"Rốt cuộc có nên đồng ý với anh ta, đến nhà anh ta làm hộ lý riêng không nhỉ. . . . ." Lâm Nhược Kỳ ngơ ngác ngồi trên mép giường, trong tay cầm một cái áo com lê màu trắng viền vàng, vất vả suy nghĩ.
Hai ngày nay, cô một mực khổ não chuyện này, sở dĩ rối rắm như vậy, một là mình quả thật có cảm giác rất áy náy đối với Cơ Liệt Thần, hai là Lâm Nhược Kỳ có một loại cảm giác bị lừa gạt bịp bợm thế nào ấy. . . . . .
Lúc này, Tiểu Ngôn mới vừa tỉnh ngủ, ở trong phòng bếp tùy tiện làm một ít đồ ăn, vừa tiến đến, liền nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ như đang có điều suy nghĩ, nhìn cái áo com lê màu trắng viền vàng trong tay.
Căn phòng trọ nhỏ này là cha của cô mua cho, vừa đúng cách trường học không xa, diện tích cũng không lớn, hơn 50 mét vuông, lắp đặt thiết bị đơn giản, hai phòng ngủ, một phòng khách mặc dù nhỏ thì nhỏ, nhưng đầy đủ mọi thứ. Bởi vì là bạn thân của Tiểu Ngôn, Lâm Nhược Kỳ rất vinh hạnh trở thành bạn cùng phòng sống ở nơi này.
Không nhịn được cái loại dáng vẻ do dự không quyết của Lâm Nhược Kỳ, Tiểu Ngôn tùy tiện nói: "Nhược Kỳ, cô vẫn còn suy nghĩ à? Trực tiếp đồng ý với anh ta đi, nếu anh ta cứu cô, mà cô lại chích lầm người ta, vậy cô nên bồi thường cho anh ta một chút. Lại nói, không phải là cô đang muốn tìm một người đàn ông không biến thái, thử sức hấp dẫn của bộ ngực nhỏ lép xẹp của cô một chút sao? Hiện tại không phải là cơ hội tốt sao? Cô nhìn bộ áo này đi. . . . . ."
Nói xong, Tiểu Ngôn buông bát đũa trong tay, dứt khoát đi tới trước mặt cô, cầm com lê màu trắng giũ lên, "Vừa nhìn chính là người có tiền, hơn nữa còn không biến thái!"
Lâm Nhược Kỳ nghe xong, như rơi vào trong sương mù, không thể theo kịp tốc độ liên tưởng của Tiểu Ngôn, bĩu môi một cái, nói: "Anh ta có phải biến thái hay không, tôi không biết, nhưng mà ngày đó quả thật anh ta đã cứu tôi, hơn nữa sau đó lại. . . . . . Bị tôi ghim một kim"
Tiểu Ngôn liếc cô một cái: "Cái này không được! Nhược Kỳ a, Nhược Kỳ! Lại nói cô thật là gặp vận may a! Lần này cô phát tài lớn rồi, cô nhất định là gặp được một Công Tử Ca có tiền, không bình thường. Nói một chút, lấy mặt nạ xuống, người đàn ông này có phải dung mạo rất đẹp trai hay không?"
Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ có chút co rút. Cái gì gọi là gặp vận may? Mặc dù Lâm Nhược Kỳ cô luôn luôn không may mắn, thường đụng phải chuyện xui xẻo, nhưng cũng không đến nỗi bị nói thành "Gặp vận may" chứ. . . . . .
Vô cùng không tình nguyện thừa nhận: "Dáng dấp thật ra rất đẹp mắt. . . . . ."
Tiểu Ngôn vỗ một cái vào trên người Lâm Nhược Kỳ, thiếu chút nữa làm cho cô trật khớp bả vai, "Nói cho cô biết Lâm Nhược Kỳ, cái com lê màu trắng Armani quý giá này, không có 4000 - 5000 thì không mua được. Cô ngửi cái mùi này đi . . . . . ."
Nói xong, Tiểu Ngôn đưa áo com lê trong tay lên, lại đặt ở trước mặt Lâm Nhược Kỳ, để cho cô hít hà, nói: "Có phải có mùi chanh nhàn nhạt hay không?"
Lâm Nhược Kỳ ngửi một cái: ". . . . . . Dường như là có".
Thành thật mà nói, cô chỉ ngửi được có mùi trên người đàn ông, trong óc liền nhớ tới, anh ta lại gần mình thì chóp mũi