Lưu Manh Lão Sư Chương 364 : Cha Tao Là Cục Trưởng.

Lưu Manh Lão Sư


Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 364: Cha Tao Là Cục Trưởng.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan




Chu Kỳ nhìn chằm chằm bộ ngực của Hoàng Lăng, cười cười:

“Đừng nói không muốn, tiểu Lăng Lăng, tối nay chúng ta đi chơi đùa đi, nhảy nhót một phen.”

“Không, tôi không đi, tối nay tôi muốn ở nhà tự học,” Hoàng Lăng lắc đầu nói.

Chu Kỳ dẫn theo đám bạn bè chó lớn lêu lổng cả ngày chỉ biết rong chơi này tới, chắc chắn là muốn làm gì mình đây.

“Tiểu Lăng Lăng, em đừng gạt anh, Hoàng Lăng em nếu mà thích học, vậy thì mặt trời mọc ở đằng tây rồi, đi thôi, em đừng giả đứng đắn, em không phải rất thích chơi sao? Chúng ta hôm nay đưa em đi chơi chán thì thôi.” Chu ký kéo tay Hoàng Lăng lôi đi.



Hoàng Lăng thấy Chu Kỳ cứ kéo tay mình, cô bé vội giãy dụa, nhưng mà Chu Kỳ sợ cô bé chạy mấy, hắn giữ thật chặt, cô bé làm sao thoát được chứ? Vì thế Hoàng Lăng vội kêu lên:

“Chu Kỳ, anh bỏ tay ra.”

Chu Kỳ vẫn cười cười nói: “Tiểu lăng Lăng, chúng ta đi chơi nào, sợ gì chứ, thời gian này không thấy em, anh rất nhớ em đó, đến ăn ngủ đều không ngon!”

“Anh còn không buông tay, tôi la lên đó.” Hoàng Lăng tức giận nói.

“Ha ha, em la đi, ở thành phố M này, có thể quản chuyện của bổn thiếu gia còn chưa có ai đẻ ra đâu!”

Chu Kỳ cứ cười ha hả nói, hắn bình thường hoành hành bá đạo, vì thế làm sao sợ chứ!

“Cứu tôi với!”

Hoàng Lăng lớn tiếng la lên,Nhưng mà cô bé còn chưa kịp kêu mấy tiếng, Chu Kỳ đã bịt miệng lại rồi, sau đó hắn kéo nàng đi đến xe của hắn. Mấy người đi đường nhìn thấy quần áo của đám Chu Kỳ cổ quái, dáng vẻ hung ác, cũng không dám lên tiếng. Thời đại này là như vậy, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

Cứ như thế, Hoàng Lăng bị Chu Kỳ kéo lên xe, sau đó đóng cửa lại, lái xe đi.
Hiện giờ, Chu Kỳ đã thay đổi chủ ý rồi, dù sao Hoàng Lăng cũng không muốn tới quán bar, như vậy tới căn nhà hắn mới mua đi, đêm nay dù thế nào hắn cũng muốn chơi Hoàng Lăng, nếu lần này để cô bé chạy thoát, với thực lực nhà cô bé, sau này hắn muốn ra tay rất khó khăn.

Trần Thiên Minh vừa lái xe ra khỏi cổng trường, hắn thấy Hoàng Lăng bị Chu Kỳ kéo lên xe. Bình thường vốn hắn không lái xe đến trường, nhưng mà sáng nay do ngủ dậy muộn, vì thế mới lái xe tới. Hơn nữa, trường học lớn như vậy, hắn lén để xe trong vườn trường, cũng không ai biết đó là xe hắn.

Trần Thiên Minh nhíu mày, hắn thấy dáng vẻ Hoàng Lăng chính là không tình nguyện bị kéo đi, phỏng chừng là cô bé không muốn nhưng bị bắt đi. Xem ra, hắn lại phải ra mặt rồi, tiểu nữ quỷ nghịch ngợm này, không biết là chọc đến ai rồi đây.

Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh đạp ga, theo sát theo chiếc xe bắt Hoàng Lăng đi. Mấy lần hắn muốn vượt lên, nhưng mà tính năng xe không bằng, vì thế đành phải đi theo sau, chờ đến lúc xe kia dừng lại, lúc đó rồi cứu Hoàng Lăng vậy.

Xe vừa đến trước một tòa nhà thì dừng lại, Chu Kỳ cao hứng kéo Hoàng Lăng xuống xe, lát nữa sau khi kéo nàng lên phòng, hắn lúc đó sẽ mạnh bạo với Hoàng Lăng, nữ nhân đều như vậy, hiện giờ thì không muốn, đến lát nữa sau khi chơi nàng xong, lúc đó sẽ ngoan ngoan mà nghe lời mình nói.

Trong lòng Chu Kỳ chính là đang nghĩ vậy. Hiện giờ, hắn đang mơ một giấc mơ.

“Chu Kỳ, đây là đâu, anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra.” Hoàng Lăng bắt đầu thấy sợ,

Cô bé nhìn thấy Chu Kỳ cứ nhìn chằm chằm ngực mình, hiện giờ lại còn kéo mình đến nhà riêng, Chu Kỳ lúc này muốn gì, trong lòng cô bé cũng đoán được một chút rồi.

“Haha, Tiểu lăng Lăng, hôm nay tâm tình anh không tốt, em tâm sự với anh đi, ngồi xuống nào.” Chu Kỳ cười dâm đãng,

Chỉ cần Hoàng Lăng đi tới, hắn sẽ ra tay với cô bé ngay. Chẳng qua, không biết Hoàng Lăng có còn là xử nữ không, mà cho dù không phải, chơi một cô gái ‘chất lượng cao’ thế này nhất định sẽ rất sướng.

“Dừng tay,” Một tiếng nói lớn vang lên.

Hoàng Lăng nghe thấy có người tới cứu mình, cô bé vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy lúc này Trần Thiên Minh đang đứng ở cửa nhìn cô.

“Là anh,” Hoàng Lăng mừng rỡ kêu lên,

Trần Thiên Minh xuất hiện, điều này làm cô càng thêm thích Trần Thiên Minh. Hiện giờ, trong mắt cô, Trần Thiên Minh chính là bạch mã vương tử của cô, khi một đám người xấu bắt cô, chính bạch mã vương tử đã chạy tới, đánh nhau với đám người xấu để cứu cô ra.

“Mày là ai? Mày có phải chưa biết chết thế nào không? Thiếu gia tao chơi nữ nhân mà mày dám quản sao?”

Chu Kỳ thấy Trần Thiên Minh dám quản chuyện của hắn, tức giận kêu ầm lên.

“Đúng, là tao không biết sống chết, mày chết qua rồi sao?” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Hắn nhìn thấy bên cạnh còn một xe nữa, từ bên trong có mấy thằng chạy ra, nhìn dáng vẻ mấy thằng ôn này, chắc chắn chỉ là người thường, không có võ công, vậy thì đối phó càng dễ hơn rồi.

“Hì hì,” Hoàng Lăng không nhịn được mà cười lên, bởi vì Trần Thiên Minh xuất hiện, cô bé cũng quên luôn cả sợ, cô bị lời nói của Trần Thiên Minh chọc cười.

“Các huynh đệ, đánh nó cho tao, có tao ra mặt, chúng mày không cần sợ, đánh chết người cũng không phải lo.”

Chu Kỳ lớn tiếng nói với mấy thằng huynh đệ vớ vẩn bên cạnh.

Mấy thằng kia nghe thấy lời chỉ huy của Chu Kỳ, Chu Kỳ chỉ cần bắt chúng nó thủ dâm hai lần, tuyệt chúng nó không dám làm đến lần thứ ba. Vì thế, chúng nó cùng vọt tới phía Trần thiên Minh, bọn nó tính kỹ rồi, năm thằng, năm đánh một, bên thắng chắc chắn là nắm phần thằng rồi.
Trần Thiên Minh cũng khinh không thèm nhìn, thân thể hơi tránh mấy bước, đạp cho chúng nó mấy cái.

“Ôi chao! Đau chết mất, chân tao gãy rồi.”
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Thằng bị Trần Thiên Minh đạp đang ngồi ôm đùi kêu thảm, chân nó thật sự bị gãy rồi.

Lại còn có thằng xuất quyền về phía Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh lại nhẹ nhàng tránh qua, đấm một phát vào ngực nó, thằng này bắn ra xa,
nằm luôn trên đất.

“Còn ba thằng, chúng mày cùng lên, miễn khỏi nói tao bắt nạt đông người,” Trần Thiên Minh nói với ba thằng kia.

Nếu không phải sợ quá kinh người, hắn đã phóng chân khí ra, đánh cho mấy thằng này ‘đi’ hết rồi.


Mấy thằng thấy không phải đối thủ của Trần Thiên Minh, vì thế, chúng nó đành cùng nhau lao tới, thằng ở giữa tung quyền, hai thằng hai bên thì tung cước, tạo thành hình tam giác đánh về phỉa Trần thiên Minh.

Trần Thiên Minh tung một cú phi cước đá trúng nắm tay thằng ở giữa, sau đó hai tay nhanh chóng bắt lấy hai cước của hai thằng hai bên, hơn nữa còn không thả ra.'

“Mày, mày buông chân tao ra.” Hai thằng kia sốt ruột nói với Trần Thiên Minh.

Chân bọn nó bị Trần Thiên Minh tóm được nâng cao lên, sắp đạt tới 180 độ rồi, cho tới giờ bọn nó vẫn chưa từng vung chân cao đến thế, giờ lại bị Trần Thiên Minh nâng lên, cảm giác giữa hai chân cứ như bị xé ra vậy.

“Chúng mày bảo tao buông thì tao buông ra sao, vậy tao làm sao còn mặt mũi gì chứ?” Trần Thiên Minh cười đểu nói.

“Thầy, cố lên, bọn chúng khi dễ em, anh nhất định phải báo thủ cho em.”
Hoàng Lăng ở bên cạnh cổ vũ cho Trần Thiên Minh, hơn nữa còn cười cười nói nói.

Hiện giờ, cô bé thấy Trần Thiên Minh uy vũ đánh ngã năm thằng kia, trong lòng cũng chẳng còn sợ nữa, tình tính nghịch ngợm hơn nữa lại nổi lên, hình như cô bé rất thích Trần Thiên Minh đánh người vậy.

“Chân chúng mày có đau không?” Trần Thiên Minh hỏi hai thằng.

“Đau,” Cả hai thằng đều liều mạng gật đầu.

Chân chúng nó cảm giác như sắp gãy ra vậy, có thể không đau sao?

“Biết đâu thì không nên làm ác nữa, lần này coi như chúng mày mạng tốt, gặp phải tao, chứ gặp người khác, không đánh chết chúng mày, chắc cũng chặt chân chúng mày đấy.”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa đẩy ra, khiến hai thằng này ngã ra đất.

“Thầy, anh mau cứu em, tên đầu heo này nắm tay em đau quá.” Hoàng Lăng kêu lên.

“Này, mày có nghe thấy không, người ta kêu mày buông tay đó.” Trần Thiên Minh nói với Chu Kỳ.

“Mày là ai, có dũng khí quản chuyện của tao sao?”

Chu Kỳ thấy Trần Thiên Minh đánh ngã năm thằng huynh đệ của hắn, trong lòng đang sợ hãi.

“Tao là thầy giáo của cô bé, mày không nghe cô bé nói sao? Mày có phải bị điếc không?” Trần Thiên Minh ra vẻ lo lắng.

“Thầy giáo mà có dũng khí quản chuyện của tao, thế mày có biết tao là ai không?”

Chu Kỳ nghe thấy Trần Thiên Minh chỉ là một giáo viên của trường Cửu Trung, lá gan cũng lớn lên nhiều.

“Mày là ai hả? Mày không phải hiệu trưởng chứ? Chẳng qua, hiệu trưởng trường tao hình như là nữ, chẳng lẽ mày mới phẫu thuật chuyển đối giới
tính, từ nữ chuyển sang nam?” Trần Thiên Minh cố ý nói.

“Cha của tao là cục trưởng cục công an thành phố M, mày dám quản chuyện của tao, mày chết chắc rồi.” Chu Kỳ lớn tiếng nói.

Thằng này thật không biết sống chết, mình tùy tiện kêu một thằng xã hội đen đến, cũng có thể khiến nó chết rồi.

“Mày là con của cục trưởng cục công an thành phố M?” Trần Thiên Minh
hỏi.

M, con của phó thị trưởng mình còn đánh như chó, có con của thằng cục trưởng cục công an tình là cái quái gì.

“Đúng vậy, mày sợ rồi sao, ha ha!”

Chu Kỳ nhìn dáng vẻ Trần Thiên Minh, hắn tưởng là Trần Thiên Minh sợ, vì thế cao hứng nói.

“Tao sợ mẹ mày ấy,” Trần Thiên Minh vừa nói vừa tát cho Chu Kỳ hai cái
bạt tai,

“Đây là tao thay cha mày dạy mày, vô dụng còn chạy đi hỗn, nếu gặp người khác, lúc đó đã đem…mày cắt đi rồi.”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa nghĩ tới cái thằng cắt đi tiểu JJ của Thái Đông Phong.

“Mày dám đánh tao!” Chu Kỳ sờ sờ khuôn mặt bị sưng lên của mình, hắn kinh ngạc nói.

“Tao đánh mày thì sao nào?”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa cho nó thêm hai cái tát nữa, thuận tiện kéo luôn Hoàng Lăng về bên mình, lúc này, Trần Thiên Minh hạ thủ còn mạnh hơn vừa rồi, đánh cho Chu Kỳ đúng thành đầu heo luôn.

“Vậy mày có muốn gọi điện báo cảnh không? Nói mày muốn cưỡng gian phụ nữ, bị tao làm anh hùng cứu mỹ nhân đánh thành thế này.”

Trần Thiên Minh nhìn dáng vẻ thằng nhị thế tổ kia mà tức lộn ruột, bắt con gái người ta lên xe nhẹ như ăn cơm, lại còn muốn hạ độc thủ với kẻ cứu người nữa chứ.

“Mày có khí phách thì chờ đó cho tao,”

Chu Kỳ vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi 110. Sau đó hắn lại gọi điện cho ông già của hắn, nói:

“Ba, con bị người ta đánh! Hiện giờ đang ở….” Chu Kỳ vừa khóc vừa nói.
Nhìn dáng vẻ ủy khuất của thằng ôn này, Trần Thiên Minh có chút hoài nghi mình có phải là đánh sai người, thằng vừa rồi bắt Hoàng Lăng không phải là nó.

“Thầy, em gọi điện thoại cho người trong nhà em, nói tình huống xảy ra,” Hoàng Lăng vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra gọi.

Cô bé biết quan hệ của nhà Chu Kỳ, cô sợ Trần Thiên Minh bị hại, cho nên mới vội vàng gọi điện cho người nhà cầu cứu.

“Không cần, em trở về nói lại với bọn họ, chuyện nhỏ này thầy giải quyết được.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

Cảnh sát thì sao chứ? Nếu như bọn họ dám đánh mình, vậy thì đành phải để cho bọn họ kêu cha gọi mẹ vậy, xem thế giới này có ai dám không nói đạo lý không.

Hoàng Lăng nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, cô bé liền thu điện thoại về. Bởi vì cô sợ người nhà lại hỏi sao cô quen biết đám Chu Kỳ này, vậy thì lúc đó bọn chúng có thể đem chuyện cô thường xuyên trốn học đi chơi mà nói ra.

Hơn nữa nếu Trần Thiên Minh đã nói vậy, trước tiên cứ nhìn xem đã, nếu thật sự không được, vậy lúc đó hãy gọi điện về nhà cầu cứu.

Nguồn: tunghoanh.com/luu-manh-lao-su/chuong-364-J73aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận