Lăng Thiên Truyền Thuyết Chương 128: Kỳ công kỳ thư

Kỳ thật ba năm gần đây, mỗi một năm Lăng Nhiên dưới sự cho phép của hoàng đế đều triển khai một lần tiệc rượu cùng gặp mặt với các quý phu nhân khác nhằm tạo chút cảm tình và gây ra chút ảnh hưởng trong lòng các phu nhân này.
Nhưng sau khi thanh danh nổi tiếng của Lăng Thiên truyền bá khắp nơi thì ngoại trừ năm thứ nhất, còn những năm sau đều không có tham gia. Đùa sao? Với gia giáo nghiêm khắc của Lăng Gia còn xuất hiện một đại hoàn khố Lăng Thiên như vậy khiến cho Sở Đình Nhi cảm thấy mình không còn thể diện để xuất hiện ở đâu nữa để tránh đối mặt với ánh mắt trào phúng như cố ý như vô tình của các vị phu nhân kia. Nhưng lần này đột nhiên quyết định tham gia nên mấy ngày trước Vệ Huyên Huyên và Ngọc Băng Nhan liên tiếp bái phỏng làm Sở Đình Nhi tin tưởng. Hơn nữa nàng cũng muốn gặp mặt mẫu thân của Vệ Huyên Huyên rồi tìm cách gần gũi một chút. Vì con mình tạo ra một ít điều kiện. Có được hay không phải xem lần thịnh hội này.

Lăng Thiên lắc đầu cười khổ, trong lòng đoán mẫu thân ngoại trừ việc này ra còn có dụng ý khác. Chỉ vì mấy ngày trước nãi nãi nói sẽ phát hành sản phẩm ở kiếp trước của mình nên hôm nay cô cô mới mời khách tại hoàng cung. Điều này cũng có chút khéo léo đi. Chắc là mẫu thân sẽ lợi dụng điểm này mới thay đổi bất ngờ như vậy. Ừm, nói không chừng tiệc rượu này của quý phi sợ rằng là do mẫu thân Sở Đình Nhi ở sau lưng giật dây cũng không chừng! Lăng Thiên không thể không bội phục đầu óc linh hoạt của hai nữ nhân trong nhà mình, quả thật khiến cho người khác cảm thán không thôi mà. Mẫu thân tìm Ngọc Băng Nhan hỏi chuyện Vệ Huyên Huyên thì những ai có tâm tư đều thất rất rõ nàng đang muốn tìm vợ cho con mình. Nhìn bộ dáng ghen tuông của Ngọc Băng Nhan làm Lăng Thiên cười thầm trong lòng. Đột nhiên Lăng Thiên dùng sức hít vào mấy hơi nói: "Kỳ quái. Rất kỳ quái..."
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan đồng thời ngẩn ra: "Kỳ quái gì?"
Vẻ mặt Lăng Thiên buồn bực nói: "Ta nhớ trong phòng không có để giấm chua mà. Sao đột nhiên lại cảm thấy có một vị chua chát vậy? Các ngươi có thấy không?" Vừa nói vừa quay mặt lại ngửi ngửi lên người Ngọc Băng Nhan. Hít một hơi rồi nhảy lên: "Trời ạh. Thì ra là Nhan Nhi của ta. Thật là chua quá đi mà, muốn chết huynh luôn đây nè. Tối qua muội ăn gì vậy? Hay là không uống nước mà là uống dấm..."
"Ha ha ha..." Lăng Thần ôm bụng cười. Đối với hành động kỳ quái này của Lăng Thiên khiến nàng
"Chán ghét!" Khuôn mặt của Ngọc Băng Nhan đỏ bừng. Bàn tay nhỏ bé nhằm vào Lăng Thiên mà đánh đến khi Lăng Thiên trốn như chuột mới thôi.
Mới vừa rồi Sở Đình Nhi gọi mình và Lăng Thần đi vào thi đã biết được có bao nhiêu ý tứ rồi. Từ ngày quan hệ của mình với Lăng Thiên dần dần thân mật thì mỗi lần Ngọc Băng Nhan thấy Sở Đình Nhi thì có chút không được tự nhiên. Luôn luôn có cảm giác con dâu nhìn thấy mẹ chồng vậy, mỗi lần nghĩ đến việc này làm cho Ngọc Băng Nhan vừa thẹn vừa mừng lại có chút bất an. Nào biết được khi mình vừa đi đến đã hỏi
chuyện của Vệ Huyên Huyên, bộ dáng chọn nàng ta làm vợ cho con mình khiến cho Ngọc Băng Nhan mất mát trong lòng. Như vật yêu mến vốn thuộc về chính mình bị người khác chiếm đoạt đi vậy. Loại cảm giác mất mát này khiến nàng không thoải mái chút nào.
Ngay cả biết được thân thể của chính mình không thể nắm giữ được Lăng Thiên nhưng khi nghe Lăng phu nhân muốn tìm vợ cho con mình làm cho nàng chua xót không thôi.
Lăng Thiên ha ha cười to, ràn mãnh nói: "Nhan Nhi, yên tâm đi. Ca ca bây giờ còn chưa có chủ ý lấy vợ đâu."
"Huynh có lấy vợ hay không thì liên quan gì với muội? Hừ! Muội không quan tâm. Thị nữ đồ mà huynh đáp ứng ứng muội đâu? Muội đi lấy?"
Lăng Thiên chợt động trong lòng liền vỗ đầu lên giọng nói: "Nhan Nhi. Thị nữ đồ sớm đã xong rồi. Hiện đang đặt trong thư phòng, chỉ là mấy ngày nay đã quên mất."
Sỡ dĩ nói câu này là do nơi đặt thị nữ đồ của Lăng Thiên còn đặt một quyển tranh khác. Chỉ cần cầm lấy bức Thị nữ đồ kia thì quyển tranh kia nàng cũng thấy. Đây chính là một bộ đồ phổ tâm pháp nội lực được Lăng Thiên vắt hết óc mới nhớ lại. Được gọi là Huyền Nữ Tố Tâm Kinh rất thích hợp với nữ tử có Thuần Âm Chi Thể luyện tập. Mặc dù không có uy lực lớn nhưng đối với tăng cường thể chất của nữ tử có hiệu quả rất lớn.
Ngọc Băng Nhan có Huyền Âm Thần Mạch tu luyện tâm pháp này có thể giảm bớt hàn độc trong thân thể. Tuy không thể có được công hiệu lớn nhưng có thể tăng cường thể chất, kiềm hãm sự sống trôi qua rất có hữu hiệu. Sỡ dĩ Lăng Thiên an bày như vậy là do Lăng Thiên tính toán cho dù ngày sau thực lực đạt đến trình độ có thể điều trị cho Ngọc Băng Nhan, nhưng với thể chất yếu đuối của Ngọc Băng Nhan mà nói thì không thể thừa nhận thống khổ đó. Trong khi trị liệu sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thân thể của Ngọc Băng Nhan, khiến cho công lao này hoàn toàn uổng phí. Sau khi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra biện pháp này. Trước hết phải tăng cường thể chất cho Ngọc Băng Nhan, sau đó lại cho nàng dùng Đại hoàn đan. Sau khi bản thân mình đã đề thăng công lực rồi thì kết hợp với thuần âm công lực có thể phá giải được huyền âm thần mạch của nàng. Vĩnh viễn giải trừ hậu hoạn về sau.
Lăng Thiên tốn hết tâm huyết mới đem bức đồ phổ kia sau khi vẽ ra liền hơ lên khói thật lâu, dùng đủ mọi phương pháp để cho nó rách nát ra. Chỉ cần liếc qua liền cho rằng đây là vật của mấy trăm năm trước. Sau khi tỷ mỉ chế tạo thì Lăng Thiên liền vỗ đầu mình. Kiếp trước nếu sớm phát hiện ra mình có thiên phú chế tạo đồ giả thì tại sao sau khi võ công bị phế lại không làm? Có thể kiếm được chén cơm cũng nên.
Tiểu nha đầu Lăng Thần sau khi nghe hắn nói vậy liền thì không nhịn được trừng mắt hắn tràn đầy thâm ý.
Sở dĩ xếp đặt phiền toái như vậy là Lăng Thiên suy nghĩ rằng mặc dù mình đối với Ngọc Băng Nhan thật tốt, Ngọc Băng Nhan cũng có tình ý với mình nhưng hiện tại nàng ta vẫn là người của Ngọc Gia. Loại thế gia ngàn năm này thì luôn đưa lợi ích lên hàng đầu. Lăng Thiên còn không có tự tin đến mức độ Ngọc Băng Nhan sẽ vì mình mà không ngó ngàng đến gia tộc. Hắn cũng không muốn mạo hiểm. Cho nên hiện tại có một số việc vẫn không nên cho Ngọc Băng Nhan biết. Quả nhiên, không lâu sau trong thư phòng đã có động tĩnh.
"Bộp" một tiếng như có gì rơi xuống. Sau đó là âm thanh kinh hô truyền ra ngoài. Nếu có người chú ý lắng nghe thì trong âm thanh đó tràn đầy kinh hãi.
Lăng Thiên âm thầm gật đầu. Xem ra nha đầu kia không hổ là truyền nhân của Ngọc Gia. Dĩ nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy bức nội lực đồ phổ đó đối với chính mình có tác dụng thật to. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Tiếp theo, Ngọc Băng Nhan một tay cầm Thị nữ đồ, tay kia cầm 'cổ vật' được Lăng Thiên ngụy tạo chạy nhanh như gió đến trước mặt Lăng Thiên liền vươn tay lên: "Bảo bối này là ở đâu huynh có vậy?"
"Đây là cái gì? Bảo bối? Không phải chỉ là vật rách nát thôi sao?" Vẻ mặt Lăng Thiên buồn bực, ngây người không hiểu gì.
"Huynh không biết bảo bối này sao?" Ngọc Băng Nhan nghi hoặc hỏi.
"Ngày đó khi Lăng Thần dọn phòng không biết vật đó từ chỗ nào nhảy ra. Khi đó Lăng Thần có hỏi huynh có hữu dụng hay không. Huynh nhìn thấy vật ấy rách nát vậy liền thuận tay ném đi. Muội lấy làm gì? Bẩn như vậy ném xuống cho nhanh đi?" Lăng Thiên vừa nói vừa đi đến muốn lấy nó quăng đi. Bộ dáng không chút lưu tình nào.
"Huynh..." Ngọc Băng Nhan vội vàng giấu nó phía sau người, cười khổ nói: "Ngu ca ca của muội à. Đây chính là vật báu vô giá đó!"
"Hả? Vật báu vô giá? Là nó sao? Bảo bối? Muội tử à, muội có bị 'ấm đầu' không vậy?" Vẻ mặt của Lăng Thiên không thể tin được, có chân thành thậm chí có chút nhiệt liệt: "Muội nói bảo bối thì chính là bảo bối. Có giá trị bao nhiêu? Mười vạn lượng chứ."
"Nó bao nhiêu bạc? Muời vạn lượng?" Ngọc Băng Nhan có cảm giác không biết phải nói gì.
"Mười vạn lượng cũng không được sao? Ngay cả mười vạn lượng cũng không đạt được thì gọi gì là bảo bối. Ngoan, đưa vật rách nát ấy cho ca ca rồi ca ca sẽ cho muội mười vạn lượng ngân phiếu. Nhìn xem, vật đó bẩn như vậy!" Vẻ mặt của Lăng Thiên tràn đầy ân cần.
Ngọc Băng Nhan nỗi giận muốn hét lên: "Huynh là một đứa ngốc. Cái này có thể dùng bạc để dánh giá sao? Muội...muội...huynh có biết nó có bao nhiêu tác dụng với muội không?" Ngọc Băng Nhan rất kích động: "Huynh biết một khi nữ nhân có được đồ phổ này chẳng khác nào cá chép có cơ hội hóa rồng đó."
"Thật ậy chăng? Gì vượt long môn? Ách! Huynh không hỏi nữa, muội đi xem đi. Huynh nhìn thấy nó đã bực rồi. Chẳng phải là rách nát sao? Lại đây đại ca cho muội mười vạn lượng." Lăng Thiên vẫn giữ vẻ mặt đầy tò mò nhưng chán ghét như cũ. Phất phất tay như nó là chuyện không quan trọng, không cần để trong lòng.
"..." Ngọc Băng Nhan chẳng biết phải nói gì.
"Thiên ca. Huynh thật không biết quyển trục này chính là tuyệt thế kỳ thư đó. Ngay cả Ngọc Gia của muội tích lũy cả trăm năm cũng chỉ có hai ba quyển như vậy mà thôi. Kỳ thư như vậy sao có thể dùng bạc để nói lên giá trị nó được. Quả thật là hạ thấp kỳ thư này mà!" Ngọc Băng Nhan nhẫn nại giải thích: "Nhất là đồ phổ này với tiểu muội mà nói thì nó chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết. Thiên ca cũng biết được trên người tiểu muội có Thiên Âm Tỏa Mạch rất khó phá giải. Âm khí trên người so với nữ tử bình thường nhiều hơn. Nội lực bình thường không thể luyện tập. Tiểu muội từng xem bí điển trong tàng kinh các của Ngọc Gia nhưng không có cái nào thích hợp cả. Nếu có thì cũng chỉ dành cho thuần âm nữ tử tập luyện mà thôi. Nhất là nữ tử có âm khí quá nặng như muội mà nói thì nó có hiệu quả làm muội không thể bình tĩnh được..."
Ngọc Băng Nhan đột nhiên ngừng nói bởi vì nàng phát hiện Lăng Thiên đang lệch đầu qua một bên, đôi mắt mê mê như không hề có tiêu cự. Nhìn thấy mình không nói gì nữa mới lầm bầm vài tiếng...
"Quả thực là đàn gảy tai trâu mà." Ngọc Băng Nhan dậm chân hung hăn một cái. Bản thân mình vừa rồi hưng phấn, hăng hái bừng bừng nhưng hắn lại xem là 'có bệnh'! Tức giận đến nỗi lấy tay véo lên đùi Lăng Thiên một cái.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lang-thien-truyen-thuyet/chuong-128/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận