Lăng Thiên Truyền Thuyết Chương 187: Tỷ thí như thế nào.

Nhưng Lăng Thiên không nói gì mà Ngọc Băng Nhan bên cạnh đang cầm họa bút trong tay chuyên tâm vẽ tranh khi nhìn thấy Tam thúc nhà mình liên tiếp có những cử động dọa người thì sớm rất không vui. Nay lại nghe Tam thúc nói mấy câu khó nghe này thì không nhịn được nói: "Tam thúc, người sao lại nói như thế. Người đây là đi tới nhà người ta làm khách, sao lại mở miệng ăn nói thô lỗ như vậy hả. Cẩn thận ta trở về tố cáo người với đại bá
Nếu Tam thúc ăn nói thô lỗ với mình thì dù sao đây cũng là thói quen, chính mình cũng còn có thể chấp nhận, nhưng hắn mới vừa rồi nói cái gì, loạn thất bát tao, hiển nhiên là làm cho Ngọc Băng Nhan cảm giác rất mất mặt mũi trước người trong lòng, không khỏi nói chuyện với Tam thúc cũng rất không khách khí. Kỳ thật hai thúc cháu ngày thường quan hệ cũng rất tốt.

Ngọc Mãn Thiên lúc này mới phát hiện ra người ở bên cạnh vẽ tranh dĩ nhiên là cháu mình, khuôn mặt già nua không khỏi nóng lên, ngượng ngùng có chút không có ý tứ. Kỳ thật lúc này mới hợp lý, nơi này có Tiết Lãnh hai người mà lại không có Ngọc Băng Nhan thì hai tiểu tử này thật là đáng chết .
Ngọc Tam Gia mặc dù có chút thô lỗ, nhưng trước mặt tiểu bối rất chú ý đến hình tượng, sau khi cười khổ lắc đầu thì vội vàng an ủi chất nữ, nếu vị tiểu cô nãi nãi này trở về tố cáo mình, cũng không cần thêm mắm thêm muối, chỉ cần đem sự tích sáng chói của mình vừa rồi cứ đúng sự thật mà nói thì sợ rằng vị thiết diện diêm vương đại ca của mình đưa chính mình đi cấm bế. Mà cấm bế cũng không sao, mấu chốt cấm bế là tuyệt đối cấm không được uống rượu, như vậy thì khác gì phải chết .
Ngay lúc Ngọc Mãn Thiên vọt tới dưới giàn nho, Lăng Thiên lần nữa đánh giá lại vị Ngọc Gia Tam lão gia thần kinh không ổn định nọ. Nhìn thân hình tráng kiện to lớn của lão mà không khỏi nghĩ đến một loạt bia ngắm luyện bắn tên ở hậu viện Lăng Phủ biệt viện, khóe miệng hàm chứa một tia ngoạn tiếu. Lăng Thiên không khỏi nghĩ đến, nếu đem vị Ngọc Tam Gia này làm thành một bia ngắm, sợ rằng một tiễn cũng bắn không xuyên qua a.
Chờ một chút. Vẻ mặt Lăng Thiên bỗng nhiên cứng đờ như tựa hồ nghĩ tới gì. Bia ngắm. Bia ngắm. Ha ha ha, Lăng Thiên trong lòng đắc ý cười ha hả, người trước mắt này không phải là một cái bia ngắm tuyệt hảo sao.
Bia ngắm tuyệt hảo không phải dùng cho Lăng Thiên mà cho năm người Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện, Lăng Trì võ công đã luyện đến trình độ nhất định, cảnh giới đã tiến vào giai đoạn ngừng trệ. Chỉ bằng vào đóng cửa khổ luyện thì ngoại trừ việc có thể gia tăng một ít nội lực tu vi, nâng cao vũ kỹ thì lại không có tác dụng lớn. Cái mà mấy tiểu tử này còn khiếm khuyết chính là kinh nghiệm thực chiến. Muốn có kinh nghiệm thực chiến, nhất là kinh nghiệm cùng cao thủ chính thức so chiêu thì cao thủ này tốt nhất là sẽ không lưu thủ với địch nhân, nói chung là không lưu thủ lẫn nhau. Năm người Lăng Trì ra tay không cần lưu thủ, đối phương cũng không bị kiềm chế. Đối thủ như vậy nếuLăng Kiếm thì không ổn vì hắn không thể phóng tay ra sát thủ với hảo huynh đệ của mình. Đáng tiếc công phu của hắn chính là công phu giết người. Đối với huynh đệ chính mình cũng không có cách lưu thủ, hoặc là nói hắn còn chưa đạt tới cảnh giới thu phát tùy tâm. Lăng Thiên thật ra đã đạt tới cảnh giới này nhưng đáng tiếc năm người Lăng Trì đối với Lăng Thiên có lòng kính sợ, căn bản không dám ra tay thực sự.
Trên thực tế, cũng không chỉ bọn họ mà các thủ hạ khác của Lăng Thiên ngày thường khi luyện tập, vô luận là đối luyện cùng nhau hoặc là cùng Lăng Thiên và Lăng Kiếm, Lăng Thần so chiêu, trong lòng luôn điều cố kỵ, thủy chung không thể phát ra lệ khí hung hãn và liều mạng nên tiến bộ đương nhiên sẽ không lớn. Lăng Kiếm nếu như không phải các năm trước đã có kinh nghiệm đặc biệt thì tu vi cũng chưa chắc có thể cao hơn đồng bối, sở ngộ của mỗi một người mỗi khác, điều này cũng khó có thể so sánh được.
Nhưng nếu để cho bọn họ cùng Ngọc Mãn Thiên so chiêu thì như thế nào?
Lấy thực lực của Ngọc Mãn Thiên mà nói, thừa đủ để đảm đương vai trò huấn luyện viên miễn phí này. Năm người Lăng Trì cái gì không nói chứ khinh công chắc chắn đều hơn Ngọc Mãn Thiên nên tự thân an toàn không thành vấn đề. Mà lấy thực lực Ngọc Mãn Thiên, cho dù năm người Lăng Trì có muốn giết chết hắn cũng là một cái khảo nghiệm rất khó. Như vậy...
Lăng Thiên trong lòng không khỏi cười gian một trận.
Thấy Ngọc Mãn Thiên đột nhiên nhìn mình, trong mắt hiện ra thần sắc vừa mừng vừa sợ vừa khó tin thì biết rằng hắn đã hoài nghi thân phận của mình.
Lăng Thiên trong lòng cười, gãi gãi đầu, trong mắt hiện ra vẻ mê hoặc không thể giả được, tao nhã lịch sự chắp tay nói:" Ách, vị này chính là Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam gia ư? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tiểu sinh sớm đã như sấm bên tai. Chỉ là, Ngọc Tam Gia chẳng lẽ đã từng gặp qua tại hạ ư? Tại hạ và Tam gia hôm nay chính là lần đầu tiên gặp mặt."
Ngọc Mãn Thiên trừng hai mắt to như hai cái chuông đồng mà nhìn, không khỏi đưa tay gãi gãi đầu hoàn toàn bị mê hoặc. Người trước mắt này thật sự là nhìn rất quen mắt, nhưng chỉ là một văn nhân, chẳng lẽ không phải là tên bạch y kia? Không khỏi nghi hoặc nhìn vào mắt Lăng Thiên, hắn nhớ kỹ ánh mắt bạch y tiểu tử nọ nhìn rất lãnh đạm nhưng tinh quang lập lòe, lợi hại đến cực điểm, giống như một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ
Càng nhìn càng không hiểu ra sao, thiếu niên trước mắt này ánh mắt ấm áp, mặc dù trong suốt nhưng không có tới nửa điểm phong mang, rõ ràng đó là một văn nhược thư sinh không có chút võ công nào.
"Quái lạ." Ngọc Tam Gia hú lên quái dị, đi vòng quanh Lăng Thiên bốn năm vòng, thần sắc trong mắt biến đổi từ nghi hoặc đến mê man, đến thất vọng, rốt cục xác định không phải là cùng một người. Đối với việc chính mình dĩ nhiên thiếu chút nữa nhận lầm người không khỏi có chút thẹn quá hóa giận. Không khỏi hung tợn nói:" Kháo. Tiểu Vương bát đản, dĩ nhiên giả thần giả quỷ hù dọa Lão Tử. Lại còn nói cái gì bất diệc nhạc hồ quỷ thoại lừa gạt Lão Tử, Lão Tử muốn thay ngươi cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi một chút"
Một câu giáo huấn ngươi một chút cuối cùng này vừa ra khỏi miệng, chính hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ ra mục tiêu lại đây hôm nay là gì, không khỏi lại rống lên một tiếng. Nhớ tới trong mắt đại ca chính mình dĩ nhiên lại không bằng văn nhược thư sinh thoạt nhìn chỉ cần dùng một ngón tay là có thể điểm chết, không khỏi trong lòng bốc nộ khí quát:"
Lăng Thiên, nghe nói ngươi rất có bản lãnh, hôm nay Tam gia liền muốn hảo hảo muốn luyện tập với ngươi, cũng làm cho ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ha ha ha..." rồi cười to một trận càn rỡ.
Ngọc Băng Nhan sớm đã đến bên cạnh, lo lắng nhìn Lăng Thiên, hai tay lại ôm chặt lấy tay Tam thúc mình. Tiểu nha đầu này tâm tư rất rõ ràng, vạn nhất Ngọc Mãn Thiên thật sự muốn trở mặt đánh người, chính mình sẽ trước tiên lôi kéo hắn. Miễn cho Tam thúc lực đại vô cùng như gấu này đả thương tới người trong lòng mình.
Lăng Thiên hào hiệp vung ống tay áo, trên mặt tràn đầy một bộ như có bằng hữu từ phương xa tới, ha ha cười nói:" Ngọc Tam Gia nói đùa rồi, tiểu sinh vừa rồi mới nói, đều là lời của thánh nhân, sao lại gọi là chuyện ma quỷ, về phần Tam gia muốn chỉ giáo tiểu sinh, Lăng Thiên đương nhiên là rất hoan nghênh. Cùng cao nhân tương kiến là cơ hội hiếm có, chỉ không biết Ngọc Tam Gia là muốn so thi từ ca phú hay là so cầm kỳ thi họa. Chỉ cần Tam gia nói ra, Lăng Thiên đều có thể phụng bồi."
Lăng Thiên khi nói đến đây vẻ mặt trông rất khẳng khái, có chút hào khí quyết tử, hơi có chút hào khí xông tận mây xanh. Một bộ dáng như binh đến thì ngăn, nước đến thì chặn, dĩ nhiên làm bộ làm dạng, đấu chí dâng trào.
Ngọc Băng Nhan vừa nghe thì không khỏi bật cười ì một tiếng. Ngay cả Vệ Huyên Huyên đang mặt mày nhăn nhó ngồi bên Lăng Thần xoa bóp mắt cá chân cũng cười ra tiếng. Chỉ một thoáng, ba cô gái cùng che miệng cười thành tiếng. Nếu không phải cố kỵ mất đi phong thái nữ nhi rụt rè thì sợ rằng tam nữ sớm đã ôm bụng cười lăn xuống đất.
Nhìn vị Ngọc Tam Gia này ngũ đại tam thô giống như hắc tinh tinh, như thế nào cũng không nghĩ đến hắn có thể cùng người tỷ thí văn vẻ, càng đừng nói đến thi từ ca phú cầm kỳ thi họa. Tên Lăng Thiên này cũng thật sự là rất ranh mãnh, dĩ nhiên yêu cầu một gã vũ phu so đấu cầm kỳ thi họa, thật sự là không biết làm sao có thể nghĩ ra được .
Ngọc Mãn Thiên chỉ một thoáng đã sững sờ tại trận. Trợn mắt há mồm rồi lại không biết nói cái gì mới tốt. Không khỏi thầm mắng chính mình hồ đồ, người này chính là một gã thư sinh, chính mình có thể thi đấu với hắn cái gì. Cái hắn có chính mình có thể đấu sao? Cái mình có hắn rõ ràng là không có, chính mình nếu thực sự "đánh thắng" trước mắt người khác, danh khí của mình có thể thật lớn, phỏng chừng còn được lưu danh sử sách, chỉ bất quá là danh tiếng " để tiếng xấu muôn đời ". Ngẫm lại Ngọc Gia nhất đại cao nhân, đường đường đại cao thủ cấp bậc Kim ngọc "đánh thắng" một gã văn nhược thư sinh không võ công, như vậy không phải là để tiếng xấu muôn đời thì là cái gì..
Chứng kiến Ngọc Mãn Thiên há mồm cứng lưỡi, bộ dáng không biết làm sao, Lăng Thiên cũng cơ hồ cười ra tiếng, hắn miễn cưỡng ho khan hai tiếng, ngưng cười, bày ra vẻ mặt so với Ngọc Mãn Thiên thì càng thêm không thể tưởng tượng nổi :"
Ách. Ngọc Tam Gia. Ngài không phải là muốn tiểu sinh theo lão nhân gia ngài luận võ đấy chứ."
"
Ngươi, thằng nhãi này." sắc mặt Ngọc Mãn Thiên biến thành màu đen, một đầu hắc tuyến. Buồn bực hồi lâu rốt cục nói ra một câu nhưng lại chỉ có ba chữ:"Ngươi. Thằng nhãi này.."
"
" Lăng Thiên một bộ trong lòng hiểu rõ gật đầu, tựa hồ hoàn toàn rõ ràng ý tứ Ngọc Mãn Thiên:" Nguyên lai Tam gia quả nhiên là tìm đến tại hạ, một văn nhược thư sinh để luận võ, khụ khụ khụ, cái này quả thật có chút làm khó tiểu sinh, tiểu sinh thuở nhỏ khổ đọc vạn quyển sách nhưng vai không thể khiêng, tay không thể nâng vật nặng. Muốn luận võ…" Lăng Thiên lắc đầu, rất là tiếc nuối nhún nhún vai " chỉ có thể nói một tiếng, ngài, thật sự là tìm lầm người, nếu ngài nhất định phải so võ, tiểu sinh nhận thua là xong, nhưng lại làm cho tiền bối đi không công một chuyến."
Nói xong, Lăng Thiên mặt hiện ra vẻ buồn bã, tựa hồ vì chính mình không thể thỏa mãn yêu cầu của Ngọc Mãn Thiên mà cảm giác xấu hổ sâu sắc. Nguồn: http://truyenyy.com
Bên cạnh, tam nữ đã cười đến mức không thể cười tiếp được, đều ôm bụng tựa vào án kỷ thống khổ đưa tay xoa bụng, nhưng tiếng cười như chuông bạc lại không ngớt truyền đi xa.
Ngọc Tam Gia đứng ở đó, giống như biến thành một pho tượng đá, sắc mặt lúc hồng lúc trắng, lúc trắng lúc đen, từ đen biến thành tím xám, Ngọc Tam Gia luôn luôn không biết thẹn thùng hôm nay dĩ nhiên lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ, trên mặt giọt giọt mồ hôi lạnh rơi xuống. Không phải bởi vì trời nóng mà là do xấu hổ.
Quyển 3
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lang-thien-truyen-thuyet/chuong-187/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận