nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Lục Tiên
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 109: Nửa Quỷ
Dịch giả: Tiểu Băng
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Ads
Trên Thanh Ngư đảo, bên trong thư phòng Hiên Nhật Đường.
"Sư huynh, chuyện xảy ra chính là như vậy. Theo lời nói của các sư đệ trở về đúng hạn, trên Yêu đảo không có dấu hiệu gì khác thường. Chỉlà Thẩm Sư đệ không biết tại sao lâu như vậy vẫn chưa trở về, sợ rằng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Xin sư huynh cho người lên đảo tìm kiếm".
Mấy hàng nến nhỏ chập chờn chiếu sáng căn phòng, Vương Tuyên dáng người khôi ngô ngồi sau bàn sách, sắc mặt ngưng trọng. Đứng sau hắn là Trịnh Triết, đứng bên dưới là hai người Từ Nhạn Chi Tằng Chí Bách. Sắc mặt Tăng Chí Bách rất khó coi, thần sắc lo lắng, ánh mắt đầy chờmong nhìn Vương Tuyên.
Vương Tuyên im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn Tằng Chí Bách: "Vì sao hai người không lên đảo tìm cách cứu viện?".
Tằng Chí Bách cùng Từ Nhạn Chi nhìn nhau, cúi đầu, một lát sau Tằng Chí Bách thấp giọng nói: "Sau khi Yêu đảo bịgiới nghiêm, sư huynh nhiều lần dặn dò chúng ta không được tự tiện lên đảo, đây là môn quy không thểphạm".
Vương Tuyên ch
ậm rãi đứng lên, một cây nến nhỏ cách hắn không xa khẽ lay động, chiếu sáng khuôn mặt âm trầm bất định của hắn, hắn nói rất khẽ: "Các ngươi đã biết đó là môn quy v
ậy sao còn đến cầu ta?".
Tằng Chí Bách không phản bác được, Từ Nhạn Chi đứng bên cạnh hắn cắn chặt răng, tiến lên một bước nói: "Vương sư huynh, Thẩm sư đệ thiên phú không tồi, đã tu luyện đến Luyện Khí Cảnh cao giai. Đợi một thời gian sau, nhất định có hi vọng tiến lên Kim Hồng Sơn. Nếu cứnhư v
ậy v
ẫn lạc tại Yêu đảo, th
ật sự là một điều đáng tiếc, cầu xin sư huynh ...".
Vương Tuyên ch
ậm rãi lắc đầu, nhìn cô. Từ Nhạn Chi bịhắn nhìn không nói được nữa, chỉđành im lặng trở nhưng trên mặt không nén được thất vọng.
Vương Tuyên nhìn thấy vẻ mặt đó, trong lòng cũng không vui. Trong mắt hắn xuất hiện một chút giãy dụa, nhưng cuối hắn v
ẫn trầm giọng nói: "Môn quy chính là môn quy, một khi đã định ra thì nhất định không thểphá bỏ".
Từ Nhạn Chi nắm chặt hai tay, không nhịn được bước tới, vẻ gi
ận dữ: "Vương sư huynh, năm năm trước cũng là vịThẩm sư đệ này, cùng một sư muội Chung gia mất tích. Ngươi liều lĩnh tìm kiếm khắp đảo, th
ậm chí muốn sống phải thấy người chết phải thấy xác. Vì sao...vì sao sau năm năm ngươi trở nên lạnh lùng như thế, thà nhìn sư đệ rơi vào trong hiểm cảnh v
ẫn khoanh tay đứng nhìn?"
Thanh âm bén nhọn chói tai, Trịnh Triết và Tằng Chí Bách đều biến sắc, Trịnh Triết gi
ận dữ, quát: "Nói hươu nói vượn!".
Tằng Chí Bách hoảng hồn, vội chạy lên kéo tay Từ Nhạn Chi.
Nhưng Từ Nhạn Chi đã bịlửa gi
ận xông lên đầu, không quan tâm, tiếp tục nói: "Vương sư huynh, ngươi nói th
ật đi, trong mắt ngươi có phải chỉcó thế gia đệ tử đúng không, Thẩm sư đệ xuất thân bình dân nên ngươi khinh thường hắn?"
Mặt Vương Tuyên gi
ật một cái, mắt lóe sáng, Trịnh Triết vội bước tới chặn trước mặt Từ Nhạn Chi, quát: "Từ sư muội, nếu ngươi cứtiếp tục ăn nói hồ đồ, dù Vương sư huynh không tính toán với ngươi thì ta cũng không đểyên cho ngươi!"
Từ Nhạn Chi liếc mắt nhìn Vương Tuyên, nhìn Trịnh Triết. Sau đó d
ậm mạnh chân, xoay người đi ra khỏi phòng. Tằng Chí Bách cười khổ một tiếng, cúi người thi lễ cùng hai vịsư huynh, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Trong thư phòng, không khí lạnh hẳn đi, Vương Tuyên bịTừ Nhạn Chi mắng quảthực là chuyện nhiều năm qua chưa từng thấy. Lấy địa vịcủa hắn hiện thời ở Lăng Tiêu Tông, dù là Tôn Minh Dương trưởng lão, lúc nói chuyện với hắn cũng phải tôn trọng vài phần. Th
ật đúng là nhiều năm rồi chưa thấy ai dám đứng trước mặt quát tháo răn dạy hắn như v
ậy. Trịnh Triết khẽ cau mày, xoay người nhìn Vương Tuyên, hình như muốn nói thôi.
Vương Tuyên yên lặng quay trở bàn sách, ngồi xuống. Sau một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy hắn nói: "Sư đệ, quyết định của ta có phải đã sai hay không?"
Trịnh Triết im lặng không nói gì.
Trên mặt Vương Tuyên thoáng xuất hiện một chút mệt mỏi, hắn cười khổ: "Lúc trước nh
ận được vịtrí này cứtưởng rằng sẽ mở rộng quan hệ, gặp gỡ người tài - là một chuyện tốt. Ai ngờsau năm năm biến thành bộ dáng này!".
Trịnh Triết bước lên một bước nhìn Vương Tuyên nói: "Sư huynh ngươi ngàn vạn lần không cần phải suy nghĩnhiều, tình thế hiện thời không thểso với năm đó. Mạch nước ngầm trong tông môn đã bắt đầu khởi động, biến hóa muôn hình vạn trạng. Đặc biệt sau sự kiện Yêu đảo, Cam gia nhất mạch ngoài sáng trong tối bịchèn ép nhiều năm sớm đã có nhiều bất mãn. Những người khác bọn chúng không dám trêu vào, nhưng ngươi ở nơi này luôn bịchúng nhìn chằm vào. Chỉcần sư huynh phạm một sai sót, sợ sẽ có một đống người bổ nhào tới, đến lúc đó...".
Trịnh Triết không nói tiếp, Vương Tuyên cũng không cần hỏi. Hắn chỉthở dài: "Chỉcòn có nửa năm nữa, phải cố gắng vượt qua ah."
Trịnh Triết yên lặng g
ật đầu, một lúc lâu sau hắn nhìn Vương Tuyên nói: "VịThẩm sư đệ kia....làm sao bây giờ?"
Vương Tuyên chăm chú nhìn vào ánh nến trước người, th
ật lâu không nói.
Đột nhiên một tr
ận gió đêm từ ngoài thổi đến, mang theo khí lạnh kinh người, ánh nến ch
ập chờn một chút rồi bịthổi tắt, đểtrong không gian một luồng khói nhẹ, lặng yên phiêu đãng bay ra khỏi phòng.
&&&
Bóng đêm vô t
ận như không bờkhông bến, Thẩm Thạch không biết hắn đã đi đến nơi nào, xung quanh đều là bóng tối u lãnh. Người kéo hắn đi là Ngưu Hùng nửa người nửa quỷ, không biết tại sao v
ẫn còn bảo tồn được một tia tỉnh táo.
Thẩm Thạch nhìn vào bóng lưng cao lớn phía trước, vì xung quanh đều là bóng tối, khoảng cách gần như thế nhưng chỉnhìn thấy mơ hồ. Cánh tay Ngưu Hùng kéo hắn lạnh như băng, giống như.....là tay của người đã chết.
Trên người hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn định d
ẫn mình đi đâu?
Trong bóng tối mờmịt, Thẩm Thạch nghi hoặc dấn bước, không biết đi bao lâu, hình như Ngưu Hùng đã d
ẫn hắn đi qua rất nhiều thông đạo, nhưng dọc đường đi v
ẫn không hề gặp một bóng quỷ v
ật nào.
Một lúc sau, Thẩm Thạch cảm thấy không khí xung quanh hình như trở nên ẩm ướt hơn rất nhiều, giống như hai người bọ họ đã rời khỏi trung tâm Yêu đảo rất xa, trong không khí mơ hồ xuất hiện mùi của nước biển. Hắn còn đang mơ hồ nghi ngờ, Ngưu Hùng đã d
ẫn hắn đi vào một thông đạo vô cùng hẹp, khe hở rất nhỏ nằm giữa hai bức thạch bích chỉđủ cho một người miễn cưỡng đi qua.
Đột nhiên Ngưu Hùng dừng bước, Thẩm Thạch vừa muốn mở miệng hỏi, đã nhìn thấy một tia ánh sáng nhàn nhạt từ phía trước chiếu đến.
Đó là một tia sáng màu vàng, tuy mỏng manh nhưng vô cùng bắt mắt. Chẳng biết tại sao, Thẩm Thạch có cảm giác vô cùng quen thuộc. Cùng với ánh sáng chiếu đến, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước, rất nhỏ và rõ ràng, từng đợt từng đợt quảnhiên là tiết tấu quen thuộc mấy năm gần đây hắn v
ẫn luôn nghe thấy.
Là tiếng sóng biển.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com "Nơi này ..."
Trong bóng đêm vang lên thanh âm quái dịkhàn khàn của Ngưu Hùng.
Theo chỉd
ẫn của Ngưu Hùng, Thẩm Thạch đi thêm một đoạn ngắn, nhìn thấy cách hai thước trên tường đá có một khe hở, ánh sáng màu vàng chính là từ nơi đó truyền tới.
Ngưu Hùng ý bảo Thẩm Thạch tiến đến đó, rồi chỉchỉvề phía trước. Thẩm Thạch tuy kinh ngạc nhưng v
ẫn cẩn th
ận ngẩng đầu nhìn qua khe hở.
Thẩm Thạch nh
ận ra, nơi hai người đang đứng là một chỗ cao, bên kia khe hở là một thạch thất (căn phòng bằng đá) rất lớn, rộng chừng hơn mười trượng, thạch bích xung quanh treo vài chục khô lâu đỏ s
ậm, tản mát từng đợt hồng quang quái dị.
Giữa thạch thất là một đường hầm không biết do ai đào, đi thông xuống lòng đất. Lúc này từ sâu trong đường hầm đang tỏa ra từng đợt ánh sáng màu vàng nhạt, lưu chuyển không ngừng. Chính là thứánh sáng màu vàng này xuyên qua khe hở, chiếu đến chỗ thông đạo hai người Thẩm Thạch đang đứng.
Thanh âm sóng vỗ chính là từ đường hầm này truyền đến.
Thẩm Thạch nhìn quanh thạch thất. Ở một góc có một quỷ v
ật cao hơn trượng, toàn thân đen đúa. Từ xa nhìn lại, toàn thân nó bao phủ một lớp hắc khí quỉdị, tựa hồ giống âm linh, nhưng khí tức mạnh hơn âm linh gấp trăm lần. Cảkhuôn mặt nó bịche bởi hắc khí, mơ hồ phát ra một cỗ sát khí mạnh mẽ. Nó đang dựa đầu vào thành thạch thất, hình như đang say ngủ.
Cách th
ật xa, nhưng Thẩm Thạch v
ẫn cảm nh
ận được hung uy phát ra từ trên người quỷ v
ật. Trong lòng chợt động, hắn không dám tiếp tục nhìn vội vàng quay đầu lại. Hắn nói th
ật nhỏ với Ngưu Hùng bên cạnh: "Ngưu sư huynh, ngươi d
ẫn ta đến đây xem quỷ v
ật này, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Trong miệng Ngưu Hùng phát ra tiếng nghiến răng kẽo kẹt, hai tròng mắt quỷ dịđỏ s
ậm như máu chợt lóe lên như hai ngọn lửa, tràn ng
ập ph
ẫn h
ận. Nhưng hình như hắn lo lắng, kéo Thẩm Thạch lùi sau hai bước, mới khàn khàn nói: "Quỷ v
ật kia tên là Âm Quỷ Vương, chính hắn đã biến ta thành bộ dạng này."
Trong lòng Thẩm Thạch nhảy dựng, vừa định hỏi thêm thì bỗng nhiên một thanh âm từ gian thạch thất truyền tới, như là có người nào đó mới tiến đến.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, Thẩm Thạch thấy rõ thần tình dữtợn trên mặt Ngưu Hùng đột nhiên trở nên vặt vẹo. Sau đó hắn đột nhiên đứng lên, một lần nữa lôi Thẩm Thạch đến bên cạnh khe hở, nhìn sang gian thạch thất. Miệng hắn phát ra thanh âm cừu h
ận thấu xương, nghiến răng nghiến lợi: "Hại ta trừ con Âm Quỷ Vương kia còn có tên súc sinh này!".
Thẩm Thạch mờmịt, lần thứhai nhìn qua khe hở. Chỉthấy ở một góc sáng của thạch thất có một bóng người ch
ậm rãi đi đến. Người này thấp bé, càng đến gần nơi hồng quang chiếu xuống càng rõ ràng hình dạng của một quỷ v
ật. Xương cốt thối rữa, quần áo rách nát, nét mặt vặn vẹo dữtợn, trong miệng lòi ra hai cái nanh như ác thú, tay chân giống như ác quỷ, từ xa nhìn quỷ dịvô cùng.
Trong hai mắt quỷ v
ật cũng phát ra ánh sáng đỏ tươi như máu, giống hệt Ngưu Hùng.
Thẩm Thạch nhìn thấy quỷ v
ật vừa mới xuất hiện, nhìn nó từng bước tiến tới gần Âm Quỷ Vương. Tuy khuôn mặt xấu xí vô cùng dữtợn, nhưng không ngờnhìn thấy vẻ nịnh nọt trên khuôn mặt của nó. Nó quỳ xuống trước mặt Âm Quỷ Vương, d
ập đầu nặng nề mấy cái.
"Quỷ Vương, ta tìm được đồ tốt cho ngài a."
Thanh âm của nó khàn khàn, mang theo tia nịnh hót nói với quỷ v
ật đang say ngủ.
Tuy giọng nói đã hoàn toàn biến điệu, khuôn mặt cơ hồ hoàn toàn biến dạng nhưng Thẩm Thạch v
ẫn run người. Hắn đã hiểu ra, vô cùng ngạc nhiên, không thểkiềm được, quay sang nhìn Ngưu Hùng, thanh âm khô đắng:
"Con kia...... là Lâm Hổ?"