Liệp Diễm Giang Hồ Mộng Chương 215: Đặc biệt giác lượng

Mọi người trên thuyền đều xuống thuyền, Mộng Cơ thì cùng với một vài người ôm, Hy Bình thấy rất là bực dọc, nhưng biết đều ấy là lễ tiết của bọn họ, cũng không thể tránh được.

Một vài thủy thủ thấy nhiều Trung Nguyên mỹ nữ như vậy, thì có một vài người cũng muốn y theo ôm bọn A Mật Y mỹ nữ, Hy Bình đánh thẳng ra một quyền, đánh cho bọn chúng văng ra cả thước. Tình thế khẩn trương một hồi, Mộng Cơ từ trong thuyền giải thích, người Ba Tư mới bỏ qua Hy Bình, rồi mọi nguời không ai muốn ôm mấy Trung Nguyên mỹ nữ.

Hy Bình nghĩ thầm: ôm nữ nhân của ta, cái này không phải kiếm chuyện ư?

Đối với Mộng Cơ cùng với cố hương của nàng giao tiếp, Hy Bình cùng chúng nữ bàng quang đi tới một bên nghe đều không hiểu rõ ràng. Tất cả người ở trên thuyền đều đi xuống, lại thấy có hơn hai mươi mỹ nữ Ba Tư, trong đó có hai nàng xinh đẹp tựa hồ còn có lẽ so với Mộng Cơ, tuổi cũng còn rất trẻ, chỉ có mười bảy mười tám tuổi, cặp mắt Hy Bình nhìn vào một vài lần.


Sau khi Mộng Cơ giới thiệu, Hy Bình mới biết được thuyền trưởng Ba Tư là cái gì, kêu là Bố Lỗ Tư hay anh chàng khổng lồ, cũng to con cao lớn anh tuấn, tóc vàng, mắt màu xanh lam, mũi cao, gần ba mươi tuổi, vừa thấy Mộng Cơ đến, thì ôm Mộng Cơ vào hôn hít, Hy Bình nhìn thẳng vào nổi giận.

Ở trong nhóm người Ba Tư, cũng có mấy người hiểu được tiếng Trung Nguyên, Bố Lỗ Tư này là một trong đó số người đó.

Như vậy, mọi người nhận thức kỳ thật cũng chỉ là cách chào hỏi qua loa mà thôi, hơn nữa tất cả trong lòng đều không có cam lòng không tình nguyện lúc chào hỏi. Nếu không có Mộng Cơ ở giữa hòa giải, trái ngược mọi người một lòng sẳn sàng đánh nhau.

Bố Lỗ Tư phái người lên trên đảo bổ sung thực vật với nước ngọt, một nửa người Ba Tư đã đi, chỉ có hai mươi bảy nữ nhân và còn lại khoảng hơn ba mươi nam nhân ở lại.

Bố Lỗ Tư tựa hồ đang cùng Mộng Cơ đàm luận chuyện gì, Hy Bình nhìn ra được Mộng Cơ cùng hắn đang tranh cãi. Nếu Hy Bình biết hắn đang nói với Mộng Cơ muốn cùng bọn nữ nhân A Mật Y quan hệ, Hy Bình khả năng có thể bưng hắn quăng vào biển cả cho cá lớn ăn.

Mộng Cơ dùng tiếng Ba Tư nói: "Không được, nữ nhân ở đây đều là của nam nhân này."

Bố Lỗ Tư hỏi: "Một nam nhân tại sao lại cần nhiều nữ nhân như vậy làm gì? Tại sao hắn không chia sẻ nữ nhân của hắn cho những nam nhân khác cùng hưởng thụ, như vậy chẳng phải mọi người đều sẽ vui vẻ sao?"

Mộng Cơ đáp: "Đó chính là đặc điểm của nam nhân Trung Nguyên. Họ quyết sẽ không để cho những nam nhân khác đụng đến nữ nhân của họ."

Bố Lỗ Tư nói: "Vậy thì ta sẽ giết nam nhân này. Những nữ nhân ở đây đều là những mỹ nhân đẹp nhất mà ta gặp được từ khi đến Trung Nguyên. Ngay tại Ba Tư cũng chưa từng có mỹ nhân nào xinh đẹp bằng họ. Ta muốn đem bọn họ về Ba Tư, như vậy thì ta sẽ có thể có được rất nhiều tài sản và địa vị cao tột!"

Mộng Cơ cười lạnh nói: "Ngươi không giết được hắn đâu!"

Bố Lỗ Tư nói: "Cái gì? Chúng ta có hơn trăm người, sao lại không giết được một người? An Đông Ny, ngươi xem thường các dũng sĩ của quê hương ngươi chăng?"

Mộng Cơ nói: "Ta không cho phép các ngươi có hành động thô bạo với hắn."

"Hắn là gì của ngươi?"

Mộng Cơ trả lời: "Hắn giờ đây là nam nhân của ta."

Bố Lỗ Tư nói: "An Đông Ny, ta chính là nam nhân đầu tiên của ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên thời khắc thân mật của chúng ta rồi sao?"

Mộng Cơ cả giận: "Ngươi nhắc tới chuyện đó, ta lại càng giận. Hoàng thượng vốn là người chỉ có hứng thú với xử nữ. Cũng bởi vì lúc ấy ta không còn là xử nữ nữa nên mới bị y đem tặng cho một lão nhân, sau này lại làm tặng phẩm của lão."

Bố Lỗ Tư mỉm cười: "An Đông Ny, nam nhân Trung Nguyên làm sao có thể so bì với ta được? Chẳng lẽ nàng lại có thể mê luyến cái thứ tiểu côn của nam nhân Trung Nguyên sao?"

Mộng Cơ cười nhạo nói: "Ngươi đừng có tự đại như thế, kỳ nhân Trung Nguyên có rất nhiều. Những người lợi hại hơn ngươi có không biết bao nhiêu mà kể!"

Bố Lỗ Tư kiêu ngạo nói: "Ta đã từng trông thấy nhiều nam nhân của Trung Nguyên rồi, cái thứ đồ nghề đó của chúng so với người Ba Tư chúng ta đâu có được to dài bằng? Bọn chúng ở trước mặt chúng ta chỉ có thể cúi đầu xưng thần mà thôi. Hoàng đế của Trung Nguyên thân là quốc quân chi chủ, nhưng tiểu kê kê của hắn cũng chỉ bé tẹo mà thôi, ha ha!"

Mộng Cơ nói: "Ta không nói chuyện này với ngươi nữa. Bố Lỗ Tư, lần này ngươi mang mấy nữ nhân này đến để hiến cho hoàng đế Trung Nguyên?"

Bố Lỗ Tư nói: "Chúng ta chuẩn bị hiến cho hoàng đế Trung Nguyên lưỡng đại mỹ nhân của chúng ta."

"Là bọn họ ư?" Mộng Cơ chỉ vào hai người đặc biệt xinh đẹp nhất trong số những thiếu nữ Ba Tư có mặt tại đây.

"Phải! Là Chu Lỵ Na và Phân Đế."

Mộng Cơ nhìn thoáng qua hai nàng, Chu Lỵ Na tóc màu bạch kim, Phân Đế tóc màu vàng. Nàng nói: "Ngươi không có phát sinh quan hệ gì với họ chứ?"

Bố Lỗ Tư nói: "Còn chưa đâu, ở trên thuyền này, ngoài hai người họ vẫn còn là xử nữ ra thì những người khác đều hoan hảo với bọn ta cả."

Mộng Cơ nói: "Các ngươi tốt nhất là không nên đụng đến họ, nếu không thì lần này các ngươi sẽ không còn mạng để trở về Ba Tư nữa. Bởi vì người mà các ngươi hiến lên cho hoàng đế Trung Nguyên lần trước không phải là xử nữ, nên y đã thề rằng, nếu lần sau các ngươi còn dâng lên nữ nhân không thuần khiết cho y, thì y sẽ giết hết các người."

Bố Lỗ Tư nói: "May thật, thiếu chút nữa là ta tự hại tính mạng của mình rồi. An Đông Ny, đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ giữ gìn tấm thân xử nữ của bọn họ để dâng lên cho tên hoàng đế Trung Nguyên biến thái kia."

Mộng Cơ hỏi: "Các ngươi chừng nào xuất phát?"

"Ngày mai."

"Vậy hãy đưa chúng ta cùng về Trung Nguyên luôn thể. Chúng ta bị khốn ở hòn đảo này cũng được một thời gian rồi."

Bố Lỗ Tư nhìn sang Hy Bình và những mỹ nữ đang đứng bên cạnh hắn, thầm nuốt nước miếng, rồi nói với Mộng Cơ: "An Đông Ny, ta đi sang nói chuyện với xú nam nhân kia. Mặt hắn có nhiều vết thương như vậy thật là kinh khủng."

Sau khi dùng tiếng Ba Tư nói chuyện với Mộng Cơ xong, Bố Lỗ Tư đi đến trước mặt Hy Bình, dùng tiếng Trung Nguyên hỏi: "Ngươi gọi là Hoàng Hy Bình?"

Hy Bình kinh ngạc vô cùng, thật không ngờ tên mao nhân này lại có thể thông thạo tiếng Trung Nguyên.
Hắn tức giận: "Vừa rồi không phải Mộng Cơ đã giới thiệu rồi sao? Con mẹ nó đồ đa mao, ngươi nói chuyện thật là dư thừa."

Bố Lỗ Tư nói: "Ta muốn nữ nhân của ngươi…."

Không đợi Hy Bình trả lời, Quyền Hành đã mở miệng mắng lớn: "Hoàng mao quỷ tử, ngươi muốn chết!"
Hy Bình từ tốn: "Ta cũng muốn nữ nhân của ngươi!"

"Tốt lắm, vậy chúng ta trao đổi với nhau." Bố Lỗ Tư dứt khoát.

Hy Bình cười cười: "Ngươi nói sai rồi, ta chỉ nói là muốn nữ nhân của ngươi, chứ không có nói là sẽ trao đổi nữ nhân với ngươi."

Bố Lỗ Tư nói: "Ngươi đang cần bọn ta trợ giúp kia mà. Nếu các ngươi muốn trở lại Trung Nguyên thì phải ngồi thuyền của ta."

Hy Bình hỏi lại: "Nói giỡn, ta sẽ cầu ngươi sao?"

"Ngươi không muốn cầu ta?"

"Đương nhiên! Lão tử hạ lệnh cho ngươi, hắc hắc, tất nhiên là ngươi phải nghe lời của ta."

Bố Lỗ Tư nói: "Tốt, vậy chúng ta đánh cuộc. Nếu ngươi thắng, ta sẽ nghe lời ngươi, còn nếu ngươi thua, thì ngươi…..phải làm nô lệ cho ta."

Hy Bình cười cười: "Ngươi muốn ta làm nô lệ cho ngươi?"

Bố Lỗ Tư cũng cười: "Một khi ngươi trở thành nô lệ của ta, như vậy thì cả ngươi và nữ nhân của ngươi cũng đều thuộc về ta."

"Hắc hắc, chủ ý này cũng rất hay. Hắc hắc, lúc trước ta đã từng cho thầy tướng số rất nhiều tiền, bọn họ cũng giúp ta mà nói vài lời tốt!"

Bố Lỗ Tư không hiểu hắn nói gì, nên thắc mắc hỏi lại: "Ê, ngươi nói cái gì?"

Hy Bình biết có nói dông dài với gã thì cũng chẳng ích gì, tiếng Trung Nguyên của gã cũng như nửa thùng nước, nghe được mà không hiểu được, vì vậy mới nói: "Ngươi muốn so bì cái gì với ta?"

Bố Lỗ Tư nói: "Người Trung Nguyên các ngươi ít có nam nhân nào cao lớn như ngươi vậy, tuy nhiên, cao như ngươi mà cũng vẫn còn thấp hơn ta một chút. Chỉ là không biết năng lực của ngươi thế nào?"

"Năng lực gì? Đánh nhau hả? Ta là đệ nhất nhân trong lãnh vực này đấy nha!"

Bố Lỗ Tư cười nói: "Ta và ngươi tỷ thí, ba trận phải thắng hai, ta ra đề."

Hy Bình khó chịu hỏi: "Tại sao phải là ngươi ra đề mới được? Còn ta thì không được?"

Bố Lỗ Tư nói: "Ta là khách, cho nên phải do ta ra đề."

Hy Bình nói: "Được rồi! Ta nhường cho ngươi đấy, nếu không thì lại bảo là ta khi dễ người ngoại tộc."

Bố Lỗ Tư không cảm thấy khó chịu bởi lời nói đó, chỉ nói: "Chúng ta đấu văn hóa, tiếp theo là so nhảy cao, cuối cùng là chạy bộ."

Hy Bình nghe xong thì há miệng cứng lưỡi, hồi lâu không nói lên được lời nào.

Bố Lỗ Tư tưởng hắn sợ, cười khỉnh, hỏi: "Thế nào, ngươi sợ rồi sao?"

"Tức cười, ta sợ cái gì chứ? Ngươi tự cao quá rồi."

Bố Lỗ Tư nói: "Vậy thì ta bắt đầu trước."

Hắn đọc một bài thơ tiếng Ba Tư nhưng không đươc rõ ràng, những mỹ nữ Ba Tư thì nhi si như say, dù Hy Bình cùng với chúng nữ Trung Nguyên cũng không biết hắn nói cái gì. Hy Bình đang muốn kháng nghị là hắn không hiểu gì hết, nên muốn Bố Lỗ Tư đọc một bài thơ Trung Nguyên, cái tên này cũng dường như cũng thật sự có vài phần tương tượng. Chúng nữ Trung Nguyên nghe xong cũng cảm thấy tên Bố Lỗ Tư này thật có học thức, nhưng chúng nữ Ba Tư thì cho rằng Bố Lỗ Tư nói chẳng ra gì.

Đến lượt quyền vương của Hoàn Sơn thôn, hắn nhìn biển rộng và hải đảo, cảm thấy thật có thi vị, chỉ là hắn cảm thấy thật nặng mùi tanh của cá, làm hắn cảm thấy phản cảm, nên không có tâm tình. Vì vậy á khẩu không nói được gì, cứ như vậy, nên trận đầu hắn đã thua. Không có biện pháp a, ai bảo lúc đầu ăn cá lại bị khó chịu chứ?
Đến trận thứ hai, Bố Lỗ Tư gọi ra bốn người mỹ nữ Ba Tư, bốn người này đều cao khoảng một thước tám. Hắn để cho bọn họ đứng thành một hàng, dàn ra thật rộng rãi, hắn từ một bên bờ cát khác chạy tới, chạy tới trước mặt bốn nữ tử. Khi chỉ còn cách khoảng hai thước, hắn liền vọt bay lên không, dễ dàng nhảy tới.

Sau khi định thân lại, hắn nói: "Ta đã dễ dàng nhảy cao tới một trăm tám mươi phân, nếu ngươi cũng làm được. Chúng ta sẽ tăng lên tiếp, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không qua nổi đâu. Ta chính là vô địch nhảy cao của đất nước này đấy."

Chúng nữ Trung Nguyên trong lòng cười to, với khinh công của bọn họ thì việc nhảy qua mười tám thước không phải rất dễ sao, huống chi là một trăm tám mươi phân?

Các nàng đã có kết luận lần này Hi Binh sẽ thắng, để vãn hồi sự mất mặt trong cuộc đấu thơ, các nàng chỉ đưa mắt chờ kết quả thôi.

Hi Binh đi tới trước mặt tứ nữ, lại nhìn bốn mỹ nữ Ba Tư, sau đó quay lại lui ra thật xa, "hát hát, ta tới đây!"
Hắn cũng học lấy đà giống như Bố Lỗ Tư, chạy tới trước mặt bốn mỹ nữ Ba Tư chỉ còn cách ba thước, liền kêu lên. Nhưng lại thấy dưới chân như vướng phải cái gì, thân thể liền nhảy dựng lên, không khống chế được, lao về phía trước, kết quả là ngã nhào xuống cát ngay chính giữa hai mỹ nữ Ba Tư, khiến hắn không ngừng kêu đau. Kết quả không cần nói cũng biết, đấu ba trận, hắn đã thua hai rồi.

Nhưng hắn tính tình vẫn không đổi, vẫn cứ muốn đấu trận thứ ba - chạy đua.

Chạy đua lại chính là sở trường của hắn, hắn so với ngựa chạy còn nhanh hơn!

Chúng nữ nghĩ không được người này có lúc lại rất lợi hại, hết lần này tới lần khác đều thua Bố Lỗ Tư, cảm thấy rất mất mặt, Quyền Hành mắng hắn là vì Ba Tư mỹ nữ phỏng chừng cố ý làm như vậy, bây giờ thua rồi, có gì để vãn hồi cục diện?

Bố Lỗ Tư cao hứng đáp ứng tiến hành trận đấu, bởi vì hắn vô cùng tự tin.

Hai người đứng nghiên mình trên cát, trông giống như con chó vồ lấy thức ăn đều nhìn về phía trước, Mộng Cơ hô to: "Chuẩn bị….bắt đầu."

Một luồng cát bắn lên, Hy Bình với tốc độ mắt thường khó thấy được bắn về phía trước, hai chân luân chuyển với tốc độ cực nhanh, đất cát cũng bắn lên theo…

Bố Lỗ Tư còn chưa khởi hành, nhìn một đạo hư ảnh, sững sờ nói: "Trận này không cần phải so tài, người này so với con ngựa nhanh nhất trên thế gian này còn nhanh hơn."

Hy Bình đắc ý chạy một hồi lâu, không thấy Bố Lỗ Tư chạy theo sau, quay đầu lại liền nhìn thấy Bố Lỗ Tư vẫn đứng bất động tại chỗ. Hắn liền dùng tốc độ của ngựa phi chạy trở lại, đến trước mặt Bố Lỗ Tư một hơi thở dốc cũng không có, nói: "Lợi hại không?"

Bố Lỗ Tư trong lòng thầm nói: "Phi thường."

Hy Bình nói: "Ngươi đã thua, ngươi phải nghe lời ta."

Bố Lỗ Tư cả kinh nói: "Ngươi nói ngược lại à? Trong ba trận ngươi chỉ thắng có một, cuối cùng người thắng là ta, ngươi chính là kẻ thua cuộc."

"Phải không?" Hy Bình rốt cuộc từ trong thắng lợi ngắn ngủi tỉnh lại, có chút mất tự nhiên nói.

"Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi muốn nghĩ lại?"

Hy Bình nói: "Chờ một chút, vì sao chỉ mình ngươi được ra đề, không công bằng, ta cũng phải ra đề, đấu lại ba trận với ngươi."

Bố Lỗ Tư ngẫm nghĩ, nói: "Tốt, cũng cần như thế."

Hy Bình nói: "Trận đầu, chúng ta đấu ca hát."

"Ta đáp ứng ngươi!" Bố Lỗ Tư nói

"Chúng ta không đồng ý, Hoàng Hy Bình chàng mà dám ca hát, chúng ta sẽ giết chàng!" Chư nữ đều nhất trí phản đối Hy Bình thi ca hát.

Hy Bình tỏ vẻ đau khổ: "Vì mặt mũi của người Trung Nguyên chúng ta, ta nhất định muốn thắng gã. Mà ca hát là điểm mạnh của ta, vì ta là ca thần!"

"Dù có chuyện gì, cũng không cho phép chàng ca hát."

Kết quả cuộc tranh cãi này là phần thắng nghiêng về phía đa số, Hy Bình phải thua đám nữ nhân này. Vì thế cuộc thi ca hát không thể tiến hành.

Hy Bình đề nghị: "Chúng ta đánh nhau."

Bố Lỗ Tư trả lời: "Cũng tốt, để ta giáo huấn ngươi."

"Nhưng," Hy Bình chỉ vào đám nam nhân Ba Tư rồi nói: "Các ngươi cùng tiến lên, thế nào hả?"

Bố Lỗ Tư trừng hai mắt: "Ngươi muốn nói là sẽ để cả bọn chúng ta đấu với ngươi?"

"Đúng vậy!"

"Không được, bọn ta chỉ quen một chọi một thôi, ngươi đánh với ta."

Hy Bình nổi giận: "Ta không thèm đánh. Đánh một mình ngươi, một chút hứng thú cũng không có."

Bố Lỗ Tư suy nghĩ rồi nói: "Nếu ngươi muốn như vậy, ta đồng ý với ngươi."

"Oa nha! Thật sảng khoái, đám các người chịu đánh với ta phải không? Ngươi nói sự thật?" Hy Bình khoái trá.

Nơi này không có chổ để chạy, Hy Bình quay mặt đối diện với ba mươi tráng nam của Ba Tư, trông không sợ gì, mà mỉm cười vui vẻ.

Quyền Hành nhìn A Mật Y hỏi: "Hắn không phải muối giết hết mọi người chứ?"

A Mật Y đáp: "Ta cũng không rõ."

Phỉ Sa nói: " Nghe nói chàng rất thích đánh nhau, đây là lần đầu tiên ta được chứng kiến! Có thể chàng thua. Tên gia hỏa này đúng là không bình thường, nhưng ta lại thích cái không bình thường lúc ân ái ấy, thật sự không bình thường, làm cho người ta điên cuồng không thôi!"

Sau một hồi hỗn chiến, thật sự là kinh thiên động địa, toàn bộ ba mươi nam nhân Ba Tư đều trúng quyền của Hy Bình, đang lăn lộn rên la trên mặt đất. Hắn đang đứng nghiêm, nhưng trên mặt hắn đều bị bọn nam nhân kia đám cho bầm tím hết, thêm vào những vết thương cũ trên mặt, thật là xấu xí.

Hắc hắc, đánh xong rồi, hắn đắc ý cười, nhìn chăm chăm vào đám người Bố Lỗ Tư đang rên la, rồi nói: " Bố Lỗ Tư, có muốn đánh tiếp không? Bằng không, ta sẽ chờ bọn ngươi trở lại, chúng ta đánh tiếp. Một trăm người các ngươi đánh với một mình ta, thế nào?"

Bố Lỗ Tư hơi sợ, trả lời: "Không đánh nữa, dù có cùng một ngàn người đánh với ngươi cũng không. Ngươi là đúng là người man rợ!"

Tất cả người Ba Tư đều thừa nhận ý kiến này, bọn họ đúng gặp phải một tên dã man, đánh nhau đến liều mạng, đánh hắn thì hắn không đau cũng chẳng chết được,chỉ đến khi bị hắn đánh lại, bọn họ mới thấy được thế nào là cảm giác sống không bằng chết.

Nữ nhân Ba Tư thât sự bị sự cường hãn của Hy Bình hấp dẫn, bất ngờ vi Hy Bình mà lại reo hò sao?

Hy Bình ôm quyền nói: "Cám ơn chúng vị mỹ nữ cổ vũ, nếu có cơ hội, ta sẽ cho các ngươi thưởng thức tài năng của ca thần ta, tin tưởng rằng các ngươi sẽ càng thêm thích thú."

Hắn dứt lời xong hướng Bố Lỗ Tư nói: "Còn trận thứ ba nữa, để ta nghĩ, xem nên thi cái gì a."

Bố Lỗ Tư lo lắng nhìn hắn, thấy hắn suy nghĩ đã lâu đều không nói lời nào, tựu khẩn trương hỏi: "Ngươi nghĩ ra chưa?"

Hy Bình vẻ mặt đau khổ nói: "Ta không nghĩ ra được cái gì, làm sao bây giờ? Các ngươi thắng hai trận, ta cũng thắng hai trận, ngang tài ngang sức, không có ai thắng ai thua ha!"

Bố Lỗ Tư nhẫn trứ thống, đứng lên, nói: "Chúng ta đây so với ngươi ván cuối cùng, phân định thắng thua."

"Nhưng ta nghĩ không ra đề tài mục a!" Hy Bình kêu lên một cách tức giận.

Bố Lỗ Tư nói: "Lần này do ta đề xuất, nếu ngươi cảm thấy được thì đáp ứng, nếu không, chúng ta thương lượng lại một cái khác."

"Tốt đấy, ngươi nói đi, ta sẽ suy nghĩ."

Bố Lỗ Tư đột nhiên chỉ vào giữa khố của hắn nói: "Chúng ta so sánh chỗ này xem ai thô dài hơn, xem nam nhân nào giữ được lâu hơn, lại so xem ai có thể làm đàn bà đạt tới cao trào nhanh hơn, xem ai có năng lực trong một lần thỏa mãn nhiều đàn bà hơn, ngươi dám không? Hắc hắc, ta Bố Lỗ Tư trong quốc nội thực ra nổi danh là một nhân vật phong lưu, tình nhân nhiều vô số, và không có một nam nhân nào dám so sánh với Bố Lỗ Tư ta đây, ngươi Trung Nguyên này tiểu côn mà dám cùng ta Ba Tư đại pháp trượng so sánh sao?"

"Sặc!" Hy Bình nói: "Ngươi là muốn so sánh về năng lực đàn ông?"

"Đúng!"

Hy Bình có điểm do dự nói: "Nếu là dùng nữ nhân của các ngươi, ta có thể suy xét một chút."

Bố Lỗ Tư nói: "Trong số hai bảy người nữ nhân ta mang đến có thể dùng được hai lăm người, có hai người là không được chạm đến, thế đã được chưa?"

Hy Bình nhìn Chu Lỵ Na và Phân Đế, nghĩ trong lòng thật là đáng tiếc.

Bố Lỗ Tư hỏi: "Ngươi không dám sao?"

"Ta dám, có cái gì mà không dám, kêu đám đàn bà của ngươi cởi hết quần áo chờ lão tử, lão tử chơi chết các nàng!"

Hy Bình hét lớn, quyết định tham gia trận đấu loại này.

Bố Lỗ Tư nói: "Vào thời điểm ngươi nhìn thấy ta cùng chúng nữ hoan hảo, ngươi sẽ tự ti đến liệt dương mất thôi, Trung Nguyên tiểu côn côn!"

Hắn nói những lời này, cơ hồ khiến cho chư nữ Trung Nguyên cùng với Mộng Cơ cười to đi ra ngoài……
Đối với Hy Bình muốn cùng Bố Lỗ Tư so sánh độ thô dài của dương căn cũng như trận đấu để cao thấp về năng lực nam nhân, chư nữ Trung Nguyên thái độ rất tán thành, còn ủng hộ hắn ra thi đấu, để "Vi quốc gia làm vẻ vang".

Nhưng bọn họ nhất định không lên thuyền. Trận đấu diễn ra trên boong tàu, hai mươi lăm người đàn bà Ba Tư đã đi lên tàu, những nam nhân Ba Tư đương nhiên cũng lên trên thuyền, Hy Bình hòa Bố Lỗ Tư, Bố Lỗ Tư chọn lựa năm nam nhân Ba Tư cùng hai mươi lăm người đàn bà Ba Tư.

Nữ nhân tới từ Ba Tư này , đều đã trải qua chọn lựa, về sắc đẹp, đương nhiên đều là những mặt hàng thượng hàng. Thời điểm Hy Bình và Bố Lỗ Tư cùng với năm tráng năm nhân được Bố Lỗ Tư chọn lựa tập trung tại trước mặt hai mươi lăm người nữ nhân này, hắn trong lòng uất ức chính là, so với sáu nam nhân này, hắn là lùn nhất. Mặc dù hắn cao đến một trăm chín mươi phân, nhưng Bố Lỗ Tư hết lần này tới lần khác muốn chỉ tìm những tên cao ngoài một trăm chín nhăm phân đến so với hắn, dường như là muốn hạ thấp hắn.

Hai mươi lăm người nữ nhân hưng phấn chờ đợi- boong tàu rất ấm áp, các nàng không lo lắng bị nhiễm lạnh.
Các nàng quả thực là nhiệt tình bùng cháy, nghĩ đến vừa rồi Hy Bình cùng nam nhân khác đánh nhau tính cách rất cường hãn, điều đó làm trái tim các nàng thập phần xao xuyến.

Tại Ba Tư, các nàng cũng chưa thấy qua nam nhân cường hãn như thế - thật sự là so với chiến thần Ba Tư cũng không có gì khác nhau.

Điều này khiến cho các nàng điên cuồng chờ mong……

Bố Lỗ Tư tin tưởng mười phần nói: "Hoàng Hy Bình, nếu ngươi có thể thắng được một người trong số chúng ta, xem như là ngươi đã thắng luôn."

Hy Bình nói: "Mẹ kiếp, con heo Bố Lỗ , ngươi dám coi thường ta sao?"

Bố Lỗ Tư cười nói: "Lại còn không phải sao, theo ta được biết, người Trung Nguyên các ngươi chưa từng có ai cường đại như Ba Tư ta, ha ha, các huynh đệ, cởi quần ra cho tên Trung Nguyên tiểu côn côn nhìn, dọa chết hắn đi!"

Hắn cùng năm tráng nam lập tức cởi bỏ quần áo, lộ ra rất nhiều lông trên thân thể, nam căn đó quả nhiên so với nam nhân Trung Nguyên thô dài hơn rất nhiều, Hy Bình hét lớn: "Oa oa, tiểu đệ đệ các ngươi quả là hùng vĩ cực kỳ."

Bố Lỗ Tư đắc ý nói: "Trung Nguyên nữ nhân các ngươi còn không ái tử chúng ta, ha ha …… trước kia thời điểm chúng ta tại Trung Nguyên, phô diễn trước bọn đàn bà, đều bị chúng ta làm cho khuynh đảo."

Hy Bình đột nhiên nói: "Không biết so sánh được không?"

Bố Lỗ Tư nói: "Ngươi thật sự sợ rồi sao?"

"Ta thật sự sợ …… ta sợ dọa các ngươi chạy mất, đến đây, cho các ngươi nhìn xem thân thể cường tráng của ta, tuyệt không giống như các ngươi vậy, chỉ toàn là thịt mỡ, thịt của ta đều làm từ thép đấy!"

Bố Lỗ Tư nói: "Vậy ngươi nhanh cởi ra đi!"

Rồi hắn lại dùng Ba Tư thoại nói lại một lần, với năm nam nhân khác cùng với hai mươi lăm Ba Tư mỹ nữ chờ "bị làm thịt", cao giọng gọi……

Hy Bình nói: "Ngươi bảo nữ nhân này cởi hết quần áo ra, ta mới cởi, ta phải xem hàng trước, tránh nói ta không giữ lời hứa."

Bố Lỗ Tư phân phó một tiếng, tất cả nữ nhân lập tức thoát y. Khoảnh khắc sau, trước mặt bọn họ, liền hiện ra hai mươi khối xích lõa nữ thể. Vóc dáng đám nữ nhân này so với vóc dáng nữ nhân Trung Nguyên quả là xuất chúng, mỹ đồn no tròn, eo thon nhỏ gọn, bộ ngực to lớn, da thịt như tuyết trắng……

Hy Bình thấy dục hỏa bạo trướng, ở giữa khố cự vật cơ hồ như đòi phá khố lao ra, hắn hét lớn một tiếng, "Bố Lỗ Tư, ta cho ngươi con mẹ nó thua tâm phục khẩu phục, ta muốn cho bọn nữ nhân này toàn bộ vô lực không thể đứng thẳng."

Hắn nói xong, liền lập tức cởi bỏ thủy thủ y, khi hắn lộ ra nửa người trên cường tráng, lúc này đàn bà Ba Tư đã một trận kêu gào, khi hắn cởi bỏ quần, cự vật ở khố gian đó cơ hồ khiến cho Bố Lỗ Tư tâm trạm không xong, trời ạ! Tên này là người gì vậy? Ba Tư mỹ nữ bắt đầu điên cuồng lên!

Hy Bình nói: "Bố Lỗ Tư, còn muốn so với ta sao?"

Bố Lỗ Tư cực mất tự nhiên nói: "Mặc dù nói ta đã thấy qua của ngươi là thô dài nhất, thế nhưng, nhưng về thực lực trong thực chiến, không so thì không biết được."

"Ngươi con mẹ nó là không nhận thua?"

Bố Lỗ Tư nói: "So qua mới biết được."

Hy Bình căm tức nói: "Lão tử …… dám xúc phạm, nào thì bắt đầu!"
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/liep-diem-giang-ho-mong/chuong-215/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận