Lăng Thiên Truyền Thuyết Chương 143: Anh hùng chi huyết

Diệp Khinh Trần trong lòng cảm khái, khóe mắt lặng yên chảy xuống một giọt lệ, "Uống qua chén rượu này, thiên hạ thực còn thứ rượu ngon nào đáng để Diệp Khinh Trần ta chờ đợi nữa đây?"
"Ha ha, xưa nay bậc thánh hiền luônịch mịch, duy chỉ có kẻ thưởng rượu lưu kỳ danh, mà kẻ thưởng rượu lưu danh cũng chưa dám nói có thể nhận biết hết rượu ngon trong thiên hạ. Lão ca khoan hãy nói, thử qua loại rượu này đã nào." Lăng Thiên khẽ vươn nhẹ ống tay áo, một vò rượu khác đã ở trong tay, một tay mở nút bình ra, nhất thời trong phòng tràn ngập một loại mùi thơm kỳ diệu mang đầy cảm giác mộng ảo với một sự thanh nhã thoát tục, cả căn phòng như mộng như ảo, như thực như hư, liên tục biến hóa muôn hình vạn trạng!
"Rượu này được gọi là 'Nữ Nhi Tâm'" Lăng Thiên mỉm cười nhìn Lăng Thần một cái khiến nàng không khỏi xấu hổ thoáng chút đỏ mặt, "Thiên hạ duy nhất có một thứ không thể biết hết, đó là trái tim của thiếu nữ, chợt vân, chợt vũ, chợt vui chợt buồn, thâm sâu như biển, không sao dò tới được và vĩnh viễn không thể hiểu hết. Bình rượu nhỏ này đệ bỏ công sức hai năm, lấy tinh túy của hơn trăm loại hoa, sáu loại quả thơm, bổ sung tinh hoa ngũ cốc, sau chín lần chưng, chín lần nhưỡng, tất cả phong kín, ngâm trong Hàn tuyền linh đàm hút lấy tinh hoa thiên địa, chín năm sau mới có thể gọi là có một chút thành tựu!"

"Mục đích của tiểu đệ là rượu này tổng cộng có chín đàn cùng với chín năm phong trần tượng trưng cho chín chín trái tim nữ nhi. Trong đó ám chỉ mỗi cô gái trưởng thành đều trải qua chín chín mười tám năm chua xót cay ngọt khổ đau, mỗi người khi uống loại rượu này từ trong đáy lòng sẽ cảm nhận được hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu, ngây thơ mà tinh nghịch, tình sâu ý đậm như hình tượng một bích ngọc lân gia! Người thường uống xong một chén đủ rơi vào trạng thái bất tri bất giác, tim vẫn đập nhưng thần phiêu hốt không gian! Nhưng hôm nay vì muốn giải cơn nghiện cho lão ca, tiểu đệ phá lệ lấy ra một vò!"
Diệp Khinh Trần nhắm mắt trầm tư, hay tay nắm nắm một hồi lâu nhoẻn miệng cười, thở dài nói: "Đúng là mới chỉ nghe những lời này của hiền đệ ngu huynh chưa uống mà đã muốn say! Rượu ngon! Rượu ngon! Rượu ngon, để ngu huynh thử một chén nào!" Bưng chén rượu lên, chỉ nhìn thấy một màu xanh biếc như ngọc bích, mượt mà thuần khiết như lụa. Mặt trên chén rượu mơ hồ có một tầng khí dày nhẹ nhàng tự nhiên quanh quẩn, dường như không muốn cho người ta nhìn thấy chân diện mục của rượu bên trong. Toàn bộ chén rượu trông như một tiểu thư bích ngọc, e thẹn, ngượng ngùng, vừa muốn chào đón lại vừa muốn tiễn biệt, khiến cho lòng người mê đắm.
"Loại rượu thứ tư này có tên Anh Hùng Huyết" Lăng Thiên trong tay lại xuất hiện một vò rượu khác, giọng nói cũng trở nên ngưng trọng, "Ngoài cay độc như bị thương đau đớn nơi chiến trường, ngoài nồng nàn như tráng sĩ yên lặng muốn phóng chí hùng tâm, ngoài hùng vĩ như anh hùng giữa ngực phun máu nóng, rượu này khi vào bụngcó cảm giác như đang lúc án binh bất động đột nhiên thấy trận trận khói màu bốc lên, vù vù tiếng quân kỳ xé gió, liên hồi tiếng trống trận thúc giục, khiến cho tráng sĩ nhiệt huyết bộc phát đi ngàn dặm, đạp ngựa đi khắp giang sơn! Thử rượu. Phải uống bằng cả trái tim, uống một hơi cạn sạch! Uống với tâm thế dứt khoát! Uống như anh hùng uống máu địch, không để lệ anh hùng rơi thấm áo bào!"
Diệp Khinh Trần vốn hai mắt đã mê đi chợt lại sáng rực lên, bưng chén rượu trước mặt lên, chỉ thấy một màu hồng tinh khiết, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Ngay lập tức trong bụng cảm thấy một trận cương đao nóng rực tiến vào thiêu đốt, cả người trong thời gian ngắn run lên, trên mặt mồ hôi đổ ra cuồn cuộn, rượu vào bụng hóa thành một luồng nhiệt hỏa tựa hồ như thiêu đốt lục phủ ngũ tạng! Nhưng cũng gần như ngay lập tức, luồng nhiệt hỏa đó bốc ngược trở lên, khiến cho Diệp Khinh Trần không khỏi cảm thấy hùng tâm phấn khởi, một cỗ nhiệt khí bức bối trong tâm không thể không phát tiết ra! Ngửa mặt lên trời cất một tiếng huýt sáo thật dài xé gió, chỉ một thoáng mà cảm giác như muốn rạch ngang bầu trời đêm ngàn dặm, truyền đi thật xa, mãi không muốn dứt!
Trong phạm vi Thừa Thiên thành, ít nhất cả ngàn người cả kinh mà giật mình tỉnh giấc mộng!
Lăng Thiên còn muốn hoảng sợ hơn, nghĩ không ra Diệp Khinh Trần lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
"Ha ha ha... Hảo tửu!!" Tựa hồ hào khí súc tích bao nhiêu năm của Diệp Khinh Trần đều trỗi dậy khiến lão không nhịn được ngửa cổ uống thêm một chén nữa sạch không còn một giọt rồi hét lên một tiếng xé gió như sét đánh: "Hảo tửu!"
"Lão ca quả nhiên thật là một người sảng khoái!" Lăng Thiên cười ha hả, mắt sáng ngời, "Lão ca đã có hùng tâm như vậy... a..., xin thứ cho tiểu đệ vừa rồi có những lời không phải!"
Diệp Khinh Trần nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì là không phải, nam nhân ai cũng có hùng tâm, vấn đề là có thực hiện được hùng tâm của mình hay không mà thôi! Có nam nhân có thể vì chính hùng tâm của mình mà hiển lộ, cũng có nam nhân lại có thể đem chính hùng tâm của mình nén sâu chôn chặt. Tỉnh thì nắm quyền thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân, làm gì có nam nhân nào không mong muốn điều đó, nhưng cái khó khăn lại ở chỗ phải biết mình, có dũng khí làm điều đó và có thể làm điều đó hay không? Là người có năng lực, có thể làm được mà không đi làm, đó là nhát gan, không thể làm được nhưng hết lần này tới lần khác miễn cưỡng đi làm thì đó là ngu xuẩn, còn những người tự tin, có hùng tâm, có năng lực đ làm nhưng không bao giờ làm được thì đó là do tạo hóa trêu ngươi. Làm người quý nhất ở chỗ tự biết, bởi nếu không tự biết mình thì chỉ có thể trở thành trò cười, thậm chí là trò cười cho hậu nhân thiên cổ. Lão ca ta nói vậy nhưng lại có một chút tự biết mình. Cả đời này nào là ẩn sĩ, nào là hiệp khách, nào là hào kiệt nhưng đều cũng không có thể đạt được cái gọi là danh lợi phú quý! Thực ra ở đây không phải vấn đề có dám hay không dám, có thể hay không thể, mà chính là không có một vận may từ tạo hóa, hắc hắc hắc..."
Diệp Khinh Trần cười cười, lộ chút ý tứ tự giễu: "Kỳ thật nhiều khi không có tạo hóa này cũng không phải là chuyện không tốt, ít nhất, không nói xa xôi gì,... ngay đây, ... còn hai loại rượu chưa mở nắp, chúng tên là gì vậy? Có thể mở ra cho lão ca đại khai nhãn giới được không vậy?"
"Những câu kim ngọc lương ngôn của lão ca, tiểu đệ tự nhiên xin ghi nhớ trong lòng." Lăng Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt hiện rõ sự ủng hộ lẫn khích lệ. Ngàn ngàn vạn người trong thiên hạ, tự mình biết mình có mấy người đây? Mà lại còn có thể khắc chế dã tâm của bản thân thì càng ít nữa! Diệp Khinh Trần như thể sáng suốt tự tỉnh, rất khó có được thời cơ này, nếu hắn rõ ràng tự lộ tâm cơ nghiệp lớn thiên hạ, chính mình cần gì phải dò xét, cường cầu nữa đây? Dễ dàng tự nhiên thổ lộ như bằng hữu tri giao không phải quá tốt sao? Thực sự đáng giá uống cạn một chén lớn mà!
Nghĩ tới đây, Lăng Thiên liền buông lỏng tâm tình, nhất thời trái tim vốn bị kìm chặt trong bình cảnh được giải phóng, muốn ngay lập tức phát tiết ra ngoài. Đối với một cao nhân ẩn sĩ vốn chính mình tôn kính như Diệp Khinh Trần này mà lại dùng chút tâm cơ thế tục, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất hổ thẹn, bây giờ một khi buông lỏng việc này, lòng dạ nhất thời một cảm giác thống khoái bộc phát, ha ha cười lớn: "Lão ca nói chính là tiểu đệ sai lầm rồi. Hai loại rượu này có chút bất đồng so với các loại rượu trước, đó chính là quả rượu!"
"Ồ! Quả rượu? quả rượu để chế ra nước rượu? Nhưng mà, cái này thực ra cũng không phải quá lạ kỳ, quả rượu vốn vẫn là nổi tiếng trong thiên hạ tiên túy, nhưng cũng còn lâu mới có thể sánh được với những loại rượu tiểu đệ đãi ta này, không, không, hoàn toàn không thể vậy,.." Diệp Khinh Trần nói rồi ngửa cổ cạn thêm một chén Anh Hùng Huyết, rồi cũng ngay lập tức không nhịn được than nhẹ một tiếng "Tuyệt!"
Vẻ mặt lão trở nên ý vị thâm sâu hướng về phía Lăng Thiên cười cười, nhìn trong mắt Lăng Thiên tràn đầy sự chân thành lẫn khích lệ, cảm xúc không khỏi càng thêm mãnh liệt, "Huynh đệ, từ khi ta và ngươi n biết nhau tới nay, nói vậy mà cũng chỉ qua hai tiếng cười vừa rồi của ngươi, ca ca ta mới thực sự cảm nhận được ngươi là một huynh đệ chân tình!"
Lăng Thiên ánh mắt thẹn thùng, sắc mặt ửng đỏ, nhếch miệng nói pha vài phần lúng túng: "Lão ca ca chớ có trách đệ, thực sự tiểu đệ bản thân là người lặn lội trong phong vân của Thừa Thiên, đâu có được như lão ca một đời siêu nhiên tại ngoại, nghĩ muốn được vậy thật không biết tới bao giờ." Diệp Khinh Trần ha ha cười to: "Không sao! Như vị trí hiện tại của tiểu huynh đệ, muốn vậy thực sự là khó mà, ngươi vì vậy không cần tự trách bản thân làm gì. Hôm nay tâm tình lão ca vô cùng thống khoái, chúng ta chỉ nói về rượu, không nói đến gì khác khiến cho hăng hái bị thương tổn. Ngươi không mau đem nốt mấy quả rượu giải thích cho ta, làm cho lão ca ca này nóng hết cả ruột rồi!"
Lăng Thiên bừng tỉnh cười to: "Lão ca ca chớ vội, tiểu đệ cũng nên chầm chậm một chút mới phải" Hai người nhìn nhau, đồng thời hiểu ý mà cười, huynh đệ tương giao chân ý cũng đến thế mà thôi!
"Hai loại quả rượu này của tiểu đệ một thì rộng lớn mênh mông, một lại tinh chuyên, thứ nhất lấy tinh hoa trăm quả, lại trải qua tuyển lựa kỹ càng, tẩy rửa, thủy phiêu, nghiền nát, ngưng khí, bỏ nhân, đề nước, lên men, chỉnh vị, loại bỏ, thuần hóa rồi chờ đợi,... thực là công phu phức tạp, lại được làm tinh bằng nước suối thuần khiết trong núi, cho vào thùng gỗ chôn trong ba năm mới thành. Ban đầu là vị nồng đậm thơm mát ngọt đến cực điểm, nhưng sau khi hết ngọt lại là vị rượu đậm đà dai dẳng, nguyên nhân là từ tinh hoa trăm quả, ý tứ bác đại tinh thâm, đều là những loại danh quả trong thiên hạ!" Lăng Thiên mỉm cười giải thích.
"Ô, rượu nếu ngọt thì chính là đã đánh mất khí chất lỗi lạc của nam nhi rồi, ngon mấy cũng đã không còn nhiều thú vị nữa!" Diệp Khinh Trần đúng là hoàn toàn không có hứng thú: "Hay ở chỗ rượu này ngọt nhưng uống xong làm cho người ta nhiệt huyết bốc lên không thôi, thế mới xứng là thế gian đệ nhất rượu cho nam nhi!" Vừa nói xong không nhịn được lại cạn thêm một chén Anh Hùng Huyết. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Thực không nghĩ rằng lão ca lại cảm thấy thống khoái với Anh Hùng Huyết này như vậy, nhưng nói thế cũng không thể bỏ qua một loại rượu ngon cuối cùng này của tiểu đệ được!" Lăng Thiên cười nhẹ nói.
Diệp Khinh Trần mặt không giấu nổi một vẻ buồn vô cớ: "Ngươi từng nói hai loại rượu cuối cùng đều dùng quả rượu, một loại cuối kia lại là rượu ngọt, không uống cũng được!"
Lăng Thiên chợt nhếch miệng nở một nụ cười quỷ dị: "Lão ca ca, có thật ngươi không uống không vậy? Đừng có hối hận nhé! Đáng tiếc đây là rượu ngon tuyệt thế!"
Diệp Khinh Trần khuôn mặt vốn đã hồng giờ lại thêm một vẻ đỏ sẫm: "Chính ngươi nói đó chỉ là một loại rượu hoa quả, nhưng lại tới dụ dỗ ta uống, chẳng lẽ loại rượu đó còn có thể so với Anh Hùng Huyết sao?"
Lăng Thiên mỉm cười: "Có thể so với Anh Hùng Huyết hay không thì chưa thể nói, nhưng nếu thực sự lão ca không muốn uống thì tiểu đệ sẽ cất đi!"
Diệp Khinh Trần bị Lăng Thiên khích cho nổi máu hăng hái: "Được, vậy mau lấy vò rượu cuối cùng đó ra đi, cho ta đại khai nhãn giới nào!"
Lăng Thiên trịnh trọng đưa hai tay nhấc vò rượu cuối cùng ra, nhẹ nhàng chấn nát chiếc nút bình, vẫn là một trận hương rượu thơm mát thuần khiết tràn tới, nhưng vẻ mặt Diệp Khinh Trần lại đầy thất vọng.
Thầy tướng áo xanh không hề che dấu ý tứ: "Tiểu huynh đệ, ngươi thật đang đùa lão ca, đây chỉ là một bầu rượu bồ đào cao cấp một chút, có gì để nói đâu!"
Lăng Thiên lại hoàn toàn không để ý tới sự thất vọng của Diệp Khinh Trần, trịnh trọng lấy ra một cái chén trong suốt, đổ đầy rượu bồ đào kia vào, đưa cho Diệp Khinh Trần: "Xin mời huynh trưởng thưởng thức chén Nam Nhi Huyết này!"
Diệp Khinh Trần có chút sửng sốt, lúc trước thấy sắc rượu vốn một màu của quả bồ đào nhưng khi đổ vào cái chén trong suốt kia thì lại chuyển sang một màu đỏ tươi như máu, uống vào khác chi uống máu tươi đâu, thật là bi tráng!
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lang-thien-truyen-thuyet/chuong-143/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận