Phía ngoài, trên bàn cao đầy những món ngon, Nghĩa vương gia Lăng Khiếu Dương ngồi trên trường ghế rộng, xung quanh là các tì thiếp rất quyến rũ, đối diện hắn là các vũ công đang ca múa
Tiếng nhạc làm không khí xung quanh trở nên thật náo nhiệt và sinh động, hai mắt Lăng Khiếu Dương tĩnh lặng như bầu trời về đêm.
Hai mắt của hắn tựa như đang nhìn các ca kĩ biểu diễn, tựa hồ lại suy nghĩ về cái gì đó, phượng nhãn hẹp dài mang theo tia nhìn lạnh lùng, bờ môi mím chặt.
Lăng Khiếu Dương dường như có chút không yên lòng, trong đầu quay cuồng hình ảnh của Hữu Hi đang khóc lóc.
Ánh mắt vô tội, những giọt lệ như phát sáng, dường như không hề bị nhiễm những thứ trần tục ngược lại còn giống tiên tử, nhưng mặc kệ vẻ bề ngoài ra sao thì tâm địa của nàng vô cùng độc ác.
Hắn hận là không thể giết nàng, nhưng hắn sẽ khiến nàng thống khổ đến chết, hắn chính là muốn nàng sống không bằng chết.
Mùi hương của cơ thể nàng, khiến Lăng Khiếu Dương nhớ lại lúc tiến vào sâu trong thân thể Hữu Hi.
Cơ thể của nàng vừa chặt vừa nhỏ, khiến hắn thiếu chút nữa không thể nào xuyên qua được, bên trong thì lại siết chặt đến mức hắn không cách nào xỏ xuyên qua cơ thể mềm mại của nàng.
Vừa nghĩ tới, cơ thể Lăng Khiếu Dương không tránh khỏi căng thẳng, hắn đột nhiên ngồi dậy.
Các thị thiếp đứng bên cạnh cũng phát run, không biết Lăng Khiếu Dương có gì phân phó, các nàng đều rất sợ vương gia, vì tâm tình hắn luôn bất định.
"Đi, đem Dạ Hủy truyền đến"- Lăng Khiếu Dương con mắt chớp động mang theo cái nhìn âm tàn, có chút gì đó đợi chờ.
"Vâng ạ" Có người liền lên tiếng, sau đó đi ra ngoài kêu người.
Mấy người thị thiếp vừa nghe Vương gia truyền người phụ nữ đáng chết kia tới, không tránh khỏi ghen tỵ, nhưng cũng chẳng dám nhiều lời, chỉ oán hận trong lòng.
Nếu không nói đến thân phận tôn quý của Lăng Khiếu Dương, chỉ cần nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn đã có thể lấy được trái tim nữ nhân.
Sau khi phân phó xong, Lăng Khiếu Dương tựa vào ghế, ánh mắt lãnh đạm không biểu lộ chút tình cảm "Các ngươi tiếp tục đi".
Lăng Khiếu Dương vừa lên tiếng, các ca kỹ đang đứng lùi một bên bắt đầu vào hàng ngũ tiếp tục múa hát.
Trong đại sảnh lại trở nên náo nhiệt, các thị thiếp lại ngồi xuống, tiếp tục quyến rũ, tranh giành tình cảm của Lăng Khiếu Dương.
Hắn chính là rất cao quý!!!.
Thời gian lại trôi qua thêm một lúc, Hữu Hi vẫn chưa đến, hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng chỉ âm trầm không nói gì.
Kế bên các nha hoàn, còn có thị thiếp đang cẩn thận hầu hạ, bọn họ mong Hữu Hi có thể mau đến một chút, nếu vương gia không thể kiên nhẫn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình
Rốt cục, dáng vẻ nhỏ nhắn thướt tha cũng xuất hiện, ánh mặt ngây thơ, thanh lệ thoát tục tựa như thiên nữ.
Nhưng mọi người đều dùng ánh mắt sỉ nhục để nhìn.
Hữu Hi vừa bước vào đại sảnh liền tiếp nhận ánh mắt sắc bén của Lăng Khiếu Dương, nó sáng quắc tựa như muốn xuyên thấu cơ thể nàng.
Hắn là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp qua, đồng thời cũng vô cùng tàn nhẫn và độc ác. Hữu Hi không nhịn được nhớ tới ngày hôm qua nàng nhục nhã như thế nào không khỏi có chút đau đớn, có lẽ những người trong này, ngày hôm qua đều có mặt chứng kiến, bọn họ không có nhân tính hay là không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị nam nhân kia cưỡng bức.
Nàng không cách nào chấp nhận xã hội cổ đại này, vương gia quyền cao chức trọng, mặc dù thân thể này không phải là của nàng, nhưng nàng vẫn hận, rất hận tên nam nhân đã khiến mình nhục nhã. Tất cả những người ở đây đều dùng ánh mất châm biếm để sỉ nhục nàng.
"Lại đây!".- Con ngươi đen của Lăng Khiếu dương phát ra một cái nhìn ma mị, hắn có chút không kiên nhẫn giọng nói lớn mang theo sự tức giận
Hữu Hi đi ngang qua các ca kĩ, chậm rãi tiến lại gần, lòng tràn ngập sợ hãi. Vương triều phong kiến và cả những con người máu lạnh vô tình này đều xa lạ với nàng
Lăng Khiếu Dương hất hai tay lên, lộ vẻ vương giả và quyền uy, các ca kĩ lập tức lui xuống, tiếng nhạc như xé gió cũng ngừng lại.
Không khí xung quanh trở nên yên tĩnh khiến Hữu Hi càng lo lắng
"Ngươi tìm ta có việc gì?"- Trước đây nàng sống và lớn lên như thế nào, cách nói chuyện đã trở thành thói qua, không cách nào thay đổi ngay được. Chính mình cũng không muốn thay đổi.
Lời nói của nàng làm cho trong đại sảnh trở nên im bặt, mọi người tựa hồ ngay cả thờ cũng không dám.
Hữu Hi quan sát mọi người xung quanh, bọn họ giật mình quay lại nhìn nàng, gương mặt lộ vẻ muốn nói "ngươi muốn chết hã".
Cặp mắt của Hữu Hi dừng lại trên người vương gia, chỉ thấy đôi mắt hắn tràn ngập sắc huyết giống như quái vật mà nhìn nàng
'Ngươi.... to gan, nhìn thấy vương gia còn không thi lễ, còn cả gan dùng khẩu khí đó nói chuyện với vương gia"- Bên cạnh vương gia là một nô tài lớn tuổi, có thể vì sợ hãi vương gia tức giận có chút sợ hãi lắp bắp đứng lên.
Hữu Hi cau mày suy nghĩ, nàng nói gì sai sao, nhưng trước giờ nàng vẫn nói chuyện như thế "Vậy... ta nên nói như thế nào".
Nàng vô tội nói, sau đó, trong đai sảnh một luồng không khí thổi tới như muốn xé gió, nàng kinh hãi nhìn mọi người, rồi lại nhìn về tên nam nhân khiến nàng đau đớn.
Nhãn quan của Lăng Khiếu Dương léo lên tia nhìn phức tạp, tràn ngập sắc huyết và lãnh khốc, có chút nghi hoặc và châm biếm.
Bờ môi hé mở, lộ ra một nụ cười mê hoặc, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác lạnh sống lưng "Xem ra thiếp của ta không biết quy cũ thì phải?".
"Vương gia, ý của ngài là..?"- Lão nô đứng bên cạnh cẩn cẩn đợi chờ chỉ thị, vì căn bản hắn không đoán ra ý định của chủ tử.
"Phế vật"- Lăng Khiếu Dương quát lớn, mọi người trong phòng đều sợ hãi quỳ xuống, kể cả mấy người tì thiếp cũng không dám lên tiếng.
Hữu Hi vẫn đứng im tại chỗ? Thì ra xã hội cổ đại là như thế này sao, nàng có chút không quen, cũng không thể tực giác quỳ xuống vì nàng không phải là người cổ đại. Nhiều việc nàng không biết nên làm thế nào.
Cơ thể cường tráng của Lăng Khiếu Dương đứng lên, hắn từ nhìn Hữu Hi, lạnh lẽo nói: "Không biết quy củ, thì ta sẽ dạy nàng".
"Vâng ạ".- Lão Nô lúc này bắt đầu si chuyển, cuối cùng đã hiểu ra ý tứ vương gia nên liền đi ra ngoài, nhưng Lăng Khiếu Dương lại quát lên: "Đứng lại".
Hữu Hi trong lòng sợ hãi, nàng nhìn chằm chằm Lăng Khiếu Dương, đáy lòng dậng lên cảm giác lạnh lẽo.
Mấy người thị thiếp bên cạnh Lăng Khiếu Dương trân mặt lộ vẻ tươi cầm đợi chờ xem kịch. Thân thể cao lớn tráng kiện của Lăng Khiếu Dương đi qua đi lại trước mặt Hữu Hi.
Hắn cách nàng gần như vậy, cả người toát ra hàn khí, làm cho nàng có cảm giác như đang dần dần bị trấn áp, Hữu Hi lúc này mới phát hiện, hắn cao hơn nàng cả nột cái đầu.
Hai mắt nhìn nàng chằm chằm, một uy lực kinh người từ trên thân thể hắn phát ra.
Hữu Hi đột nhiên cảm thấy đầu của mình rất đâu, hai cổ chân mềm nhũn, người rơi xuống quỳ trên mặt đất, hai đầu gối va chạm mạnh, đau quá....
Hữu Hi cau mày, cắn chặt môi mới không bật khóc. Ác ma vương gia dùng sức túm lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng cao đầu ngửa về phía sau, nàng quan sát gương mặt hắn.
Cực kì tuấn mĩ nhưng lại lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn sắc huyết.
"Nhìn thấy bổn vương, nhớ kĩ phải quỳ xuống, nếu lần sau tái phạm, bổn vương sẽ không bỏ qua, bắt ngươi cả đời phải quỳ".- Vừa nói tay hắn vừa tăng thêm lực dường như muốn đem tóc nàng bứt khỏi da đầu mới cam tâm.
Hữu Hi đau đớn, hai trong mắt muốn tố giác vương gia đối xử với nàng thô bạo nhưng lại không dám chỉ có thể ngậm ngùi nhẫn nhịn.
Lăng Khiếu Dương nhìn gương mặt xinh đẹp tràn ngập thống khổ của Hữu Hi, lãnh khốc nói "Còn nữa, ta là chủ tử của ngươi, sau này gọi là Vương gia chủ tử hoặc vương gia, còn dám kêu "ngươi", bổn vương sẽ cắt lưỡi ngươi".
Hữu Hi trầm mặc, nàng phải làm thế sao, chung quy những người này đều giống nhau, đều run rẩy quỳ xuống.
Nàng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt vô tội cùng sự đau đớn nhìn hắn, Lăng Khiếu Dương tức giận phất tay lên cao, tát vào mặc Hữu Hi, tức giận nói: "Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, nói, ngươi hiểu không?
Hữu Hi cảm thấy lỗ tai mình như nứt ra, nàng cố gắng nhẫn nhịn không khóc, nhưng cũng không đồng ý hạ thấp mình. Nàng vì tên nam nhân cưỡng bức mình mà khúm núm sao? Không!
Tốt lắm, bắt đầu khi nào mà trở nên quật cường như vậy. Con mắt tà ác của Lăng Khiếu Dương trở nên sâu hoắm, bờ môi của hắn dán sát vào một bên má đang sưng đỏ của nàng, mang theo mùi máu hôn vào mặt nàng, phảng phất như muốn đem nàng đạp vỡ: "Mùi vị ngày hôm qua phải chăng rất dễ chịu, ta nghĩ ngươi muốn thử lại lần nữa"
Trong đáy mắt Hữu Hi tràn ngập sự sợ hãi.......