Lạc Chốn Phù Hoa Chương 5


Chương 5
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mạt gặp riêng ông cậu, nói chuyện Tùng Dung mời cô đến công ty chị ta làm việc.

Ông Chung rất vui mừng: "Cuộc sống của cháu ở đây ngày càng tốt đẹp, cậu mới có thể ăn nói với bố mẹ cháu." Ông dặn dò Tô Mạt: "Người như Tùng tiểu thư chính là quý nhân trong số mệnh của cháu. Cháu phải ghi nhớ, sau này gặp người chịu dìu dắt cháu, cháu nhất định phải quý trọng duyên phận, nắm chắc cơ hội và biết cảm ơn bọn họ."

Buổi tối, ông Chung tiết lộ tin tức với cả nhà. Tô Mạt xin lỗi vì không thể tiếp tục ở lại nhà xưởng giúp đỡ cậu.

Bà mợ cười nói: "Cháu đừng nghĩ ngợi nhiều, trước khi cháu đến đây cậu mợ cũng sống như vậy. Cháu không làm thì nhà xưởng vẫn thế, công việc không nhiều hơn cũng chẳng ít đi. Vì vậy cháu có ở hay không chẳng can hệ gì, cậu mợ còn có thể bớt trả lương một người, cháu nói có đúng không?"



Ông Chung vội tiếp lời: "Mợ cháu không biết ăn nói. Ý của bà ấy là cháu khỏi cần lo lắng cho cậu mợ, cứ làm tốt công việc của mình là được."

Bà mợ không hài lòng: "Chỉ có ông biết ăn nói."

Tô Mạt vội vàng đi gặp Tùng Dung xác nhận công việc. Suy tính đến vấn đề chỗ ở sau này, cô lại quay về nhà xưởng tìm bà mợ, hỏi xem có thể nộp tiền ăn ở hàng tháng, khoản trước đây được tính cả vào lương. Bà mợ cười nói: "Cháu nhớ nhầm rồi, mợ thu tiền ăn của cháu lúc nào? Chẳng phải cháu ăn chung với nhà cậu mợ hay sao?"

Tô Mạt vội lên tiếng: "Trước đây không nộp, bây giờ cháu sẽ nộp nhiều một chút, ăn uống không của nhà cậu mợ cháu cũng rất ngại."

Bà mợ cười cười: "Chúng ta là người nhà, cháu còn khách sáo gì chứ. Cháu muốn nộp tiền ăn ở cũng được, coi như cậu mợ giúp cháu để dành."

Tô Mạt sắp xếp ổn thỏa một số việc vụn vặt, miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đi công ty làm việc, cô lại mời cả nhà cậu mợ ra nhà hàng ăn một bữa.

Tô Mạt đi làm với tâm trạng vui mừng và háo hức, nhưng khi tiếp xúc công việc mới, cô không tránh khỏi thất vọng. Nơi cô làm việc là nhà kho nằm sau tòa cao ốc văn phòng. Công việc của cô là điều phối nhà kho, chủ yếu phụ trách kiểm hàng, viết phiếu kho, đóng xe...

Nhà kho có khá đông công nhân viên, trong đó gồm một quản đốc tầm bốn mươi tuổi, một người công nhân hơn năm mươi tuổi họ Lý, còn lại đều là thanh niên ngoài hai mươi.

Nhìn thấy Tô Mạt, người quản đốc mở miệng: "Ôi giời, sao lại để đàn bà vào đây, toàn là công việc chân tay nặng nhọc, đâu phải là chỗ dành cho phụ nữ?"

Người bên cạnh nói nhỏ: "Hình như do giám đốc Tùng giới thiệu, là họ hàng của chị ấy thì phải." Người quản đốc "ờ" một tiếng, chăm chú quan sát Tô Mạt, ánh mắt tương đối hòa nhã.

Ban đầu, Tô Mạt làm công việc kiểm tra sản phẩm bị trả lại sửa chữ hay điền phiếu chi tiết, không đến nỗi vất vả. Nhưng việc điều phối nhà kho, người quản đốc giao cho Lão Lý và một thanh niên phụ trách. Ông ta đưa ra lý do Tô Mạt không nắm rõ tình hình.

Người đàn ông đảm nhận công việc điều phối cùng Lão Lý họ Ngưu, nghe nói là cháu họ của quản đốc. Tên này trước đây lái xe nâng, từ lúc được chuyển sang làm công việc điều phối thường có biểu hiện đứng trên đầu người khác. Hắn luôn vênh váo chỉ huy công nhân, lúc nói chuyện thường nhăn mũi. Đám công nhân thấy chướng mắt, đặt cho hắn biệt danh "Ngưu mũi to".

"Ngưu mũi to" thường xảy ra sai sót trong công việc. Lão Lý rất bất bình nhưng không dám chê trách thẳng thừng. Có mấy ngày hắn xin nghỉ, bảo Tô Mạt đi giúp đỡ. Tô Mạt vốn là người cẩn thận nghiêm túc lại có trí nhớ tốt, kiểm hàng viết phiếu đâu vào đấy,chỉ sau một thời gian ngắn đã quen việc, phối hợp với Lão Lý rất ăn ý.

Quản đốc cũng nhìn ra nhưng không tiện nói nhiều. Khi Ngưu mũi to quay về, ông ta mắng hắn: "Anh cứ cà lơ phất phơ đi, người ta đã làm hết công việc của anh. Mẹ nó, anh không cẩn thận bị đuổi việc thì đừng có trách!"

Ngưu mũi to bị quở trách, ghi hận trong lòng, hắn tìm cơ hội trả thù Tô Mạt.

Một ngày, quản đốc sai Tô Mạt đi vào góc nhà kho kiểm kê điện thoại di động tồn kho. Tô Mạt bận rộn từ sáng sớm đến trưa, các đồng nghiệp đều đi căng tin ăn cơm, xung quanh không một bóng người.

Ngưu mũi to đột nhiên xuất hiện, đè Tô Mạt xuống thùng hàng sau lưng. Tô Mạt không kịp phòng bị, hét lên một tiếng. Ngưu mũi to bịt miệng cô: "Cô có giỏi thì phản kháng đi, giỏi đến mấy cô cũng chỉ là đàn bà." Nói xong, hắn giơ một tay nắn bóp người Tô Mạt.

Tô Mạt sợ đến mức đầu óc quay cuồng. Cô chỉ biết vùng vẫy đẩy người đàn ông trước mặt, nhưng cử chỉ của cô càng kích thích đối phương. Hắn càng ghì chặt người cô. Tô Mạt nhất thời gọi trời không thấu, gọi đất không linh, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, đến mức nước mắt trào ra khóe mi.

Đang trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên có người lên tiếng: "Anh Ngưu, anh điên rồi, người của chị Tùng anh cũng dám động đến. Để chị ấy biết được, anh sẽ không xong đâu."

Ngưu mũi to lập tức dừng động tác. Hắn đờ ra một giây, rời khỏi người Tô Mạt: "Không có gì, tôi chỉ đùa thôi mà..." Nói xong, hắn liền chạy mất.

Tô Mạt run cầm cập đứng dậy, hai tay ôm trước ngực. Cô như con cá bị người khác vớt lên bờ, toàn thân mất hết sức lực, chưa kịp hoàn hồn. Người thanh thanh niên cao lớn vừa mở miệng vội cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô: "Ở đây đều là người thô lỗ, sau này cô nên cẩn thận một chút, đừng ở một mình. Đến giờ ăn cơm hãy đi cùng mọi người."

Tô Mạt gật đầu, vài giây sau mới lên tiếng: "Tiểu...tiểu Trần, cám ơn anh..."

Người thanh niên mỉm cười: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ nói với quản đốc, sau này Ngưu mũi to chắc sẽ không dám làm gì cô."

Buổi chiều sau khi biết chuyện, quản đốc trách mắng cháu ông ta ngay trước mặt mọi người, tuyên bố nếu Ngưu mũi to còn tái phạm, ông ta sẽ báo cáo cấp trên đuổi việc hắn. Cuối cùng, quản đốc an ủi Tô Mạt, bảo đảm sẽ không để xảy ra sự việc tương tự, hy vọng cô bỏ qua.

Tô Mạt cảm thấy buồn nôn khi nhìn mặt Ngưu mũi to, cô hận đến mức không thể xông lên tát cho hắn vài cái. Nhưng cô chợt nghĩ, cô mới vào công ty, nếu làm lớn chuyện, liệu có gây phiền phức cho Tùng Dung? Bản thân sẽ bị mất bát cơm? Bây giờ mất việc quay về nhà xưởng nhỏ của ông cậu, đến lúc nào cô mới có thể ngóc đầu. Hơn nữa, cô đã gọi điện thông báo với bố mẹ vừa đổi công việc, mức lương cũng cao hơn, sau này cô có thể gửi nhiều tiền về nhà...Nghĩ đến đây, Tô Mạt nhất thời không biết làm thế nào.

Thấy Tô Mạt lộ vẻ phân vân, quản đốc lại lên tiếng dẹp yên vụ này.

Sau sự việc đó, hễ nhìn thấy đám đàn ông vạm vỡ thô kệch là Tô Mạt nổi da gà. Sự phẫn nộ trong lòng cô khó bề dẹp yên, ngẫm đi nghĩ lại, cô định nhờ Tùng Dung đổi công việc khác. Chỉ cần không ở nơi tụ tập nhiều đàn ông như vậy, cô chuyển đi đâu cũng được.

Mấy ngày hôm đó đúng dịp Tùng Dung đi công tác, Tô Mạt chỉ còn cách đề cao cảnh giác. Thứ nhất, cứ nhìn thấy Ngưu mũi to từ phía xa là cô vòng đi đường khác. Thứ hai, cô bỏ công sức dùng xe nâng đưa hàng đến chỗ đông người mới tiến hành kiểm kê.

Đến giờ ăn trưa, anh chàng từng giúp Tô Mạt là tiểu Trần đợi cô cùng đi ăn cơm. Vào giờ làm việc, anh ta luôn quanh quẩn ở bên cô, cự ly không xa không gần. Tầm chạng vạng tối, sau khi tan ca, tiểu Trần không nhịn nổi, mời Tô Mạt đi xem phim.

Tô Mạt ngẩn người. Tuy đã sớm nhận ra tiểu Trần có cảm tình với mình nhưng cô không để tâm. Bây giờ cô chỉ một lòng một dạ kiếm tiền nuôi gia đình, cô lập tức từ chối mà không hề nghĩ ngợi.

Tiểu Trần tỏ ra thất vọng: "Rồi sẽ có ngày cô nhận lời tôi." Anh ta không miễn cưỡng, trong giờ làm việc vẫn để ý chăm sóc Tô Mạt.

Tô Mạt cảm thấy không thể kéo dài. Lúc tan ca, cô về sớm hơn một chút, đi thẳng tới tòa văn phòng tìm Tùng Dung. Không bao lâu sau, Tô Mạt gặp Tùng Dung và mấy người đồng nghiệp đi ra ngoài. Chị ta mặc bộ đồ công sở tinh tế, trái ngược bộ dạng ủ rũ của Tô Mạt. Tô Mạt cúi đầu, khách sáo chào hỏi một tiếng. Tùng Dung không đáp lại, thậm chí chẳng thèm nhìn Tô Mạt, chỉ tập trung trò chuyện với đồng nghiệp. Tô Mạt đành cất cao giọng: "Giám đốc Tùng!"

Lúc này Tùng Dung mới quay đầu, cất giọng lạnh nhạt: "Chuyện gì?"

Tô Mạt mỉm cười: "Không biết chị có thời gian, tôi muốn mời chị ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn."

Tùng Dung tỏ ra ngạc nhiên một cách khoa trương: "Cám ơn tôi? Cám ơn tôi gì chứ?"

Tô Mạt nói: "Cám ơn chị đã giới thiệu công việc cho tôi."

Tùng Dung tựa hồ bây giờ mới nhớ ra, chị ta nói thản nhiên: "Khỏi cần, loại công việc hạ đẳng như vậy, chỉ cần cô muốn là có thể vào làm. Tôi đâu tốn công sức gì. Hơn nữa tôi và cô cũng không thân quen."

Tô Mạt rơi vào tình huống khó xử.

Người xung quanh đều đưa mắt quan sát cô, thần sắc lộ vẻ hai năm rõ mười. Đến quản đốc của nhà kho cũng chạy tới xem trò vui. Tô Mạt đỏ mặt, định tiếp tục mở miệng nhưng Tùng Dung đã quay người bỏ đi.

Mọi người giải tán, quản đốc cười cười gật đầu với Tô Mạt, chậm rãi đi qua người cô.

Kể từ hôm đó, công việc của Tô Mạt ở nhà kho không dễ dàng. Đàn ông làm gì, cô cũng phải làm y như vậy, công việc nhẹ nhàng không đến lượt, không có sức lực còn bị người khác giễu cợt. Tô Mạt nổi tính quật cường, không chịu cúi đầu, ép bản thân thích nghi hoàn cảnh. Ngày này qua ngày khác, bàn tay cô trở nên thô ráp, sức lực tăng lên, giọng nói cũng to hơn. Cô còn học cách sử dụng cân ngàn tấn và lái xe nâng.

Tiểu Trần luôn nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt thông cảm, thỉnh thoảng chạy đến giúp cô. Anh ta cũng bị đám công nhân chê cười nhưng vẫn không rút lui. Đối với Tô Mạt, tình bạn của anh ta như tia sáng lóe lên trong tăm tối.

Hai người dần dần ở bên nhau nhiều hơn, thường cùng nhau đi ăn cơm, giờ nghỉ trưa trò chuyện vui vẻ. Một ngày, Thanh Tuyền ở đầu kia điện thoại cất giọng lanh lảnh: "Mẹ ơi!". Tô Mạt cầm điện thoại, lắng nghe tiếng nói trong trẻo của con gái, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Tiểu Trần ở bên cạnh cúi đầu ăn cơm. Đợi cô cúp máy, anh ta hỏi: "Cô có con thật sao? Bọn họ nói cô đã từng ly hôn, chuyện này có thật không?" Vẻ mặt anh ta rất kỳ lạ.

Tô Mạt thản nhiên cười cười: "Tôi có con gái ba tuổi..."

Cô còn chưa dứt lời, người thanh niên đó đã cầm bát đứng dậy đi mất.

Trong nhà ăn, Tô Mạt nghe thấy mấy người đàn ông túm tụm vào một bàn cười đùa. Có người hỏi: "Tiểu Trần, sao trông anh buồn bực thế, anh không định theo đuổi cô ta nữa à?"

Người thanh niên có nụ cười như ánh mặt trời đó tuyên bố thẳng thừng: "Đôi giày rách ấy mà, chú thích thì cứ theo đuổi, tôi đây chẳng thèm."

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/75922


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận