Sáng sớm khí trời ấm áp, Xa Mị sai người đặt một chiếc bàn đá cẩm thạch nhỏ giữa vườn, ngồi một mình uống rượu, thỉnh thoảng tiện tay lật vài trang sách. Nắng mai nhẹ nhàng xuyên qua tán lá rọi đến chỗ nàng, phản chiếu trên chiếc bàn đá nhỏ, khiến gương mặt nàng như sáng rực lên.
Uống xong ba bình rượu, nàng đã ngà ngà say, lười nhác khoanh tay nằm xuống bàn lim dim ngủ như một con mèo nhỏ. Cuối thu lá rụng nhiều. Vàng xen lẫn đỏ, trải mênh mông khắp khu vườn rộng lớn, theo mỗi cơn gió bất chợt lại phát ra những âm thanh loạt xoạt. Xa Mị thích nghe tiếng lá rơi. Thứ âm thanh lặng lẽ, có chút cô đơn tịch mịch. Yên bình mà sống, yên bình mà chết, đó từng là mơ ước lớn nhất của đời nàng.Mùa thu năm nay mưa dai dẳng. Tối qua vừa mới mưa một trận, sáng ra được một hai canh giờ nắng ấm lại tiếp tục mưa, dù những cơn mưa ban ngày thường chỉ là mưa phùn, đôi khi còn chẳng đủ làm ướt áo.
Năm ấy, từng có một tên con trai cầm con mèo bằng đất sét chạy đến tẩm cung của nàng, mái tóc đen tuyền lấm tấm nước mưa, cười bảo: “Mưa phùn thế này thì có là gì. Tôi đã hứa đến gặp công chúa thì chắc chắn sẽ đến, dù có là mưa rào hay lốc xoáy.” Ánh mắt nồng nhiệt của hắn, nụ cười như ánh bình minh của hắn khiến nàng vốn quen lạnh nhạt cũng phải bật lên mấy tiếng: “Ai cần chứ!”