La Bàn Vận Mệnh Chương 413: Có duyên gặp lại??

Dương Thiên Vấn từ trong thông đạo không gian Thất Tinh vị nhảy ra ngoài, đưa thân vào trong tinh không xinh đẹp, phân biệt phương hướng, chân đạp Thuấn quang vân, hóa thành một đạo độn quang rời khỏi đây.

.............

" Mau, mau đuổi theo!" Một tiếng quát khẽ đầy phẫn nộ đánh vỡ sự yên lặng của tinh không. Từng đạo độn quang màu sắc không đồng nhất ở trong tinh không yên tĩnh đang truy đuổi nhau.

"Để thứ đó xuống, nếu không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn".

"Để thứ đó lại, liền tha cho ngươi một mạng".

" Ngươi không cần chạy nữa, ngươi tuyệt đối không chạy thoát được đâu, nếu không muốn chết, thì ngoan ngoãn mà giao đồ ra".

" Đáng giận, bổn tọa phải đánh nát Nguyên Thần của ngươi, hút lấy hồn phách, niêm phong trong Vạn Hồn Ma Phiên của bổn tọa, trọn đời không siêu sinh". Bầu trời đêm vốn đang an định tường hòa, lưu lại hơn mười tiếng hoặc chửi bới hoặc cảnh cáo.

Hơn mười vị tu sĩ, không một ai không phải là cao thủ Tiên giới, thật ra người có thể tiến vào Vẫn Thần tinh vực, dám đi vào Vẫn Thần tinh vực này, bình thường đều là cao thủ thành danh.

Độn quang bị mọi người đuổi theo, nhìn không rõ là ai, chỉ có điều, từ độn quang mà xem, cũng tuyệt đối không phải là hạng người đơn giản.

Đạo độn quang bị đuổi theo kia không nói tiếng nào, toàn lực phóng đi, thỉnh thoảng lại thay đổi phương hướng, tránh bị xạ tuyến khủng bố có mặt khắp nơi trong tinh vực quét trúng.

Nhưng vào lúc này, có lẽ là vì thấy tài nên nổi lòng muốn đoạt bảo, mấy đạo kiếm quang chợt xuất hiện, chuẩn xác mà cản người phi độn lại. Độn quang không thể không bất đắc dĩ mà ngừng lại. Nếu không tất sẽ bị kích thương.

Quay người nhìn lại, là một nữ tử thướt tha, dáng người cao gầy, bộ pháp nhẹ nhàng, thanh dật linh động, xinh đẹp tuyệt luân. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng chính là vị này lại chính là Trần Nhược Lâm! Chỉ thấy trường kiếm trong tay nàng chợt hiện. Kiếm quang quấn xuống, phá vỡ cấm chế cùng chặn kiếm quang lại. Sau đó lại lần nữa phóng nhanh. Từ đầu đến cuối chỉ mất hai cái chớp mắt.

Người ra tay ngăn chặn mặc dù không ít, nhưng đều là vô tình gặp được ở trên đường. Trong lúc vội vàng, tất nhiên không tạo nên hiệu quả. Có điều, bộ phận người này ngay sau đó liền cùng gia nhập vào hàng ngũ đuổi theo. Đội ngũ đuổi theo này ngược lại càng lúc càng lớn, từ ban đầu vốn mười mấy người, đến mấy chục người. Nửa tháng sau liền biến thành hơn trăm người!

Rất hiển nhiên, đối với bộ phận người tiến vào "Đào vàng" này mà nói, thay vì lãng phí thời gian và bất chấp nguy hiểm mò kim đáy biển mà tìm bảo vật, chẳng bằng đoạt thứ người khác có sẵn. Người có ý nghĩ này trong lòng tuyệt không phải là số ít. Nếu không phải là tinh vực mờ mịt này thật sự quá lớn thì đội ngũ sau lưng Trần Nhược Lâm tuyệt đối không dừng hơn trăm người, ít nhất cũng ngàn vạn.

Phương hướng Trần Nhược Lâm nhắm tới chính là lối ra của không gian tinh vực.

" Tiểu Bạch, thần tinh này cũng đủ để ngươi ăn trong một thời gian ngắn nhỉ?" Dương Thiên Vấn ngồi ở trên Thuấn Quang Vân, trong ngực ôm Tiểu Bạch, vẻ mặt tươi cười nói.

Tiểu Bạch gật đầu đáp: "Đó là đương nhiên, lão đại chúng ta lần này coi như là được một khoản tài nhỏ, ừm, ít nhất sau này phi thăng, không cần sợ nghèo nữa".

Dương Thiên Vấn cười cười tiếp lời nói: "Khoản tài này không nhỏ, cũng đủ cho chúng ta dùng mấy vạn năm. Người quý ở chỗ biết đủ, nếu ta được thần điện thẩm phán, sau này tất phiền toái không ngừng". Ý của Tiểu Bạch, khoản tài "nhỏ" này tự nhiên là kể cả thần điện thẩm phán.

"Ừm, đúng là rất phiền toái, hơn nữa vô cùng lỗ vốn, vì một tòa thần điện, phải gánh hết ân oán của đại chiến thượng cổ, quá không có lời rồi". Tiểu Bạch mặc dù có chút tiếc tài phú khổng lồ của thần điện thẩm phán, nhưng cũng không phải người ngu, sau khi cân nhắc hơn thiệt, vẫn đồng ý với cách làm của Dương Thiên Vấn.

Tốc độ của Thuấn Quang Vân rất nhanh, hơn nữa chỉ cần một động tác của chủ nhân, cũng không cần quá chú ý phi hành. Về phần tia vũ trụ thỉnh thoảng xuất hiện, đều được Dương Thiên Vấn thông qua Huyền Quang Kính trong tay phát hiện, sớm né trước.

Huyền Quang Kính này thật ra đã có mấy trăm năm không thi triển, cảm giác có chút lạ lẫm. Có Huyền Quang Kính cấp "Lôi Đạt" này tồn tại, Dương Thiên Vấn cũng không lo lắng sẽ gặp phải thiên tai gì.

" Lão đại, ngươi đã chém chết bảy cường giả cấp tôn mạnh nhất hai giới tiên ma, không sợ ảnh hưởng tới sự cân bằng của tam giới sao?" Tiểu Bạch cổ quái hỏi, cơ hồ có thể đoán được, có khả năng thế lực tam giới sẽ lại một lần nữa thay đổi. Sở dĩ nói có khả năng, là vì thế lực các đại tiên cung và ma cung không suy giảm bao nhiêu, thực lực tổng thể và binh lực cường đại cũng không có giảm bớt, vẫn có lực uy hiếp đầy đủ.

"Ha ha... Không sao không sao, giết bọn họ, cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự cân bằng của tam giới, tin chắc bọn họ ở trước khi ra đã tính tới kết quả xấu nhất rồi, không thành công liền thành nhân". Dương Thiên Vấn cũng không lo lắng gì, thế lực yêu giới hiện giờ là mạnh nhất, nhưng mà thực lực yêu giới trước kia vốn cũng rất mạnh, bây giờ chỉ là cường thịnh hơn một chút, gân cốt hai giới tiên ma cũng không bị tổn thương, đại chiến cũng không mở ra được, nhiều nhất là có chút xung đột nhỏ, coi như là tất cả cao thủ đều đã phi thăng rồi.

Tiểu Bạch gật đầu ý đã hiểu, không nói thêm lời nào nữa.

Hai mắt nhìn về phía cảnh trí trong phạm vi của quang kính, giống như là vệ tinh truyền hình. "Lão đại, ngươi nói lần này rốt cuộc vào bao nhiêu người?" Tiểu Bạch nhìn mấy vạn đạo quang hiển thị trên Huyền Quang Kính mà hỏi.

" Không biết, có điều chắc là không ít, có lẽ cao thủ đỉnh cấp chân chính, cũng chính là đá, bước vào mộ địa chúng thần, nhưng mà số lượng cao thủ Đế cấp ở tam giới cũng chiếm không ít, ta sao biết rốt cuộc vào bao nhiêu chứ?" Dương Thiên Vấn lười biếng mà trả lời.

Dùng tốc độ của Thuấn Quang Vân, nửa tháng sau, đã dần dần tiếp cận lối ra của tinh vực, dọc theo đường đi ngược lại vận khí không tệ mà gặp được một số mảnh thừa của thần khí, có điều Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch đều không có hứng thú.

"Ơ... lão đại, có kịch vui để xem kìa". Tiểu Bạch đột nhiên mở miệng nói, lúc này Dương Thiên Vấn đang nhàm chán hồn dạo chơi ở thiên ngoại, tìm hiểu đường vận chuyển của ngôi sao.

Dương Thiên Vấn phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy tình huống trong kính Huyền Quang, mấy trăm điểm sáng đang truy đuổi một điểm sáng, phía trước còn có một số điểm sáng đang tụ tập. Bình thường nếu gặp tình huống như thế ở chỗ khác, Dương Thiên Vấn liền không có hứng thú. Nhưng hiện giờ Dương Thiên Vấn đang bị buồn bực đến nhàm chán đem đầu kính của Huyền Quang Kính trong nháy mắt kéo gần hơn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

"Ơ!" Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch đồng thời kinh ngạc lên tiếng, Huyền Quang Kính phản ứng rất rõ ràng với tình huống ở phía xa ngoài mấy chục vạn dặm.

Dương Thiên Vấn thu Huyền Quang Kính, ôm chặt Tiểu Bạch, tâm vừa động, Thuấn Quang Vân chợt lóe rồi biến mất.

Dương Thiên Vấn trong đoạn thời gian gần đây, pháp lực lại có tinh tiến, cảnh giới cũng tăng lên một ít, thuấn gian di động này là càng dùng càng thuần thục.

Dương Thiên Vấn không có hứng thú anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không cần ở lúc gặp nạn đột ngột xuất hiện. Đi sớm mấy bước, thân hình Dương Thiên Vấn đột nhiên xuất hiện ở phía trước phương hướng Trần Nhược Lâm phi hành, ôm cây đợi thỏ.

Quả nhiên, mấy phút đồng hồ sau, thân hình Trần Nhược Lâm xuất hiện ở trong tầm mắt.

Trần Nhược Lâm vội vã không tiện phân biệt, thấy phía trước có người, theo bản năng tưởng là người chặn đường, đưa tay phát ra trăm đạo kiếm quang, gào thét mà phóng tới, đồng thời thân hình gập lại, đổi hướng tiếp tục trốn.

Dương Thiên Vấn phất nhẹ tay, mấy trăm đạo kiếm quang kia ở giữa đường liền biến mất vô hình, đồng thời mở miệng lười biếng nói: "Ơ, đại đảo chủ liền đối đãi với lão bằng hữu như vậy sao?"

Chính là cái thanh âm này khiến cho thân hình Trần Nhược Lâm khựng lại, nhìn về phía thanh âm phát ra, quả nhiên thấy Dương Thiên Vấn đang ngồi ở trên đám mây đặc biệt kia, trong lòng ôm một con linh thú màu trắng như tuyết.

"Là ngươi? Dương Thiên Vấn, thật là ngươi!" Trần Nhược Lâm có chút ngoài ý muốn, sao khéo như vậy?

" Không thể tưởng được từ biệt ở lao tù hư vô, nhoáng một cái chính là hơn một vạn năm, mà ngươi không ngờ đạt đến cảnh giới như vậy, đúng là đáng mừng". Dương Thiên Vấn khẽ cười, tâm vừa động, ngồi trên đám mây bay qua.

"Đúng vậy, chúng ta đã hơn một vạn năm chưa gặp nhau, mấy năm nay ta có chút kỳ ngộ, cho nên pháp lực tiến nhanh, có điều so với ngươi, ta còn lâu mới bằng". Trần Nhược Lâm nở nụ cười hiểu ý.

"Ta chẳng qua vận khí hơn ngươi một chút thôi". Dương Thiên Vấn mỉm cười trả lời.

" Có thể trong thời gian ngắn như vậy, đạt tới cấp tiên tôn, chỉ sợ không phải là vận khí có khả năng khái quát? Nổi danh là tông sư trận pháp đệ nhất tam giới, nhân vật thiên tài nhất tam giới". Trần Nhược Lâm chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nở nụ cười chân thành hỏi.

"Ặc... ta từ lúc nào trở thành tông sư trận pháp đệ nhất tam giới chứ?" Dương Thiên Vấn đúng là không biết.

"Đại chiến hung thú tinh vực, ngươi dùng sức một người bày ra đại trận, một mình thủ một lỗ hổng, từ sau trận chiến ấy, danh tiếng ngươi là tông sư trận pháp đệ nhất tam giới đã danh truyền tam giới". Nụ cười của Trần Nhược Lâm vẫn không thay đổi, giải thích.

"Ha ha... hư danh, chỉ là hư danh thôi". Dương Thiên Vấn nói là nói như vậy, nhưng trong lòng thật ra rất thoải mái, ừm, đệ nhất tam giới, nghe có bao nhiêu thoải mái chứ?

"Tinh vũ mênh mông, ta và ngươi có duyên gặp lại, cũng là cực khó được, không bằng chúng ta ra ngoài tìm một chỗ, từ từ tán gẫu một phen?" Bằng hữu của Dương Thiên Vấn vốn đã ít, đáng thổ lộ tình cảm chỉ sợ chỉ có một mình Lý Thừa Phong, chỉ là Lý Thừa Phong bận quá. Bằng hữu nhận thức trong lao tù hư vô lần nữa gặp lại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.

"a, cầu còn không được đó!" Trần Nhược Lâm cũng hào phóng trả lời, không hỏi liền biết, trong lòng Trần Nhược Lâm cũng có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời. Thật ra từ sau khi nàng ở trong lao tù hư vô đi ra, thì có một loại cảm giác tái thế làm người. Hết thảy những chuyện này đều do Dương Thiên Vấn mang đến. Mỗi người được Dương Thiên Vấn ** tới đều thật lòng cảm tạ Dương Thiên Vấn.

Ở trong lao tù hư vô nhiều năm như vậy, loại cảm giác làm lao khổ, sự kinh khủng của thiên phạt, cùng với sự sợ hãi khi đối địch với đám thú hoang khổng lồ, đều tồn tại thời thời khắc khắc, đối với người vây hãm lâu trong đó mà nói, là một loại tra tấn cực đoan. Cho nên so với tâm tình của Dương Thiên Vấn mà nói, trong lòng Trần Nhược Lâm có một loại cảm kích ở sâu trong nội tâm, hơn nữa cổ cảm kích này vẫn luôn nhẫn nhịn hơn một vạn năm.

" Vậy, chúng ta đi thôi". Dương Thiên Vấn mỉm cười trả lời.

Chính ngay lúc này, mấy trăm người bay tới gần, vô cùng ăn ý mà vây Dương Thiên Vấn và Trần Nhược Lâm lại.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/la-ban-van-menh/chuong-416/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận