Hãy là chính con và đừng bao giờ hận ai.
Trong căn phòng yên ắng không tĩnh động. Hai con người. Một người ở chính giữa phòng đang đối diện với một tấm ảnh người đã khuất. Còn một người nữa ở bên cạnh.
Nó đang quan sát tấm ảnh người bà quá cố, nhìn sâu vào đôi mắt. Nó đã thấy ánh mắt của bà từ không có hồn bỗng nheo lại. Rồi một nụ cười nở trên môi bà. Nhưng đó là ở trên bức ảnh. Không lẽ nó đang bị ảo tưởng. Chắc không phải- nó nghĩ.
Và một cơn gió mạnh thổi vào trong phòng trong khi tất cả mọi bức tường đều không có lấy một kẽ hở để có thể để gió luồn mạnh vào như thế.
Nó ôm Bảo Linh cúi mặt xuống đất.
A! Là bà. Là bà nó. Bà nó đã về và hiển hiện trước mắt nó như một bà bụt.
Mọi ánh đèn trong phòng kể cả ánh nến cũng tắ hết. Người bà xuất hiện y như mọt bà bụt, một vị thần xuất hiện trước mắt hai chị em nó.
Nó sốc.
- bà ơi! Là bà thật sao???- Nó gọi.
Hình ảnh người bà của nó gật đầu còn phúc hậu cười với nó.
Nó chạy lại ôm chặt bà. Ôm chặt đến nỗi nó có thể cảm nhận được hơi ẩm tỏa ra từ bà. Nó thấy thoải mái hơn rất nhiều Còn Bảo Linh chỉ ngồi đó mà ngắm hai bà cháu ôm nhau được thôi. Vì cô là người thường mà. Chỉ có thể nhìn thấy linh hồn bà thôi chứ không thể ôm hôn bà như chị cô được. Nói đơn giản hơn là cô chỉ là một người tầm thường.
Giọng nói ấm áp của người bà vang khắp căn phòng nhưng chỉ có mỗi hai chị em nó nghe được.
- Chào các cháu. Lâu lắm không được gặp nhau. Bảo Linh của bà cũng lớn tướng rồi nhỉ. Còn xinh đẹp thông minh nữa. ba mẹ con chắc cũng phiền lòng lắm vì bệnh tật của con. Thật đáng tiếc con không thể phẫu thuật lại tim hay thay một trái tim khác được vì đề kháng của con yếu. Thật khổ cho con. À còn Ngọc Dương. Cháu vẫn ổn chứ. 10 năm. 10 năm tròn kể từ khi ta ra đi đến một xứ sở mới ta chưa một lần ta thấy con xuất hiện trong ngày giỗ của bà. Bà không biết lí do tại sao nhưng bà rất mong con tham gia cùng mọi người trong bàn tiệc của bà. Vậy mà con...
- Bà ơi. Bà không thể trách chị được đâu. Trong 8 năm qua chị ấy đã phải ra ngoài mà kiếm sống mà không được nuôi dưỡng dưới bàn tay của một người mẹ, một người cha như con đâu. Ba mẹ đã đuổi chị ra khỏi nhà ngay sau khi bà mất 2 năm. Trong ngày giỗ đầu bà ba mẹ đã nhốt chị dười kho chưa gạo. Năm thứ hai thì bị bon người hầu nhốt trong phòng chứa đồ. Dù có muốn tham dự buổi dỗ bà thì chị ấy vẫn sẽ bị đuổi đi. Nhìn cái cnahr tượng ấy con cũng thấy thương chị lắm. Nhưng mà không thể. Cuộc đời mà giống như một trò chơi với những quân cờ. Bà nhỉ.- Bảo linh thở dài.
Người bà đnag hiện hữu trước mặt nó nhăn mặt lại thương sót cho đứa cháu gái bất hạnh. Chỉ vì là người bị lời nguyền của Quỷ thôi mà mọi người lỡ tâm đối xử với nó như một kẻ thừa trong một gia đình quyền quý. Không có tên trong hộ khẩu gia đình. Dường như nó là nguời vô hình trong mắt mọi người. Không lẽ thuộc dòng máu Quỷ thì sẽ tàn nhẫn sao.???
Bà nó vẫn điềm tĩnh vuốt ve mái tóc hun đỏ tự nhiên của nó- một màu tóc hiếm ai thấy từ khi sinh ra:
- Cháu gái ngoan của ta. Có lẽ con cũng đã chịu nhiều khổ cực, những đắng cay của số phận, nhẫn nhục chịu đựng bị bắt nạt, ruồng bỏ trong ngần ấy năm qua từ khi thiếu vòng tay che chở của ta. Nhưng ta biết con vẫn sẽ sống tốt. Nhưng con à. Con hãy trân trọng lấy 2 năm làm con người nữa. Hãy là chính con và đừng bao giờ hận ai. Kể cả cha mẹ con. Ta biết con rất buồn khi chính cha mẹ là người ruồng bỏ mình trước. Nhưng họ không cố ý đâu con hay ghét con đâu. Chỉ vì con sinh ra đã là dòng giống của QUỷ rồi mà thôi. Có lẽ con cũng thắc mắc tại sao ta lại đối xử tốt với con đúng không???
- Dạ.- Nó gật đầu lia lịa.
bà nó bắt đầu kể tiếp:
- Chỉ là ông con cũng là loài Quỷ được thượng đế ban cho một kiếp sống ở trần gian trong 20 năm. Nói chính xác hơn là cuốn sách bị thất lạc đó nói về toàn bộ những đầu mỗi để nói lên rằng họ Nhật là một dòng giống bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của Quỷ truyền từ đời này sang đời khác không dứt. Ông con đã mang theo cuốn sách ấy trước khi đi. Ông không muốn con trai mình-cha các con hiện giờ biết rằng ông con là một loài Quỷ. Nhưng ông đã để lại một quyển nói về Quỷ cho ba các con. Để ba con hiểu Quỷ là thế nào. Hồi đó, bà đã đọc toàn bộ cuốn sách mất tích ấy. Nó dày khoảng 4500 trang tất cả đều bằng chữ cổ ngày xưa nên rất dễ hiểu. Loài quỷ được chia làm hai loại khá rõ rệt : Một loài đặt tên là VAMPIRE- loài Quỷ hút máu người(chiếm 40%), một loài nữa là loài không hút máu người nhưng ngược lại loài này sẽ ăn thịt cả đồng bon(chiếm 40%). Một số ít chiếm tỉ lệ khá nhỏ trong thế giới quỷ là loài quỷ lương thiện
- Nhưng bà ơi. Cuốn sách thất lạc đó làm sao để cháu tìm lại được??? Bà ơi!
- hãy trở thành Quỷ để biết rõ bí mật động trời đó. Con sẽ hiểu ngay thôi vào một ngày không xa.
Hình hài của bà mờ dần, phai dần rồi thành làn khói trắng bị gió thổi bay đi.
Còn nó. Bịt chặt miệng lại để không bật ra tiếng hức hức. Dù có hức hức thì có ai biết rằng nó đang muốn khóc đâu. Rất muốn ở đằng khác. White ôm chặt lấy nó vỗ về an ủi với tình cảm của em dành cho chị ấm nồng.
- Em biết chị không thể khóc được nhiều khi muốn khóc trước mặt ba mẹ nhưng họ lại tưởng chị vòi vĩnh giả vờ. Lố bịch thay chẳng ai biết rằng chị không thể khóc hay nói cách khác là chị không biết khóc. Em cũng muốn được nhìn chị khóc và em muốn chị vui vẻ giống như bà nói. Chị hãy mạnh mẽ lên đừng yếu đuối như lúc này. Chị có ăn thật nhiều ớt mong mình có thể chảy một giọt nước mắt cũng được nhưng cùng lắm chị sẽ bị mất vị vài ngày thôi đứng không nào. Chị không thể chảy ra được mọt giot máu nào kể từ khi sinh ra, không một giọt nước mắt kể từ khi chào đời, không một tình thương của ai đó từ thuở bé. Em hiểu hết. Chị hãy coi em như chỗ dựa của chị.Em sẽ cố gắng giúp chị để chị được hạnh phúc và vui vẻ khi bên cạnh em.
White lặng lẽ nói và khóc theo với một người không thể khóc, khóc thể rặn ra nước mắt mà khóc. Từng giọt nước mặt mặn chát cứ thế từ khóe mi White rớt xuống chạm vào mái tóc hun đỏ tự nhiên hòa vào cùng ánh nến vàng rực trong căn phòng yên tĩnh.
hai nguời cứ thế ôm nhau "khóc" một trận dài.
Định thàn được lại mình. White quệt sạch nước mắt. Nó cũng lau cho White. Cả hai tự nhiên bật cười với nhau như hai đứa trẻ như hạnh phúc bởi điều gì đó. Đúng vậy, White đã thấy mình đỡ bệnh hơn trước rất nhiều. Cứ như hai trái tim đã được chữa lành bởi tình thương của nhau. Rồi cả hai lại ôm nhau lần nữa để tạm biệt cuộc nói chuyện để trở lại cuộc sống như thường ngày. Một người phải đóng vai cực kì ghét chị. Còn người kia thì thờ ơ không quan tâm. Và cũng sẽ chẳng ai biết được sự thật sau lớp mặt nạ giả dối đó là một tình thương vô bờ dành cho nhau.
Còn tại một góc phố nào đó, hắn đang lập kế hoạch để chơi xỏ hạii hai chị em nó
Tôi không biết tại sao tôi lại không có nước mắt
Không biết tại sao màu đỏ của máu tôi lại không xuất hiện trước mặt tôi
Máu chỉ lưu thông trong cơ thể mà không thoát ra ngoài bằng bất kì hình thức nào.
Ai đó sẽ nói tôi đặc biệt
Nhưng đâu ai biết rằng đó là một sự đau khổ đối với một cô gái mỏng manh như tôi.
Không thể nũng nịu như bao cô gái khác
Tất cả chỉ vì tôi là Quỷ
Nhưng tôi đâu có ác giống phù thủy, đâu ranh ma như siêu quậy
Cũng không thể ví tôi như cô tâm, nàng Lọ Lem, bạch Tuyết được
Bởi tôi bị coi như vô hình trong mắt mọi người
Nụ cười của tôi chỉ giả dối.
Buồn thay cảnh đời sao lại trớ trêu.
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!