Lăng Thiên Truyền Thuyết Chương 140: Cầm rượu hỏi quân

"Ồ. Thánh hiền xưa nay đều tịch mịch, chỉ có rượu cùng làm bạn mà thôi. Những người biết 'bát thú' trong rượu lại rất ít. Nếu tiên sinh không biết cũng không có gì lạ cả. Trách không được tiên sinh." Những lời này của Lăng Thiên khiến cho gương mặt của Diệp Khinh Trần khì hồng khi trắng, rất không tự nhiên! "Vậy tiên sinh có biết 'bát cấm'?"
"...Ách! Cái này cũng không biết. Mong công tử chỉ giáo." Mồ hôi lạnh trên mặt Diệp Khinh Trần chảy xuống rồi uống ít rượu ngon nghe lời này cũng tỉnh hơn phân nữa.
"Vậy là 'bát nhân' uống rượu chắc hẳn phải biết chứ?" Lăng Thiên lại đổi sang một khẩu khí khẳng định hơn, dường như có chút an ủi.
"Điều này..." Khuôn mặt già nua của Diệp Khinh Trần như một quả hồng cuối thu đỏ ửng vô cùng.

"Ách. Không ngờ tiên sinh lại không biết. Ta lại nói một mình rồi!" Lời nói của Lăng Thiên mang chút tiếc nuối ngày càng đậm, ngày càng thất vọng. Lắc đầu như không muốn hỏi nữa. Qua một lúc lâu sau mới mang theo niềm hi vọng cuối cùng nói tiếp: "Vậy 'bát địa' trong khi uống rượu tiên sinh có biết không?" Câu hỏi này mang theo một chút ý trách móc. Ý là ngươi nói trong thiên hạ này không ai hiểu rượu nhiều hơn ngươi thì tại sao ta hỏi mấy vấn đề này lại không thể trả lời được?
Thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần xấu hổ vô cùng. Gương mặt gần như hóa thành màu tím. Trong ánh mắt lại có thêm vài phần cầu xin tha thứ. Một lão đầu vốn rất kiêu ngạo lại cúi xuống thấp như đang tìm một cái lỗ nào đó chui xuống trốn.
Có thể đem vị tiền bối là cao thủ uống rượu, cũng là tuyệt đỉnh cao thủ nói một hồi đến nỗi bị bức thành bộ dáng này thì Lăng Thiên không dám nói trước đây và sau này không có nhưng cũng đủ để kiêu ngạo rồi.
Diệp Khinh Trần thở dài một tiếng, ánh mắt chán chường đến cực điểm. Nắm lấy vò rượu rót đầy chén đang muốn uống cạn thì đột nhiên cảm thấy mình tự đại, cuồng vọng tự phụ như vậy mà hôm nay lại gặp một vãn bối hỏi mấy nghi thức rượu cũng không thể trả lời được còn có tư cách ngồi đây uống rượu ngon này tiếp sao? Nghĩ đến đây liền chậm rãi hạ chén rượu xuống. Thần sắc lại càng thêm tiêu điều.
"Ách!" Lăng Thiên dường như tỉnh lại, trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng nói: "Vãn bối chỉ là thuận miệng một tiếng mà thôi. Tiền bối không cần để ý nhiều. Tửu Đạo là tri kỷ. Hiện tại chỉ là luận bàn mà thôi, nếu có chỗ nào mạo phạm mong tiền bối bỏ qua cho..." Bưng chén rượu lên làm bộ dáng mời Diệp Khinh Trần.
Thuận miệng nói một chút? Diệp Khinh Trần muốn nhảy dựng lên. Ngươi đem niềm kiêu ngạo của lão phu mấy chục năm đả kích không còn gì mà còn nói là thuận miệng? Đem lão phu hóa thành người không đáng một đồng mà chỉ là thuận miệng một chút? Nếu bị đồng đạo ở các ước khác biết được thì ta phải đi đâu đây hả?
Vừa tức giận muốn nhảy lên thì đột nhiên nhớ đến học thức của mình và đối phương cách xa nhau như trời và đất. Đối phương nói mình một hai câu thì có là gì? Chẳng lẽ vấn đề đối phương hỏi mình thì mình phải biết sao? Mặc dù mình không biết điều đó nhưng những bạn rượu ở các nước khác chưa chắc không biết. Càng huống chi người ta nói không sai. Tửu đạo là tri kỷ, chỉ là luận bàn mà thôi thì bản thân mình có gì mà tức giận? Mà tức giận cái gì? Diệp Khinh Trần chưa phát giác hắn đã phát ra một tiếng 'ách'. Theo tiềm thức bưng chén rượu lên lại cảm giác được loại rượu ngon tuyệt thế trước nay chưa từng uống qua bỗng trở nên vô vị. Ngậm trong miệng nhưng lại không thể uống nổi. Khổ không nói nên lời.
"Hôm nay gặp gỡ tiên sinh chính là may mắn của Lăng Thiên. Những vấn đề khiến cho Lăng Thiên không thể nào hiểu nổi đều được tiên sinh giải đáp hoàn toàn. Xin đa tạ ân chỉ giáo của tiên sinh!" Lăng Thiên đứng dậy vái chào thật sâu, làm bộ dáng sẽ rời khỏi đây lập tức. Mặc dù lời nói cảm kích nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, phiền muộn, khó khăn chợt lóe qua rồi biến mất như đang cố gắng che dấu. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần là ai? Thật vất vả mới tìm thấy một người có thể cùng nói chuyện về tửu đạo với mình và đây lại là nhân vật hiểu biết sâu hơn mình sao có thể buông tha dễ dàng như vậy? Càng huống chi khi nghe Lăng Thiên nói đến 'bát thú, bát địa, bát cấm, bát nhân' trong rượu thì tâm tư lão sớm đã khó chịu vô cùng. 'Xoát' một tiếng liền đứng lên vội vàng lôi kéo ống tay áo Lăng Thiên hoảng hốt nói: "Công tử chậm đã..."
Lăng Thiên xoay người đi chỗ khác nên Diệp Khinh Trần không thấy được vẻ đắc ý trong ánh mắt của hắn. Đến khi quay lại thì ánh mắt mang theo sự khó hiểu: "Không biết tiên sinh có gì chỉ giáo thêm?"
Diệp Khinh Trần trợn trắng mắt, vài cọng râu dưới cằm run nhè nhẹ nhưng không cách nào nói thành lời. Chẳng lẽ lấy thân phận bản thân mình còn phải nói một câu cầu công tử ngươi giải đáp cho ta sao? Nếu là vậy thì không bằng đâm đầu chết đi. Tuy nói rằng hỏi để hiểu rõ những vấn đề bản thân không biết nhưng dù gì mình cũng là một người đã hơn một giáp (giáp đây = 60 tuổi) rồi lại đi hướng đến một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lãnh giáo sao? Vậy thì gương mặt già nua này đặt ở đâu?
Nhưng nếu bản thân coi trọng thể diện già nua này thì chân lý trong rượu kia sợ rằng chỉ mình chỉ gặp thoáng qua mà thôi. Điều này giờ nên làm sao phải?
Nhìn trên mặt Diệp Khinh Trần lộ ra vẻ khó xử khiến cho trong lòng Lăng Thiên cười rộ lên. Đối với bậc cao nhân thế ngoại như Diệp Khinh Trần này trong lòng Lăng Thiên tuyệt không có ý khinh thị lại không có tâm tư trêu đùa gì. Cho nên bây giờ có thể đưa một cao nhân như vậy đến bước này Lăng Thiên cũng âm thầm bội phục mình không thôi. Bất quá...
Nhưng đến hiện tại Diệp Khinh Trần trong mắt Lăng Thiên vẫn là một điều bí ẩn vô cùng. Một người thật dị thường, khó có thể giải quyết mà cũng không thể nào bí mật giải quyết được.
Người này đến từ đâu? Đến đây làm gì? Mục đích ra sao? Trên người hắn có bao nhiêu bí mật? Vì sao hắn lại biết nhiều như vậy? Từng vấn đề đặt trong lòng Lăng Thiên như những hòn đá. Nếu mấy vấn đề này không tìm hiểu rõ ràng mà Diệp Khinh Trần muốn rời đi sợ rằng Lăng Thiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng Diệp Khinh Trần không phải là một nhân vật dùng võ lực, tài lực là có thể cho hắn chịu thua được. Nếu muốn lấy được tin tức từ trong miệng hắn sợ rằng phải dùng cách khác. Lăng Thiên thử dò xét một lần nữa mới có thể tìm được biện pháp dò hỏi tin tức từ Diệp Khinh Trần. Từ khi Lăng Thiên phân phó Lăng Thần mang vò rượu Trúc Diệp Thanh này đến thì Diệp Khinh Trần đã rơi vào trong kế hoạch của Lăng Thiên rồi.
Lăng Thiên lộ ra vẻ mặt khó khăn: "Tiên sinh. Hai chúng ta gặp gỡ xem như là có duyên. Tiên sinh có thần thông, học vấn phong phú siêu phàm nhập thánh khiến cho Lăng Thiên ngưỡng mộ không thôi. Vốn muốn thỉnh giáo tiên sinh nhiều hơn thế nhưng hiện tại đã tối rồi. Nếu bình thường không sao nhưng tiên sinh cũng biết Thừa Thiên đang nằm trong thời buổi rối ren, ở ngoài lâu quá sợ rằng gia đình sẽ lo lắng."
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lang-thien-truyen-thuyet/chuong-140/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận