Lỡ Tay Chạm Ngực Con Gái Chương 8


Chương 8
Cơn gió lạnh

Gió biển thổi qua… hai chúng tôi ôm nhau đứng giữa cơn gió lạnh lùng… Ôm nhau thật chặt. Tôi rất sợ cô ấy sẽ biến mất trong vòng tay tôi.

Máy điện thoại cứ reo rồi ngừng, ngừng rồi lại reo, mỗi lần chiếc máy di động reo chuông, tim tôi lại thót lên bất an một lần. Mãi cho đến lúc cái di động không còn đổ chuông nữa, như cảm thấy có một điều gì đó bất thường sắp xảy ra… tôi hôn lên trán người tôi yêu. Cô ấy khóc đỏ hai mắt nói:

- Anh đừng dịu dàng như thế này với em, được không?

Tôi lại hôn lên trán cô ấy:

- Chỉ có anh mới có thể dịu dàng thế này với em thôi!

Tôi đẩy nhẹ cô ấy ra, cúi xuống nhặt chiếc máy di động.

- Xin lỗi, anh không nghĩ ra cách gì khác, nên chỉ biết làm thế này.


- Chẳng lẽ anh lại thật sự muốn em nghe điện sao? – Cô ấy cố ý trêu.
- Mà em cũng chả có gan nghe điện! – Tôi cười đáp.

Chúng tôi ôm nhau đứng rất lâu. Đây mới chính là chị ấy của tôi, thân thuộc như… Dắt em quay về.

- Đêm nay có thể đến chỗ… anh không? – cô ấy ôm tôi hỏi.

Tôi gật đầu, đưa mũ bảo hiểm cho cô. Trước lúc lên xe, cô ấy xem máy di động.

- Vừa rồi kêu lâu như thế… ôi gọi những 23 cuộc, sao nhiều nhỉ… – cô ấy nói.

Tôi không để ý, cứ nổ máy xe

- Ôi chờ đã, có cả bạn cùng phòng em gọi cho em này… – cô ấy giữ tay tôi lại.
- Lên xe đã – tôi lôi lại, kéo tay em ôm ngang người.

Chầm chậm chạy xe về nơi tôi ở… Bật đèn lên…

- Ôi trời, một mình anh mà ở chỗ rộng thế này á? – Cô ấy kêu lên ngạc nhiên.
- Ừ, bà chủ tốt lắm, còn bao cả điện nước – tôi khoe.
- Sao chỗ rộng thế này mà lại rẻ thế? hay là cho thuê cả nhà cả người? – cô ấy trêu chọc.
- Có lẽ vì anh đẹp trai quá đây mà! – Tôi cố ý đùa dai.
- Gớm, bớt cái mồm đi ạ! – Cô ấy bẻ lại.
- Thôi được, nếu là thuê cả nhà cả người, thì đêm nay em ở đây, phải cũng nên trả… phí? – tôi từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô ấy.
- Ngốc lắm, nói cái gì đấy?
- Em phải đi tắm đây – cô ấy gỡ tay tôi ra
- Em lại dở cái trò cũ rồi, không mang quần áo sau đó chạy đến nhà người khác đòi… tắm! – Tôi nói vọng vào buồng tắm.
- Mau mau đi lấy quần áo cho em, mau lên! – cô ấy thò đầu từ buồng tắm ra.

Đoạn này làm tôi nhớ đến đêm đầu tiên mới quen… tôi nhấc mấy quần áo khô tới cửa buồng tắm gõ cửa cô ấy mở hé cánh cửa “Cảm ơn” rồi đóng ngay lại tôi bật ti vi, ngồi uống nước một lúc, cô ấy từ buồng tắm ra:

- Đến lượt anh rồi.
- Để anh sấy tóc cho em – tôi đứng dậy.
- Thôi không cần đâu, anh mau đi tắm đi – cướp lại cái máy sấy trên tay tôi.

Tôi đi vào buồng tắm trên tường treo những đồ lót của cô ấy… những chi tiết quá quen thuộc với tôi, tôi cười, mở cửa buồng tắm kêu:

- Em lại không mặc… à?
- Thế thì anh đẻ ra đồ lót cho em đi nào!

Sấy tóc, tiếng trả lời giữa hỗn loạn tạp âm. Hic, tôi nghĩ bụng, đây không phải là những ý nghĩ tôi từng tự nói trong lòng sao? Tắm xong đi ra.

- Đến ngồi bên em – cô ấy vẫy tôi.

Tôi ngồi xuống, cô ấy sấy tóc cho tôi… tôi cứ hy vọng những giờ phút này, mãi mãi, triền miên, thế giới chỉ là của hai chúng tôi. Đêm đó, tôi ôm cô chìm vào giấc ngủ, cô ấy rúc trong lòng tôi chìm vào giấc ngủ… Ngày hôm sau ngủ dậy, tay tôi lại một trận tê dại. Tôi, lại một lần nữa, vì tay quá tê, run bần bật, làm cô ấy thức dậy…

- Ôi xin lỗi, anh co tay vào đi, em nặng quá đúng không? – cô ấy he hé mắt.

Chúng tôi nằm ườn thêm một chút mới dậy. Rửa mặt, đi xuống nhà ăn sáng, tôi đưa cô ấy về trường, về ký túc nữ. Vừa về đến cổng ký túc… một chiếc Fiat màu bạc quen thuộc đang đỗ sừng sững và im lìm trước cổng ký túc nữ… Chết rồi! Fiat… chiếc Fiat màu bạc…. sao nó lại ở đây? Tôi trợn tròn mắt, cảm giác thấy cô ấy ở phía sau lưng tôi cũng đang run rẩy. Làm sao lại thế này cơ chứ… vì sao cái Fiat lại xuất hiện ở chỗ này?

Tôi vội vã giảm tốc độ không dám chạy xe tới trước ký túc, hình như chưa phát hiện ra chúng tôi. Tôi vội vã quay đầu xe, không hiểu vì sao nhưng tôi vẫn chạy trốn vì tôi chỉ thấy rằng lúc này mà gặp David chắc sẽ có chuyện chẳng lành. Tôi vội vã phóng xe ra khỏi khu vực trường.

- Sao anh kia lại xuất hiện ở đây? – Tôi nghiêng đầu hỏi cô ấy.
- Em không biết, làm sao lại ra thế này … – cô ấy lẩm bẩm.

Tôi cứ thế chở nguyên cả cô ấy quay về nhà tôi gặp thằng bạn tôi, nó đang chuẩn bị lên lớp.

- Mày về rồi à, tối qua có người đi tìm chị khóa trên của mày đấy, thôi tao muộn giờ học rồi, tạm biệt! – bạn tôi nói xong đi ngay.

Tôi và cô ấy không nói lời nào, nắm tay nhau đứng trầm ngâm mãi ở cửa, tràn ngập đầu tôi chỉ là chiếc Fiat màu bạc kia của David… Tôi không biết lúc đó cô ấy nghĩ gì… chỉ thấy mặt cô ấy đờ đẫn. Lúc này, máy di động lại đổ chuông, tôi và cô ấy căng mắt thật to để nhìn vào màn hình.

David +886XX-XXXXXX

Anh ta…đúng anh ta rồi! chiếc Fiat màu bạc kia cũng là anh ta, làm sao mà anh ta lại xuống tận đây… ?

(Chú thích thêm: Đài Bắc cách Cao Hùng gần 5OOkm, đi xe bus nhanh trên đường cao tốc cũng phải 4 tiếng rưỡi, năm ngoái có một thằng bạn tôi bị điên, đang đêm chạy từ Đài Bắc xuống Cao Hùng để… chửi nhau với tôi, chạy mất ba tiếng rưỡi kỷ lục, nó bảo có lúc nó chạy tới hơn 130km/h, kết thúc, xuống Cao Hùng với giấy cảnh sát phạt tơi bời hơn 100 USD. Nói chung cảm giác xa như ngồi Hà Nội nghe ai bảo họ đạp xe đi Hải Phòng vậy!)

- Em có nghe không? – cô ấy nhấc máy hỏi tôi.
- …để anh nghe! – trong lòng tôi hỗn độn mọi cảm xúc.

Tôi mở máy nghe, đúng lúc tôi ấn vào phím OK nghe thì chuông ngừng… chúng tôi nhìn nhau một lúc… im lặng. Di động lại đổ chuông, lần này không phải là David… là bạn cùng phòng cô ấy, tôi đưa máy cho cô.

- Alô… sao? tối qua… mày có gọi cho… tao à? – cô ấy cuống quít.
- Tối qua có một người con trai đến ký túc tìm cậu, lúc đầu tớ lại tưởng đó là thằng em cùng khoa của cậu cơ! – giọng cô bạn cùng phòng cô ấy rất to – cho nên tớ mới hỏi anh ta là: Thế không phải là cô ấy ra ngoài đi chơi cùng bạn à? Sao bạn lại về ký túc tìm cô ấy là làm sao?

Tôi nghe đến câu này, xỉu! …囧zz…

- Chả lẽ tớ lại nói nhầm cái gì rồi sao? Anh đó là ai thế? – cô bạn cùng phòng ra sức hỏi…
- Anh ta là David – cô ấy đáp
- …ôi chết rồi tớ lỡ lời mất rồi… thế bây giờ cậu định làm sao?
- Tớ cũng không biết, lúc nãy anh ấy vẫn còn ở cổng ký túc – cô ấy đáp hụt hơi.
- Có thật không đấy? Anh ấy ở cổng ký túc mình à? sao lại có thể thế được? anh ta đang ở Đài Bắc mà? – bạn cô ấy nói.
- Tớ không biết, cậu hỏi tớ thì tớ làm sao biết được – cô ấy dường như sắp khóc.
- Xin lỗi cậu rất nhiều, tớ hoàn toàn không ngờ lại là anh ấy – bạn cô ấy ngại ngùng.

Lúc này, tôi nghĩ đến lời bạn tôi khi nãy.

- Em hỏi xem, cô ấy có cho David địa chỉ nhà anh không? Tôi kéo tay cô.
- Cậu có nói với David địa chỉ nhà cậu em khoá dưới của tớ không? cô ấy hỏi.
- Tất nhiên là không! – bạn cô ấy vội vã trả lời.
- Thế thì tốt, có chuyện gì tớ sẽ gọi lại cho cậu, chỉ là tớ hiện nay tạm thời không thể nào về ký túc thôi – cô ấy nói.
- Ừ, vô cùng xin lỗi cậu, tớ không thể ngờ tớ gây rắc rối lớn như thế, nhưng mà tớ thật sự không thể ngờ được là anh ta… – bạn cô nói.
- Không sao, chúng tớ sẽ nghĩ biện pháp, cứ thế đã nhé, nếu cậu thấy chiếc xe màu bạc rời ký túc thì bảo tớ – cô ấy nói.

Điện thoại tắt tôi nhìn cô, cô ấy nhìn tôi hai chúng tôi giờ đây không biết làm gì. Cái di động lại inh ỏi.

David +886XX-XXXXXX │

- Trốn cũng không được rồi, đến đâu hay đó thôi – tôi cầm lấy máy.
- A lô, xin hỏi ai đấy ạ? – tôi chả biết phải bắt đầu nói ra sao.
- Xin lỗi anh là ai? đây là máy của người yêu tôi, cô ấy có đấy không? – nghe đến chữ người yêu, lòng tôi chua xót.
- Tôi là bạn trai của cô ấy đây, có việc gì không? – tôi cảm giác tôi nói rất không tự nhiên.
- Bạn là chàng trai học dưới khoá cô ấy phải không? tôi có nghe cô ấy nhắc về bạn. – thái độ của David đột nhiên thay đổi – trong thời gian tôi đi Mỹ, cảm ơn bạn đã chăm sóc cô ấy! – David nói như thế, làm cho tôi không biết phải nói năng sao nữa – Tôi biết bạn rất thích cô ấy, nhưng bạn phải hiểu rằng, cô ấy là người yêu của tôi, chúng tôi đã yêu nhau hai năm rồi! Cô ấy có nói với tôi chuyện giữa hai người, OK! tôi sẽ không truy cứu, tôi cũng sẽ không định hỏi quá nhiều đó là lỗi của tôi, tôi không thể ở bên cô ấy hằng ngày, làm cô ấy đau khổ chờ đợi tôi, nhưng tôi tin rằng cô ấy vẫn yêu tôi.

Tôi… câm bặt, hoàn toàn không biết nên thốt lời nào đây bị anh ta nói mà không thể phản bác lại bất kỳ câu nào, đầu óc tôi lại quay về trạng thái của lúc tôi đi Đài Bắc…

- …Tôi hiểu rồi, nhưng tôi hy vọng cô ấy giữa hai chúng ta sẽ có một sự lựa chọn – tôi nghĩ đến lời cô ấy từng nói…
- Tốt thôi! Chúng ta hẹn nhau đi nói chuyện trực tiếp! – David đáp.
- …Tôi hiểu, nhưng tôi hy vọng để cô ấy giữa hai chúng ta có một sự lựa chọn – tôi nói với David.

Cô ấy đứng cạnh tôi nghe thấy, nếu như không có một sự lựa chọn thì tôi chạy trốn mãi cũng không bao giờ giải quyết nổi vấn đề. Trong lòng tôi đã có một dự cảm.

- Thế thì tối nay 7 giờ hẹn chờ ở cổng ký túc cô ấy – tôi nhìn cô ấy, nói với đầu kia điện thoại.

Tắt máy, tôi đưa di động cho em đồng thời nắm lấy tay em…

- Có phải anh đã muộn rồi không, nếu như khi ở Đài Bắc anh nài xin em ở lại với anh… – Tôi ôm chặt em.
- Đây là lỗi của em, không nói rõ với David, mới ra thế này – cô ấy khóc.
- Em thật tồi tệ – cô ấy nói câu đó, tôi thật đau lòng nên càng dùng sức ghì chặt lấy cô ấy.
- Em cứ nghĩ rằng em có thể chọn được một, giữa hai người… – cô ấy khóc, phủ phục xuống đất.
- Xin lỗi… em xin lỗi… em xin lỗi… – cô ấy liên tục nhắc lại ba chữ ấy.

Và chúng tôi cứ đứng bên nhau như thế, trong phòng khách, cho đến khi trời sập tối… em rất yên tĩnh trong vòng tay tôi, đôi tay tôi ôm vòng lấy em thật chặt thật chặt. Tôi lay nhẹ em, ra hiệu nhắc em đã đến giờ rồi, em lắc đầu kéo gấu áo tôi lại.

Nhìn cô ấy như thế này, tôi thật sự chỉ còn muốn dứt khoát phóng xe mang cô ấy đi trốn, chờ bao giờ David đi rồi mới quay lại. Nhưng như thế sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề… Tôi đưa mũ bảo hiểm cho em, cài khóa mũ bảo hiểm cho em, ngồi lên xe nổ máy, chạy chầm chậm…

Tôi phải làm như thế nào mới gọi là đúng đây?

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/20964


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận