Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Độc Túy
Chương 757
Biên : Heo♥
Lý Hân Di bị rót chén rượu đầy, uống vào cảm thấy một mảnh ngất ngây nặng nề, nên khi Mao khoa trưởng rót thêm một chén nữa thì nàng cự tuyệt không để cho rót nữa. Nhưng vẫn bị Mao khoa trưởng trực tiếp rót một chén vào trong miệng.
“ Khái Khái Khái” Lý Hân Di không ngừng ho khan, chén rượu này làm cho yết hầu nàng phi thường khó chịu đồng thời đầu nàng nặng...tùy thời có thể ngã sấp xuống.
“ Oa Hân Di, tửu lượng giỏi quá à!” Ngưu phó cục trưởng hưng phấn nói. Hắn vừa đem buông Lý Hân Di ra thì Lý Hân Di liền ngã xuống ghế mà không ngừng thở phì phò hai mắt nửa khép nửa mở...là hắn biết Lý Hân Di uống đã say mèm.
“ Ta, ta không thể uống nữa, ta phải đi về” Lý Hân Di muốn đứng lên, nhưng phát hiện hai chân mình vô lực căn bản không đứng dậy nổi.
Mao khoa trưởng thấy thế vui vẻ nói: “ Hân Di, ngươi gấp cái gì à? Cùng đại gia ở chỗ này tâm sự nha?” Nói xong, Mao khoa trưởng liếc mắt nhìn một cái giường mềm để chuẩn bị cho sự tình mình thích. ‘Mẹ nữ nhân này lớn lên thật xinh đẹp, cái kia trước ngực đầy ắp miêu tả sinh động, còn cái mông phía dưới ngạo nghễ ưỡn lên. Không biết nàng đã cùng bao nhiêu lãnh đạo ngủ qua. Nghĩ đến Lý Hân Di có thể dựa vào khuôn mặt bò lên vị trí bây giờ, không biết đã cùng lên giường với bao nhiêu lãnh đạo làm chuyện như vậy, Mao khoa trưởng trong lòng ngứa ngáy. Mẹ thế nào nữ nhân này bây giời mới phát hiện ra? Nếu như không phải có lần này tranh cử chức phó phòng, còn có Ngưa phó cục trưởng có việc đến cầu hắn, hắn vẫn còn không biết à?’
Bất quá vừa Mao khoa trưởng đã cùng Ngưu phó cục trưởng bàn là lên trước thượng nàng rồi đến Ngưu phó cục trưởng. Ngược lại tất cả mọi người uống rượu không ai biết ai. Hơn nữa tất cả mọi người đều là người có thân phận nên không sợ bị công khai ra.
“ Không, không ta phải đi về, ta duy trì không được” Lý Hân Di liều mạng lắc đầu nhưng nàng phát hiện nàng càng lắc đầu thì lại cảm giác ngất ngất lại làm nàng muốn té trên mặt đất.
“ Ngưu cục trưởng, ngươi giúp ta một việc, chúng ta cùng nhau đỡ Hân Di đến chiếc giường mềm kia nghỉ ngơi một chút” Mao khoa trưởng hưng phấn mà đối với ngưu phó cục trưởng nói. Nghĩ chính mình sẽ đến giường mềm kia rồi điên long đảo phượng ( Biên: hehe. Cái này ta thích) hắn sao có thể không cao hứng sao?
“ Không được, ta phải đi về” Lý Hân Di nói rằng. Có thể nàng hiện tại chưa biết hai cái đại nam nhân kia lợi dụng mình. Một bên đỡ tay nàng, đem nàng dựng lên đi đến chiếc giường kia.
Mao khoa trưởng hai người đem Lý Hân Di đặt trên chiếc giường nhỏ, Mao khoa trưởng hưng phấn nói “ Mẹ, hảo một nữ nhân xinh đẹp nghĩ đến làm cho nội tâm ta đều trấn động.
“ Mao khoa trưởng ngươi chuẩn bị xong thì gọi ta một tiếng, ta lập tức đến ngay. Mẹ nữa nhân này ta đã có ý nghĩ từ sớm, nhưng nàng giả thanh cao chướng mắt ta, ta ước hẹn nàng luôn không được. Hay cho Mao khoa trưởng ngươi lợi hại nghĩ đến cái biện pháp này” Ngưu phó cục trưởng bọn họ nói, Lý Hân Di đã uống say mèm, hiện tại bọn hắn muốn làm gì liền được làm cái đó ( Biên: Híc. Ta cũng muốn HỵHỵ)
Lý Hân Di đột nhiên nói rằng: “Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Nguyên lai nàng tuy uống say nhưng nàng thấy mình đang ở tại tửu điếm nên nàng vẫn duy trì một tia lý trí. Hiện tại nàg mơ mơ hồ hồ lắng tai nghe Mao khoa trưởng cùng Ngưu phó cục trưởng nói những lời như vậy, trong nội tâm nàng không khỏi sợ hãi, nàng không nghĩ đến vẻ đạo mạo của hai người thế kia mà cũng bắt nạt mình.
Mao khoa trưởng nghe được Lý Hân Di vẫn có thể nói hắn cười dâm nói: “ Tiểu muội muội ta nói cho ngươi biết ta đây đương nhiên muốn cùng ngươi chơi đùa, ngươi không biết xã hội thượng lưu bây giờ muốn làm chuyện tình gì đều phải nỗ lực à. Chúng ta như vậy giúp ngươi, ngươi chẳng lẽ không nỗ lực một điểm sao?
“ Ta không phải vừa đưa các ngươi tiền sao? Các ngươi vì sao không nhận?” Lý Hân nói rằng.
“ Thật đáng cười, một vạn nguyện người dùng để phái tên ăn mày đi. Không biết ngươi thật không biết hay giả không biết, bất quá nhìn cũng biết ngươi là cái dạng không có tiền cũng lên được đến vị trí như vậy, lại còn được một chân lãnh đạo” Mao khoa trưởng nói đên đây chính mình cũng có chút ghen. Mẹ, đẹp như vậy nhân vì sao không khiến chính mình lên trước. ( Biên: câu này hơi khó hiểu ~”~ )
Lý Hân Di cầu bọn hắn: “ Các ngươi bỏ qua cho ta đi, ta không muốn làm phó hiệu trưởng nữa, ta cái gì cũng không quan tâm, bây giờ ta muốn trở về nhà” Lý Hân Di tự mình có nguyên tắc, nếu để chính mình bán đứng thân thể để đổi được vị trí phó hiệu trưởng như lời nói kia thì nàng tình nguyện không cần.
“ Làm ngươi vì sao không lo đâu? Chỉ muốn ngươi cho chúng ta chơi đùa, chúng ta không chỉ sẽ cho người lên ( ý....tự hiểu nhá) mà còn có thể cho ngươi tiền sau đó ngươi nhất định có thể thăng chức rất nhanh, đến lúc đó ngươi không nên quên ca ca ta à!” Mao khoa trưởng hưng phấn mà nói. Giống như Lý Hân Di đẹp như vậy nếu muốn leo lên chức cao thật là dễ. Chỉ nàng có nguyện ý đem y phục hướng trên giờng nằm thì sự tình sẽ giải quyết dễ dàng. Lần này là Ngưu phó cục trưởng bạn chí cốt vì giúp mình mà một người bận rộn như hắn đem Lý Hân Di cho mình chơi trước.
“ Ta không muốn, các ngươi bỏ cho ta đi đi, bằng không ta sẽ tố cáo các ngươi” Lý Hân Di tức giận nói. Hiện tại nàng khóc vì chính mình gặp phải mấy người như vậy.
Mao khoa trưởng vừa cười vừa nói: “ Tố cáo chúg ta? Ngươi lấy cái gì mà tố cáo chúng ta? Bữa cơm này là ngươi mời chúng ta, là ngươi có việc cầu chúng ta, thả cũng là do ngươi liều mạng nghĩ, muốn kính rượu chúng ta, cùng chúng ta chắp nối. Hân Di nếu như ngươi nói là chúng ta tìm ngươi dùng cơm là chúng ta cầu ngươi giúp ngươi làm việc...có chuyện như vậy sao? Trừ phi chúng ta là đứa ngốc ha ha!”
Ngưu phó cục trưởng cũng cười to một trận “ Ha ha chính là Mao khoa trưởng nghĩ đến chu đáo, ngươi bây giờ là tố cáo chúng ta, ngược lại sẽ bị chúng ta tố cáo tội vu khống chúng ta. Hân Di chính ngươi suy nghĩ kĩ càng đi, ngươi bây giờ có hai lựa chọn một là ngoan ngoãn nghe lời chúng ta sẽ giúp ngươi lên làm phó hiệu trưởng. Mặt khác nếu ngươi không muốn, chúng ta sẽ thượng ngươi, chơi đùa ngươi sau đó tìm cách xóa bỏ chứng cớ. Đến lúc đó ngươi chứng cớ không có, ngươi lấy cái gì ra tố cáo chúng ta. Ngươi nữ nhân ngủ với lãnh đạo là chuyện bình thường, ta không nói ngươi không nói thì ai sẽ biết ngươi lúc trước đã làm cái ấy?”
“ Hân Di nếu ngươi lựa chọn thứ hai chúng ta đây sẽ không giúp ngươi lựa chọn thứ hai, lựa chọn lời nói chúng ta đây sẽ không giúp ngươi, mà lại còn giúp ngươi thoát khỏi trói buộc, không chỉ nên làm phó hiệu trưởng thôi đâu mà còn có thể dễ dàng lên đoàn ủy bí thư. Ngươi bây giờ làm ra quyết định đi, ngươi muốn cái thứ nhất hay là người thứ hai nghĩ tới chúng ta giúp ngươi hay là không giúp ngươi?” Mao khoa trưởng vui vẻ nói. Lý Hân Di đã nằm trong tay hắn, hắn không tin Lý Hân Di không đáp ứng yêu cầu bọn họ.
“ Các ngươi là bọn cầm thú, ta sẽ không bỏ qua cho đám ngươi đâu, cứ coi ta thân bại danh liệt ta cũng muốn đi tố cáo các ngươi.” Lý Hân Di cắn răng khóc nói. Chính mình làm sao lại ngu như vậy, vì sao buổi chiều không nói cho Trần Thiên Minh một tiếng để hắn cùng mình tới đây thì sẽ không có việc gì. Hiện tại mình hối hận có ích gì đâu? Xem hai cái tên trước mặt này nhìn mình cười dâm đãng Lý Hân Di khóc không ra nước mắt. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Ngưu phó cục trưởng cười lớn một tiếng: “ Tốt, chửi giỏi lắm, một hồi ta để ngươi kiến thức lợi hại của cầm thú. Tố cáo chúng ta? Ngươi cứ lo lắng đi, hai người chúng ta bây giờ cùng mấy bằng hữu chơi mạt chượt một hồi để chúng làm chứng cho chúng ta rồi chúng ta sẽ bồi ngươi trên giường. Ha ha!” ( đoạn này ta k hiểu đại khái là thế ^^!)
“Ngưu cục trưởng ngươi ra ngoài trước đi, chờ ta thượng hoàn ( tự hiểu) xong nàng ta sẽ gọi ngươi. Mẹ, ta còn chưa có làm qua nữ nhân nào xinh đẹp mê người như vậy” Mao khoa trưởng nở nụ cười dâm đãng.
“ Hảo hảo” Ngưu cục trưởng lập tức chạy ra. Lý Hân Di không uống được rượu. Uống ba, bốn cốc rượu là hiện tại đầu óc choáng váng, không đâu đậy được để cho bọn họ làm loại chuyện như vậy nên họ cố ý bảo người bán hàng lấy rượu nồng độ cao cùng với cốc to hơn so với bình thường. Những điều này đều do Mao khoa trưởng nghĩ ra được biện pháp tốt, nếu hạ dược Lý Hân Di, nàng tố cáo nhất định sẽ bị điều tra. Nhưng uống rượu thì không giống, rượu có thể khiến người ta say rồi mất lý trí. Hiện tại Lý Hân Di chính là uống say tưởng như không động đậy được, nàng chỉ còn chút thần trí nhưng cũng không rõ ràng, cái loại như vậy chơi thì mới thoải mái. ( chảy máu mũi :v )
“ Ngươi, ngươi không được qua đây”. Lý Hân Di giãy dụa, nàng muốn đứng lên những nàng phát hiện đầu mình nặng nề tay chân không nghe mình sai sử, nguyên lai uống rượu say là thảm như vậy. Nàng hiện tại biết nhưng lại làm nàng thương tâm gần chết. Trần Thiên Minh ngươi ở đâu? Ngươi nhanh tới cứu ta được không? Lý Hân Di cảm giác thần trí mình càng ngày càng mơ hồ, nàng nghĩ đồ vật đều muộn chậm lại, đầu nang càng ngày càng đau nhức.
Mao khoa trưởng nhìn Lý Hân Di trên giường nhỏ lắc lắc thân hình kiều diễm mà trong lòng hưng phấn không thôi. Nữ nhân này thực sự là xinh đẹp, uống say mà trên giường nằm đấu tranh mà hình dạng còn mê người như thế: “Hân Di ta đến đây, ta nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi, làm cho ngươi thoải mái.”
“ Cứu, cứu mạng a!” Lý Hân Di gọi rất vô lực, nàng nghĩ uống say ngay cả tiếng gọi cứu mạng cũng không thốt lên đc.
“ Ha ha ngươi không nên gọi, phòng này đều là cách âm, không ai nghe được tiếng ngươi gọi bây giờ và cũng sẽ không ai đến. Đồng thời bên ngoài gian phòng chúng ta khóa lại, chúng ta cũng bảo người bán hàng không tới quấy rầy chúng ta, bây giờ ngươi có gọi Đại La thần tiên cũng không cứu được ngươi”. Mao khoa trưởng thẳng thắn , thân hướng tới khuôn ngực đầy đặn của Lý Hân Di bị cửa đè nén xuống, hắn muốn nhìn nơi ấy rốt cuộc mềm bao nhiêu. ( chẹp )
“ Không nên” Lý Hân Di liều mạng mà di chuyển một chút, nàng cố sức nâng tay đẩy Mao khoa trưởng ra, bất quá nàng hiện tại thực sự không có khí lực, căn bản đẩy không ra Mao khoa trưởng, cứ thế để Mao khoa trưởng lấy tay đè trên vai.
Mao khoa trưởng nói: “ Hân Di xem ra ngươi không còn khí lực nha, để ta trước giúp ngươi cởi quần áo” nói xong Mao khoa trưởng lại duỗi tay đến quần áo cởi, hắn cởi từng nút buộc trên y phục Lý Hân Di.
Lý Hân Di khẽ cắn đầu lưỡi của mình, nàng lập tức cảm thấy một điểm thanh tình. Ngay khi Mao khoa trưởng sắp tiến đến trước ngực cởi áo thì nàng cố sức nhấc chân hướng phí dưới của Mao khoa trưởng đạp một cước.
“ Ai nha ngươi dùng chân khiến chỗ đó của ta thật thoải mái a, đến đây ngươi lại giúp ta làm một chút” Mao khoa trưởng hưng phấn mà nói. Nguyên lai Lý Hân Di hiện tại không có khí lực, tuy nàng vừa đá phí dưới của Mao khoa trưởng một cước nhưng thiếu nhiều khí lực không làm hắn đau mà trái lại còn giúp Mao khoa trưởng xoa bóp nơi đó.
“ Ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi”. Lý Hân Di cắn răng nói. Hiện tại nàng cả người vô lực giống như khi nãy chính mình đá Mao khoa trưởng cũng như không đá. Chẳng lẽ mệnh mình thảm chịu lấy Mao khoa trưởng cùng Ngưu phó cục trưởng hai người thay phiên bắt nạt mình sao? Nghĩ tớ đây Lý Hân Di hai hàng nước mắt chảy xuống.