Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ Q.3 - Chương 137: Đi dạo phố

Edit: Kohi aka cháy rang aka cháy khét =) + nhoktho

Beta: Lan Hương

Như Phong lén nhìn Mộc Đồng đang nằm trên mặt đất, hỏi nhỏ:” Mộc Đồng làm sao vậy?”. Thật đáng thương cho Mộc Đồng, lại phải nằm trên tấm gỗ đó, mong rằng hắn sẽ không bị Chu Tiền Chu hậu giẫm lên.

Mộc Vấn Trần đóng cửa xong liền ôm chặt lấy Như Phong, trả lời: “Ta không thích nàng bị hắn nhìn thấy, Như Phong, nàng mặc nữ trang rất đẹp.” Nói xong miệng đã hôn ai kia kịch liệt.

Như Phong lộ ý cười, tùy ý để Mộc Vấn Trần hôn môi mình, nhưng bắt lấy tay của hắn đang ở thắt lưng: “Chàng có chắc là chúng ta đi ra ngoài dạo chơi không?”

Mộc Vấn Trần rên một tiếng, thất vọng ôm lấy Như Phong, vùi đầu của mình vào cổ nàng, thở dài: “Đi, chúng ta ra ngoài.”

Như Phong cười hắc hắc, hôn mặt hắn một cái.

“Xinh đẹp không?” Rời khỏi ngực hắn, Như Phong xoay vài vòng, váy màu xanh ngọc trăm bươm bướm cùng hoa phiêu động, phấp phới tung bay giống như một đóa hoa rực rỡ đang nở rộ.

Mộc Vấn Trần gật đầu, nói: “Từ trước đến nay ta chưa thấy ai xinh đẹp như nàng.” Bộ dạng ngây ngốc cười.

Như Phong sà vào ngực hắn, sau khi nghe được rất vui vẻ. Được người trong lòng ca ngợi có khác, dù chỉ đơn giản “Xinh đẹp”, không từ ngữ trau truốt, không hoa lệ nhưng làm người ta thật sự rất là sung suớng a.

“Ha ha, chúng ta ra ngoài thôi.” Như Phong chỉ vào cánh cửa.

Mộc Vấn Trần liền buông nàng ra, cẩn thẩn đánh giá một hồi, nói:” Không được, nàng không thể như vậy mà ra ngoài, một là quá đẹp, ta không thích nam nhân khác trông thấy, kể cả nữ nhân! Mà nàng không sợ chạm mặt người quen sao?”

Như Phong vừa nghe, mím môi lại, ủy khuất nói:” Vậy được, ta đổi thành nam trang.”

Mộc Vấn Trần bóp nhẹ mũi nàng :” Không cần đổi, chỉ cần sửa lại vài chỗ là được.” Hiếm khi bắt gặp Như Phong vui vẻ trong bộ dạng này, Mộc Vấn Trần không nỡ tâm phá hoại.

“Ai, tốt quá, ta cũng muốn quang minh chính đại khôi phục phận nữ, như vậy chúng ta sẽ không phải lén lút.” Như Phong phấn khích nói, mặc cho ai kia tô tô vẽ vẽ lên mặt mình.

“Như Phong, nếu nàng thực sự muốn khôi phục nữ nhi, nếu vậy nàng sẽ không được làm tướng quân. Còn nữa, gia gia nàng sẽ không phản ứng gì sao?” Mộc Vấn Trần bỗng ngừng tay, hỏi tiếp, nếu không cân nhắc, phỏng chừng Như Phong đã sớm từ quan, hiện tại cũng không cần phiền não thế này.

Nghe vậy, tâm tình Như Phong trầm xuống :” Đúng a, gia gia ta nhất quyết ngăn cản ta từ quan. Nhiều lần ta muốn nói cho người biết sự thật nhưng lại sợ ngưởi chịu không nỗi kích động. Nghe nói, từ hôm gia gia tỉnh lại, thể trạng còn rất yếu, nếu bị kích động, không chừng lại bất tỉnh, thậm chí không dậy được nữa. Cho nên, hiện tại ta không thể nói với người được. Aiz, trong nhà người nào mà không biết gia gia đặt toàn bộ hy vọng lên người ta, chuyện này thì ta chưa có biện pháp giải quyết.

Đột nhiên đôi mắt của Như Phong sáng ngời, vội vàng hỏi: “Vấn Trần, ta có thể sinh một đưa con, sau này cho nó theo họ ‘Úy Trì’, như vậy Úy Trì gia có người nối dõi rồi, gia gia cũng sẽ bỏ qua cho ta thôi.”

Mộc Vấn Trần lập tức sa sầm mặt, nâng mặt Như Phong lên, âm trầm hỏi: “Nàng muốn sinh con với kẻ nào?”

Như Phong đương nhiên nói: “Đương nhiên là với chàng rồi.”

Mộc Vấn Trần nghe vậy, sắc mặt mới hoà hoãn lại, thậm chí còn có một chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Ta họ Đàm Đài, cho nên chắc nguyện vọng của nàng không thể đâu.” Họ Mộc chỉ là họ của mẫu thân, bên ngoài có thể dùng, nhưng trong trường hợp chính thức, mình được gọi là “Đàm Đài Vấn Trần”.

Như Phong cũng gật đầu: “Đúng vậy, aiz, phiền quá.” Người hoàng tộc làm sao có thể để con cháu mình theo họ mẹ? Cho dù Mộc Vấn Trần đồng ý, những người khác cũng không chịu đâu.

Trong khoảng thời gian ngắn hai người lại trầm mặc, chỉ còn Mộc Vấn Trần dán dán thứ gì trên mặt nàng, có lẽ là mặt nạ …, Như Phong cũng không để ý, chỉ cần có thể cùng Vấn Trần quang minh chính đại mà đi dạo phố, xấu thì cứ việc xấu đi.

“Được rồi, đây là thời điểm mấu chốt, Như Phong nàng đừng di chuyển, cũng đừng nói chuyện.” Mộc Vấn Trần vừa nói vừa lấy ra một tấm màn nhỏ như cánh ve dán lên mặt Như Phong.

Lát sau, khi Mộc Vấn Trần ra hiệu Như Phong có thể mở miệng nói chuyện, liền vội vã hỏi :” Đây chính là thuật dịch dung trong truyền thuyết ?”

Mộc Vấn Trần gật đầu, Như Phong ngưỡng mộ nói: “Vấn Trần thật lợi hại, lĩnh hội rất nhiều thứ nha!” Đây là lời nói thật, Mộc Vấn Trần vừa tinh thông nghệ thuật, vừa bổi dưỡng học vấn, bằng không tại sao hắn được làm sơn trưởng Phong Hiền viện? Hơn nữa hắn còn giỏi võ công, lại biết chút y thuật,…càng kể ra, Như Phong càng bội phục hắn.

Mộc Vấn Trần chỉ cười cười, nhưng nhìn ra được hắn thực rất vui. ^_^

Như Phong dạo một vòng bên Mộc Vấn Trần, hỏi :” Được không?” Nàng biết mình hiện tại thay đổi không ít, nhưng vẫn không soi gương. Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp kia biến thành người khác, Như Phong thật không muốn thấy.

Mộc Vấn Trần chợt nói :” Như Phong, sao hình như nàng lại thấp hơn trước nhỉ?”

Nảng liền cười hắc hắc: “Khi ta mặc nam trang đều mang giày, thoạt nhìn sẽ cao hơn chút, hiện tại thì không cần phải mang nữa, ta chỉ muốn làm chim nhỏ bên người chàng thôi.” (>v<)

Mộc Vấn Trần nghe xong rất vui, nhưng mà vẫn nhắc nhở: “Đúng rồi, đai lưng của nàng không nên lộ ra, nếu không sẽ bị phát hiện.” Liền nhớ tới…mấy thằng nhóc kia, bây giờ mặt Như Phong giờ đã bình thường, tuy khí chất và ánh mắt không thể giấu, nhưng nếu chỉ nhìn qua sẽ không nhận ra nàng.

Như Phong gật đầu, vội đem đai lưng đặt trong áo lót, sau đó Mộc Vấn Trần đem Mộc Đồng giả làm Như Phong đang nằm xuống bàn ngủ, Như Phong còn phủ thêm áo ngoải, quấn mình lại. Bởi vì phủ tướng quân có thị vệ, còn có mấy người võ công cao cường bên gia gia, cho nên tuyệt đối không để bọn họ phát hiện mình trong bộ dạng nữ nhi.

Sau khi hai người ra khỏi cổng phủ tướng quân, Như Phong rất vui vẻ, những người khác đều phải canh gác, chỉ có mình và Mộc Vấn Trần tay trong tay cùng nhau tản bộ, bước thật chậm, đây là thế giới của hai người a! Như Phong vội kéo tay Mộc Vấn Trần hướng tới nơi vô cùng náo nhiệt khi đêm xuống- phố ăn vặt.

Phố ăn vặt là nơi đặc biệt của kinh thành hay chính Tử la Quốc, cũng là nơi ăn uống nổi tiếng ở đường phố. Tương lai nơi này sẽ còn phát triển, sớm có thêm điểm tâm sáng, cho dù đêm xuống vẫn còn đèn đuốc sáng trưng nên Như Phong mới muốn đi ăn.

Mộc Vấn Trần dùng khinh công, lập tức hai người đã đến phố ăn vặt.

Vừa nhìn, quả nhiên là cực kỳ náo nhiệt, cuộc sống về đêm của nguời xưa quả thật phong phú quá đi. Như Phong thở dài nhìn cảnh đèn đuốc trước mắt, hai bên đường lớn là tửu lâu và khách điếm cấp bậc khác nhau, trên đường cái bày vô số tiểu sạp bán rất nhiều loại thức ăn. Đây cũng là thời điểm tuyệt vời nên người tập trung rất đông, còn có. . . mùi thơm trong không khí. Như Phong chỉ mới ngửi thôi mà đã bắt đầu chảy nước miếng rồi (ực! )

“Có mang theo tiền không?” Như Phong nắm lấy tay ai kia, lớn tiếng hỏi, ánh mắt lấp lánh, lấp lánh.

“Ngốc, đủ cho nàng ăn thoải mái.” Mộc Vấn Trần làm việc thích có kế hoạch trước sau, đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ.

Những con tôm đỏ mập mạp, ốc đồng đen bóng. . . Mùi, hương, vị tất cả đều hòa quyện với nhau. Mùi đậu hũ thúi này, xa xa còn có thể ngửi thấy hương thơm hàu nướng. . . .(đói, đói, đói :d)

Nhiều mùi hương như vậy, đi qua mấy quán nhỏ đã đói chịu không được, nàng hiện tại cực kì hối hận vì lỡ ăn bữa tối. Trời ạ, nhiều món ngon như vậy, mình không thể ăn thêm một chút sao? T. T

Mộc Vấn Trần trìu mến nhìn bộ dạng tham ăn của ai kia, xoa đầu nàng nói : “Lần này không ăn được, lần sau chúng ta lại đến ăn.”

Như Phong nghe vậy, vui vẻ nói: “Vấn Trần, chàng đối với ta thật tốt.” :3

Mộc Vần Trần vừa nghe, liền cao hứng: “Ta còn đối xử với nàng tốt hơn nữa cơ.” Trong lòng lại chờ đợi : Thật hy vọng Như Phong mau mau khôi phục thân phận nữ nhi, như vậy mình có thể quang minh chính đại vào từ cửa chính cầu hôn, đỡ phải lén lút trèo tường. Ầy võ công tuy rất cao, tường ở phủ tướng quân không là gì, nhưng cứ kéo dài như vậy không phải là cách hay, hơn nữa hiện tại Dục Tuyên đã có hành động với Như Phong, Vân Thiên Trạch lại chuẩn bị đến đây, Dục Tước vẫn đối xử Như Phong rất tốt, tốt đến không bình thường. . . Mặc dù tin tâm Như Phong không có ý gì với hắn, nhưng lòng mình rất khó chịu.

Mộc Vấn Trần suy nghĩ, có chút ưu sầu, từ lần gặp Như Phong, tâm tình của mình liền thay đổi, đặc biệt cả hai đều thẳng thắn tình cảm của nhau, cảm xúc cứ tự nhiên mà đến. Mới bắt đầu thấy là lạ, nhưng mình vẫn dần dần thích ứng được, thậm chí hiện tại còn học được cách giải quyết nhiều vấn đề, mà cách quan trọng nhất lảm sao cùng Như Phong ở một chỗ, sau đó làm cho nàng thực vui vẻ.

Người nào đó không biết tâm tư của Vấn Trần, vẫn đang rất khoái chí, tay trái một xiên thịt dê nướng, tay phải một xiên đậu hũ thúi, ăn đến mỡ dính đầy miệng, trông kinh chết đi được!

Mộc Vấn Trần nhìn thấy, vui vẻ lấy khăn tay lau miệng Như Phong, đương nhiên là hắn còn phải giúp Như Phong trả tiền đồ ăn.

Nhóm hai người hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của mọi người, một người cao lớn tuấn mỹ, khí chất bất phàm, hai hàng lông mày mảnh dài tà phi nhập tấn*, khảm trên cái trán trơn bóng chắc nịch, mũi thẳng như đao khắc, phía dưới đôi môi dày vừa phải, một thân bạch y càng làm tôn lên vẻ đẹp như ngọc khắc hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng được! Mặc dù nhìn bề ngoài có hơi lãnh đạm, nhưng đối với nữ tử bên cạnh hắn lại rất ôn nhu; người nử tử khá trẻ tuổi, quần áo mặc trên người nhìn qua là biết loại vải tốt nhất, dáng vẻ lả lướt, mặc dù tướng mạo khá bình thường, nhưng một đôi mắt to trong veo như hồ thu đã che lấp tất cả các khuyết điểm này.

*Tà phi nhập tấn: chỉ lông mày mọc nghiêng vào tóc mai

Một người ưu nhã cao quý, một người nhanh nhẹn hoạt bát, một nhăn một cười, tương đắc ích chương*, phối hợp lại ăn ý vô cùng.

*bổ sung cho nhau

Nhưng lúc này, trong tửu lâu cao cấp nhất của phố ăn vặt “Hồng Tửu Lâu”, có vài người đang ngồi.

Trên ghế lô, Dục Tuyên cầm trong tay chén sứ, nhìn mọi thứ : “Ca ca, ca gọi ta tới nơi này có việc gì?”

Giọng nói không chút kiên nhẫn, tâm tình của hắn cực kỳ xấu, thái độ trốn như trốn tà của Như Phong xế chiều hôm nay khiến mình rất thương tâm. Như Phong không thích còn chưa tính, sao lại sợ hãi mình đến vậy? Nhìn tốc độ cưỡi ngựa đó, chiến tranh hành quân chắc gì đã theo kịp.

Trên thực tế, Dục Tuyên chỉ lo oán giận thái độ trốn tránh của Như Phong, hắn tự động bỏ qua cái việc làm mà đã khiến Như Phong xách dép chạy, không dám cùng hắn đứng gần dù trong chốc lát.

Dục Tước nhìn hắn, khẽ nhíu mày, nói: “Sao quần áo của đệ không chỉnh tề vậy? Trên người lại còn vài cây cỏ! Đệ từ đâu lại đây thế?” Đệ đệ của hắn dường như luôn luôn phóng đãng không kiềm chế được, vừa lại thích vẽ tranh cho nên đã chạy ra ngoại thành, lại còn vẽ xuân cung đồ, nếu không phải mình hỗ trợ che dấu, chỉ sợ phụ hoàng đem hắn giam cầm mất rồi. (Ặc, còn ai thích bé Tuyên nữa không?)

Dục Tuyên vừa nghe, thở dài thượt, cười khổ mà nhìn Dục Tước: “Ca ca, lần này ta là ta bị ngã mà, ta xin lỗi ca.”

“Đệ làm gì mà phải xin lỗi ta?” Dục Tước khó hiểu, tâm trạng cũng không phải tốt lắm, vì vậy rót cho Dục Tuyên một ly rượu, một ngụm uống cạn.

Hành động khác thường của Dục Tước làm Dục Tuyên giật mình, ca ca có bao giờ uống rượu như vậy đâu.

“Ca ca, ca cũng có phiền não sao?” Dục Tuyên khó tin hỏi han, bản thân còn không biết sao? Chuyện gì cũng giấu trong lòng, rất ít nói ra khỏi miệng, mặt ngoài tao nhã lịch sự, bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.

Dục Tước cười khổ: “Nếu không ta gọi đệ ra đây làm gì?” Hồng Tân lâu vốn là tửu lâu của ngoại công, mà bọn họ có chuyện gì không vui cũng sẽ chạy tới đây giải sầu, bởi vì nơi này có thể náo nhiệt cũng có thể rất thanh tĩnh, mỹ tửu hảo thái* cũng không thua kém gì với hoàng cung.

*mỹ tửu hảo thái: cơm ngon rượu ngon (say)

“Ôi, không ngờ tới ca ca cũng phiền muộn, không bằng chúng ta gọi Như Phong ra đây luôn đi.” Dục Tuyên mở miệng nói.

Dục Tước vừa nghe, thân hình cứng lại, vội nói: “Vẫn là không nên, bây giờ hắn có lẽ hắn đang đọc sách đấy.” Đối tượng phiền não bây giờ của mình không phải là hắn sao? Gọi hắn ra đây, phỏng chừng mình càng sầu não, càng xúc động hơn thôi, dù sao giữa trưa hôm nay Như Phong đã nói đủ rõ ràng rồi, sẽ không thích mình. (=_=||, em có edit nhầm không ss )

“Ta thấy chắc là hắn đang ngủ, hừ, tên không lương tâm!” Dục Tuyên đập cái bàn, rất có vẻ rất phẫn nộ.

Dục Tước im lặng không nói, cứ nâng chén một mà uống.

Dục Tuyên thấy thế, cũng uống theo, trong miệng lại nói: “Ca ca, ca biết không? Như Phong thích hoàng thúc, hoàng thúc cũng thích Như Phong, cho nên thế giới hai người bọn họ chúng ta vốn không chen lọt đâu.” (á, Tuyên nhi chơi mách lẻo)

Dục Tước vừa nghe, đặt bầu rượu trên tay xuống, tóm Dục Tuyên đang nằm trên bàn kéo lên, lạnh lùng nói: “Tiểu Tam, đừng uống, đệ nói cho ta biết, Như Phong thật sự cùng hoàng thúc muốn bên nhau?”

Dục Tuyên lắc lắc đầu, thật ra hắn một chút cũng không say, ngàn chén không say là hắn, cho nên mấy giọt rượu đó có là gì, chỉ là muốn mượn rượu giả điên mà thôi: “Ca ca, ta không nói láo đâu, bọn họ chính thức quen nhau rồi, lần đầu tiên đi Lạc Nhạn thành ta đã biết, ta muốn nói cho ca từ sớm rồi, nhưng không có can đảm để nói, bây giờ rốt cục nói ra rồi, ca ca, thật ra, ta cũng…” Ai, cuối cùng vẫn cũng không nói ra khỏi miệng được, trên thực tế, nói ra thì sao, Như Phong cũng đâu có thích mình.

Dục Tước nghe vậy, thất hồn lạc phách ngồi phịch lên ghế, nếu như người Như Phong thích thật sự là hoàng thúc, như vậy một tia hi vọng mình cũng không có sao, không đúng, vẫn có thể, chỉ cần phụ hoàng…

Chỉ là, bọn họ đều là nam, Như Phong cùng hoàng thúc làm sao có thể? Trong đầu Dục Tước bây giờ nhất thời hỗn loạn cả lên.

Hắn xúc động mà đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nơi này có thể thấy được toàn cảnh phố ăn vặt, phía dưới ngọn đèn dầu sáng trưng, như gần trong gang tấc.

Đột nhiên, đôi mắt hắn dừng lại ở một điểm, lớn tiếng nói: “Mau, mau, Tiểu Tam, lại đây nhìn một chút.”

Dục Tuyên bị giọng điệu hắn hù dọa, không nói hai lời vội lập tức chạy đến bên cửa sổ, cùng nhau nhìn xuống.

Bọn họ thấy được một đôi nam nữ.

“Đó là… Hoàng thúc và Như Phong sao?” Dục Tuyên thì thào mà hỏi, vẻ mặt như mới nuốt sống một quả trứng gà.

Cùng lúc đó, trong sương phòng kế bên cũng có một người xinh đẹp tuyệt mỹ thì thào tự nói: “Đó là ai?”

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/leng-keng-hong-nhan-phong-thai-hanh-thien-ha/chuong-137/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận