Lưu Manh Lão Sư Chương 7 00: Ý của Chung Hướng Lượng

Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy

Chương 700: Ý của Chung Hướng Lượng

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan


Trần Thiên Minh đem địa chỉ khách sạn nói cho Chung Hướng Lượng, sau một hồi Chung Hướng Lượng đã xuất hiện trước mặt Trần Thiên Minh.

"Thiên Minh, rối cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Chung Hướng Lượng đi vào, sau khi đóng cửa lại liền vội vã hỏi.

Trần Thiên Minh cũng lập tức thuật lại chuyện ngày hôm qua.

"Đàm Thọ Thăng cũng luyện Quỳ Hoa thần công?" Chung Hướng Lượng nhíu mày nói: "Xem ra sắp tới M thị sẽ không còn bình yên nữa." xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

"Lúc đó em cũng rất giật mình, không ngờ kẻ kia lại là Đàm Thọ Thăng." Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói.


"Thiên Minh, chú còn nói muốn đi Mộc Nhật quốc nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Chung Hướng Lượng lại hỏi.

Trần Thiên Minh kể lại chuyện vừa rồi mình nói chuyện với Điền Cát, nhưng hắn cũng không có đề cập tới chuyện quan hệ giữa mình và Liễu Sinh Lương Tử.

Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói: "Thiên Minh, anh xem cậu còn chưa có nói hết, có phải là chú có quan hệ gì với Liễu Sinh Lương Tử, bằng không cậu cũng không đến nỗi phải nhập cư trái phép qua cứu người ta?" Chung Hướng Lượng hiểu rất rõ tên huynh đệ phong lưu lưu tình khắp nơi này, nếu không phải có quan hệ với Liễu Sinh Lương Tử hắn tuyệt đối có mạo hiểm như vậy đi cứu Liễu Sinh Lương Tử, trừ khi đầu hắn bị nhúng nước.

"Hay sư huynh thật lợi hại, chuyện như vậy cũng không lừa được anh." Trần Thiên Minh xấu hổ gãi gãi đầu nói. "Nói đi có phải là chú muốn tương hảo với người ta cho nên mới muốn đi tới Mộc Nhật quốc. May mà còn hai quốc gia còn cách một bờ biển, nếu không cậu đã tán hết mỹ nữ bên kia mất." Chung Hướng Lượng mắng.

Trần Thiên Minh khổ sở nói: "Sư huynh anh không nên nói như vậy, lần đó chỉ là do em không cẩn thận mà thôi." Hắn liền đem chuyện liên quan tới mình và Liễu Sinh Lương Tử nói ra, nhưng mà Trần Thiên Minh rất khôn ngoan, hắn chỉ nói mình cùng với Liễu Sinh Lương Tử tình đầu ý hợp không phải là cường bạo người ta. Bằng không sợ rằng hiện tại Chung Hướng Lượng sẽ bắt hắt về cục công an mất.

Nghe xong Trần Thiên Minh nói, ánh mắt của Chung Hướng Lượng không khỏi sáng lên, hắn nghiêm túc nói: "Thiên Minh, như vậy đi, anh xem ra trước kia cậu thường xuyên giúp Quốc An bọn anh làm việc, dưới tình huống lần này, mặc dù là làm chuyện giúp bạn, thế nhưng cậu đi tới Mộc Nhật quốc cũng có thể tới đại sứ quán liên lạc một chút, sang chào hỏi bọn họ một phen."

"Sư huynh, chuyện này dường như không được tốt, dù sao lần này đi cũng là giải quyết chuyện riêng của em, nếu như liên quan tới lực lượng quốc gia, người khác sẽ nói anh lấy việc công làm việc tư đo." Trần Thiên Minh lo lắng nói.

Chung Hướng Lượng nói: "Thiên Minh, cậu nói cũng có đạo lý, như vậy đi, anh có một cách vẹn toàn đôi bên, biện pháp này không biết là có thể thực hiện được hay không đây?"

"Biện pháp gì vẹn cả đôi bên?" Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi. Nếu như lần này có thể tìm được người ở sứ quán bên kia trợ giúp, bản thân mình cũng không đến nỗi mù tịt không biết gì.

"Bọn anh vẫn luôn nghĩ muốn mở rộng lực lượng sang Mộc Nhật quốc, cho nên lần này cậu đi tới đó, nhiệm vụ chính vẫn là thu lực lượng của Liễu Sinh thu làm làm lực lượng của cậu, như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao? Vừa có thể cứu được Liễu Sinh Lương Tử lại có thể danh chính ngôn thuận góp sức cho lực lượng của quốc gia." Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói.

Trần Thiên Minh quát to một tiếng: "Tốt nha, sư huynh anh thực giảo hoạt, trách không được vừa nghe thấy chuyện em muốn đi Mộc Nhật quốc cứu Liễu Sinh Lương Tử anh lại nhiệt tình như vậy, nguyên lai là anh muốn đem lực lượng của Liễu Sinh Lương Tử biến thành lực lượng của chúng ta."

"Nếu như cậu nghĩ như vậy, anh cũng không còn gì để nói." Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói. Thật ra hắn chính là có ý như vậy, tuy hiện tại Liễu Sinh gia tộc so với trước kia thì kém hơn rất nhiều, thế nhưng có thể biến Liễu Sinh gia tộc thành lực lượng của Z quốc tại Mộc Nhật quốc vậy chính là chuyện cực tốt.

"Sư huynh, không phải là em không nghĩ tới chuyện này, em còn ước gì tất cả người của Mộc Nhật quốc đều thuộc về Z quốc chúng ta nữa. Thế nhưng Liễu Sinh Lương Tử là một người dân Mộc Nhật quốc, nàng có thể nghe lời em sao?" Trần Thiên Minh lắc đầu, đáp án này thật ra không cần Chung Hướng Lượng nói ra, chính hắn cũng biết là rất khó. Như Liễu Sinh Lương Tử là một người trong tam đại gia tộc, ý thức dân tộc của bọn họ rất cao.

Chung Hướng Lượng nói: "Anh cũng biết là rất khó, thế nhưng anh lại có chút tin tưởng, lần này nếu như Liễu Sinh gia tộc gặp nạn, cậu mà tới giúp Liễu Sinh Lương Tử nàng nhất định sẽ cảm kích, cho dù nàng không thực sự nghiêng về phía chúng ta, thế nhưng sẽ có hảo cảm với chúng ta, tới thời khắc mấu chốt nàng có khả năng sẽ giúp chúng ta.

Hiện tại Trần Thiên Minh rốt cuộc cũng biết người ta vì cái gì có thể làm được cục trưởng, còn mình lại chỉ là một giáo viên quèn. Sư huynh người ta nghĩ xa như vậy, mình đi Mộc Nhật quốc mục đích chỉ là cứu Liễu Sinh Lương Tử mà thôi, thế nhưng sư huynh lại có tính toán khác. Chuyện tình trăm lợi mà không có hại này Chung Hướng Lượng người ta thực ra nghĩ rất chuẩn xác.

"Sư huynh, em sẽ hết sức tác động tới Liễu Sinh Lương Tử, hiện tại em cũng không biết tình huống thế nào, hiện tại Liễu Sinh Lương Tử không biết đang ở đâu, cũng không biết là thế nào tìm nàng ta." Trần Thiên Minh khó xử nói.

"Thiên Minh, cậu không phải lo lắng chuyện Mộc Nhật quốc cùng Phiên quốc, bọn họ không giống với chúng ta, đối với Mộc Nhật quốc chúng ta còn có rất nhiều đích đến, lúc đó chúng ta sẽ tận lực giúp cậu nghe ngóng chuyện liên quan tới Liễu Sinh Lương Tử. Còn nữa, lần này là tam đại gia tộc của Mộc Nhật quốc chiến tranh, nếu như có thể xử lý các gia tộc khác, vậy cậu cứ tận lực mà xử lý, đối với chúng ta, địch nhân càng ít càng tốt." Trên mặt Chung Hướng Lượng hiện ra một tia sát ý.

Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Sư huynh, chuyện này anh không cần phải lo, lần này em mang năm người bọn bọn Lâm Quốc đi, thực sự nếu đánh không lại thì bỏ trốn vào đến đại sứ quán. Lần này có chật vật như khi ở Phiên quốc hay không?" Trần Thiên Minh cười nhìn Chung Hướng Lượng.

Chung Hướng Lượng lắc đầu nói: "Không đâu, lần này là các gia tộc chiến tranh, Mộc Nhật quốc lại là nước không quản chuyện gia tộc tranh đấu, dường như bọn họ ưa thích chuyện như vậy xảy ra. Dùng lời nói của bọn chúng mà nói chính là cá lớn nuốt cá bé, chỉ có như vậy bọn chúng mới càng lúc càng trở nên cường đại hơn. Cho nên Liễu Sinh gia tộc đôi khi sẽ có khả năng bị một gia tộc khác thay thế. Tỉnh Điền gia tộc vì để cho thực lực của gia tộc mình hùng mạnh, liền muốn nuốt cả Liễu Sinh gia tộc."


"Nếu như vậy thì được, em sẽ dẫn dắt Liễu Sinh gia tộc tiêu diệt Tỉnh Điền gia tộc." Trần Thiên Minh hưng phấn mà nói. Để Mộc Nhật quốc người nhà đánh người nhà, đây mới chính là một chuyện vô cùng sung sướng.

"Ý của anh cũng là như thế, cho nên cậu chỉ cần mang bọn người A Quốc đi là được rồi, anh sẽ không điều người thêm nữa, đến lúc đó sẽ cung cấp tin tức của bọn người Liễu Sinh gia tộc, cậu sẽ dễ cứu Liễu Sinh Lương Tử hơn!" Chung Hướng Lượng nói.

Trần Thiên Minh ngưỡng mộ nói: "Sư huynh, hiện tại em cảm thấy anh càng ngày càng lợi hại đó."

"Đó là đương nhiên." Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói.

"Anh so với hồ ly còn lợi hại hơn." Trần Thiên Minh nói.

"Đi chết đi, có người nói sư huynh của mình như thế sao?" Chung Hướng Lượng trợn mắt trắng dã liếc Trần Thiên Minh.

"Vậy có người tính kế với sư đệ của mình như vậy sao?" Trần Thiên Minh cũng không khách khí đáp lễ một câu.

Chung Hướng Lượng nói: "Đây là chuyện của quốc gia, nếu như anh không phối hợp với cậu chẳng phải bản thân anh cũng phải đi Mộc Nhật quốc sao?"

Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói: "Sư huynh chuyện khác em không nói, thế nhưng em muốn một ít công cụ, giống như lần đi Phiên quốc trước vậy."

"Chuyện này không thành vấn đề, ngược lại anh sẽ cho cậu một vài khẩu súng, dù sao khi ám sát dùng súng ngắn giảm thanh là rất tốt, nếu như có thể xử lý Mộc Nhật Thiên Vương thì cậu đã lập được công lớn rồi đó." Chung Hướng Lượng vỗ vỗ vai Trần Thiên Minh cổ vũ.

"Ta kháo, sư huynh đây không phải là bảo em đi chịu chết đó chứ? Em nghe nói Mộc Nhật Thiên Vương có rất nhiều cao thủ trong thần xã bảo vệ, trong đó còn có một vài lão già có võ công phi thường lợi hại." Trần Thiên Minh mắng.

"Cậu chưa thử qua sao mà biết? Khả năng võ công của cậu so với bọn họ còn lợi hại hơn." Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói.

Trần Thiên Minh trừng mắt liếc nhìn Chung Hướng Lượng, nói: "Anh không phải gạt em đi chịu chết đó chứ, nếu như có thể cứu Liễu Sinh Lương Tử ra cũng là một chuyện phi thường tốt rồi, em không phải là một người ham hố hư danh. Chuyện hư vinh này hay là lưu lại cho sư huynh anh đi."

"Tên xú tiểu tử này, biết rõ võ công của anh không bằng cậu, anh đi thì có tác dụng gì." Chung Hướng Lượng nói: "Thiên Minh, anh không đùa nữa. Trước ngày mai anh sẽ mang những thứ đó cho cậu, khi cậu đến Mộc Nhật quốc có thể liên lạc với người của chúng ta. Nhưng mà tốt nhất là đừng để cho Điền Cát bọn họ biết."

"Em biết rồi sư huynh, nguyên bản em muốn mời anh ăn cơm, nhưng thật không ngờ anh lại phải đi rồi, đành chờ lần sau thôi." Trần Thiên Minh tiếc rẻ nói.

Chung Hướng Lượng nói: "Điều này không cần, cậu gọi Lý Quân tới đi, để hắn trông chừng động tĩnh cua Ma vương ở M thị, một ngày nào đó cũng nên càn quét M thị thôi."

"Được, hiện tại em sẽ điện cho hắn." Trần Thiên Minh gật gật đầu cầm điện thoại gọi cho Lý Quân cùng bọn Lâm Quốc tới chỗ này.

"A lô, là Ngạn Thanh à? Là tôi đây." Trần Thiên Minh nói.

"Lão đại, em biết rồi, anh có chuyện gì dặn dò không?" Trương Ngạn Thanh dường như có điểm không kiên nhẫn nói.

Trần Thiên Minh cảm thấy kỳ lạ, cái này không giống với tác phong của Trương Ngạn Thanh? Chẳng lẽ bị người đến hỏi thăm? "Ngạn Thanh hiện tại cậu đang ở trong bệnh viện sao?" Trần Thiên Minh quan tâm hỏi thăm. Nếu như Trương Ngạn Thanh không thể đi Mộc Nhật quốc mà nói, mình chỉ đành đi tìm một vài sự trợ giúp hữu lực khác mà thôi.

"Không phải, là em đang bận!" Trương Ngạn Thanh có chút vội vàng nói: "Nếu như không có việc gì nữa, vậy em gác máy đây."

"Ngạn Thanh, đoạn thời gian tôi thấy cậu có vẻ buồn bực, đang muốn dẫn cậu đi Mộc Nhật quốc tán tỉnh mấy cô em xinh đẹp đây, nếu cậu đã bận thì tôi sẽ tìm người khác vậy." Trần Thiên Minh cố ý đùa giỡn, phỏng chừng nếu nói đi tới Mộc Nhật quốc tán mỹ nhân hắn sẽ lập tức nói muốn đi theo.

"Lão đại, anh sao lại như vậy, Trương Ngạn Thanh em là hạng người đó sao? Em chỉ thích một mình Hiểu Lệ mà thôi, anh muốn đi Mộc Nhật quốc tán mấy cô em thì cứ đi thôi!" Nói xong Trương Ngạn Thanh liền dập máy.

Trời ạ vừa rồi người kia chính là Trương Ngạn Thanh sao? Trần Thiên Minh không ngừng tự hỏi, đáo án khẳng định chính là Trương Ngạn Thanh, nghe thanh âm của hắn cho dù có đốt thành tro mình cũng nhận ra. Nhưng tại sao hắn lại nói như vậy? Chẳng lẽ là lão bị nhúng nước? Hay là sớm đã tới thời kỳ mãn kinh?

Một lát sau chuông điện thoại của Trần Thiên Minh vang lên, Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua một cái thì ra là Trương Ngạn Thanh gọi tới.

"Ngạn Thanh, cậu làm sao vậy, không phải là vừa mới rồi cậu còn dập máy trước đó sao? Bây giờ tại sao cậu lại gọi tới?" Trần Thiên Minh tức giận nói. Hắn biết Trương Ngạn Thanh là giả đứng đắn, thế nhưng thực không ngờ lại giả theo kiểu như vậy.

"Lão đại, không phải a, vừa rồi là Hiểu Lệ ở bên cạnh, lúc nói chuyện anh nói lớn tiếng như vậy cho nên Hiểu Lệ ở bên cạnh đã nghe thấy! Cho nên em mới cố ý nói như vậy. Hiện tại em đang ở trong nhà vệ sinh, lão đại vừa rồi là anh nói thật chứ, có thật là muốn em cùng đi tới Mộc Nhật quốc tán gái hay không a?" Thanh âm của Trương Ngạn Thanh lộ ra vẻ hưng phấn.

Nguồn: tunghoanh.com/luu-manh-lao-su/chuong-700-jD3aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận