Chương 10
Sau này, Hi Khang biến nhà mình trở thành kí túc xá, còn khoảng thời gian còn lại thì cắm rễ ở nhà Tiểu Trư. Mẹ Hi Khang muốn gặp mặt con cũng không dễ, trong lòng thấy hối hận, lúc nha đầu kia mới đến không nên lãnh đạm với nó như vậy. Ai biết tiểu tử thối kia thương xót nha đầu kia như vậy, bây giờ tốt rồi, con trai mình cũng sắp biến thành người ngoài. Cũng không nên hung dữ với con như vậy, nhỡ đâu làm cho anh chịu không trở nhà. Điều đáng được ăn mừng duy nhất là, nha đầu kia ở nhà một thời gian không dài. Aizz, kì nghỉ đông sẽ mau qua!
Hi Khang sau khi xâm nhập vào Lâm gia thì nhận ra, nhạc mẫu đại nhân xinh đẹp có một đôi tay ma thuật thần kỳ, thức ăn bình thường vào tay dì ấy chuẩn bị sẽ trở nên ngon vô cùng. Chuyện nhà cũng là một cái bọc, cái gì cũng được xử lý sạch sẽ, chỉnh tề.
Mà nhìn lại Tiểu Trư, cô bé cũng có một đôi tay ma thuật, song đáng tiếc lại là đôi tay ma quỷ, nấu ăn thì trừ vị mặn ra thì thường không ra cái vị gì, tương lai anh chắc chắn sẽ có một người vợ mặn đây. Điều quan trọng là bất kể vật gì trải qua bàn tay cô cũng sẽ mất tích không dấu vết, sáng sớm thấy nhà cô còn rất chỉnh tề, sau đó nếu có dịp vào xem sẽ thấy Tiểu Trư thường xuyên phải đi tìm đồ, khi thì là không thấy điều khiển từ xa, một lát nữa thì không biết cốc nước đặt tới chỗ nào… Đợi đến buổi tối cha mẹ của cô tan việc, căn nhà cơ bản đã giống một bãi chiến trường. Sau này Hi Khang nhìn không được cũng tham gia tìm kiếm, tìm ở chỗ nào đó cô nhớ, cũng tìm vật bị mất tích.
Có một ngày nhạc mẫu đại nhân về nhà phát hiện trong nhà đã sớm chỉnh tề thì thấy cực kì khiếp sợ, cơ hồ đã nước mắt ngắn nước mắt dài nói với Hi Khang: “Hi Khang, con nhất định phải cưới Tiểu Trư nhà dì đó, con là người thứ hai sau dì ứng phó được với cảnh Tiểu Trư quấy rối người ta, chỉ có gả nó cho con, dì mới không cần lo lắng cho tương lai của nó, cho dù ở chuồng heo. Con yên tâm, dì và chú Lâm những năm này cũng tích góp được một chút tiền, còn có tiền lương của chúng ta, trừ cuộc sống của mình, chúng ta cũng có thể nuôi hai con. Con ngại việc nhà quá mệt thì đừng có đi làm, để cho Tiểu Trư ra ngoài làm ra tiền nuôi con.”
“Bà xã, này này, anh đói bụng lắm rồi đấy, nhanh đi nấu cơm đi.” Nhạc mẫu đại nhân đi rồi, nhạc phụ đại nhân xin lỗi Hi Khang nói: “Hi Khang đừng nghe dì con nói nhảm, là đàn ông phải có sự nghiệp. Việc nhà, bây giờ nhiều công ty môi giới như vậy, thuê người là tốt rồi. Chú nghĩ con sẽ không bởi vì vậy mà không cưới Tiểu Trư nhà chú đấy chứ?”
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của nhạc phụ đại nhân, Hi Khang vội vàng tỏ thái độ, “Không đâu ạ, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, con cũng không cần tìm người giúp việc.”
Nhạc phụ đại nhân yên tâm vỗ vai Hi Khang, “Hi Khang, chú tin tưởng con là một người biết giữ chữ tín, Tiểu Trư nhà chú giao cho con vậy.” Bộ dáng kia thế nào cũng thấy giống như đang muốn tâng bốc Hi Khang.
Cảm thấy thái độ của nhạc phụ nhạc mẫu có chút khả nghi, chẳng lẽ Tiểu Trư có thiếu sót gì không thể cho ai biết sao? Hi Khang đi đổ nước thay Tiểu Trư rồi trở về phòng. Quan sát Tiểu Trư từ đầu đến chân cẩn thận một lần, rất tốt a? Mắt mũi chẳng thiếu thứ gì, có thể nhìn thấy không có cả vết sẹo nào trên da. Chẳng lẽ bị quần áo che đi? Ôm lấy Tiểu Trư trước máy vi tính, cọ cọ tóc mai, lặng lẽ đưa tay vào trong quần áo cô dò tìm.
“Bộp” bị đánh một đòn nghiêm trọng, “Tế Khang thối, đừng có động dục, dừng lại cho tớ.”
Trộm thành thất bại! Tiểu Trư nhìn vẻ ngoài tùy tiện, nhưng từ trong xương lại rất truyền thống, phòng thủ còn rất tốt. Mặc dù kinh ngạc, Hi Khang thật ra cũng thấy vui. Dáng vẻ này khi cô ra ngoài khẳng định cũng sẽ không làm loạn, mình có thể yên tâm.
***
Tiểu Trư một lần nữa rời khỏi Thượng Hải, cha mẹ như gỡ được trọng trách nặng nề, Hi Khang tiễn Tiểu Trư đến trạm xe. Một đường ca cẩm: “Tiểu Trư chết tiệt, tại sao lại học xa như vậy? Cậu rất muốn khiến tớ khổ sở có phải hay không?”
Tiểu Trư trong lòng cũng không chịu nổi: “Ai bảo cậu không nói sớm, khi đó người ta chỉ muốn xa cậu một chút đỡ đỡ phiền lòng chứ sao.”
Nghe khẩu khí kia, hình như đã động tâm rất sớm thì phải? Cảm giác dễ chịu, nhưng cái cần nói vẫn phải nói, “Cũng không cần phải đến bảy năm thế chứ?”
Tiểu Trư đã sớm hối hận, “Người ta khi đó chỉ muốn không cần thi mà có thể lấy được học vị thạc sĩ thôi mà.”
Con người tóc không dài mà thiếu kiến thức này, muốn bỏ lỡ người đàn ông chất lượng tốt đây, lấy một trăm bác sĩ cũng không bù lại được đâu! Hi Khang tức giận ‘hừ’ lạnh một tiếng.
Tiểu Trư tự thấy đuối lý, chủ động yêu thương nhung nhớ, “Đừng có tức giận nha, người ta cũng hối hận mà, người ta bây giờ lại bắt đầu nhớ cậu rồi.”
Tiểu Trư chết tiệt, càng ngày càng làm nũng, chuẩn bị khiến người ta ngứa ngáy. Kệ đi, ngày tháng cũng sẽ trôi qua, hôn một cái.
Tiểu Trư tốt bụng nhắc nhở, “Bên cạnh có người.”
“Kệ bọn họ muốn xem khỉ gió gì, dù sao cũng không nhận ra.” Tiểu Trư làm lãng phí thời gian.
Cũng đúng, anh ở lại đây cũng không sợ bị nhận ra, người rời càng không có gì phải để ý. Thật ra thì trái tim dành trọn cho anh đã rất lâu rồi, môi của anh rất đẹp, vị cũng ngon không thể chối cãi.
Người chung quanh lắc đầu, thoái hóa đạo đức, lòng người thay đổi a!
***
Lần này, hai người luôn nhìn về đằng trước, thường gửi thư cho nhau. Đến ngày nghỉ mùng một tháng năm, Hi Khang tương tư đã mất kiên nhẫn đến thành đô thăm Tiểu Trư, sau đó Hi Khang phát hiện Tiểu Trư bị nhạc mẫu nuôi dạy thật kì cục, khiến người khác cảm thấy kì quái.
Lúc trước, Hi Khang để ý trong hành lý của Tiểu Trư không có gì giống như là quần áo, chúng đều có màu sắc xám xịt, kiểu dáng tùy tiện, chất liệu sợi tổng hợp. Trong lòng còn từng âm thầm oán giận nhạc mẫu đại nhân, bản thân trang phục trang điểm xinh đẹp, cũng không chỉ dẫn cho Tiểu Trư, ít nhất cũng phải chỉ dẫn cô chọn quần áo chút chứ.
Chờ đến thành đô, mới phát hiện sự anh minh của nhạc mẫu đại nhân. Tiểu Trư thật là quá lười, cô cũng chỉ mặc kiểu quần áo như thế.
Bởi vì đang trong ngày nghỉ, gác cổng khu kí túc xá có chút thoải mái, Hi Khang may mắn đi vào kí túc xá của Tiểu Trư, thấy một Tiểu Trư chân thật hơn sau khi rời khỏi sự che chở của nhạc mẫu.
Đầu tiên là giường của Tiểu Trư, phía trên chất đầy đồ tạp nham, không khá hơn đống rác là bao nhiêu.
Hi Khang hoài nghi hỏi: “Tiểu Trư, buổi tối cậu ngủ ở chỗ nào?”
Tiểu Trư đẩy đồ vật vào giường đẩy, kê thành một đường, “Đây, đây không phải là có chỗ ngủ rồi sao?. Đúng rồi, lần đó đi Nhạc Sơn tớ giúp cậu cầu một bùa hộ mệnh, tớ tìm cho cậu nhé.” Vừa nói Tiểu Trư như đang bơi trong đống đồ vật lẫn lộn kia, bắt đầu tìm kiếm.
Hi Khang nhìn Tiểu Trư mạnh mẽ ‘bơi’, trong lòng tràn đầy thương tiếc, nhưng là thương Tiểu Trư thì ra vẫn sống ở trong chuồng heo.
Đi theo nhìn Tiểu Trư giặt quần áo, một chậu đầy chẳng phân biệt được đâu là áo lót, áo ngoài, áo, quần áo, đổ bột giặt vào, giống như xoa mặt chà mấy cái, thay mấy lần nước, chà lại một lần coi như giặt xong. Anh cũng thay quần áo vướng víu này, không để ý ánh mắt những nữ sinh trong phòng tắm nhìn, lấy một chậu giúp cô vò lại quần áo từng cái từng cái.
Đón thêm một rương quần áo từ Tiểu Trư, một chồng quần áo không thấy cái nào tốt, cũng giặt như thường. Hi Khang nghi ngờ Tiểu Trư giặt xong quần áo ở trong chậu nước xong có phải sẽ cứ như vậy mang đi hong khô sau đó trực tiếp treo vào tủ hay không?. Động tác Tiểu Trư lấy quần áo có thể dùng hình ảnh tróc kén kéo tơ để hình dung, trước tìm được cổ áo hoặc tay áo, sau đó bắt đầu rút ra, rút ra, rút ra…
May nhờ y phục của cô cũng là sợi hoá học, trải qua kéo rồi chà như thế cũng không bị nhăn. Nếu là vải bông tinh khiết hoặc tơ tằm sợ là giặt một lần nước rửa một nước tựu thành mận sấy khô mất. Nhạc mẫu đại nhân, đã nói dì thương Tiểu Trư như vậy, sao mà để cô mặc quần áo hà khắc như vậy? Khẳng định dì ấy cũng không có cách khác.
Cứ như vậy, cô còn ngại người khác bẩn, không bao giờ sử dụng đồ mà người khác đã dùng qua, hai người cùng ăn một thứ gì đó, cũng phải để cô cắn trước. Thật không biết thiên lý ở đâu?
Nhắc đến ăn cơm, không thể không nói Tiểu Trư quả thật… cổ quái, cô ăn kiêng. Hi Khang trước kia cũng biết Tiểu Trư ăn kiêng, nhưng không biết cô có trình độ ăn kiêng đến nỗi làm người ta giận sôi như thế.
Rau dưa thì ăn, cá và gia cầm ăn một chút. Mà thịt thì tự chọn, trừ thịt và xương heo, thì không ăn các động vật có vú khác.
Không thích ăn thứ gì đó, thỉnh thoảng có một lần hai người ăn bánh bao, không biết lưỡi người này làm bằng gì, lại lột hết cả thịt heo băm nhỏ bên trong ra ngoài, anh ở bên này đã ăn năm cái bánh bao, cô còn đang từ từ xử lí cái thứ nhất.
Còn phàm là “Da” thì cô nhất định không ăn, da heo không cần phải nói, còn những thứ khác như da gà (bao gồm cả da gà rán KFC), da vịt, da cá cũng không ăn, điều này thì có thể chấp nhận. Song bánh bao, bánh bao cũng xé da ăn, tuyệt nhất chính là có ngày ăn cháo đậu xanh, ngay cả vỏ đậu cũng lột. Hỏi cô tại sao ăn hạt đậu cũng lột vỏ, người ta gọi đây là tiếng nói nhân nghĩa. Hải quan chúng ta nếu chiếu vào tiêu chuẩn cổ họng của cô mà thiết kế, ước tính từ nay buôn lậu sẽ được loại bỏ khỏi từ điển*.
(* Ý câu này là Tiểu Trư không ăn “da” – nếu hải quan cũng giống cái… cổ họng của cô, không nhận phong bì (phong bì = da) thì TQ đã không có nạn tham nhũng hay buôn lậu – by TC :”>)
Thật không biết này Tiểu Trư lớn lên như thế nào nữa? Nhạc mẫu đại nhân thần kì ơi, từ nay về sau con nhất định sẽ cúng bái dì, có thể nuôi con heo nhỏ này lớn như vậy, còn nuôi rất mập thì phải là người công lực thâm hậu cỡ nào!
Ở thành đô mấy ngày đó, Hi Khang bắt tay vào việc dạy Tiểu Trư sắp xếp quần áo và vật dụng từng thứ từng thứ vào tủ quần áo, giúp cô phân loại sửa sang đồ đạc trên giường lại thật tốt, giúp cô có không gian đầy đủ cho giấc ngủ. Vừa nhờ cậy các dì ở kí túc xá giám sát và quan tâm đến Tiểu Trư. Anh còn để lại cho các nữ sinh khác ấn tượng về chàng trai tuyệt thế, cùng lúc thì ngày nghỉ cũng chấm dứt.
Ở trạm xe lửa ở thành đô, Hi Khang vẫn không yên lòng, tình cảm thâm sâu, nói với Tiểu Trư: “Tiểu Trư, sau này đừng vứt đồ lung tung ở trên giường được không? Vừa nghĩ tới cuộc sống của cậu gian khổ như vậy, tớ không an tâm. Cậu coi như là vì tớ, đừng để cho tớ lo lắng có được hay không?” Mở to mắt cầu khẩn nhìn cô, Tiểu Trư thích mềm không thích cứng, bị anh nhìn chằm chằm hồi lâu rốt cục không tình nguyện gật đầu.
Trở lại Thượng Hải, mang cả đặc sản về cho nhạc phụ nhạc mẫu, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ rất thấp thỏm. Rốt cuộc anh đã hiểu lúc ấy vì sao nhạc mẫu lại phản đối anh đi thành đô, nói thật, nếu như không phải từ bé đã sống với Tiểu Trư, bệnh tình đã nguy kịch không có thuốc giải, nhất định anh sẽ có khả năng bị hù dọa mà chạy biến. Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ nói vận mệnh đã định: cám heo là cho heo ăn.
Nhạc mẫu đại nhân xúc động nói: “Ôi, vất vả cho con rồi.”
Cuối cùng đã có người thấy được cực khổ của mình, nhạc mẫu đại nhân lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài, “Hi Khang, con thật là một đứa trẻ tốt, con còn cần Tiểu Trư nhà dì nữa không?”
Cho dù không muốn, thấy nhạc mẫu đại nhân như vậy cũng không đành lòng cự tuyệt, mang theo khẳng khái hy sinh quyết tâm gật đầu: “Cần!”
Nhạc mẫu đại nhân rốt cuộc rơi lệ, nhạc phụ đại nhân khóe mắt cũng có chút ướt át: “Hi Khang, quả nhiên chú không nhìn lầm con.” Chú Lâm những tưởng phải nuôi con gái cả đời, không nghĩ tới lại có người cần cô, lại là một chàng trai ưu tú như thế. Ô ô, thật kích động, nước mắt đàn ông không dễ rơi, chú nhịn xuống, ít nhất chờ con rể ngoan đi rồi mới khóc, ô ô, thật là quá cảm động .
Sau này mỗi lần gặp nhau, Hi Khang cũng xem giường Tiểu Trư một chút, thấy trên giường cô trống trơn mới có cảm giác yên tâm. Trong lòng cũng có chút đắc ý mơ hồ, nhạc mẫu đại nhân cải tạo mười mấy năm cũng không thành công lại khinh địch như vậy, còn mình đã làm được, tình yêu vạn tuế!
Mà sự thật là, Hi Khang vừa đi, Tiểu Trư lại đổi lại giường ngủ, đổi đến một nơi xa xôi hẻo lánh. Vừa xin nhân viên kí túc xá một bữa tối thịnh soạn, anh bố trí tai mắt ở tất cả trận tiền đều không thành công. Chiếc giường mà Hi Khang nhìn thấy là của người khác.