Biết được ý đồ tới của Lỗ Hạng Chi, Hạ Ngôn liên cười cười. Vừa rồi hắn còn đang nghĩ Học Viện Tử Diệp không thể thắng Học Viện Hồng Hà, hiện giở không ngở Lỗ Hạng Chi này lại tìm mình đánh cuộc. Lỗ Hạng Chi, không thể cược Học Viện Tử Diệp Thắng chứ?
Tuy Hạ Ngôn cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn thuận miệng hỏi:
- Lỗ Hạng Chi, ngươi muốn cược thế nào?
- Hạ Ngôn, đừng cược với hắn, xem hắn có thể thế nào. Mễ Tuyết mở miệng nói.
Vương Thiên Hà cũng nháy mắt với Hạ Ngôn, ám chỉ Hạ Ngôn đừng đáp ứng.
Mọi người trong lòng đều cân nhắc. Tỷ đấu ngày mai, gần như là Học Viện Tử Diệp không có hy vọng thắng lợi. Nếu đáp ứng đánh cuộc thì Hạ Ngôn nhất định sẽ thua.
-Ha ha ha!
Lỗ Hạng Chi cười to.
- Hạ Ngôn, Mễ Tuyết, các ngươi thấy ta là tiểu nhân vậy sao. Thấy rõ Học Viện Tử Diệp các ngươi không có khả năng chiến thắng Học Viện Hồng Hà còn dùng thắng bại giữa hai học viện để cược với Hạ Ngôn?
-A?
Hạ Ngôn nghi hoặc nhìn Lỗ Hạng Chi.
Nghe ý tứ Lỗ Hạng Chi thì người này dường như không đùa giỡn, lấy thắng bại của hai học viện để cược. Vậy là gì đây?
Tâm niệm vừa chuyển ánh mắt Hạ Ngôn sáng lên.
"Hay là, Lỗ Hạng Chi này muốn cược thắng bại giữa mình và hắn?" Hạ Ngôn thầm nghĩ. Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà cũng nghi hoặc nhìn Lỗ Hạng Chi.
Lỗ Hạng Chi cố ý ngừng lại một lát, mới nói:
- Hạ Ngôn, ngươi nếu có can đảm thì cá thắng bại giữa hai chúng ta ngày mai. Không liên can đến học viện.
Quả nhiên, Lỗ Hạng Chi chính là cược thắng bại giữa hai người, giống với suy đoán của Hạ Ngôn.
- Vậy cược thế nào? Hạ Ngôn cười hỏi.
- Ha ha, lúc này không bằng chúng ta cược kim tệ, thế nào? Lần trước chúng ta cược một trăm vạn kim tệ, lần này liền cược hai trăm vạn kim tệ đi.
Lỗ Hạng Chi khiêu khích nhìn Hạ Ngôn.
Hắn lo lắng, Hạ Ngôn sẽ cự tuyệt.
Tuy hiện tại hắn nắm chắc tất thắng, nhưng nếu Hạ Ngôn cự tuyệt thì hắn cũng không có chút biện pháp nào lấy về được trăm vạn kim tệ kia. Lúc ấy lấy ra trăm vạn kim tệ cũng khiến Lỗ Hạng Chi cực kỳ xót ruột.
Cho nên, Lỗ Hạng Chi muốn thừa dịp này thắng hết tiền thua trận về, đồng thời có thể hung hăng tát một cái lên mặt Hạ Ngôn. Trước mặt nhiều người đánh bại Hạ Ngôn, những đại nhân vật tại Thánh địa này chẳng lẽ không nhìn mình bằng con mắt khác xưa?
- Hai trăm vạn kim tệ?
Vương Thiên Hà hít một ngụm khí lạnh.
Xấp kim phiếu trị giá trăm vạn lần trước, đến giờ Vương Thiên Hà hồi tưởng lại còn có chút khó thở.
"Lỗ Hạng Chi này thật sự là có tiền!" Hạ Ngôn không thể không thừa nhận Lỗ Hạng Chi thực sự có tiền.
Vừa mới thua một trăm vạn, hiện tại lại muốn cược hai trăm vạn.
"Đã có tiền, vậy không ngại xin của hắn một chút. Chỗ dùng tiền sau này thực sự không hiếm. " Hạ Ngôn nghĩ.
Nở một nụ cười. Hạ Ngôn nói: - Hai trăm vạn đó, có phải hơi ít?
-Hả?
Lỗ Hạng Chi vốn đang tươi cười bỗng cứng lại, vốn là hai trăm vạn hắn còn sợ Hạ Ngôn không đáp ứng, hiện giờ theo câu nói của Hạ Ngôn thì hai trăm vạn còn ít, việc này chính hợp ý hắn.
-Ít?
Lỗ Hạng Chi sửng sốt một cái liền khôi phục lại, cười nói:
- Vậy thì có thể cược thêm. Tuy nhiên, ta lo là ngươi không có nhiều tiền như vậy. Cho dù ngươi có là đệ tử của Viện trưởng Liễu Vân thì cảm thấy ngươi cùng chi có trăm vạn kim tệ là cùng.
Lỗ Hạng Chi nói thực không khách khí. Lần đầu tiên, hắn cược trăm vạn kim tệ chính là cảm thấy Hạ Ngôn chỉ có trăm vạn, mà hắn còn cảm thấy không đáng giá. Hạ Ngôn có một trăm vạn, lại thêm một trăm vạn của hắn nữa, cho nên Lỗ Hạng Chi mới nói cược hai trăm vạn kim tệ.
- Ngươi chờ chút.
Hạ Ngôn nói xong, xoay người đi vào trong phòng.
Một lát sau, Hạ Ngôn đi ra, trong tay cầm theo một hộp ngọc màu tím. Mọi người nhìn thấy hộp ngọc đều nghi hoặc nhìn Hạ Ngôn.
- Trong hộp này, là một viên Hồi Hồn Đan đặc biệt. Hạ Ngôn chỉ hộp ngọc màu tím của mình nói.
Tiếp theo, Hạ Ngôn mở hộp ngọc ra, lập tức có một mùi thơm ngát bay ra, một viên đan dược mượt mà màu tím đang nằm trong đó.
- Hồi Hồn Đan, Hồi Hồn Đan giá trị ba trăm vạn kim tệ? Lỗ Hạng Chi kinh hô một tiếng, tiếp theo giật mình nói:
- Hạ Ngôn, sao ngươi có được Hồi Hồn Đan?
Hồi Hồn Đan, trên Thánh địa chính là phải có ba trăm vạn kim tệ mới mua được. Hơn nữa, giá cả là cố định, chỉ cần có tiền là có thể mua được.
Lỗ Hạng Chi cũng biết Hồi Hồn Đan.
- Ha ha, vì sao ta có Hồi Hồn Đan thì Lỗ Hạng Chi ngươi không cần biết. Tuy nhiên, hiện tại ngươi cũng nên yên tâm chứ hả? Nếu ngươi thắng thì mang viên Hồi Hồn Đan này trực tiếp bán thẳng ra ở Thánh địa, cũng có thể thu được ba trăm vạn kim tệ.
Hạ Ngôn khép hộp lại, cười chậm rãi nói. Lỗ Hạng Chi nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, thầm nghĩ:
"Viên đan dược này quả thực là Hồi Hồn Đan đặc biệt, khi ta còn ở gia tộc từng thấy qua, giống nhau như đúc, mùi cũng thế. Hạ Ngôn này nói đúng, nếu ta mang viên Hồi Hồn Đan này đến Nhất Phẩm Đường của Thánh địa bán thì cũng có thể lấy được ba trăm vạn kim tệ. Lại nói, không cần bán, ta mang về Lỗ gia cũng vậy, trước kia phụ thân cùng từng cố ý mua Hồi Hồn Đan rồi. " Suy nghĩ hơi thất thần một chút, Lỗ Hạng Chi liền nói:
- Chúng ta liền cược kim tệ là ba trăm vạn đi. Nếu ngươi không thể đủ kim tệ thì cùng có thể trả bằng viên Hồi Hồn Đan này.
- Lỗ Hạng Chi, vừa rồi ngươi cùng đã nói, thân phận của ta chỉ có giá trị một trăm vạn kim tệ, cũng vậy, ta thấy danh dự của ngươi cũng chẳng đáng giá đến ba trăm vạn kim tệ. Ngươi, không phải cùng nên cho ta xem tiền cược một chút chứ?
Hạ Ngôn thu hồi hộp ngọc, sau đó nói.
Lỗ Hạng Chi lại ngẩn ra!
- Hạ Ngôn!
Lỗ Hạng Chi cả giận nói:
- Lỗ gia ta chẳng lẽ không lấy ra được ba trăm vạn kim tệ sao?
Lỗ gia tài đại khí thô, đừng nói ba trăm vạn, cho dù ba ngàn vạn cũng có thể lấy ra. Hạ Ngôn hoài nghi năng lực của hắn, đây chính là chỗ mẫn cảm của Lỗ Hạng Chi. Bình thường, trong Học Viện Hồng Hà hắn không cho phép ai dám hoài nghi mình.
- Lỗ Hạng Chi, tuy Lỗ gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng không phải do ngươi định đoạt. Hạ Ngôn cười lạnh.
Những lời này thật như một chậu nước lạnh dội xuống đầu Lỗ Hạng Chi.
- Tuy nhiên, ngươi là thiếu chủ Thương hội Bác Vũ, ta nghĩ phụ thân ngươi sẽ không mặc kệ chuyện này. Đã như vậy, chúng ta ký hiệp ước trước mặt Lưu tiên sinh đi, thế nào?
Hạ Ngôn biết, nếu để Lỗ Hạng Chi xuất ra ba trăm vạn kim tệ thì khẳng định là không
thể.
- Tốt!
Lỗ Hạng Chi vỗ rầm một cái lên bàn, nổi giận đùng đùng nói.
- Đi, chúng ta đi gặp Lưu tiên sinh.
Nói xong, Lỗ Hạng Chi xoay người đi ra khỏi Địch Xuân Uyển. Mễ Tuyết, Vương Thiên Hà đều ngẩn người nhìn Hạ Ngôn.
- Ba trăm vạn kim tệ. Mễ Tuyết cắn cắn môi.
- Vạn nhất mà thua thì làm sao đậy?
- Hạ Ngôn, ngươi sơ xuất quá. Lỗ Hạng Chi kia dường như thực sự nắm chắc đó. Ta lo hắn có thể dùng thủ đoạn nào đó.
Vương Thiên Hà lúc này mới nói ra băn khoăn trong lòng.
Vừa rồi thời điểm còn Lỗ Hạng Chi, hắn không dám nói, lo Lỗ Hạng Chi ghi hận. Hạ Ngôn cười cưỡi, nói:
- Đánh bạc thôi, nào có trăm phần trăm thắng? Thua, vậy Hồi Hồn Đan này chính là của hắn.
- Hạ Ngôn, cái ngươi lất ra, thật sự là Hồi Hồn Đan sao? Vương Thiên Hà thất kinh hỏi.
Vương Thiên Hà cùng biết loại đan dược đặc biệt Hồi Hồn Đan này. Hồi Hồn Đan có bán ở Nhất Phẩm Đưởng tại Thánh địa, giá cả là ba trăm vạn kim tệ một viên.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn gật gật đầu.
- Hạ Ngôn, đi thôi, đi gặp Lưu tiên sinh. Liễu Vân ra khỏi phòng, lên tiếng.
Trong Đông Lăng Uyển.
Lưu tiên sinh, vài vị tiên sinh của Thánh địa. Viện trưởng Liễu Vân. Viện trưởng Học Viện Hồng Hà Đồng Hoa, còn vài vị Viện trưởng khác đều đến.
Hạ Ngôn và Lỗ Hạng Chi đứng trước mặt phần đông đại nhân vật, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trên bàn trước mặt hai người là hai bản hiệp nghị đã chuẩn bị tốt. Hiện tại chỉ cần hai người ký tên lên là có thể đạt hiệu lực. Mức cược là ba trăm vạn kim tệ.
- Chậc chậc. Người trẻ tuổi, ra tay là ba trăm vạn kim tệ. Lưu tiên sinh lắc đầu cảm thán.
- Ha ha, dù là ta cũng không dám lấy ra nhiều tiền như vậy cá cược. Khải tiên sinh cùng bồi tiếp một câu.
- Các ngươi nói Hạ Ngôn và Lỗ Hạng Chi này, ngày mai ai thắng? Ai, ta thật không nhịn nổi cùng muốn cược một ít. Này, lão Khải, không bằng chúng ta cùng tham dự đi?
Lương tiên sinh bên cạnh Lưu tiên sinh nói.
Khải tiên sinh trừng mắt nhìn Lương tiên sinh.
- Lão Lương, ngươi có ý gì hả?
Mắt Lương tiên sinh gần như híp hết vào, gục gặc đầu nói:
- Ta thấy Hạ Ngôn có thể thắng, ta cược với ngươi. Hm, một trăm kim tệ được không?
- Hừ, có kẻ ngốc mới chơi với ngươi, ta cùng thấv Hạ Ngôn có thể thắng. Khải tiên sinh không chút khách khí.
Từ thực lực mấy ngày nay Hạ Ngôn biểu hiện ra, Lỗ Hạng Chi hẳn là không phải đối thủ của Hạ Ngôn.
Tuy nhiên, suy nghĩ trong lòng mấy vị tiên sinh này không đơn giản như bề ngoài. Lỗ Hạng Chi có bộ dạng nắm chắc thắng cuộc trước Hạ Ngôn, khẳng định có thủ đoạn nào đó chưa lấy ra. Hơn nữa, Đồng Hoa cũng không ngăn cản Lỗ Hạng Chi, nếu Lỗ Hạng Chi không có phần thắng chẳng lẽ Đồng Hoa trơ mắt nhìn Lỗ Hạng Chi thua trận mất ba trăm vạn kim tệ sao?
Trong lòng mọi người mặc dù có nhiều ý tưởng, nhưng ngoài miệng đều không nói, chỉ chờ xem kịch vui ngày mai.
- Hắc hắc. Hạ Ngôn, ngươi sẽ hối hận vì đã làm ra một quyết định ngu xuẩn như vậy. Ngày mai, ngươi phải thua không thể nghi ngờ.
Sau khi lấy được tờ hiệp nghị do Hạ Ngôn ký kết, âm trầm nói.
- Phải không?
Hạ Ngôn cũng thu hồi hiệp nghị.
- Vậy trước tiên chúc mừng Lỗ Hạng Chi ngươi à.
- Hai người đều là học viên ưu tú của chúng tạ hiện tại các ngươi đều ký hiệp nghị, chúng ta đều là người chứng kiến. Ha ha, dù kết quả ngày mai thế nào, ba trăm vạn kim tệ này nhất định phải xuất ra, bằng không, hậu quả này ta không cần nói nhiều.
Lưu tiên sinh cười nói với hai người.
Hai người cùng gật đầu tra lời.
Ký hiệp nghị trước mặt nhiều người như vậy, muốn quýt nợ khẳng định là không thể. Hạ Ngôn cũng không lo Lỗ Hạng Chi sẽ quỵt nợ.
Nếu không phải có nhiều người chứng kiến như vậy, thật ra đúng là Hạ Ngôn có điểm lo lắng.
Hai học viên học viện nhất lưu đánh cuộc, khiến cho phần đông đại nhân vật Thánh địa chứng kiến, đây coi như chuyện xưa nay chưa từng có!
Hạ Ngôn và Lỗ Hạng Chi đánh cuộc ba trăm vạn kim tệ, chuyện này nhanh chóng truyền bá trong các học viện. Ba trăm vạn kim tệ, không khiến người khác chú ý là rất khó!
Học viên học viện nhất lưu đều giật mình đàm luận thực lực Hạ Ngôn và Lỗ Hạng Chi. Đại đa số học viên đều cảm thấy Hạ Ngôn dưởng như có thực lực mạnh hơn. Cao Xung đã giao thủ với Hạ Ngôn và Lỗ Hạng Chi, hắn càng hiểu Hạ Ngôn thực lực sâu không lưởng được.
- Hạ Ngôn, lúc này xem ngươi có còn kiêu ngạo được nữa không!
Sau khi về phòng, Lỗ Hạng Chi cẩn thận lấy ra một hộp ngọc màu đỏ từ trong ngăn tủ màu vàng kim.
Hộp ngọc phẩm chất thượng thừa này thưởng dùng để cất đan dược trân quý.
Sau khi Lỗ Hạng Chi lấy ra hộp ngọc màu đỏ, ngón tay sở sở trên mặt hộp, liền nhẹ nhàng mở ra. Bên trong hộp quả nhiên là một viên đan dược màu đỏ đậm. Trong tám mươi mốt loại đan dược thưởng quy trên đại lực không ít loại màu đỏ, như đan dược chữa thương Khí Huyết Đan chính là màu đỏ.
Tuy nhiên, viên đan dược này hiển nhiên không phải đan dược linh tinh bình thưởng như Khí Huyết Đan có thể so được.
Nhan sắc của viên đan dược này còn đỏ gấp mười lần Khí Huyết Đan, thật giống như máu tươi vừa phun ra từ cơ thể người.
Hơn nữa, hộp ngọc màu đỏ vừa mở ra, một khí tức nóng cháy mãnh liệt phát ra.
- Ta có viên Hỏa Thai Đan này, Hạ Ngôn kia sao có thể là đối thủ của ta?
Lỗ Hạng Chi khặc khặc cười hai tiếng, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, rồi sau đó chậm rãi cất hộp ngọc đi.
Hỏa Thai Đan là một loại đan dược đặc biệt, phải là Luyện Đan Sư cao cấp mới luyện thành công được, giá của nó cùng cực kỳ đắt đỏ. Trên đại lực gần đây có một lần bán đấu giá Hỏa Thai Đan, viên Hỏa Thai Đan kia cuối cùng đã có người lấy giá năm mươi vạn kim tệ mua đi.
Tuy rằng còn xa không bằng Hồi Hồn Đan, nhưng Hỏa Thai Đan cùng không giống Hồi Hồn Đan có bán trong Nhất Phẩm Đưởng của Thánh địa, chỉ cần có tiền thì lúc nào cũng mua được. Hỏa Thai Đan có đôi khi dù ngươi có nhiều tiền cũng rất khó nhanh chóng mua được.
Sau lần đánh cược hôm trước của Lỗ Hạng Chi và Hạ Ngôn, Lỗ Hạng Chi liền báo sự tình về phụ thân Lỗ Tây Chi ở tổng bộ Thương hội Bác Vũ tại Thánh địa. Lỗ Tây Chi nghe con mình không ngở thua mất trăm vạn kim tệ tại Hội Giao Lưu, lúc ấy cái gì cũng không nói, đã sai người đưa trăm vạn kim tệ đến thành Tử Nguyệt.
Đi cùng trăm vạn kim tệ này còn có một viên Hỏa Thai Đan này.
- Lỗ Hạng Chi, sử dụng Hỏa Thai Đan này, ngươi chỉ có nửa canh giờ.
Lúc này đột nhiên có tiếng người rất nặng truyền đến lỗ tai Lỗ Hạng Chi.
Thân hình Lỗ Hạng Chi chấn động mạnh, nhanh chóng xoay người lại,, trong mắt hàn quang chớp động. Khi nhìn thấy là sư phụ Đổng Hoa đến mới thả lỏng thân thể.
- Sư phụ. con biết. Sử dụng Hỏa Thai Đan này dược hiệu chỉ có thể duy trì nửa canh giờ. Tuy nhiên, có nửa canh giờ này cũng đủ để con đối phó với Hạ Ngôn kia, để con hoàn toàn đánh bại hắn.
Lỗ Hạng Chi này sinh ý ác độc.
- Sử dụng Hỏa Thai Đan tuy rằng có thể giúp ngươi tăng thực lực gắp mấy lần trong nửa canh giờ, nhưng sau nửa canh giờ ngươi sẽ lâm vào thời kỳ suy yếu nghiêm trọng.
Khi suy yếu thì chỉ cần một Linh Sư sơ kỳ cũng có thể đánh bại ngươi. Đổng Hoa không chút thay đổi nói.
Tác đụng của Hỏa Thai Đan chính là giúp người sử dụng tạm thời tăng thực lực lên.
Tuy nhiên, dược hiệu qua đi, người sử dụng sẽ có một thời kỳ suy yếu ba đến bốn canh giờ, đây là tác dụng phụ khi dùng Hỏa Thai Đan. Trong thời kỳ suy yếu, người sử dụng có thể dùng linh lực tự thân không đến một phần mười bình thường.
- Sư phụ, chỉ cần có thể đánh bại Hạ Ngôn, con không quan tâm gì hết. Lỗ Hạng Chi trầm giọng nói.
-Ừ.
Đổng Hoa gật đầu.
- Thứ khác ta không nói nhiều. Tóm lại, mặc dù ngươi có Hỏa Thai Đan cùng không thể sơ xuất.
***
Đại sảnh tầng một tửu lâu Tử Nguyệt!
Trên tấm ván gỗ rất lớn màu đen, trong vị trí của tám đại học viện nhất lưu, vị trí của Học Viện Tử Diệp không ngừng được kéo lên.
Hiện tại, Học Viện Tử Diệp đã trèo lên thứ hai.
Hôm nay chính là trận chiến cuối cùng của Hội giao lưu các Học viện nhất lưu. Sau trận đấu, Hội Giao Lưu Học viện nhất lưu liền chấm dứt hoàn toàn. Học viên tám đại học viện cũng sẽ dựa theo thành tích thắng bại của học viện đi tới một học viện khác.
Trong Hội Giao Lưu tỷ đấu, học viện thắng có thể tiến vào Kinh Các của học viện thua trận xem bí điển.
Chờ sau khi Hội Giao Lưu kết thúc, các học viên và Viện trưởng học viện sẽ đi ngay. Học viện thắng lợi đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội khó được này.
Có thể đi vào Kinh Các của học viện khác, là có thể hấp thu tin tức về các loại bí điển cao cấp trong Kinh Các của học viện đó.
Viện trưởng của tám học viện và phần đông học viên đều rời khỏi Tử Nguyệt lâu.
Trước khi rởi khỏi tửu lâu, Hạ Ngôn đứng trước tấm ván gỗ màu đen, nhìn một hồi lâu.
"Hiện tại là thứ hai, trong lòng sư phụ nhất định là rất hy vọng có thể trở thành thứ nhất. Tuy rằng rất khó, tuy nhiên. "Hạ Ngôn đứng dưới tấm ván gỗ, suy nghĩ:
"Ta sẽ tận lực cố gắng. " Hiện giờ, từ Tử Nguyệt lâu tới Trung Tâm Giao Lưu, dọc hai bên đường đi đều có hộ vệ mở đường cho đi.
Nếu không phải có hộ vệ Thánh điện duy trì trật tự, thật không biết sẽ loạn thành cái dạng gì nữa.
Đám người Lưu tiên sinh đi riêng.
Trước đó, bọn họ không nghĩ tới Hội Giao Lưu Học viện lần này lại xuất hiện tình huống này. Nếu là trước kia, lúc Hội Giao Lưu Học viện chấm dứt căn bản là không tụ tập nhiều khán giả như thế.
Mà hôm này người xem còn hơn gấp mấy lần số người ngày đầu tiên.
Phần đông khán giả đều nghị luận về trận chiến cuối cùng!
Học Viện Tử Diệp đánh với Học Viện Hồng Hà, cuối cùng là ai thắng?
Mấy ngày trước, Học Viện Tử Diệp đối chiến với Học Viện Sơn Phong, đại đa số người cho rằng Học Viện Tử Diệp không thể nào thắng nổi, nhưng kết quả là Học Viện Sơn Phong thua.
Điều này khiến rất nhiều người xem trọng Học Viện Sơn Phong đều dị thường căm tức, trong những người đó không ít người đều đặt cửa.
- Trời ơi! Có nhiều người vậy sao?
Ở ngoài Trung Tâm Giao Lưu, Hạ Ngôn không nhịn được kinh hô một tiếng.
Bởi vì người xem nhiều lắm, rất nhiều người đang đứng ở ngoài Trung Tâm Giao Lưu. Trong Trung Tâm Giao Lưu, ngoài vài khu vực được hộ vệ Thánh điện tách ra, còn thì tất cả đều là người xem.
Những người xem này không ngừng hô lên Học Viện Tử Diệp và Học Viện Hồng Hà. Trong đó, hầu hết đám nữ nhân đều hô lên: HạNgôn!
Nhìn đám người chi chít bốn phía, thân mình Hạ Ngôn khẽ run. Dù là hắn cùng có chút kinh hãi, số lượng người ở đây chỉ sợ đã vượt quá hai mươi vạn.
Phải biết rằng, tổng dân cư một quận thành cùng chi mười mấy vạn thôi. Nhưng khán giả đến xem Hội Giao Lưu hôm nay đã quá hai mươi vạn người.
Có thể nghĩ, lúc này Trung Tâm Giao Lưu rốt cuộc là có tình cảnh thế nào.
Số lượng hộ vệ Thánh điện cũng tăng gấp ba ngày đầu. Dù vậy cũng không hề ít địa phương phong tỏa bị phá tan, cũng may hộ vệ Thánh điện đều Hậu Thiên đỉnh, trong đó một
số hộ vệ đội trưởng thậm chí còn là Linh Sư, cho nên mới có thể duy trì trật tự.
- Lần Hội Giao Lưu Học viện này quả thật là khác, thậm chí so với Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp còn nhiều khán giả hơn.
Liễu Vân hít một hơi nói.
- Viện trưởng, Hạ Ngôn thật là được hoan nghênh. Mễ Tuyết trọn to đôi mắt sáng ngời nói.
Liễu Vân cười ha ha, nói:
- Đúng vậy, Hạ Ngôn quả thực cực kỳ được hoan nghênh.
- Hạ Ngôn! Hạ Ngôn! Ta ở đây này.
Từ bên cạnh có một tiếng kêu sắc nhọn vang lên.
Hạ Ngôn theo tiếng gọi liền phát hiện một hoàng y nữ tử, dưới sự bảo vệ của mấy đại hán đang ngoắc tay gọi to.
- Hả? Dường như ta không biết nàng thì phải!
Hạ Ngôn nhíu mày, không nhớ đã gặp nữ nhân này chưa, tuy rằng hoàng y nữ tử này nhan sắc không tồi.
- Tên ta là Vu Vận, năm nay mới mười sáu tuổi. Hạ Ngôn, nhà ta là Vu gia thành Tử Nguyệt, ngươi nhất định phải tới Vu gia tìm ta nha!
Nữ nhân tiếp tục lớn tiếng nói với Hạ Ngôn.
Nghe được những lời này, sắc mặt Hạ Ngôn đen lại.
Mà những nữ tử khác nghe thấy nữ tử gọi là Vu Vận kia không ngờ lại kêu Hạ Ngôn tìm nàng, lập tức mắng to không biết xấu hổ, song cùng rất nhanh bắt đầu lớn tiếng giới thiệu Hạ Ngôn về bản thân mình.
- Hạ Ngôn, ngươi thật là được hoan nghênh nha, vì sao họ không tìm ta chứ? Vương Thiên Hà vẻ mặt hâm mộ, lắc đầu nói.
Hạ Ngôn sửng sốt, rồi sau đó vội vàng bước nhanh hơn, đi vào trong Trung Tâm Giao Lưu.
Liễu Vân cười cười, cũng bước nhanh hơn.
Sau khi các học viên đến đông đủ, Lưu tiên sinh đứng lên, vận linh lực nói với các khán giả nhìn không thấy điểm cuối về Hội Giao Lưu lần này.
Nội dung cụ thể chính là hôm nay là ngày cuối cùng của Hội Giao Lưu Học viện nhất lưu. Sau kết quả tỷ đấu ngày hôm nay, bất kể là Học Viện Tử Diệp thắng hay là Học Viện Hồng Hà thắng, lần Hội Giao Lưu Học viện này đều chấm dứt.
Sau đó chính là đặc sắc của lần Hội Giao Lưu này, biểu hiện của Học Viện Tử Diệp khiến cho người ta phi thường bất ngờ.
Từ học viện nhị lưu thành công tiến vào học viện nhất lưu, rồi sau đó tiếp tục quá quan trảm tướng, tiến vào vị trí thứ hai, điều này đủ cho thanh danh của Học Viện Tử Diệp lan truyền ra xa.
Đương nhiên, biểu hiện đặc sắc nhất của Học Viện Tử Diệp, tất nhiên là Hạ Ngôn! Hạ Ngôn mười lăm tuổi, trong Hội Giao Lưu này lại không thua một trận, đây quả thực là một kỳ tích.
- Hạ Ngôn, chút nữa con phải cẩn thận Lỗ Hạng Chi kia. Lỗ Hạng Chi tuy là Đại Linh Sư sơ kỳ, nhưng hắn dám đánh cuộc ba trăm vạn kim tệ với con hiển nhiên đã có chuẩn bị. Lúc tỷ đấu con không thể sơ ý.
Thời điểm Lưu tiên sinh đang nói, Liễu Vân dặn dò Hạ Ngôn.
Nếu không phải đã biết Hạ Ngôn có thể chém giết Đại Linh Sư trung kỳ, Liễu Vân chi sợ sẽ trực tiếp khuyên can Hạ Ngôn từ bỏ đánh cược với Lỗ Hạng Chi.
- Sư phụ. con biết Lỗ Hạng Chi kia khẳng định có thủ đoạn ẩn giàu để đổi phó với con. mà thủ đoạn này giúp hắn có tự tin thắng được con. Lát nữa xem hắn rốt cuộc có thể xuất ra thủ đoạn gì. con sẽ cấn thận ứng phó.
Hạ Ngôn gật đầu. nói với Liễu Vân.
-Ừ!
Liễu Vân gật đầu. ánh mắt xoay chuyển một chút. nhìn về phía Học Viện Hồng Hà.
Lúc này Lỗ Hạng Chi nỡ một nụ cười cổ quái tạo một cảm giác khó nói. đang thắp giọng nói chuyện với Viện trưởng Học Viện Hồng Hà Đổng Khoa. Thinh thoảng hắn còn xoay người ghé mắt liếc Hạ Ngôn vài lần.