn còn ở độ tuổi đi học, ta học nàng cũng học >>____<< vì thế trong năm ta cug~ có làm nên sẽ chậm hơn rất nhiều mong các nàng tiếp tục ủng hộ a ^^!!

Cố sự của Kim Huyên. (Đây là lời tác giả ^__^ rảnh nên ta làm lun- ai muốn đọc thì đọc ta cug~ ko ép

)

Vài năm gần đây, Huyên thường viết về cố sự của hôn nhân xúc tiều (va phải đá ngầm), bất kể nam nữ chính là đã ly hôn, ở riêng hay đang ở hiệp nghị ly hôn, tóm lại, nó chính là nguyên khởi của cố sự, cùng dĩ vãng nam nữ chính từ gặp nhau yêu nhau đến kết hôn, sau đó qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ hình thức đại bất đồng.

Tại sao sẽ có biến hóa như vậy chứ?

Kỳ thật biến hóa này cùng thời đại có tính liên quan rất lớn.

Nói thật, cũng không phải Huyên thích viết như thế, mà là hiện tại tỷ lệ ly hôn thật sự là cao đến dọa người, khiến Huyên bất tri bất giác cứ như vậy rơi vào thiết định như vậy.

Về phần nguyên nhân người hiện đại ly hôn thật là thiên kỳ bách quái (ngàn kỳ lạ trăm quái đản), đừng nói nguyên nhân ly hôn Huyên viết thật buồn cười, bởi vì trong hiện thật so với trong truyện Huyên viết còn muốn buồn cười hơn rất nhiều.

Có lẽ có người sẽ cảm thấy chỉ cần ngồi xuống hảo hảo nói chuyện liền có thể hóa giải; hoặc chỉ cần xin lỗi, hơi thỏa hiệp một chút liền có thể không có việc gì; hoặc chỉ cần đem hiểu lầm giải thích rõ ràng liền không có việc gì.

Nhưng là nếu thật đơn giản như lời nói như vậy, tỷ lệ ly hôn cũng sẽ không ngày càng tăng cao rồi, không phải sao? Xem tiểu thuyết rất đơn giản, viết tiểu thuyết cũng không khó, nhưng cuộc sống có thể liền không đơn giản như vậy, nhất là cuộc sống hôn nhân.

Đồng dạng, nói chuyện tình yêu rất đơn giản, kết hôn cũng không khó, chỉ cần ký tên vào một giấy liền hoàn thành, quan trọng là sau khi kết hôn kia? Thật có thể từ nay về sau hạnh phúc vui vẻ một đời sao?

Đáp án dường như đã xuất hiện trên tỷ lệ ly hôn rồi.

Nhưng là a nhưng là, hiện thật là hiện thật, tiểu thuyết tình cảm Huyên viết chính là nhất định phải có kết cục hoàn mỹ nha, cho nên cũng chỉ có thể lựa chọn đi hướng hạnh phúc cùng mộng ảo, không có con đường thứ hai để đi đâu. (Thở dài)

Cho nên xin đừng nói Huyên khờ dại, nói Huyên không thực tế được không? Bởi vì Huyên cũng là bị bức bất đắc dĩ nha.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự thích xem tình yêu và hôn nhân thực tế, không bằng ngắm hoa hồng hay mạng nhện sắc lam, không cần đến xem tiểu thuyết Huyên viết, ta là rất nghiêm túc. (Phụt)

Bởi vậy ra kết luận.

Cố sự của Huyên này, đại khái chính là loại thuận hòa, hạnh phúc, ảo mộng, ấm áp, không chân thật, hơn nữa hẳn là không có cải biến gì quá lớn rồi… nghen?

Bởi vì hiện thật quá tàn khốc cũng quá không lãng mạn, thật sự vì Huyên có cái danh hiệu “Xảo thủ đồng thoại*” này, cho nên… (Nhún nhún vai)

*Đồng thoại: không thực tế, cổ tích.

Nói tóm lại, Huyên chưa bao giờ nghĩ tới phải viết ra cái gì kinh điển có thể khiến kẻ khác tán dương, đơn thuần thầm nghĩ mang tới cho mọi người một, hai giờ vui vẻ, thoải mái, hạnh phúc mà thôi, cứ như vậy.

Đây là cố sự của Huyên.

Đơn thuần là hưởng thụ niềm vui thú khi đọc thôi! Hy vọng chút tâm ý nhỏ của Huyên các bạn có thể tiếp nhận được, cảm ơn.

Các chương khác:

Nguồn: tunghoanh.com/lao-dai-la-tong-tai/chuong-20-qT7aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận