Chương 18 Bão chưa qua Có thể nói, tốc độ là kẻ thù của stress. Khi ra đến cổng cô nhi viện, Ân còn không hiểu vì sao bình thường Thiện đi ôtô mà nay lại một mình lái môtô đến đứng đợi cô bên ngoài. Nhưng giờ thì cô đã hiểu.
Cởi mũ bảo hiểm ra để gió quật thật mạnh vào mặt, thổi tung mái tóc và cũng cuốn đi luôn tâm trạng nặng nề. Ân đã cảm thấy thoải mái hơn được phần nào.
Đưa mắt nhìn qua hai bên đường, mọi thứ đều quá mờ ảo và chạy ngược về phía sau rất nhanh. Đây cũng chính là một trong những lí do Ân không thích đi xe. Vì khi chạy xe, cô có cảm giác như mọi thứ đi qua mình chứ không phải mình đi qua mọi thứ. Còn khi đi bộ, rõ ràng cô là người bỏ lại tất cả phía sau.
Nhưng hôm nay sẽ khác, cô sẽ không tính toán chuyện ai bước qua ai nữa. Tập trung nhìn về phía trước, gửi vào gió những gì không vui.
Chiếc xe lúc này bắt đầu tiến vào đường lớn, Thiện bắt đầu giảm tốc độ.
“Muốn đi đâu thì nói nhé!” – Hơi ngả người ra sau, Thiện nói với Ân.
Từ lúc hai người bắt đầu đi, đây là câu đối thoại đầu tiên.
“Ừ!” – Ân trả lời lơ đãng, hai mắt nhìn bâng quơ vào những cửa hàng hai bên đường.
Cả hai lại im lặng.
Cho đến khi đi qua một quán bar nhỏ: “Vào đây một chút đi!” – Ân chỉ tay vào tấm bảng hiệu bên kia đường.
“Ừ!” – Thiện lái xe qua đường.
Vừa bước qua lớp cửa cuối cùng, tiếng nhạc ồn ào dội thẳng vào hai người trong khi trước khi đi qua cánh cửa này, cả hai chẳng nghe thấy tiếng gì.
Có vẻ như đây là một quán bar mới mở. Vì còn chưa nổi nên khách khá ít, có điều trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành một quán bar hàng đầu. Đây chính là dự đoán của Thiện. Nhìn vào cách bố trí đèn, hệ thống cách âm và dàn loa, không quá khó để dự đoán điều này.
Đi về phía bộ sofa đặt trong góc tường, Ân ngồi xuống, dựa người ra lưng ghế, nhắm mắt để âm thanh dồn dập xua tan mọi bận tâm trong lòng. Cô chẳng quan tâm Thiện sẽ chọn đồ uống gì cho cả hai.
Thiện đi theo Ân, ngồi xuống bên cạnh nhưng cách cô một khoảng đủ cho một người ngồi, hai khủy tay tì đầu gối.
Không lâu sau thì tiếp thị rượu đến chỗ hai người.
Nhìn vào catalo các loại rượu, Thiện chọn đại một loại. Suy cho cùng thì rượu nào mà chẳng vừa cay vừa đắng.
Rượu nhanh chóng được mang ra.
Không bày tỏ cảm xúc gì, Ân lặng lẹ nâng li rượu kê lên môi và dốc cạn một hơi trong cái nhăn mặt của Thiện.
Khách trong bar dần trở nên đông đúc hơn, từ chỗ hai người ngồi có thể nhìn thấy toàn bộ sàn nhảy và tất nhiên có thể nhìn trọn vẹn những con người đang lắc lư trên đó. Trong không gian như thế này thì mọi thứ đều trở nên điên cuồng là điều dễ hiểu.
Càng về khuya nhạc lên càng gắt, khi đã đến cao trào thì chai rượu cũng xuống quá nửa, mà đa số là Ân uống còn Thiện chỉ nhâm nhi.
Ban đầu, nhìn Ân hết li này đến li khác, Thiện cũng muốn cản nhưng rồi lại thôi. Dù không biết cô buồn chuyện gì, nhưng có lẽ phải đau lòng lắm thì mới uống như thế. Thôi thì cứ để cô nổi loạn một ngày.
Chất rượu cay nồng cứ thế trôi qua cổ họng rồi nằm gọn trong bao tử, Ân có thể cảm thấy mình đang say dần. Mọi thứ trước mắt trở nên nhòe nhoẹt, âm thanh càng lúc càng lùng bùng không cách nào nghe rõ. Nỗi đau dần biến mất nhưng thay vào đó là cảm giác buồn vô hạn.
Thường thì rượu là giải pháp tối ưu được con người sử dụng mỗi khi gặp phải chuyện đau lòng. Nó giúp tê liệt cảm giác đau đơn tuy nhiên lại khơi gợi nỗi buồn da diết. Nhưng có lẽ buồn thì dễ chịu hơn là đau.
Thở dài một tiếng, chốc chốc Thiện lại quay sang nhìn như đang trông chừng Ân. Càng lúc gương mặt cô càng mất đi sự tỉnh táo, mi mắt trực chờ sụp xuống, dáng ngồi cũng không còn vững vàng nữa.
Nhìn cô bây giờ, cậu có thể tưởng tượng hình ảnh của mình những ngày trước. Cũng say như thế này, cảm giác vô cùng dễ chịu khi trái tim không nhói lên từng chặp.
Đứng lên đi vào tolet không lâu, Thiện trở ra đã phát hoảng khi mà chai rượu đã cạn sạch còn Ân thì ngửa đầu ra ghế ngủ say.
Thiện lặng lẽ lắc đầu. Cậu gọi người thanh toán rồi gọi cho tài xế riêng đến. Trong khi chờ đợi, cậu ngồi vào ghế đối diện và quan sát Ân.
Đèn chớp light đánh lên giúp cậu nhìn thấy những hạt trong suốt vương trên mặt cô. Hơi ngỡ ngàng, cậu đến ngồi cạnh cô và nhanh chóng đưa tay lau nó đi. Nhưng dòng nước mắt nóng hổi kia lại không có ý định dừng lại. Nó cứ chảy ra trong vô thức mặc dù Ân đã chìm vào giấc ngủ say.
Một lần đưa tay lên gạt đi những hạt nước kia là một lần xót xa. Thiện không nghĩ nhiều về cảm giác đang dâng lên trong lòng mà chỉ đang suy nghĩ về Ân.
Ân mạnh mẽ đến nỗi có khi cậu tưởng cô được luyện ra từ gang thép chứ không phải sinh ra từ trong bụng mẹ. Đã từng có lúc nhìn thấy sự quật cường của cô, cậu thầm khâm phục và tự nhủ bản thân cũng phải mạnh mẽ như thế.
Nhưng lúc này, cậu nhận ra Thiên Ân mà cậu tiếp xúc hằng ngày cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt. Có cảm xúc và có nước mắt.
Đôi mắt Thiện phảng phất bi thương, nhìn Ân lúc này không còn là cô gái mà cậu chỉ mới tiếp xúc không lâu đã cảm thấy nể phục. Cái dáng vẻ tự tin pha thêm sự ngạo mạn làm cậu liên tưởng đến đại bàng – loài chim cô đơn và kiêu hãnh – giờ hoàn toàn biết mất.
Nhìn cái dáng vẻ mệt mỏi nhưng nhất định không chịu gục đầu xuống của Ân, Thiện cảm thấy nhói đau trong lòng.
Nhẹ nhàng kéo người cô dựa vào vai mình, cậu quàng tay qua vai cô vỗ nhè nhẹ như đang dỗ dành.
Từ trong vô thức, sự mệt mỏi dần tan đi. Ân có cảm giác như đang được che trở. Trên vai cô là nhịp điệu đều đều làm cô cảm thấy bình yên.
***
Dù đã qua một cơn mưa rả rích cả đêm nhưng bầu trời vẫn còn sũng nước và xám xịt. Gió mang theo hơi nước lạnh lẽo quét ngang không trung, con đường vốn đã không sạch sẽ nay lại thêm ướt át.
Trời đất ủ dột thế này, mặt trời còn bị ảnh hưởng huống chi là con người. Vì thế nên những người qua lại trên đường vô hình chung cùng mang một tâm trạng nặng nề, một nỗi buồn vô cớ.
Thận trọng bước từng bước để nước không bắn lên người, điều này làm Ân tới trường muộn hơn mọi ngày.
Đang trên đường tiến về lớp, cô gặp Nhật đi từ hướng ngược lại với những bước khẩn trương, đầu ngó ngang ngó dọc như tìm ai đó.
Nhìn thấy Ân, cậu chạy đến ngay lập tức.
“Cậu có gặp Thiện không?”
“Không.” – Vừa nói Ân vừa lắc đầu.
“Ừ!” – Không hỏi thêm nữa, Nhật đi vụt qua, Ân tiếp tục tiến về lớp.
“À phải rồi, cậu lên phòng giáo viên đi! Loa thông báo nãy giờ.” – Bước qua Ân vài bước, Nhật quay lại nói.
“Ừ!” – Trả lời Nhật rồi quay mặt đi, Ân không hề thắc mắc chút nào. Dù không biết là chuyện gì nhưng chỉ cần lên đó thì sẽ rõ. Cô nghĩ không cần thiết phải thắc mắc.
Nếu ai nhìn thấy Ân lúc đi vô thì sẽ thấy sắc mặt của cô khi đi ra khác hẳn. Nó nhợt nhạt đến mức gần như hòa vào làm một với sắc trời.
Đôi mắt trống rỗng của Ân nhìn xuống cái thùng giấy trong tay rồi lại ngẩng lên nhìn về phía trước, thầy hiệu trưởng gọi cô lên chỉ để trao cho cô cái thùng này và nói: “Thầy Kiệt gửi cho em”.
Đặt trên cùng, ở cái vị trí vừa nhìn vào đã thấy là đĩa CD. Ân thật sự không biết bên trong chiếc đĩa ấy là gì nhưng chỉ cần liên qua đến Kiệt thì nó thừa khả năng làm cô đau lòng.
Trong trạng thái lơ lửng, đôi chân Ân không hiểu sao lại đi đến phòng máy chiếu mới xây. Nơi này không phải học sinh muốn vào là được vào, có điều chìa khóa đang được cắm ngay ở ổ như nói “muốn vào cứ vào”.
Đứng bần thần bên ngoài khá lâu, Ân đưa tay lên gần nằm cửa rồi lại hạ xuống. Sự phân vân không hiện lên gương mặt nhưng rõ ràng là đang diễn ra trong lòng.
Cô không phải là một người tò mò, nhưng lần này cô cố giải thích rằng mình vì tò mò nên mới mở chiếc đĩa ra xem.
Tìm được một lí do để biện minh nếu chẳng may có lúc tự cô sẽ kết án chính mình, Ân yên tầm phần nào mà mở cửa đi vào.
Bên trong hoàn toàn tối, ánh nắng không thể chiếu xuyên qua lớp cửa đặc biệt cách nắng. Vì không thể nhìn rõ mọi thứ nên Ân đứng bất động tại chỗ một lúc để mắt quen với bóng tối.
Cho đến khi có thể nhìn thấy mọi thứ tuy không rõ nhưng đảm bảo không vấp té, Ân tiến vào trong.
Bên ngoài tuy không nắng nhưng ít nhất còn có dấu hiệu của ban ngày, trong này thì vừa tối, vừa yên tĩnh. Giống như một cái hộp tách biệt với thế giới bên ngoài. Ân thấy đây là một nơi thích hợp để ẩn nấp nhưng còn thích hợp hơn để giam giữ ai đó.
Bỏ chiếc đĩa vào ổ đĩa của máy tính vừa khởi động xong, Ân cầm điều khiển của máy chiếu rồi tiến lại một chỗ chính giữa phòng, ấn nút on.
Tấm vải trắng lập tức hiện lên hình ảnh của Kiệt trên đó, gương mặt hốc hác và nụ cười gượng gạo, đôi mắt bi thương của anh như nhìn xoáy vào cô.
“Tiểu Ân của anh, cho anh gọi em như thế một lần nữa nhé!” – Giọng nói êm mượt như nhung cất lên, sự mê hoặc không lẫn đi đâu được.
Lời vừa lọt tai, Ân bất giác đưa tay ôm ngực. Trái tim cô như đang nhảy trên một bàn chông, mỗi lần nhảy lên rồi hạ xuống là một cái nhói đau. Một phần nào đó trong cô dần cảm thấy sợ hãi, ngón tay bắt đầu di chuyển trên cái điều khiển để đến nút off.
“Tiểu Ân này, từ lúc nào em trở nên nhút nhát như thế? Thiên Ân một tay che trời đâu rồi? Mới có nhiêu đó mà đã muốn tắt đi sao?” – Khuôn mặt đang đối diện với cô trên màn hình kia cố nở ra một nụ cười, Kiệt nói cứ như đang đứng ngay trước mặt Ân và quan sát mọi thứ.
Rời tay khỏi nút off, khóe môi Ân kéo lên tạo thành một nụ cười nửa miệng.
“Anh nghĩ là anh hiểu tôi lắm sao? Đừng có nói như biết rõ về tôi.” – Ân nói như cô và Kiệt đang đối thoại trực tiếp với nhau.
“Còn chưa tắt đi à? Vậy thì anh nói tiếp.”
“Hm… anh… sẽ không nói xin lỗi em.” – Sau một hồi im lặng, Kiệt mở lời khó khăn.
Lại im lặng.
Ngồi trên ghế, Ân nghiêng đầu kiên nhẫn chờ đợi.
“Làm sai rồi xin lỗi thì có ích gì chứ.” – Ân lên tiếng sau khi Kiệt im lặng quá lâu.
“Anh sẽ không xin lỗi, vì anh không biết mình đã gây lỗi chưa. Tiểu Ân, em… thật quá khó nắm bắt. Anh thật không biết anh đã làm tổn thương em chưa, cũng không biết em có từng yêu anh không.” – Cứ như có thể nghe được câu nói của Ân, hình ảnh Kiệt trên màn hình tiếp lời.
“Không! Không yêu! Chưa có tổn thương gì cả.” – Ân trả lời dù biết Kiệt chẳng thể nghe được những gì cô nói.
“Anh thật rất hy vọng mình đã làm tổn thương em. Tốt nhất là một vết thương thật sâu. Vì… hm… anh muốn em… mãi mãi không bao giờ quên anh. Là ghét cũng được, là hận càng tốt, anh muốn ở trong trái tim em, dù… đó là vị trí nào chăng nữa… anh cũng muốn.”
“Đồ tàn nhẫn!” – Ân thều thào, bàn tay đang ôm ngực bất giác siết lại chặt hơn.
“Có thể em sẽ nói anh xấu xa, nhưng em còn xấu xa hơn đấy nhóc ạ!”
“Ai làm gì chứ?”
“Cô nhóc tồi tệ! Tại sao em ra đi lại chỉ mang theo trái tim anh còn mọi thứ thì để lại chứ? Kỷ niệm, nỗi đau, sự mong nhớ, sao lại để lại cho anh những thứ đó?” – Kiệt cười buồn, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
“Những thứ đó tôi cũng ôm một bụng rồi, mang theo phần của anh làm gì?”
“Trả lại cho em tất cả này! Giày trượt patin, hộp kẹo valentine, chiếc khăn quàng cổ giáng sinh, chiếc áo sơmi em tặng hôm sinh nhật, album ảnh của hai đứa, chiếc khuyên tai cặp. Trả lại cả kỷ niệm lẫn nỗi nhớ.” – Vừa nói Kiệt vừa bỏ từng thứ vào cái thùng giấy.
Những thứ Kiệt bỏ vào trong thùng và kỷ niệm gắn liền với chúng, Ân sớm đã bắt bản thân mình quên đi. Những tưởng sẽ không bao giờ nghĩ lại, nhưng trong giây phút này nó lại tràn ngập trong đầu cô.
Trong tích tắc, kỷ niệm ùa về như cơn lũ quét, trái tim quặn lại không cách nào trống đỡ. Một cách vô thức, Ân rơi vào cái bẫy hồi ức.
“Tôi lấy những cái đó làm gì chứ?” – Ân nói khẽ, như sợ một cử động mạnh sẽ làm trái tim trở đau đến mức không thể chịu đựng nổi.
“Đổi lại, trả trái tim đây cho anh!” – Kiệt nghiêm giọng nhưng đôi mắt thì thật buồn.
“Anh phải trả cho tôi mới đúng.” – Ân cười chua chát. Trái tim cô, chẳng phải đang để ở chỗ anh sao?
“Này nhóc, đừng có nói vừa xem vừa khóc đấy nhé.” – Đột nhiên giọng nói của Kiệt trở nên cao vút, tỏ vẻ bông đùa.
“Ai khóc hồi nào?” – Ân phản kháng ngay lập tức.
“Anh không muốn em khóc đâu. Em đã nói nước mắt của em ngoài việc để rửa nhãn cầu thì sẽ chẳng rơi vì điều gì mà.” – Kiệt nheo mắt, cười ranh mãnh.
“Đương nhiên.” – Ân nói cứng.
“Nói được làm được nhé, đừng có thất hứa như anh. Anh đã hứa với em rất nhiều đúng không? Thế mà… chính anh lại không thể nhớ được những gì mình đã nói.” – Giọng Kiệt dần nghẹn ngào hơn, khóe mi ướt át và đôi mắt chìm ngập trong nước.
“Dù sao… tôi cũng đâu có tin.” – Ân siết chặt lồng ngực, những chiếc gân cổ nổi lên rõ rệt.
“Tiểu Ân này, anh… hy vọng… sẽ không có ai… làm em… tổn thương nữa. Cuộc đời em… gặp một thằng tồi như anh… là quá đủ rồi.” – Nước mắt lăn dài trên gương mặt đẹp đến tuyệt mỹ, bờ vai Kiệt khẽ run lên.
“Cộp.” – Cái điền khiển bị Ân thả rơi xuống đất, bàn tay vừa cầm nó đưa vội lên miệng. Hàm răng nghiến chặt mu bàn tay như sợ bật lên tiếng. Hai mắt Ân trợn lớn để nước mắt không rơi ra đồng thời nắm tay trước ngực đấm vào vị trí tim liên tục.
“Anh… rất muốn… là bờ vai… cho em dựa vào. Nhưng… anh biết… anh không đủ… tư cách. Đừng cố tỏ ra… cứng cỏi nữa… khi mệt mỏi… hãy dựa vào vai… một ai đó… em nhé!” – Hai tay ôm mặt, Kiệt nói một cách khổ sở.
“Hì, anh nói dài dòng quá phải không? Haizzz! Thế là không được nhìn thấy em nữa rồi. Ừ thì không nhìn thấy nữa, dù sao hình ảnh em cũng nằm ở đây.” – Chỉ vào vị trí tim: “Anh sẽ mãi yêu em, vì em tồn tại trong trái tim anh. Sau này dù có yêu một người con gái khác thì anh cũng sẽ nhớ về em.” – Cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, Kiệt gượng cười.
“Thế nhé cô nhóc! Tạm biệt em!” – Đưa tay mi gió, Kiệt vẫy tay rồi cười híp mắt, để một giọt nước mắt còn đọng lại chảy ra. Một nụ cười đầy đau thương!
“Đồ xấu xa! Ai cho phép anh nói tạm biệt trước chứ?” – Ân lẩm bẩm.
Căn phòng trở lại yên tĩnh như ban đầu, ánh sáng màn hình đã ngừng chuyển động. Trên tấm vải trắng, nụ cười đau đớn của Kiệt vẫn còn được giữ nguyên.
Cố gắng nâng mình khỏi ghế ngồi, Ân chậm rãi tiến về phía màn hình như đang đề phòng một điều gì đó. Mỗi khi đối diện với Kiệt cô đều sợ trái tim sẽ khiến cô làm ra điều gì ngu ngốc. Nhưng bây giờ, anh đã cách cô một quãng đường không hề ngắn, vậy tại sao cô vẫn thấy sợ?
Từng bước thận trọng tiến lại gần hơn, bàn tay Ân không kiểm soát được mà sờ nhẹ lên tấm vải trắng còn chiếu hình Kiệt. Bàn chân vô thức tiến sát lại hơn. Cô úp trán vào đó, hai mắt nhắm chặt để dòng nước mắt không chảy ra.
“Tạm biệt!” – Tiếng nói thoát ra theo hơi thở, yếu ớt và nhỏ nhoi như không hề có.
Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai, xoay mạnh Ân lại. Còn chưa định thần cô đã tấn công bởi một vòng tay. Phản xạ đẩy người đang ôm mình ra vừa hình thành đã bị xóa đi. Sau lưng cô, một bàn tay đang vỗ đều đều như dỗ dành.
Ân nhận ra mùi hương này… là của Thiện.
Một cách vô thức, cơ thể mệt mỏi của cô dựa hẳn vào khuôn ngực vững chãi của cậu, để bàn tay kia xoa dịu nỗi đau trong lòng. Hơi ấm lan tỏa và cảm giác dễ chịu dâng lên. Hai mắt cô nhắm lại để cảm nhận sự bình yên hiếm hoi.
Gió lạnh chẳng thể quật ngã Ân, thế mà một hơi ấm mỏng manh lại làm cô khuất phục.