Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 397: Kính Tây Thi Giả.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Hà Đào trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, oán hận nói:
“Anh dám nói anh không phải là một nam nhân hoa tâm?”
Nàng nghĩ đến mấy người phụ nữ hiện giờ của Trần Thiên Minh, tức mà không phát ra được.
“Hà Đào tỷ tỷ, chị cũng biết Thiên Minh ca ca là một nam nhân hoa tâm sao?” Chung Oánh hình như là rất kỳ quái khi Hà Đào biết việc này.
“Này, Chung Oánh, em mau ăn cơm đi, ăn cơm không nên nói chuyện, ba em
không dạy em sao?”
Trần Thiên Minh thấy tiểu ma nữ này bắt đầu kiếm chuyện, hắn sợ hãi nói.
“Hà Đào tỷ tỷ, Thiên Minh ca ca không cho em nói chuyện.”
Chung Oánh chu cái miệng nhỏ đáng yêu lên, tức giận tố cáo với Hà Đào.
Trần Thiên Minh thấy Chung Oánh tố cao với Hà Đào, hắn vội cười nịnh:
“Làm sao chứ, anh nào dám không cho em nói chuyện? Mới rồi là anh nói giỡn thôi.”
“Hừ, chính mình đúng như vậy, còn không cho người ta nói, vậy có đạo lý không?” Chung Oánh không phục, nói.
Trần Thiên Minh thấy Chung Oánh còn muốn nói bậy, hắn vội nâng cước đá
đá nhẹ Chung Oánh.
Nhưng có vẻ là Chung Oánh biết trước vì thế cô bé rụt chân lên, sau đó nhìn Trần Thiên Minh, cười giảo hoạt, hình như là cười Trần Thiên Minh đá không tới.
Thấy Chung Oánh giễu cợt mình, Trần Thiên Minh tức giận dùng sức đá qua, lúc này Trần Thiên Minh đã tăng thêm chút khí lực, người có võ công như Chung Oánh, cho dù bị đã cũng không sao.
Nhưng mà, Chung Oánh lại cơ trí tránh được. Chỉ khổ cho Ngô Thanh bị đá trúng, hắn lớn tiếng kêu thảm:
“Ôi chao! Đau chết mất, là ai đá tôi hả?”
Nói xong, Ngô Thanh nâng chân trái lên, đặt trên ghế, sau đó kéo quần lên, cẩn thận nhìn kỹ. Chỉ thấy trên cái chân đen đủi của Ngô Thanh có một chỗ đen hơn hẳn, chắc là chỗ bị Trần Thiên Minh đá.
“Ngô Thanh, có người vừa đá anh sao? Mọi người đang ăn cơm, anh giơ chân lên làm gì?”
Tiểu Châu thấy Ngô Thanh giơ đôi chân đen thui của mình lên bàn, trừng mắt oán giận hắn.
Ngô Thanh thấy Tiểu Châu mắng hắn, còn tưởng là Tiểu Châu đá, cho nên đành bất đắc dĩ cúi đầu ăn cơm tiếp.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, Trần Thiên Minh tiêu sái nói với người phục vụ:
“Tiểu thư, thanh toán!”
Nói xong, hắn lấy ra cái ví của A Cẩu. Vừa nhìn vào, Trần Thiên Minh tê người luôn:
“Trời ạ, sao trong ví chỉ có 10 đồng?”
Hóa ra, cái ví kia trông rất căng, chẳng qua là trong đó có một tập ảnh ‘con gái nhà nghèo không có quần áo mặc’.
Bi thảm rồi, hôm nay đúng là ‘mất máu’ nhiều đây! Trong lòng Trần Thiên Minh gào lên thảm thiết.
.................
Đến 6 giờ chiều, Trần Thiên Minh chuẩn bị đi đến nơi triển lãm. Bởi vì thời gian này là lúc người ta rời triển lãm, chỉ có một số người có lẽ có dụng tâm khác với Kính Tây Thi thì ở lại xem thêm, vì thế, Trần Thiên Minh đến triển lãm trước 6 giờ tối.
“Lão đại, anh đến rồi.”
Tiểu Tô thấy Trần Thiên Minh đi đến, hắn liền chào Trần Thiên Minh. Từ trưa đến giờ hắn cũng Lâm Quốc và Chiêm Ỷ ở đây trông Kính Tây Thi.
“Uh, hôm nay triển lãm có việc gì không?” Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Tô.
Hôm nay là ngày thứ bảy, từ lần trước bọn họ đánh đuổi đám Phương Thúy
Ngọc phải chạy, cũng đánh chết sáu người của đối phương, đã một thời gian rồi không có đạo tặc xuất hiện. Nhưng mà Trần Thiên Minh hiểu rất rõ đám Mộc Nhật quốc chắc chắn sẽ đến.
Dựa vào tác phong hèn hạ của bọn chó N... Kính Tây Thi giá 100 triệu USD
đang ở đây, bọn chúng sao lại không động tâm đến cướp. Hơn nữa bọn chúng
đã đến thành phố M, tất nhiên sẽ không vô công mà về.
Bọn chúng không đến nhất định là đang nghĩ thủ đoạn ám toán hèn hạ. Trong lòng Trần Thiên Minh luôn nghĩ vậy.
Tiểu Tô lắc đầu, nói: “Không có gì, hôm nay cũng rất bình thường, không có gì lạ cả.” Nếu có người đến trộm kính tây thi, hắn tất nhiên là không rảnh rỗi đi dạo thế này.
Trần Thiên Minh gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, chẳng qua, Tiểu Tô, chú nói cho mọi người, mấy ngày này đám Mộc Nhật quốc nhất định sẽ tới, bọn chúng chắc chắn không bỏ qua Kính Tây Thi, các chú nhất định phải cẩn thận gấp bội.”
Tiểu Tô trả lời: “Em biết, lão đại.”
Chỉ lát sau, người trong triển lãm đã rời đi gần hết. Lúc này, từ bên ngòai có một tên mặc đồ của ‘Tiệm thức ăn nhanh’ đi đến, trên đầu đội một cái mũ hình mặt trời, hai tay mang theo hai hộp bánh bao. Bởi vì để thuận tiện Mã Bân vẫn luôn gọi cơm hộp của ‘Tiệm thức ăn nhanh’.
Cho nên, đám Lâm Quốc cùng Dương quế Nguyệt đều dùng cơm của chỗ đó cung cấp. Trần Thiên Minh cũng ăn một lần rồi, cảm thấy thức ăn ở đó không tồi, hơn nữa Mã Bân rất hào phóng, thức ăn rất phong phú.
Tên đưa thức ăn nhanh kia đi đến, lấy ra một đống hộp cơm đặt trước mắt
Trần Thiên Minh, sau đó lại mang một đống hộp cơm đi vào bên trong.
Trần Thiên Minh cũng đã quen chuyện này, đám cảnh sát cũng ăn cơm ở đây, chuyện này từ ngày đầu tiên hắn đã biết rồi.
“Lão đại, anh ăn cơm chưa? Nếu không chúng ta cùng ăn.”
Lâm Quốc lấy một hộp cơm bên cạnh, cười nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: “Anh ăn rồi. Các chú cứ ăn đi, dù sao đếm nay chúng ta cũng có ăn khuya.”
Đám Lâm Quốc cùng Tiểu Tô nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, họ liền cùng các huynh đệ khác ăn, mà vừa ăn vừa nói cười.
Trần Thiên Minh nhìn quanh triển lãm, tùy ý nói:
“A Quốc, các chú cùng đám cảnh sát không hòa hợp hả? Ăn cơm cũng tách ra mà ăn.”
“Không phải nha, chúng em mấy ngày nay đều là cùng ăn, chẳng qua là bọn
họ phụ trách thanh lý người, ở phía sau một hồi rồi mới tới đây sau này cũng như thế luôn.”
Trần Thiên Minh vừa nghe xong, kỳ quái nói: “Không thể nào, mọi người đã cùng nhau ăn cơm, vậy sao tên đưa thức ăn nhanh kia còn đưa cơm vào
bên trong?”
Lâm Quốc sờ sờ đầu, nói: “Đúng vậy, thật kỳ quái, trước kia cũng đâu có như vậy, bọn họ đặt cơm rồi đi ngay cho dù có tách ra ăn hắn cũng không giúp chúng ta đưa vào bên trong mà.”
Bởi vì bên trong triển lãm chưa có ai, đám Lâm Quốc lại đang ăn ở phía trước, với lại đám văn vật còn chưa được dọn, vì thế ngăn cản được tầm mắt của đám Lâm Quốc nhìn Kính Tây Thi.
“Tên đưa thức ăn nhanh chỉ đặt cơm phía ngoài, không có đưa vào bên trong?”
Trần Thiên Minh đột nhiên giật mình, cảm thấy có chút kỳ quái.
Lâm Quốc gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Trần Thiên Minh tiếp tục hỏi Lâm Quốc: “Tên đưa thức ăn nhanh kia trước đây các chú đã gặp qua chưa?”
“Chưa, chẳng qua, thành viên của cửa hàng bọn họ nhiều như vậy, thường
xuyên thay người đưa, chúng em cũng không quá rõ ràng.” Lâm Quốc lắc
đầu, nói.
“A Quốc, anh cảm thấy có chút không thích hợp, chú cùng Chiêm Ỷ ở ngoài
cửa canh, đừng cho bất cứ kẻ nào ra ngoài, Tiểu Tô, chúng ta vào xem.”
Thành viên đưa cơm hôm nay của quán ăn nhanh hành động rất lạ, điều này
khiến tâm lý Trần Thiên Minh bất an, vì thế, hắn kêu Tiểu Tô vào xem xét.
Trần Thiên Minh và Tiểu Tô vội vàng chạy vào bên trong, vừa mới đến bàn
đặt Kính Tây Thi, Trần Thiên Minh liền phát hiện đám Dương quế Nguyệt
và cảnh sát đều đang hôn mê bất tỉnh, cơm hộp thì rơi bên cạnh.
“Tiểu Tô, chú xem Kính Tây Thi còn ở đó không?”
Trần Thiên Minh vừa nói vừa chạy đến bên Dương quế Nguyệt, đưa tay lên mũi nàng kiểm tra, còn may, vẫn còn thở, người chưa chết.
“Lão đại, Kính Tây Thi còn ở đây.” Tiểu Tô lớn tiếng nói với Trần Thiên Minh.
Thanh âm hắn lộ ra vẻ cao hứng, bởi vì hắn thấy đám người Dương quế Nguyệt như thế kia, chắc chắn là do kẻ đến trộm Kính Tây Thi làm. Hiện giờ Kính Tây Thi còn chưa bị trộm, đúng là đại hạnh trong bất hạnh.
Trần Thiên Minh vừa nghe Tiểu Tô nói vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ. Hắn bấm nút liên lạc, nói với Lâm Quốc:
“A Quốc, người mới đến khẳng định có vấn đề, đám Dương quế Nguyệt đang hôn mê, các chú canh cửa cẩn thận, anh cùng Tiểu Tô lục xoát một lúc.”
“Em biết, lão đại, em và Chiên Ỷ sẽ canh cửa cẩn thận.” Lâm Quốc nói.
Vừa rồi chuông báo động không có kêu, điều này có nghĩa là đạo tặc không mạnh mẽ phá hộp bảo vệ. Hơn nữa muốn mở hộp cần phải có hai chìa khóa, đạo tặc này không thể lấy được. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ vậy.
Hiện giờ Kính Tây Thi còn ở đây, nói vậy, đạo tặc chỉ đánh ngất đám Dương quế Nguyệt, đáng lúc muốn trộm thì mình và Tiểu Tô tiến vào, vậy thì đạo tặc đang trốn ở đâu? Trần Thiên Minh vừa đi vừa nhìn quanh, muốn tìm đạo tặc.
Xem ra, tên đạo tặc này võ công không tồi, có thể thừa lúc Dương quế Nguyệt không chú ý mà đánh lén, hơn nữa lại có thể không chút tiếng động đánh ngã tất cả cảnh sát năng lực này không thể khinh thường được. Vì thế, Trần Thiên Minh lớn tiếng nói:
“Tiểu Tô, người này võ công rất cao, chú phải cẩn thận, gặp hắn thì không được dùng cứng đối cứng.”
Lúc Trần Thiên Minh đi qua bàn triển lãm, hắn theo quán tính nhìn thoáng qua kinh Tây Thi. Đột nhiên, trong lòng hắn cả kinh, bởi vì hắn nhìn thấy mặt sau của Kính Tây Thi, hình Tây Thi đã không còn truyền thần như trước, mà giống như cái ngày đó hắn được Chung Hướng Lượng cho xem vậy, là Kính Tây Thi giả.
“Là giả." Trần Thiên Minh chỉ vào Kính Tây Thi mà lớn tiếng nói:
“Tiểu Tô, Kính Tây Thi này là giả, kính thật bị lấy mất rồi.”
Hiện giờ Trần Thiên Minh đã có thể xác định, Kính Tây Thi này là giả, vì nó không cho hắn cảm giác rung động.
Hắn không có cảm giác khi nhìn thấy kính này, vì thế hắn biết đây là kính giả, loại cảm giác này ra sao chính hắn cũng không nói rõ ra được, dù sao, hắn chính là cảm thấy kinh này là giả, hắn nhìn Kính Tây Thi cũng như nhìn mỹ nữ vậy, tuyệt đối không sai được. Loại cảm giác đầy tình cảm khi nhìn kính thật, cái kính này không có.
“Cái gì, Kính Tây Thi này là giả?” Tiểu Tô nghe Trần Thiên Minh nói vậy, hắn vội chạy tới.
Nếu như Kính Tây Thi giá trị 100 triệu USD này mà bị đánh tráo dưới sự bảo vệ của bọn họ, vậy thì lớn chuyện rồi.
“Đúng.” Trần Thiên Minh khẳng định gật đầu, hắn lại bấm thiết bị liên lạc, nói với Lâm Quốc:
“A Quốc, Kính Tây Thi bị trộm rồi, chú nhanh chóng đóng cửa lại cho anh.”
Mặc dù là Trần Thiên Minh nói vậy, nhưng mà hắn biết cửa của triển lãm đối với ngừơi võ công cao cường cũng không tính là gì, đặc biệt là cách mở khóa, bọn trộm mở khóa quá đơn giản.
Hiện giờ, Trần Thiên Minh và Tiểu Tô đang rất nóng nảy, một phòng triển lãm lớn thế này, muốn tìm một người thì không thể nhanh được. Chẳng qua, vẫn còn may là đám văn vật trong này không nhiều lắm, chỉ cần đến gần là có thể nhìn rõ được.
Vì thế, Trần Thiên Minh và Tiểu Tô đều chậm rãi đi lại tìm kiếm. truyện copy từ tunghoanh.com