La Bàn Vận Mệnh Chương 464: Mới vào Thần giới.

"Các người vừa nhận được pháp tắc Thần giới thì nên tĩnh tâm tìm hiểu một thời gian, có thể ngộ ra lĩnh vực của mình nhanh hơn, sau đó hãy rời khỏi chỗ này". Lưu Siêu mở miệng đề nghị.

" ồ? " Bọn người Dương Thiên Vấn nhớ lại cảm giác được hào quang chiếu rọi vừa rồi, không khỏi hiểu ra một trận. Mà Dương Thiên Vấn thì nhận được xúc động không nhỏ. Chẳng lẽ mình cũng có thể tu luyện ra lĩnh vực sao?

Ngoại trừ Dương Thiên Vấn, năm người đều lập tức đả tọa tham ngộ, không lãng phí chút thời gian nào, kể cả Dương Vệ.

Dương Thiên Vấn khẽ cười, lấy ra vài bình tiên tửu, mỉm cười nói: "ba vị làm việc tiếp dẫn ở đây, chắc hẳn cũng cực kỳ vất vả, tới đây tới đây, đây là tiên tửu tại hạ mang từ hạ giới lên, nếu mấy vị không chê, chúng ta tìm một chỗ nhâm nhi vài chén, thế nào? "

"Việc này, việc này, làm sao có thể không biết xấu hổ vậy chứ? " Xa Đồ khẽ cười nói, công việc tiếp dẫn đúng là rất kham khổ, mặc dù gần phương viên trăm dặm này rất thanh tĩnh, hơn nữa không có phân tranh, nhưng dù sao không có bao nhiêu béo bở, chỉ dựa vào bổng lộc tu luyện mà thượng cấp phát, nào có đủ chứ? Người mới từ hạ giới đi lên, tuyệt đối không thể nào có chỗ béo bở để vớt, bởi vì rác rưởi của Thần giới thả xuống hạ giới, đó chính là bảo bối. Có điều Dương Thiên Vấn lấy ra thứ ăn ngon uống tốt, thì lại không giống.

Cho dù là Mai Ngạn vẻ mặt lạnh như băng cũng lộ ra vẻ thèm thuồng. Lưu Siêu liền tương đối dứt khoát, lớn tiếng đáp: "đi, đi, đi, đi động phủ của chúng ta uống rượu".

"Bọn họ..". Dương Thiên Vấn lời ra lại ngừng, ở đây cũng không thể lấy Thời không bảo tháp ra để rêu rao.

" Không sao, không sao, ở đây sẽ có người tới, cho dù kẻ khác tới cũng không dám động thủ ở chỗ này, nếu không sẽ gặp Thần phạt". Xa Đồ nói chắc chắn.

Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: "Mời".

Một nhóm bốn người tới sơn mạch nhỏ ngoài mười dặm, động phủ của ba vị Tiếp Dẫn Sứ tọa lạc trên một ngọn núi cao trong đó, cũng không vào động phủ, mà ở ngay trên bệ đá ngoài động, bốn người ngồi quanh bàn đá.

Dương Thiên Vấn bày một ít hoa quả cùng với tiên hạ giới tửu ra đầy bàn, vừa ăn vừa nói chuyện lên với ba người. Từ nơi này nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy nhóm người Bạo Viên, Dương Vệ đang chuyên tâm đả tọa, thần thức quét ra, quả nhiên trong phương viên trăm dặm không có người nào ở. Dương Thiên Vấn cũng yên lòng hàn huyên với ba vị Tiếp Dẫn Sứ.

Rượu qua ba mươi tuần, Dương Thiên Vấn liền tạo quan hệ tốt với ba người, hỏi một ít thường thức về Thần giới.

"Ta nói với ngươi này, Hi Dương Lĩnh này lại có thể chia nhỏ làm bảy mươi hai phủ, ba nghìn sáu trăm quận. Mỗi phủ quản hạt năm mươi quận. Chỗ của chúng ta chính là quận Xa Trì, phương viên quản hạt là hơn một vạn sáu ngàn bảy trăm ức dặm, vô số các đại thành trấn. Nghe nói à, lãnh chúa của ba mươi sáu Lĩnh này, ai cũng đều là cao thủ siêu cấp thực lực siêu cường không ai có thể địch nổi ở trong lãnh địa của mình, vậy ít nhất cũng phải là một thần hoàng nhỉ? Quận chủ đại nhân của chúng ta, chính là cao thủ cấp thiên thần". Xa Đồ nói giống như trả bài, thật ra gia tộc Xa Đồ ở quận Xa Trì coi như là một gia tộc tên xứng với hiệu, cho nên hiểu về thần giới cũng hơn hai vị khác nhiều.

"Thần hoàng và Thần vương thì không dám tưởng tượng, quá xa không thể chạm tới, chúng ta có thể đạt cảnh giới thiên thần là đã đủ mãn nguyện". Trên mặt Mai Ngạn cũng lộ ra vẻ hâm mộ, đó là hâm mộ đối với cường giả.

"Ba người đã phi thăng bao lâu? " Dương Thiên Vấn mỉm cười hỏi.

"Ta và Lưu Siêu chính là sinh ra ở Thần giới, chỉ có Mai Ngạn mới là phi thăng từ hạ giới". Xa Đồ cũng giấu diếm mà trả lời.

"Haizz... nói ra thật xấu hổ, phi thăng hơn sáu vạn năm, nhưng khó khăn lắm mới đạt tới linh thần đỉnh phong. Ở Thần giới, muốn tiến thêm một bước, đúng là khó! " trên mặt Mai Ngạn lộ ra vẻ ngán ngẩm.

Dương Thiên Vấn ngược lại có chút hiểu tâm tình của Mai Ngạn giờ phút này, nghĩ thử coi, có thể phi thăng Thần giới, ai mà không phải là thiên tài từng vẻ vanh ở hạ giới? Nhưng mà sau khi lên tới Thần giới, mới phát hiện Thần giới không ngờ là Thánh địa tu hành, nhưng mà trái ngược, thần muốn đề thăng, cũng khó hơn lúc ở hạ giới gấp trăm ngàn vạn lần. Một cao thủ phong quang vô hạn ở hạ giới, lên thượng giới cũng chỉ là một điểm nhỏ nhoi, ai mà không cảm thấy mất mát.

"Được rồi, lão Mai, tiến bộ của ngươi chính là nhanh nhất trong ba người chúng ta, chúng ta chỉ mới linh thần hậu kỳ, cách đỉnh phong còn xa đó". Lưu Siêu vỗ bả vai Mai Ngạn, oán giận nói.

Dương Thiên Vấn cùng ba người uống rượu trò chuyện, có lẽ là do Tiếp Dẫn Sứ này là một phần khổ sai thanh nhàn, cuộc nói chuyện này, có thính giả trung thành, ba người không ngừng tố khổ. Dương Thiên Vấn cũng từ đó nhận được không ít tư liệu, ít nhất là tư liệu về quận Xa Trì. Cả giới, Nhân Thần có mười hai vạn tám ngàn sáu trăm đầm phi thăng, tình trung bình, một Lĩnh nhiều lắm là hơn 200 đầm phi thăng, mà cả Lĩnh có ba nghìn sáu trăm quận, ở trong quận Xa Trì này thì cũng xem như là vô cùng may mắn, cho nên quận Xa Trì ở trong ba nghìn sáu trăm quận này, cũng bài danh một trong hai trăm quận lớn, về dân cư à, căn bản không cách nào thống kê được. Bởi vì ngoại trừ tỉ lệ sinh đẻ của Thần giới, còn có vô số tân thần phi thăng từ hạ giới. Một đầm phi thăng, nối với hơn trăm thế giới ở hạ giới, một số thời điểm, hơn mười vạn năm không thấy được mười người phi thăng, lại nhiều khi, trong một tháng phi thăng trăm người. Dương Thiên Vấn phi thăng một chuyến này liền là sáu người, không kỳ lạ chút nào, chỉ có điều từ trong cùng một hạ giới phi thăng sáu người, thì có hơi khiến người ta chú ý.

Trong lời nói, bọn người Xa Đồ cũng không che dấu ý mời chào chút nào, thần giới này thật ra không khác hạ giới là bao, cũng là gia tộc và tông môn phân bố như rừng, phân chia lợi ích của Thần giới. Nhưng vì Thần giới thật sự quá lớn, mặt địa bàn cùng mặt tài nguyên ngược lại ít có xung đột lợi ích. Tiểu môn phái ngươi mấy chục người ở hạ giới có thể chiếm lĩnh một ngọn núi đã là rất giỏi, nhưng mà lên tới Thần giới, ngoại trừ một số động thiên chân chính của Thần giới, chỗ còn lại, cho dù ngươi chiếm đến phương viên trăm vạn dặm, chỉ cần ngươi giữ được, cũng không có ai có ý kiến. Tóm lại, người ở Thần giới rất nhiều, nhiều đến độ không cách nào thống kê được, nhưng Thần giới còn lớn hơn, lớn đến nổi khiến không ai có thể tưởng tượng, cực thích hợp cho một số môn phái thích ẩn cư lánh đời. Bình thường có người muốn chiếm địa bàn, đều là người không thể trêu vào, dù sao địa bàn ở Thần giới cũng nhiều.

Nhưng mà, đây là chỉ phạm vi bên ngoài thành trấn, muốn phân chia lợi ích ở chỗ tập trung dân cư, vậy cần có thế lực và thực lực, hơn nữa thế lực và thực lực này còn không được nhỏ. Thực lực à, tất nhiên là chỉ cấp bậc cùng số lượng cao thủ trong môn phái. Thế lực tất nhiên là chỉ các loại tư liệu dạng mạch khoáng cùng với nhân thủ bao nhiêu.

Cho nên chiêu dụ đối với tân thần là vô cùng chú trọng, mỗi tân thần đều có thể nhận được một ít trợ giúp mà thành chủ cung cấp ở trong các đại thành trấn, thời gian là mười năm. Sau mười năm, phải tự mưu sinh. Cái gọi là trợ giúp, tất nhiên không thể nào là loại như thực vật, mà là thần thạch dùng để phụ trợ tu luyện. Giá trị thần thạch mặc dù kém Thần tinh, nhưng thần linh khí trong thần thạch cũng có thể hấp thu để trợ giúp tu luyện.

Thần giới vẫn tương đối có trật tự, chỉ cần ngươi không trêu chọc người khác, ít nhất ở thành trấn hoặc là trong trăm dặm đầm phi thăng, thì sẽ không có người động thủ. Đương nhiên, ngoại trừ hai địa phương này thì địa phương khác cũng không dám bảo đảm. Hơn nữa, chỉ cần ngươi không trêu chọc những cường giả chân chính kia, bọn họ cũng khinh thường ra tay với kẻ yếu. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Trật tự của Thần giới không phải là dựa vào người để duy trì, mà là dựa vào thực lực, cá lớn nuốt cá bé chính là trật tự duy nhất của Thần giới. Dương Thiên Vấn coi như là người có kinh nghiệm nhân thế, tất nhiên hiểu rõ thế giới này, chỉ cần không dính vào trong việc tranh đoạt lợi ích, như vậy sẽ không có ai ăn no rỗi việc mà gây hứng khắp nơi.

Thu vào không ít tư liệu, Dương Thiên Vấn âm thầm cân nhắc, những tài liệu này mặc dù rất cơ bản rất phiến diện, nhưng ở thời điểm hiện tại mà nói cũng là đủ rồi.

Xa Đồ nhân thời cơ mà lấy ra một khối ngọc bài, đưa tới nói: "nhà của ta ở quận thành Xa Trì cũng coi như có chút danh vọng, nếu Dương huynh không chê, xin hãy nhận lấy vật này, ít nhất lúc vào thành sẽ thuận tiện một chút". Gật đầu, thu vào, xuất môn dựa vào bằng hữu, vào lúc này vẫn chưa quen cuộc sống nơi đây, cứ ở một thời gian ngắn đã rồi tính sau.

Mấy người đang đả tọa trong lúc nhất thời khả năng tỉnh lại là không lớn, Dương Thiên Vấn nán lại ở chỗ này, cũng làm thân với ba người Xa Đồ.

Lại một ngày trôi qua, lúc này đã qua ba ngày, Dương Thiên Vấn trong mấy ngày nay, chỉ có ban đêm mới đả tọa một mình, luyện khí thử, làm quen thể thần mới có được này.

Sáng sớm, đã nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào, ra khỏi động phủ, nhìn lên không trung, hóa ra là hai người Xa Đồ cùng Lưu Siêu đang tỷ thí, Dương Thiên Vấn có thể "thấy" được, chung quanh hai người đều có một tầng năng lượng kỳ quái, đây là lĩnh vực của thần.

Mai Ngạn thấy Dương Thiên Vấn đi ra, lịch sự chào: " Chào Dương huynh".

" Chào Mai huynh, hai người bọn họ sao đánh nhau vậy? " Dương Thiên Vấn mỉm cười hỏi, nhìn ra được, hai người chỉ là tỷ võ giao hữu, chứ không phải là đấu sinh tử.

"Nhàm chán quá, mà tính cách của hai người này lại không chịu ngồi yên, cho nên ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, nhìn quen là được". Mai Ngạn cười trả lời.

Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu, nhìn lên giữa không trung, thần thức dò xét, hiệu dụng đại khái của hai lĩnh vực, Dương Thiên Vấn có thể phân biệt ra được. Không thể không nói, giữa thần và tiên ma ở hạ giới, có chênh lệch không nhỏ, tiên ma của hạ giới, dù là ngộ được pháp tắc, trở thành tiên tôn, cũng không có khả năng thay đổi biến hóa linh khí chung quanh, chỉ có thể mượn để thôi động. Mà lĩnh vực của thần thì lại khác, bọn họ dùng phương thức lĩnh vực, khống chế biến thiên địa trở thành thiên thời, địa lợi, nhân hòa có lợi nhất cho mình.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/la-ban-van-menh/chuong-467/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận