Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Độc Túy
Chương 118: Một đánh hai
Người dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan)
Shared by kid 1412 - kiemhiepcac
Cửa phòng Trần Thiên Minh bị mở ra, hắn lập tức dừng động tác, vội vàng quay đầu lại, thì ra là chị Yến. Cũng tự trách mình vừa nãy quá khẩn trương, không chịu khóa cửa lại mà đã nhào đến ôm Lưu Mỹ Cầm.
“Chị, em … em đang …” Đang làm cái gì bây giờ? Trần Thiên Minh nói không nên lời, chẳng lẽ chuyện nam nữ quan hệ lại nói cho chị Yến? Nói không làm gì? Bây giờ quần áo trên người đã được cởi sạch sẽ, còn Lưu Mỹ Cầm chỉ còn một bộ đồ lót trên người, nói không làm gì, ngay cả con nít ba tuổi cũng không tin.
“Em … em không nên … thân thể của em Cầm cần phải chú ý” Lý Yến xấu hổ nghiêm mặt, không dám nhìn Trần Thiên Minh.
“Chị … em … em muốn … em nghĩ em không chờ được” Bây giờ hắn không còn kiêng kỵ gì nữa, dù sao hai người phụ nữ trước mặt cũng đã lên giường với hắn, có gì mà không thể nói?
“Em … em muốn … nhưng cũng không được khẩn trương quá … còn nữa, thời gian không thể kéo dài quá, biết không?” Mặc dù thẹn thùng, nhưng giờ phút này, Lý Yến vẫn phải làm một công việc của bác sĩ, lớn mật nói ra, nàng sợ Trần Thiên Minh không khống chế được, đến lúc đó lại gây ra phiền toái cho hài tử trong bụng Lưu Mỹ Cầm.
“Em … biết rồi, chị Yến, nếu không, thì chị cũng đến giúp em đi” Trần Thiên Minh nói xong, mắt lộ dâm quang, nhìn cặp ngực đầy đặn và cặp mông căng tròn, hưng phấn nói. Một lần 2P đã làm cho hắng sảng khoái vô cùng, nếu bây giờ có thể lập lại lần nữa, thì chắc chắn là chuyện đại khoái của nhân sinh! Nghĩ đến đây, cổ họng Trần Thiên Minh bắt đầu nóng lên, phía dưới càng cảm thấy cứng hơn.
“Em … em … không, không được kéo dài quá” Lý Yến nhìn phía dưới đứng thẳng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, nàng vội vàng cúi đầu, chạy như bay ra ngoài.
Ôi, đáng tiếc! Sao da mặt con gái mỏng quá vậy?" Trần Thiên Minh thở dài, bản thân không sợ, hắn có thể một đánh hai, chỉ sợ các nàng khi dễ hắn? Vậy chị Yến sợ cái gì?
“Anh … anh… đều là anh hết. Sau này chị Yến cười chết em!” Lưu Mỹ Cầm liếc mắt, hờn dỗi nói.
“Không có việc gì, cùng là người một nhà, nói cái gì đây! Hơn nữa, chị Yến cũng đã là người của anh, bất quá vận khí của em tốt hơn, có trước mà thôi!” Nói đến đây, Trần Thiên Minh cười đắc ý, một mũi tên hạ hai chim, rồi làm cho Lưu Mỹ Cầm có luôn, thật là lợi hại! Hắn cảm thấy cao hứng vì hành động vĩ đại của mình.
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh lại trở nên khẩn trương, hắn lập tức xông đến, đè Lưu Mỹ Cầm xuống, sau đó …
“Đừng” Lưu Mỹ Cầm thấp giọng rên rĩ, toàn thân yếu mềm làm cho nàng không thể khống chế chính mình, đặc biệt là bàn tay quỷ quái của hắn, nơi nào bị nó chạm đến, đều có cảm giác như bị lửa thiêu đốt.
Trần Thiên Minh thấy bước khởi đầu rất tốt, lại càng cao hứng, hắn lật Lưu Mỹ Cầm nghiên qua, sau đó bắt đầu cởi cái nút áo ngực. Nhưng mà sự tình không như mong muốn, hắn cởi một hồi,vẫn chưa cơi ra được, ngược lại càng nóng lòng, càng không cởi ra được.
Trần Thiên Minh nhìn Lưu Mỹ Cầm một cái, chỉ thấy nàng cắn răng, nhắm mắt lại, hình như có chút đau đớn, vừa lại như hưởng thụ, thấp giọng rên rĩ. Hắn vốn định nhờ Lưu Mỹ Cầm cởi giúp, như nhìn nàng như chết rồi vậy, Trần Thiên Minh nghĩ, cầu người không bằng cầu mình!
Vì thế, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng dùng sức, nghĩ muốn cởi cái nút này ra, nhưng cứ kẹt cái móc sắt hoài, làm cho hắn dùng thêm sức “Cạch” một tiếng, cái nút đã bị Trần Thiên Minh xé.
Một đôi núi đầy đặn hiện ra trước mắt Trần Thiên Minh, hắn kinh ngạc đến ngây người, phần màu hồng làm cho người không nỡ rời xa, còn phần màu trắng thì chói mắt quá, khiến hắn không thể rời tay.
Nhưng mà, Trần Thiên Minh đã bị sắc tâm mê hoặc, không thể khống chế nhiều vậy, hai tay xuất hiện, bắt đầu bò lên núi.
“Đừng …” Lưu Mỹ Cầm lại rên rĩ một tiếng thật dài, hai vừa nhìn Trần Thiên Minh liền nhắm lại.
Thì như leo núi chưa đủ phê, hắn đã không nhịn được, duỗi tay xuống chổ quần lót màu đỏ của Lưu Mỹ Cầm, lột nó ra.
Tình cảnh phía dưới càng làm cho Trần Thiên Minh ngây ngốc, chỉ thấy một bụi cỏ đen đen, mê người vô cùng, làm cho người ta vô cùng xúc động.
Lúc này, Trần Thiên Minh đã mặc kệ trời sập, hắn lấy tay nhẹ nhàng ma sát với khu vực sớm đã ẩm ướt của Lưu Mỹ Cầm, sau đó đè cả thân thể nàng xuống.
“A …” Âm thanh này giống như một đứa nhỏ đang muốn ăn kẹo, nhưng lại không được ăn, trải qua cố gắng và chờ đợi, rốt cục đã được ăn, âm thanh vô cùng thỏa mãn.
Trần Thiên Minh nghe được âm thanh đó, đã không thể khống chế thêm nữa, bắt đầu thì ôn nhu, sau thì dùng lực tác động mạnh lên.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Dục hỏa bị Trần Thiên Minh khơi màu, Lưu Mỹ Cầm cũng không phải e thẹn gì n ữa, nàng chủ động nghênh hợp với động tác của hắn. Càng hợp tác càng làm cho Trần Thiên Minh hưng phấn, phía dưới di chuyển càng hăng say.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua từng phút từng giây, Trần Thiên Minh cùng Lưu Mỹ Cầm cũng quên luôn việc quan trọng, nếu vận động kịch liệt quá sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.
Nhưng mà, bây giờ Trần Thiên Minh đã mất hết lý trí, trong đầu hắn đã bị dục vọng khống chế, suy nghĩ duy nhất trong đầu của hắn là: Đẩy tới, phải đẩy tới, đem toàn bộ sự nhiệt tình của mình lấp đầy thân thể của Lưu Mỹ Cầm.
Còn Lưu Mỹ Cầm, nàng cũng không biết mình đã qua bao nhiêu lần cao trào, chỉ biết là, khi Trần Thiên Minh đâm vào, thì dục hỏa một lần nữa lại làm cho nàng điên cuồng. Nàng bây giờ cũng không biết cái gì là nguy hiểm, trong đầu nàng chỉ biết là, muốn một lần nữa, nữa và nữa …
“Thiên Minh, em còn làm như vậy nữa, sẽ làm nguy hiểm đến đứa con trong bụng của Mỹ Cầm” Lý Yến không biết lúc nào đã xuất hiện trong phòng, nàng vừa rồi đi ra ngoài, sợ Trần Thiên Minh không thể khống chế được chính mình, làm hại đến đứa nhỏ. Cho nên nàng vội vàng can thiệp.
Lúc bắt đầu, âm thanh trong phòng Trần Thiên Minh đã làm đỏ mặt đến mang tai, không dám nghe, nhưng lại muốn nghe. Nghe nghe, ngồi trên ghế salon, nàng cảm giác phần dưới bắt đầu có phản ứng, có chút ngứa ngứa, không thoải mái. Đứng ngồi không yên, Lý Yến kẹp chặt hai chân lại, không dám động.
Nhưng mà, ở bên ngoài chờ lâu như vậy, nhưng âm thanh bên trong vẫn chưa có dấu hiệu dừng, càng lúc càng lớn, đặc biệt là tiếng rên rĩ và tiếng thở dốc, cộng hưởng lại với nhau, cào xé trong lòng nàng.
“Phải làm sao bây giờ? Đi vào? Nhưng bọn họ đang làm việc như vậy, đây là việc rất xấu hổ! Nhưng mà … không đi vào, thì đứa con trong bụng em Cầm sẽ gặp nguy hiểm” Nghĩ đến đây, Lý Yến khó xữ, muốn tiến vào, nhưng không dám vào, không vào thì lại sợ Lưu Mỹ Cầm gặp nguy hiểm.
Cuối cùng, Lý Yến khẽ cắn môi, khiên định đẩy cửa đi vào.
Nhưng mà, Trần Thiên Minh hình như không nghe được lời nói của Lý Yến, hắn vẫn tiếp tục công tác. Còn Lưu Mỹ Cầm đã nhắm mắt, hình như đã ngất đi.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Yến cảm thấy mình không thể do dự được nữa, nàng đi đến bên người Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn ra, kêu lên: “Thiên Minh, không nên như vậy, sẽ rất nguy hiểm cho em Cầm”.
Lý Yến gọi như vậy, Trần Thiên Minh hình như đã tỉnh lại một chút, hắn dừng động tác lại, nhìn Lưu Mỹ Cầm, rồi quay sang nhìn Lý Yến.
Lý Yến thấy vẻ mặt của Trần Thiên Minh đỏ bừng, đặc biệt là ánh mắt, đỏ lên khiến người có chút sợ hãi.
Nàng hoảng hốt nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, em sao vậy?”
Trần Thiên Minh bây giờ, hình như lại trở nên mơ hồ, hắn rút cái ấy ấy ra khỏi cái ấy ấy của Lưu Mỹ Cầm, sau đó bước đến Lý Yến.
“Thiên… Thiên Minh, em muốn làm gì?” Lý Yến nhìn thấy Trần Thiên Minh đang xích lõa đi lại, nghĩ đến việc hắn vừa rồi làm với Lưu Mỹ Cầm, sợ có chút khác thường.
Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Lý Yến, không nói thêm gì. Bây giờ ý niệm duy nhất trong đầu chính là đè Lý Yến xuống, sau đó giải quyết dục vọng của mình.
“A!” Lý Yến nhẹ nhàng hô một tiếng, muốn giãy dụa tránh khỏi cánh tay Trần Thiên Minh, nhưng hắn đã ôm lấy nàng vào lòng, tay còn đang vuốt ve cặp mông rất tròn của Lý Yến.
Chỉ một lát sau, Lý Yến đã bị Trần Thiên Minh mò mẫm đến toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, nàng ngã vào lòng hắn.
Trần Thiên Minh ôm Lý Yến lên giường, sau đó dùng lực cởi hết quần áo của nàng, chỉ một lát sau, áo, quần, áo lót, quần lót, đều bị Trần Thiên Minh ném xuống sàn. Bây giờ là một mỹ nữ xích lỏa trước mắt Trần Thiên Minh.
Lý Yến nhìn tình cảnh của Trần Thiên Minh, biết nếu mình không cho hắn, thì không có khả năng, hắn bây giờ hình như đã bị dục hỏa khống chết. Hơn nữa mình đã là người của hắn, lúc này, vì hắn giải quyết một chút, nếu không, hắn sẽ bị dục hỏa làm ảnh hưởng đến não bộ. Hoặc là, hắn sẽ đi tìm đến em Cầm. Nhưng mà, nhìn về phía Lưu Mỹ Cầm đang hôn mê, không còn cách nào khác, Lý Yến đành phải âm thầm hạ quyết tâm.
Vì thế, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, chậm rãi mở rộng hai chân, để độ vị trí mê người nhất.
Trần Thiên Minh thấy Lý Yến hướng vùng cây cỏ tươi tốt ra, vô cùng hưng phấn. Trong cổ họng hắn phát ra một tiếng nhỏ, sau đó thì cứ “đâm vào” thôi.
“A …” Một tiếng rên rỉ từ miệng Lý Yến phát ra.
Hiện tại cái Trần Thiên Minh đang nghĩ chính là giải quyết vấn đề của mình như thế nào, cho nên hắn cũng không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, hắn bắt đầu “tiến quân” vào Lý Yến, dùng sức mà phát tiết…
“A …!” Trần Thiên Minh thỏa mãn kêu to một tiếng, sau đó ngã xuống, nằm trên người Lý Yến.