LINH PHI KINH
Tác giả: Phượng Ca
Dịch giả: Magic Q
QUYỂN 1: HỒNG VŨ THIÊN HẠ
Chương 3: Đông Đảo Tam Tôn
Nhạc Chi Dương tiu ngỉu trở về phòng, trong lòng ngập tràn hình ảnh lúc chia tay Chu Vi ban nãy. Gã đối với chuyện tình cảm nam nữchỉhiểu biết lờmờ, đôi mắt ngần ngận nước của thiếu nữhệt như một dấu ấn khó phai in đậm trong tâm trí. Nghĩđến cảnh sau khi xuất cung sẽ không còn gặp lại Chu Vi nữa, gã chợt có cảm giác hụt hẫng to lớn, cứthế lặng lẽ ngồi bên mép giường mãi cho đến khi tiếng gà râm ran báo sáng.
Ngày hôm sau, Chu Vi không còn cho người đến triệu kiến Nhạc Chi Dương nữa. Cô nép mình trong tẩm điện chẳng hề ló chân ra khỏi cửa nửa bước, thi thoảng ở đó có tiếng đàn dìu dặt phát ra, âm điệu du dương trầm bổng. Nhạc Chi Dương tập trung lắng nghe, cảm giác như trong tiếng đàn có trăm mối nghìn tơ muốn níu giữlấy gã. Đang muốn nổi sáo hòa nhịp, thế nhưng khi gã rút sáo ra lại chợt nhớ đến thân sáo giờđây đã rạn nứt chẳng thểvéo von được nữa. Gã rầu rĩngập lòng, chẳng có cách nào bày tỏ, hận không thểphá cửa xông vào trong mà nói với Chu Vi rằng, bất kểThạch Ngư hay chuyện sống chết gã đều mặc xác, chỉcần một lời nói của cô, gã sẽ ở lại trong cung, ngày ngày cùng cô gảy đàn thổi sáo sống hết kiếp này.
Nghĩđến đây chợt có cảm giác nhói buốt đằng ngực, Nhạc Chi Dương bừng tỉnh nhớ đến lời nói của Lãnh Huyền, sắp đến thời điểm thần châm phác tác, tính mạng của gã cũng chẳng còn kéo dài được lâu, đừng nói đến chuyện răng long đầu bạc, ngay cảcó thểsống đến ngày mai hay không cũng là việc chưa thểđoan chắc.
Gã ủ rũ nằm v
ật xuống giường, đầu hồi tưởng lại từng cuộc chạm trán trong mấy ngày qua, cảm giác như bản thân đang chìm trong một giấc mộng dài.
Ăn cơm trưa xong thì Chu Vi chợt đòi gặp mặt, Nhạc Chi Dương phấn chấn tinh thần vội vã đi đến tẩm điện. Còn chưa bước vào cửa, một mùi hương lạđã bay xộc vào mũi, gã ghé mắt nhìn ra, trong làn khói sương lượn lờ, tiểu công chúa đang chấp tay quỳ xuống phía trước một bàn hương án, trên bàn có thờmột tượng quan âm bằng ngọc trắng, vẻ mặt hiền từ, y phục ra dáng bay chấp chới. Hai mắt Chu Vi khép hờ, gương mặt nhợt nhạt như được tượng ngọc soi chiếu lấp lánh.
Nhạc Chi Dương ngắm nhìn thiếu nữđến mức quên cảthở, đến khi gã gi
ật mình choàng tỉnh thì chúng cung nữđã lặng lẽ rút lui cảrồi.
Chu Vi thở hắt ra một hơi, đứng lên rồi quay đầu lại. Một đêm xa cách, sắc mặt của cô đã tiều tụy đi không ít, đôi tròng mắt ảm đạm thiếu sức sống toát ra vẻ mông lung mờmịt. Nhịp tim Nhạc Chi Dương l
ập tức đ
ập dồn, trên người xốn xang như có một mồi lửa thiêu đốt, vốn định bước đến trước hai bước nhưng có lẽ vì mùi khói hương nên thân thểgã cứmềm oặt chẳng gượng được chút sức nào.
Hai người lặng nhìn nhau th
ật lâu, Chu Vi trỏ vào tấm đệm bên cạnh trác đàn, bảo:
- Ngồi xuống đi!
Nhạc Chi Dương
ậm ừ trong miệng rồi h
ậm hực ngồi xuống. Gã liếc mắt trộm nhìn thiếu nữ, vẻ mặt Chu Vi lạnh nhạt thờơ không thểđoán được tâm tư trong lòng.
Tiểu công chúa cũng ngồi xuống, tựa người vào một bên Phi Bộc Liên Châu, ngón tay chạm trên tơ đàn, ánh mắt cứngây phỗng nhìn lên trần nhà.
Nhạc Chi Dương ho khan hai tiếng, thấp giọng nói:
- Công chúa, ta ... Ta...
Chẳng hiểu sao gã vốn đã chuẩn bịcâu chữđàng hoàng nhưng giờphút này một từ cũng không thốt ra được.
- Ống sáo của ngươi đâu? - Chu Vi chợt cất tiếng hỏi.
Nhạc Chi Dương rút sáo ra, thiếu nữcầm lấy lướt mắt quan sát rồi khẽ giọng:
- Đúng là đã hỏng th
ật rồi!
Hóa ra, lúc Nhạc Chi Dương thổi lên vài tiếng vào hôm qua, Chu Vi vốn là người sành âm lu
ật, chỉcần nghe thoáng là biết ống sáo đã bịhư hại. Nàng khẽ khàng vuốt ve thân sáo, lặng im hồi lâu mới rút ra một chiếc hộp gỗ tử đàn dài ở bên người, đẩy nhẹ đến trước mặt Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương nh
ận lấy hộp gỗ, chẳng hiểu đầu cua tai nheo, chỉnghe Chu Vi giục:
- Ngươi mở ra mà xem!
Nhạc Chi Dương hé mở nắp hộp, trên tấm vải lót sa-tanh màu vàng tươi có đặt một thanh sáo dài bằng phỉthúy. Thường thường, ống sáo thông dụng chỉdài một thước tám tấc còn ống sáo này dài phải đến hơn hai thước, điêu khắc hoàn toàn từ nguyên khối phỉthúy, tay nghề hết sức tinh xảo, cảtrong l
ẫn ngoài đều bóng loáng, thân sáo lấp lánh sắc xanh biếc trông chẳng khác nào một dòng nước thu. Phần đuôi sáo có chạm trổ hai chữTriện thanh thoát được mạvàng, nét chữmảnh mai mà sắc sảo, ở bên cạnh còn có ghi một hàng cổ Triện nhỏ li ti. Nhạc Chi Dương đọc hoài không ra, chân mày khẽ chau lại.
- Hai chữlớn ấy đọc là "Không Bích", còn hàng chữnhỏ ghi là "Thạch Quý Luân đắc Thương Ngô Huyền phủ."(*) - Giọng nói của Chu Vi vang lên hết sức điềm đạm: - Thanh sáo ngọc phỉthúy này vốn được Thạch Sùng đời Tống tặng cho ái thiếp của mình là Lục Châu. Lục Châu dung mạo sẵn kiều diễm, tài thổi sáo lại tuyệt diệu vô song khiến cho Thạch Sùng yêu chiều nàng hết mực. Về sau, Xa Kỵ tướng quân Tôn Tú đến phủ họ Thạch làm khách cũng say mê nàng Lục Châu như điếu đổ, y bèn phái sứgiảđến thỉnh cầu Thạch Sùng ban tặng Lục Châu cho y.
(ND chú: nghĩa là “thanh sáo này do Thạch Quý Luân - tên hiệu của Thạch Sùng, có được ở vùng Thương Ngô Huyền - Quảng Tây ngày nay”, câu chuyện Chu Vi đang kểlà 1 câu chuyện có th
ật trong lịch sử.)
Nhạc Chi Dương nghe thấy không vui, nhủ bụng: "Nhà quyền quý bọn cô sao cứhay mang người ta ra tặng tới tặng lui thế? Hừ, bộ tưởng hay ho lắm sao?"
Chu Vi không nh
ận ra sắc mặt của gã, v
ẫn kểtiếp:
- Thạch Sùng sau khi nghe lời sứgiảliền t
ập hợp toàn bộ người đẹp trong phủ lại, bảo rằng: "Đây là giai nhân trong phủ của ta, xin tùy ngài chọn ra một người!"
- Sứgiảcủa Tôn Tú nói: "Ta vâng lệnh phải mang Lục Châu trở về, trong số này ai là Lục Châu?"
- Ngờđâu Thạch Sùng nghe xong thì cảgi
ận quát lớn: "Lục Châu là tỳ nữyêu dấu nhất của ta, tuyệt đối không tặng cho ai cả!" Khi ấy Tôn Tú cấu kết với Triệu Vương - Tư Mã Luân, quyền hành khuấy đảo khắp cảtriều chính l
ẫn dân gian, nghe được lời ấy thì nổi tr
ận lôi đình bèn đưa lời sàm tấu lên Tư Mã Luân, nói rằng Thạch Sùng mưu phản cần phải diệt trừ. Tư Mã Luân nghe lời sai đội binh giáp bao vây lấy phủ Thạch Sùng. Lúc đó Thạch Sùng đang thết đãi quan khách trên lầu, trông thấy Tôn Tú d
ẫn binh lính phá cửa xông vào, l
ập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn thê lương nhìn Lục Châu, thở dài tuyệt vọng: "Lục Châu ơi Lục Châu, hôm nay ta nhà tan cửa nát đều là do nàng cả!"
- Lục Châu nghe xong buồn tủi vô hạn, nước mắt ngắn dài: "Lục Châu bất tài, xin nguyện được chết trước mặt đại nhân!"
- Nói rồi không đợi cho Thạch Sùng kịp trở tay, nàng giắt theo thanh sáo Không Bích rồi gieo mình khỏi tòa lầu cao mấy trượng, ngã xuống chết ngay trước mặt Tôn Tú.
Nhạc Chi Dương nghe mà thầm gi
ật mình, theo ý thức miết lấy thân sáo, chỉthấy da tay truyền lên cảm giác rét buốt, mềm mịn sống động, giữa sắc xanh lành lạnh như có ánh sáng lấp lánh, thoảng như linh hồn Lục Châu v
ẫn chưa tiêu tán mà còn lẩn khuất trong thanh sáo này. Gã tò mò hỏi:
- Về sau thế nào?
Chu Vi cười buồn: "Về sau Thạch Sùng bịtịch biên tài sản, họ tộc chết sạch, toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà không ai sống sót. Kểra, tay Thạch Sùng này sinh thời là kẻ giàu sang hách dịch, thê thiếp trong phủ nhỡ mà trái ý sai lời hắn thì nhất định bịtrừng phạt chẳng tha. Theo "Thế Thuyết Tân Ngữ"(*) mô tả, lúc Thạch Sùng còn đương quyền tại vị, các buổi yến tiệc đãi khách đều đểcho mỹ nhân trong phủ mời rượu, vịkhách ngồi bàn nào mà không uống hết rượu trong chung thì hắn sẽ sai chém đầu mỹ nhân mời rượu bàn đó, vì thế khách nhân dù cho tửu lượng kém đến đâu cũng phải miễn cưỡng uống cạn. Về sau có vịđại tướng quân Vương Đôn đến dự tiệc, ông ta vốn là người lòng dạsắt đá, cố chấp không uống đểxem Thạch Sùng ứng xử ra sao. Thạch Sùng vì việc này, đã một hơi mang ba mỹ nhân ra giết chết. Ôi, một kẻ đại ác nhân như v
ậy đến giây phút cuối lại vì một tỳ nữthổi sáo mà bán cảmạng sống, đủ thấy v
ật này ấp ủ bao nhiêu tình cảm không thểkểxiết được!"
(ND chú: đây là bản bút ký tiêu biểu thời kỳ Nam Bắc triều do danh nhân thời Tống là Lưu Nghĩa Khánh và các cộng sự biên soạn, tác phẩm gồm 3 t
ập thượng-trung-hạvới hơn một ngàn cố sự về tư tưởng sinh hoạt của các kỳ sĩ, đại phu bên cạnh diện mạo xã hội thời điểm đó.)
Nhạc Chi Dương lòng đầy cảm khái, buông thanh Không Bích xuống, hướng mắt sang Chu Vi đểcho đôi mắt hai người đối diện nhau. Tròng mắt Chu Vi tối đen, lộ vẻ thảm đạm, ánh lệ loang loáng ẩn hiện hệt như một lớp sương mờbao phủ trên đầm nước sâu.
Khoảnh khắc đó, đầu óc Nhạc Chi Dương trở nên trống rỗng, đến khi gã tỉnh lại thì Chu Vi đã nằm gọn trong lòng mình. Thiếu nữnép vào nơi ấy ngoan hiền như một chú mèo con, khuôn mặt trắng phao ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh chuyển động, ngón tay mềm mịn như tơ vuốt ve khuôn mặt Nhạc Chi Dương suốt từ cạnh trán dọc xuống bờmôi khóe miệng, như muốn thông qua ánh mắt và bàn tay này mà ghi khắc th
ật sâu dung mạo của gã vào tâm khảm.
Nhạc Chi Dương ôm ghì lấy cô, đôi cánh tay gần như dùng hết cảsức lực. Thảy những Tử Cấm thành, cung diện, sống chết, vương quyền... tất cảngoại v
ật đều đã tan biến hết, giữa cõi trời đất này chỉcòn lại mỗi hai người bọn họ mà thôi.
Nhạc Chi Dương mê muội đi trong thứcảm xúc diệu kỳ, trước tiên là vui sướng, kế đó là đắm say, về sau nơi cõi lòng dâng lên một nỗi bi thương khó diễn tả. Gã có cảm giác người con gái trong lòng mình đang thổn thức khóc thầm, dòng lệ xuôi theo lọn tóc mai mà nhỏ xuống, trôi qua mu bàn tay của gã rồi ngấm thẳng vào đáy tim.
Hai người cứngồi như thế chẳng biết đã qua bao nhiêu thời gian, chợt nghe vang lên tiếng gõ cốc cốc, cảhai gi
ật mình hoảng sợ vội tách nhau ra, theo tiếng động nhìn lại, trên song cửa giấy hiện lên bóng hình của một người, giọng nói của Lãnh Huyền trôi tuột vào bên trong:
- Công chúa điện hạ, đã đến giờrồi!
Chu Vi sắc mặt buồn bã, khẽ giọng nói:
- Lãnh công công, mời vào!
Lời vừa vơi đi, trong gian phòng nổi lên một tr
ận gió nhẹ, Lãnh Huyền trong bộ áo trắng tang tóc như từ một thế giới khác xuất hiện trước mặt hai người. Nhạc Chi Dương thấy lão mà tim đ
ập thình thịch, cảm giác kẻ này nào phải con người mà đúng th
ật là hồn ma bóng quế.
Lãnh Huyền tay cầm phất trần, cúi đầu nói:
- Công chúa điện hạ, mọi việc đã được an bài thỏa đáng, chỉcòn đợi ta thi triển thu
ật giảchết mà thôi!
Chu Vi ngần ngừ một thoáng, bảo:
- Lãnh công công, việc này th
ật sự không nguy hiểm chứ?
Lãnh Huyền cười đáp:
- Công chúa an tâm, nô tài lấy tính mạng ra bảo đảm!
Chu Vi g
ật đầu, ánh mắt dõi sang Nhạc Chi Dương.
Nhạc Chi Dương đứng lên, mặt hướng về Lãnh Huyền. Lãnh Huyền chăm chú nhìn gã một lúc rồi g
ật gù, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải hợp lại v
ẫy nhẹ vào không khí, tấm đệm cói dùng lễ ph
ật như có sự sống bay tốc lên cao rồi lăn tròn đến trước mặt Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương chứng kiến kỹ năng thần kỳ như v
ậy, đầu óc trở nên mơ hồ, chỉngờđang trong cõi mộng, bên tai vọng đến tiếng nói của Lãnh Huyền:
- Mời ngồi!
Nhạc Chi Dương ngồi xếp bằng, Lãnh Huyền cũng ngồi xuống phía đối diện, sắc mặt nghiêm túc, hai mắt nhắm hờ, gương mặt khô đét ánh lên một luồng hào quang lấp lánh. Nhạc Chi Dương đang lấy làm lạchợt thấy Lãnh Huyền giơ tay lên, nh
ập hai ngón trỏ và giữa lại điểm vào bên trái người gã. Nhạc Chi Dương chỉcảm thấy một dòng nước lạnh buốt đổ
ập vào thân thể, từ đầu gối trái trở xuống l
ập tức mất đi tri giác. Gã gi
ật mình bèn đưa tay sờthử, nơi ấy tê dại hệt như một tảng đá.
Đang lúc khó hiểu, Lãnh Huyền lại vung một ngón tay điểm vào đằng sau gối trái mang theo cơn lạnh rót vào bên trong, từ gối trái trở lên cũng mất hẳn cảm giác. Nhạc Chi Dương hô khẽ một tiếng, giãy giụa toan đứng lên. Lãnh Huyền ra tay nhanh như chớp, điểm ngón tay trúng vào mắt cá chân phải của gã, khí lạnh ùa vào, từ cẳng chân trở xuống trở nên cứng đờ. Nhạc Chi Dương vùng v
ẫy một thoáng lại ngồi oạch xuống đệm, hai mắt mở trừng trừng nhìn Lãnh Huyền, trong lòng ng
ập tràn lo sợ. Chợt đâu Chu Vi vỗ nhẹ lên vai gã, thỏ thẻ:
- Đừng sợ, ông ấy chỉphong tỏa kinh mạch của ngươi mà thôi!
- Kinh mạch?
Nhạc Chi Dương ngỡ ngàng không hiểu, chỉnghe Chu Vi thở dài:
- Ông ấy trước tiên điểm vào huyệt "Tam Âm Giao" của ngươi, sau lại điểm huyệt "Âm Lăng Tuyền", đó đều là những yếu huyệt của "Túc Thái Âm Tì Kinh", cho nên một khi huyệt đạo bịphong tỏa thì máu huyết cũng ngừng lưu thông, cẳng chân này của ngươi đương nhiên là không cử động được...
Trong khi cô giảng giải, Lãnh Huyền ra tay lúc nhanh lúc ch
ậm, thoắt trái thoắt phải, liên tiếp điểm trúng vào các yếu huyệt của Nhạc Chi Dương, điểm trúng chỗ nào thì chỗ đó mất đi tri giác. Đầu ngón tay của lão thái giám cuồn cuộn hơi lạnh, trong quá trình ra tay cũng từng chút một xóa tan đi sự sống của Nhạc Chi Dương, Chu Vi còn chưa giải thích xong thì từ thắt lưng gã trở xuống đã hoàn toàn mất đi cảm giác hệt như cành khô đá cuội.
Lúc này Lãnh Huyền đặt cây phất trần xuống, b
ật người đứng d
ậy, lần bước đi vòng quanh Nhạc Chi Dương. Lão càng đi càng nhanh, hay tay vung ra một lượt, ngón tay như gió lần lượt điểm vào trước ngực, sau lưng và đôi cánh tay của Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương chỉcảm thấy một cảm giác tê tê từ ngón trỏ ở hai bàn tay nhói lên rồi lan ra như thủy triều tuôn chảy về phía lồng ngực, tích tắc sau, từ bụng dưới lên đến hai vai cũng mất đi cảm giác hoàn toàn.
Lãnh Huyền ra tay mỗi lúc một nhanh, khí thế như nỏ thần gi
ật bắn, thân pháp lẹ như cuồng phong. Chu Vi đứng xem bên cạnh cũng cảm thấy váng cảmặt mày. Chợt nghe Nhạc Chi Dương "A" lên một tiếng, cùng lúc đó Lãnh Huyền tung ra một ngón tay ấn trúng vào huyệt "Thiên Đột" nơi yết hầu của gã. Tiếng kêu của Nhạc Chi Dương nghẹn tắc lại, hệt như cảnh xén đứt cổ một người còn sống.
Chu Vi hết sức lo lắng, "Thiên Đột" là huyệt quan trọng trên cơ thểđồng thời cũng là tử huyệt trí mạng, nghĩđến đây cô nhịn không được bèn xông lên phía trước, nhưng chưa kịp tới gần đã cảm thấy một luồng khí lạnh
ập tới trúng ngay vào huyệt "Đan Điền" phía bụng dưới. Chu Vi máu huyết dường đông lại, cứng người ra tại chỗ. Cô cảm thấy không ổn, một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu: "Thôi chết, Lãnh công công muốn hại Nhạc Chi Dương!" Nhưng cô ng
ẫm lại, nếu Lãnh Huyền muốn hại người thì vốn dĩchẳng cần nhọc nhằn, lãng phí nhiều thời gian công sức đến v
ậy, th
ật làm người ta nghĩmãi không ra.
Trong lúc cô lo lắng, Lãnh Huyền bất chợt giảm tốc độ lại, thân người như nước chảy mây trôi chầm ch
ậm xoay quanh Nhạc Chi Dương, đôi lúc đảo lên trên hai vòng, vừa rồi lại vung ngón tay điểm vào những yếu huyệt trên đầu Nhạc Chi Dương. Lão ra tay ch
ậm hẳn đi, Chu Vi trông thấy mới dần hiểu ra, những huyệt mà lão vừa điểm đều thuộc về "Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh"; đầu lại là phần tối quan trọng trong Lục Dương, muốn phong tỏa sự sống mà không làm thương tổn đến não bộ quảlà một việc chẳng hề dễ dàng, cho nên Lãnh Huyền mới hai mắt trợn trừng, ánh nhìn như chớp lóe, cơ mặt khẽ giần gi
ật, rõ ràng là đã trầy tr
ật không ít.
Điểm xong "Tam Tiêu Kinh", lại đến "Túc Thiếu Dương Đảm Kinh", trong dãy kinh mạch này thì gần như "Thiên Trùng", "Não Không", "Dương Bạch" là những nơi ấn vào chết ngay, vì thế Lãnh Huyền ra tay ch
ậm rãi, bước chân lần khần không dứt khoát, ngón tay như đeo lấy ngàn cân, trên mặt tỏa ra một làn khói xanh nhạt, trên lưng áo cũng rịn ra từng bệt mồ hôi lớn. Từ khi Chu Vi nh
ận biết đến nay, lão thái giám này luôn xuất quỷ nh
ập thần, cười nói tự nhiên mà đương cự địch thủ, chưa bao giờthấy lão phải vất vảnhư thế này. Cô suy nghĩđến điểm này, nỗi nghi hoặc trong lòng cũng giảm thiểu đi, cố gắng mở to hai mắt chăm chú quan sát từng cử chỉcủa Lãnh Huyền.
Chẳng bao lâu, Lãnh Huyền đã điểm xong các huyệt đạo ở "Đảm Kinh", bèn chuyển ra phía trước người Nhạc Chi Dương phong tỏa nhâm mạch. Lần này lão ra tay thần tốc, thoáng chốc đã làm xong, lại nhoáng cái bay ra sau lưng Nhạc Chi Dương, niêm kín các huyệt của đốc mạch.
Nhạc Chi Dương ngồi ngay đơ tại chỗ, hơn nửa người đã mất đi cảm giác, bên tai lặng im phăng phắc, lỗ mũi chẳng còn ngửi được hương thơm, mồm miệng đã đánh mất đi đằng nào, chỉcó đôi mắt là còn trông thấy được sự v
ật, thế nhưng thịgiác cũng ch
ập ch
ập chờn chờn, v
ật vờbuồn ngủ. Gã cố gắng nhướng mí mắt lên, trong lúc mơ hồ chỉthấy đằng trước bóng trắng lay động, hiện ra khuôn mặt già háp của Lãnh Huyền. Lão thái giám đôi mày trợn ngược, bờmôi mím chặt, chầm ch
ậm giơ tay lên, hai ngón tay khép lại như mũi kiếm điểm thẳng vào ấn đường của gã. "Phụt!", một luồng khí lạnh xông thẳng vào trán, đầu óc Nhạc Chi Dương lùng bùng, hai mắt theo đó tối sầm lại rồi ngất đi, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.
Thình lình, một sự rung chuyển phát ra bên dưới cơ thể, Nhạc Chi Dương từ cõi mịt mờhư vô choàng tỉnh lại, bốn bên đều đen kịt, nồng nặc mùi bùn đất. Gã giãy giụa một lúc, tay chân v
ẫn không chịu nghe lệnh điều khiển, bên trên vọng đến âm thanh sột soạt, chẳng bao lâu, âm thanh ấy cũng dần dần lặng đi, xung quanh lại trở lại vẻ im lìm như cũ.
Nhạc Chi Dương có cảm giác nhịp tim đã đ
ập trở lại, một làn khí ấm từ buồng tim đang lan tỏa khắp tứchi, hơi ấm truyền đến đâu tay chân l
ập tức phục hồi tri giác đến đấy, cảm giác tê dại từ trong xương tủy cũng đồng thời nổi lên khiến cho gã khó chịu khôn xiết. Mất cảbuổi trời cảm giác tê dại ấy mới lùi xuống thì cảm giác nghẹt thở lại chợt xuất hiện, ngực gã như bịmột tảng đá lớn chèn lên, sức nặng của nó ngày một bành trướng khiến cho gã ch
ật v
ật không sao tảđược. Gã co duỗi thử tay chân, cảm thấy có chút sức lực bèn giơ tay sờsoạn hai bên thăm dò nhưng đều chạm phải lớp ván dày cộp, sờlên phía trên lại là một thớt gỗ cong cong, bề mặt nhẵn nhụi như được phết lên một lớp sơn bóng.
Thần trí ban đầu còn lờmờ, lúc này đã dần tỉnh táo trở lại, Nhạc Chi Dương đột nhiên nh
ận ra giờphút này gã đang nằm trong một cỗ quan tài, còn âm thanh kỳ lạban nãy chính là tiếng hạhuyệt, trên nắp quan lúc này toàn là bùn đất, không khéo gã đã bịngười ta chôn sống!
Nhạc Chi Dương lính quýnh ra sức gõ đ
ập nắp quan tài, mấy tiếng "thình thình" vang rền khắp bên tai, gã chỉcảm thấy đầu váng mắt hoa, còn nắp quan thì v
ẫn im ỉm không nhúc nhích. Không khí trong quan tài có hạn, sau mỗi lần gã vùng v
ẫy lại càng tiêu hao nhanh hơn, cảm giác ngột ngạt chèn ép trong ngực mỗi lúc một tăng khiến cho khoang ngực gã gần như muốn nổ tung.
Nhạc Chi Dương cảm thấy trước mắt sao xẹt loạn xạ, ý thức cho gã biết rằng trong chuyện này có gì đó nhầm l
ẫn, lỡ như Lãnh Huyền không có mặt kịp thời chỉe lúc lão tới nơi gã đã chết ngạt mất rồi; hoặc giảđúng là lão thái giám lòng dạkhó lường, toan tính muốn chôn sống gã th
ật. Đúng rồi, vì lẽ đó, Nhạc Chi Dương với thân ph
ận thái giám mới có thểdanh chính ngôn thu
ận chết chôn mà không làm tổn hại đến thanh danh của công chúa Bảo Huy, điều buồn cười là gã đã tin tưởng mà sa vào toan tính của lão thái giám. Mà khoan đã, nếu như muốn giết gã th
ật, việc chôn sống chẳng phải tốn công phí sức hay sao, dựa vào bản lĩnh của Lãnh Huyền thì chỉcần nhấc ngón tay cũng có thểlấy đi cái mạng nhỏ của gã.
Nhạc Chi Dương nghĩmãi v
ẫn không ra, hít thở càng lúc càng khó khăn, giống như có một đôi bàn tay lớn đang bóp chặt lấy cổ.
Trong cơn tuyệt vọng, gã chợt chạm tay vào một chiếc hộp dài, mở nắp ra bên trong chính là thanh Không Bích nọ. Trong quan tài tối tăm ảm đạm, ngay cảngọc thạch hiếm quý cũng mất đi ánh hào quang. Nhạc Chi Dương tay cầm sáo ngọc, trong đầu nảy ra một suy nghĩđáng sợ: “Chẳng lẽ Chu Vi đã sớm biết việc này? Nếu không vì sao cô ấy lại rơi nước mắt? Thanh sáo ngọc này có lẽ không đơn thuần là một món quà tặng mà chính là một v
ật bồi táng.”
Ý nghĩnày lướt qua, Nhạc Chi Dương không kềm được gi
ận dữ, gã dùng ống sáo gõ c
ật lực lên nắp quan tài. Chất liệu phỉthúy cứng rắn đến lạkỳ, đểlại vô số vết lõm sâu trên ván gỗ.
Cơn gi
ận này khiến cho gã nhanh chóng kiệt sức, gõ đến lần thứnăm, Nhạc Chi Dương toàn thân bủn rủn, đầu óc mơ màng choáng váng, vô số ý niệm phức tạp đan lồng vào nhau mà chẳng thểlý giải được.
Bỗng đâu quan tài trở nên rung lắc. Nhạc Chi Dương còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, phần thân dưới đã bịtròng trành kịch liệt, đầu của gã va bộp vào nắp quan tài. Tiếp đó, cổ quan tài b
ật mở, luồng không khí rét căm ùn ùn xổ vào trong, luồn vào ng
ập mũi miệng của gã, trái tim tê dại từ nãy giờcũng đ
ập trở lại. Nhạc Chi Dương hé mắt ra nhìn, chỉthấy sao giăng đầy trời, lấp lánh sáng ngời dưới màn đêm.
- Chui ra đi! - Thanh âm the thé của Lãnh Huyền cất lên vào lúc khuya khoắt thế này giống hệt như tiếng quỷ gọi.
Nhạc Chi Dương nghe được lời nói ấy mới dám tin rằng mình đã sống lại. Gã hít sâu vào một hơi, tay chân bỗng nhiên lấy lại sức lực, l
ập tức b
ật người đứng d
ậy, phóng mắt nhìn quanh. Lãnh Huyền đứng cách đó không xa đã thay đổi trang phục trên người, lão mặc áo đen mũ nồi làm cho đôi gò má gầy đét càng nổi b
ật hơn.
Xung quanh lố nhố những nấm mồ cao thấp, cỏ dại um tùm khua xạc xào trong cơn gió đêm, một trảng sương mờbốc lên sống động hệt như những bóng ma ch
ập chờn.
- Nhạc Chi Dương...
Một giọng nói khẽ khàng vang lên, trong nỗi xúc động còn pha l
ẫn sự ng
ập ngừng.
Ngoài Lãnh Huyền ra còn có ai khác ư? Nhạc Chi Dương theo tiếng gọi dõi mắt ra nhìn, phía sau lưng Lãnh Huyền có một người đang đứng.
Bóng người ấy chuyển động bước khỏi bóng lưng Lãnh Huyền, hóa ra là một người trẻ tuổi áo vàng, tay mang kiếm dài, bờvai nhỏ nhắn, tứchi thon thả, hai má bóng mịn như ngọc, chân mày uốn lên như lông chim trả, dưới làn mi là đôi tròng mắt to đen lay láy.
Người trẻ tuổi ấy rưng rưng nhìn gã nửa cười nửa khóc, Nhạc Chi Dương ngẩn người rồi bất chợt hét toáng lên, nhảy nhổm ra khỏi quan tài, chạy ào đến trước mặt người trẻ tuổi ấy rồi giơ tay ra ôm chặt người ấy vào lòng. Người trẻ tuổi ấy thoáng cựa qu
ậy rồi thân thểmềm nhũn đi, giọng nói nhẹ h
ẫng đến mức gần như không nghe thấy:
- Nhạc Chi Dương, ngươi còn sống đây ư...
- Còn sống, ta còn sống! - Nhạc Chi Dương vừa sống lại từ cõi chết, tâm tình vô cùng kích động, không kềm được b
ật cười ha hả: - Công chúa điện hạ, sao cô lại đến nơi này v
ậy?
Chợt nghe Lãnh Huyền hừ một tiếng, hai người mới gi
ật mình nhớ ra còn có người khác, l
ập tức tách nhau ra. Lão thái giám sắc mặt u ám, lạnh lùng nói:
- Công chúa điện hạ, đừng quên thân ph
ận của mình.
Chu Vi mặt nóng như lửa đốt, cúi thấp đầu xuống. Lãnh Huyền lại liếc nhìn Nhạc Chi Dương, nạt:
- Thằng quỷ nhỏ, ngươi cũng chớ suồng sã quá mức!
Nhạc Chi Dương lâng lâng như thểđang nằm chiêm bao, gã nhìn xung quanh thắc mắc:
- Lãnh công công, đây là nơi nào?
- Đây là bãi tha ma ở phía bắc kinh thành, tất cảnhững cung nữ, thái giám không nhà cửa đều được chôn cất tại nơi đây, kẻ nào khi sống được ân sủng thì có thêm một cổ quan tài, kẻ thất sủng cùng lắm chỉcó một manh chiếu lau quấn xác rồi quẳng xuống hố là xong!
Lãnh Huyền nói đến đây liền đưa mắt nhìn ra đám mồ mảxung quanh, vẻ mặt thoảng đượm thê lương.
Nhạc Chi Dương gãi gãi đầu, trong lòng v
ẫn chưa tan hết sợ hãi:
- Lãnh công công, ông đến muộn chút nữa thì ta đã đi đời nhà ma rồi!
Lãnh Huyền hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Việc này thì ngươi phải hỏi công chúa điện hạkia kìa!
Sắc mặt Chu Vi lúc đỏ lúc trắng, ấp úng kể:
- Nhạc Chi Dương, đều là do ta cả! Ta thấy ngươi được liệm vào quan tài, trong lòng rất lo lắng, định bụng phải thấy bằng được ngươi tỉnh lại nên mới quấn riết lấy Lãnh công công đòi xuất cung. Lãnh công công chịu mè nheo không thấu đành phải d
ẫn ta ra đây, vì thế dọc đường đi mới bịch
ậm trễ. Ôi, chỉtrách ta tùy hứng, suýt nữa đã hại tính mạng ngươi...
Cô nghĩlại mà còn cảm thấy sợ, thân thểbỗng chốc ớn lạnh.
- Không sao cả, không sao cả! - Nhạc Chi Dương liên tiếp xua tay: - Ta còn cho rằng sẽ không gặp được cô nữa, nếu có thểhội ngộ thế này, ta có chết thêm lần nữa cũng không hề gì!
Chu Vi cảm thấy bùi lòng mát dạ, ngoài miệng thì mắng:
- Nói nhảm vừa thôi, người ta chết một lần là đủ rồi, còn có thểchết đến mấy lần chứ?
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Chẳng phải có câu "Cửu tử nhất sinh" hay sao? Xem chừng, biết đâu người ta có thểchết đến chín lần đấy!
- Ăn nói linh tinh! - Chu Vi nửa bực nửa buồn cười: - Cửu tử nhất sinh" đâu phải có ý nghĩa như v
ậy!
Nhạc Chi Dương cười khì khì định nói tiếp, chợt nhiên Lãnh Huyền nhìn lên nền trời giục:
- Không còn nhiều thời gian nữa, Linh Đạo Thạch Ngư ở nơi nào?
Nhạc Chi Dương đáp:
- Ở tại bờsông Tần Hoài!
Lãnh Huyền liếc mắt nhìn gã, nhạt giọng:
- Hiện tại là giờDần ba khắc, non nửa giờnữa thánh thượng sẽ tỉnh giấc, hôm nay có buổi triều sớm đến cuối giờNgọ thì bãi triều, vào giờTỵ ta phải trở về. Phần công chúa, lừa được kẻ khác chứkhông lừa được người trong cung Bảo Huy, trước giờNgọ mà chưa hồi cung chắc chắn sẽ làm kinh động mọi người. Theo tính toán lúc này chúng ta còn hai canh rưỡi thời gian nữa. Nhóc con, ngươi đừng hòng ăn nói qua loa với ta, bằng không hôm nay trên người ngươi sẽ mọc ra một lỗ thủng đấy!
- Không dám, không dám! - Nhạc Chi Dương cười nói: - Lãnh công công võ nghệ cái thế, ta đoán đâu có chuyện gì làm khó được ông.
Lãnh Huyền hừ một tiếng, bảo:
- Võ nghệ cái thế à? Nói nghe sao dễ? Bốn chữấy trên đời này chỉcó một người xứng đáng mà thôi!
Nhạc Chi Dương tò mò hỏi:
- Ai v
ậy?
Lãnh Huyền không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn về phía tây xa xa, nơi đó treo một vành trăng khuyết lạnh lẽo đang lặng lẽ chìm vào rặng mây. Lãnh Huyền nhìn mãi một lúc rồi thở dài thườn thượt. Chu Vi thắc mắc:
- Lãnh công công, sao ông lại thở dài?
- Không có gì. - Lãnh Huyền nhấc lấy một gói quần áo ném cho Nhạc Chi Dương, giục: - Mặc vào đi!
Nhạc Chi Dương mở gói đồ ra xem, hóa ra bên trong là một bộ thường phục bằng vải trơn màu xanh. Lúc gã được an táng, trên người vốn phục sức theo kiểu thái giám, lỡ bịai đó trông thấy thì khó tránh khỏi cảnh phô trương gây chú ý. Gã ng
ẫm nghĩrồi quay sang nhìn Chu Vi, tiểu công chúa đỏ bừng mặt lặng lẽ hướng đầu đi nơi khác. Nhạc Chi Dương thay xong quần áo, Lãnh Huyền cũng đã sớm bịt kín quan tài, lấp đất đá lại rồi bảo:
- Đi thôi!
Nói rồi lão sải bước lên trước, tiến về phía sông Tần Hoài.
Nhạc Chi Dương ngó sang Chu Vi, người đằng sau lấp ló lúm đồng tiền xinh như hoa, đôi mắt đẹp chớp láy long lanh. Nhạc Chi Dương cảm giác lồng ngực nóng ran, đột nhiên với tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Bàn tay thiếu nữthon thả, mềm mại như không xương, da thịt trắng trẻo nõn nà, nắm trong tay như nắm một viên ngọc mịn.
Chu Vi nào ngờtên tiểu tử này lại cảgan như v
ậy, cô định hất tay ra theo ý thức nhưng hất kiểu gì cũng không thoát khỏi bèn nhướng mắt nhìn lên, Nhạc Chi Dương cười tủm tỉm ngó cô làm lộ ra hàm răng đều tăm trắng bóng.
Ánh sao bóng trăng soi rọi từng đường nét thanh thoát, hài hòa của thiếu niên, Chu Vi nhìn đến ngơ ngác, nghĩthầm: "Hóa ra chàng lại đẹp trai như v
ậy!"
Nhạc Chi Dương nâng sáo ngọc lên bảo:
- Công chúa, cô vứt thanh sáo này vào trong quan tài nè...
Chu Vi mỉm cười:
- Thanh sáo này là ta tặng cho ngươi đó!
Nhạc Chi Dương gi
ật mình:
- V
ậy sao được chứ?
- Sao lại không được?- Chu Vi giơ tay ra vuốt ve món đồ cổ ấy: - Thanh sáo này là anh Th
ập Thất đã tặng cho ta nhân dịp sinh nh
ật lần thứmười, tiếc rằng ta thổi sáo không giỏi, đểở chỗ ta sẽ khiến cho nó bịphí hoài mai một. Bảo kiếm thì phải xứng với anh hùng, ta tặng nó cho ngươi, Lục Châu dưới kia nếu biết được hẳn sẽ rất an tâm vui vẻ.
Nói đến đây, cô chợt nảy ra điều gì đó liền cho tay vào tay áo, lấy ra một sợi tơ vàng rồi luồn nó qua lỗ ống sáo, buộc vào thắt lưng Nhạc Chi Dương, vừa làm vừa ngâm nga:
- Phỉthúy vàng, phỉthúy vàng, phỉthúy phải phối với màu vàng mới bắt mắt!
Dòng nhiệt huyết trong người Nhạc Chi Dương đang cơn sục sôi, gã định nói gì đó thì Lãnh Huyền ở đằng trước chợt tằng hắng một tiếng, quay đầu lại nhìn hai người, chân mày nhíu chặt. Chu Vi mặt đỏ tới mang tai, toan rụt tay về, nào ngờNhạc Chi Dương dứt khoát nắm chặt, sải bước d
ẫn cô vượt lên phía trước. Lãnh Huyền trừng mắt nhìn hai người, mặt mày chằm dằm một đống nhưng cũng không tiện nhiều lời, lom khom đi bên cạnh.
Đến bờsông Tần Hoài thì sắc trời cũng vừa hửng sáng, dưới ánh bình minh soi rọi, nước sông ánh lên màu xanh biêng biếc hệt như một dải lụa đào d
ập dờn uyển chuyển. Những kỷ viện thanh lâu hai bên bờsông đang ngon giấc say nồng sau một buổi tối hoạt động hết công suất; đâu đó nổi lên tiếng gà râm ran gáy sáng vừa hay nối tiếp vào lời ca tiếng nhạc dặt dìu đêm hôm trước.
Gió sớm phơn phớt trên mặt truyền đến cảm giác mát rượi, cõi lòng Nhạc Chi Dương bỗng nhen nhóm lên một bầu lửa nóng, gã đón lấy làn gió ban mai se sắt ấy, tinh thần trở nên hết sức phấn khởi. Chỉtrỏ những lầu quán ven sông, gã lần lượt kểcho Chu Vi nghe những câu chuyện ly kỳ lạl
ẫm: nơi này ai giành được hoa khôi, đằng kia ai bày tiệc trăng gió, đêm xuống pháo hoa giăng đầy trời đẹp đến nhường nào, cô nương ở nhà này không những giỏi đàn hát mà còn khéo diễn tạp kỹ, thân dẻo như bông, chui lọt qua được một chiếc vòng kim loại nhỏ xíu. Khúc sông kia vào đêm Thất Tịch sẽ tổ chức hội hoa đăng, Nhạc Chi Dương trong những lần tốt số đoán trúng mấy câu đố đèn đã thắng được không ít tiền thưởng. Chu Vi mải miết lắng nghe từ chuyện thi đố đèn cho đến câu chuyện tòa nhà lớn tiêu điều màu xám tro nọ, nơi đó năm xưa cũng là chốn náo nhiệt b
ậc nhất, về sau có nàng ca kỹ gặp chuyện tình duyên trắc trở, bịsở khanh lường gạt rồi trầm mình tự v
ẫn, hóa thành ác quỷ, từ đó quẩn quanh tại tòa nhà ấy quấy phá đến nỗi mỗi năm đều có vài vụ người nữnhảy sông, thế nên ngày qua tháng lại nơi ấy càng trở nên đìu hiu, quạnh quẽ.
Chu Vi từ thuở chào đời đến nay mới được xuất cung lần đầu, thấy gì cũng mới, gặp gì cũng lạ. Nhạc Chi Dương càng khua môi múa mép, những chuyên hết sức đơn giản qua cái mồm của gã cũng trở nên thú vịtuyệt vời. Nghe đến đoạn nữquỷ quấy nhiễu, Chu Vi tròn mắt há miệng, tay ghì chặt lấy Nhạc Chi Dương không dám buông lơi. Nhạc Chi Dương thấy cô sợ sệt, nổi hứng thêm thắt tợn hơn, bịa ra chuyện vài nàng danh kỹ chịu nhục biến thành ác quỷ, kểđến trời sầu đất thảm, dọa cho tiểu công chúa mặt mày tái mét, trong dạcứthấp thỏm không yên, theo ý thức nép sát vào người thiếu niên, chẳng dám đểtụt lại bước nào.
Nhạc Chi Dương cảm thấy khoái chí vô cùng, thầm nghĩbọn vương công quyền quý đến nơi này tìm thú vui không ít nhưng người có thểd
ẫn theo công chúa Đại Minh đi du ngoạn ven sông Tần Hoài thì tự cổ chí kim e rằng chỉcó một mình gã mà thôi. Cô nàng công chúa này vừa ngây thơ lại vừa e thẹn, gã th
ật muốn bày trò đểlàm cô vui, tiếc là ban ngày mặt sông vắng lặng, kế bên còn thêm một lão thái giám mặt lạnh như tiền, th
ật không thểcùng cô qu
ậy phá cho thỏa thích được.
nguồn tunghoanh.comGã ngại lão thái giám chướng tai gai mắt, ngờđâu Lãnh Huyền cũng đang tức anh ách một bụng từ nãy đến giờ. Hóa ra vì thời gian gấp rút, lão cứnghĩsau khi tìm được v
ật ấy thì trở về cung ngay l
ập tức, ai dè Nhạc Chi Dương đi dọc bờsông cứluôn miệng khoác lác vẽ vời, hai người nam nữtrẻ tuổi tay nắm vai kề cười đùa rôm rảđến mức ngay cảnhững cặp tình nhân đi trẩy hội xuân cũng không thân m
ật được như v
ậy. Thấm thoát chặng đường dọc bến Tần Hoài đã đến điểm cuối, Lãnh Huyền sau nhiều lần kiên nh
ẫn cũng hết chịu nổi, quát lên:
- Tiểu tử thối, Thạch Ngư rốt lại là nằm ở đâu?
Nhạc Chi Dương nghe v
ậy thì vỗ đầu, cười khì khì bảo:
- Ây da, mãi lo huyên thuyên ta quên khấy đi mất chuyện lớn này rồi, à ừm...
Gã dòm trái ngó phải, sắc mặt thay đổi:
- Thôi chết, ta nhớ nhầm rồi, Thạch Ngư không ở bãi sông, nó ở... ở...
Gã vừa nói vừa gãi đầu, chợt thấy lão thái giám nhíu chặt chân mày, mặt hầm hầm sát khí, bèn cười giảlả:
- Ta nhớ ra rồi, Thạch Ngư cất ở miếu Phu Tử!
- Tiểu tử thối, ngươi dám!
Lãnh Huyền gi
ận đến run người, vừa rồi đi qua miếu Phu Tử, Nhạc Chi Dương cứngoảnh mặt ngó lơ, bây giờlại đòi trở ngược lại nơi đó chẳng khác nào bắt lão đi dạo sông Tần Hoài thêm lần nữa. Lão thái giám ra tay nhanh như điện, quắp lấy vai trái của Nhạc Chi Dương. Tiểu tử nọ đau đớn thấu xương, tức thì la lên oai oái. Lãnh Huyền nghiêm giọng:
- Tiểu tử thối, ta có thểkhiến ngươi sống, cũng có thểlàm ngươi chết. Ngươi còn dám gạt ta, ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!
Lão đang lúc nghiến răng gi
ận dữ, không đểý một cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng phất tới d
ẫn theo năm luồng kình phong xuyên thấu vào kinh mạch, với năng lực của Lãnh Huyền cũng cảm thấy mu bàn tay tê dại, theo ý thức l
ật tay chộp lấy cổ tay ngọc ngà ấy. Người nọ kêu khẽ một tiếng, âm điệu nhu mì. Lãnh Huyền trong lòng gi
ật thót, vội vã buông năm ngón tay ra, lùi về sau một bước, nói:
- Phất Ảnh Thủ" đúng là danh bất hư truyền, Lãnh mỗ ra tay cấp bách, mong công chúa thứlỗi!
Chu Vi xoa chỗ đau nơi cổ tay, trong lòng thầm kinh ngạc. Một đòn vừa rồi chính là "Phất Ảnh Thủ" của Thái Hạo Cốc, âm kình nơi ngón tay như có như không, nhìn thì có vẻ không đáng ngại nhưng thực tế có thểgây tổn thương kịch mạch, hư hại ngũ tạng, chuyên đểphá các loại chân khí hộ thể. Ấy v
ậy mà Lãnh Huyền chẳng những an nhiên vô sự, lại còn trở tay đánh trả, suýt nữa thì phá vỡ Ngưng Hà Thần Công và bóp vụn cổ tay của cô.
- Lãnh công công! - Chu Vi định thần lại, miễn cưỡng cười bảo: - Nhạc Chi Dương chẳng phải đã nói rồi ư? Y mãi mê trò chuyện với ta nên vô tình quên mất Thạch Ngư, người ta đâu phải thánh hiền mà không mắc sai sót. Ông trời cũng có đức hiếu sinh, Lãnh công công sao có thểvì một chút sai vặt cỏn con mà làm hại tính mạng người ta chứ?
Lãnh Huyền ráng kềm cơn gi
ận trình bày:
- Công chúa có điều không biết, thằng nhóc này nói dóc thành thần, có trời mới biết biết y đang âm mưu trò gì!
- Nói dóc thành thần? - Chu Vi liếc nhìn Nhạc Chi Dương, gã ta đang xoa xoa vai, vẻ mặt ra chiều oan ức lắm. Chu Vi buột miệng bảo: - Ta thấy y rất tốt, câu nào câu nấy đều là th
ật bụng!
Lãnh Huyền cảgi
ận:
- Công chúa thấy y toàn lời nói th
ật là vì công chúa đối với y...
Nói đến đây, lão ng
ập ngừng khựng lại. Chu Vi lườm Lãnh Huyền hỏi:
- Ta đối với y thế nào?
Lãnh Huyền hừ một tiếng, đáp:
- Có mấy lời nói ra không lọt tai, công chúa tự mình hiểu rõ.
- Ta chẳng hiểu rõ chuyện gì cả! - Chu Vi mặt mày dửng dưng: - NhờLãnh công công chỉra chỗ sai giúp!
Lãnh Huyền trừng mắt nhìn công chúa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lão cố nuốt ực vào một ngụm nước bọt rồi nặn ra một nụ cười:
- Công chúa điện hạthân ph
ận cao quý cần gì chấp nhặt với lão nô. Thời gian gấp rút, lấy được Thạch Ngư rồi mau chóng trở về cung mới là thượng sách! Ta nổi gi
ận với thằng nhóc này chẳng qua cũng vì công chúa mà thôi!
- Vì ta à? - Chu Vi cười khẩy: - Sợ là vì chính ông thì có! Lãnh công công, ông dụ dỗ ta xuất cung, đáng phải chịu tội gì?
Lãnh Huyền ngớ người nghẹn giọng:
- Công chúa điện hạ, là cô mè nheo đủ kiểu nên ta mới đồng ý d
ẫn cô xuất cung mà...
Chu Vi mỉm cười:
- Ai thấy ta mè nheo với ông? Đến chỗ phụ hoàng, người sẽ tin lời ta hay lời ông?
Lãnh Huyền vừa bất ngờvừa tức tối, lòng thầm cảm thấy hối h
ận, chỉtrách lão chịu không nổi màn khóc lóc mè nheo của tiểu công chúa mà d
ẫn cô ra khỏi chốn thâm cung, đểgiờđây quảđúng là đi dễ về khó rồi. Lão thấy mình đã tự chúi đầu vào rọ, đành phải bấm bụng chịu tr
ận, ch
ậm rãi nói:
- Công chúa điện hạ, lão nô nhất thời sốt ruột, không tránh khỏi thất lễ, những mong công chúa lấy đại cuộc làm trọng, đừng gây khó dễ cho lão nô.
Chu Vi bảo:
- Thôi được, ông không gây khó dễ cho Nhạc Chi Dương thì ta sẽ không làm khó ông!
Lãnh Huyền lòng thầm toan tính, đánh mắt đi nơi khác. Nhạc Chi Dương chắp tay sau lưng, mặt mày tủm tỉm, không khỏi lấy làm đắc ý vì nghiễm nhiên tìm được chỗ dựa. Lãnh Huyền gi
ận muốn nổ phổi, h
ận không thểxoạc chân tống tên tiểu tử này xuống sông làm mồi nuôi cá cho rồi.
Chẳng còn cách nào khác, ba người đành quay đầu trở về miếu Phu Tử, mới đi chừng trăm bước, Nhạc Chi Dương bỗng đề xuất:
- Đi cảbuổi trời chắc công chúa điện hạcũng khát nước rồi? Bên kia có một tòa Tiên Nguyệt Kí nổi tiếng trà ngon, thức ăn tuyệt diệu, ngồi trên lầu cao thì cảnh sông Tần Hoài thu gọn trong tầm mắt, quảlà một địa điểm thưởng ngoạn hiếm có trên đời!
Lãnh Huyền nghe xong tức muốn trào máu, nhưng vì không tiện ra tay trừng trịnên chỉđành lớn tiếng quát:
- Thời gian khẩn cấp, lấy được v
ật kia mới là ưu tiên chính!
Nhạc Chi Dương bỗng nhiên hóa thành kẻ điếc, cười híp cảmắt, giảlơ kểtiếp:
- Đáng tiếc bây giờlà ban ngày, mà mấy chỗ đặc sắc bên sông Tần Hoài chỉcó vào ban đêm, công chúa khó có dịp xuất cung đểthưởng thức không khí náo nhiệt b
ậc nhất ấy thì ít ra cũng nên ghé xem khung cảnh xếp vào b
ậc hai này: uống chút trà, ăn tí điểm tâm, ngắm nhìn dòng sông, xem như không uổng phí một chuyến đi.
Chu Vi hiểu rõ dụng ý của Nhạc Chi Dương, biết gã không nỡ xa mình nên mới trăm phương ngàn kế kéo dài thời gian như v
ậy. Hai canh giờrưỡi này lúc bình thường kểcũng không ngắn thế nhưng hiện tại lại trôi vùn vụt như tên bay, một khi cô trở về cung rồi, sợ rằng sẽ chẳng bao giờđược ra ngoài nữa. Nghĩđến đây lòng thêm buồn rười rượi, chẳng thèm đểý đến sắc mặt khó coi của Lãnh Huyền, cô gượng cười:
- Nói mới đểý, ta cũng thấy hơi đoi đói rồi, cứđi uống trà ăn chút điểm tâm như ngươi bảo đi!
Lãnh Huyền vội can:
- Công chúa điện hạ...
Chu Vi cười bảo:
- Lãnh công công, ông đừng gấp, ta tự có chừng mực. Có điều nơi này không phải hoàng cung, ta với ông cần thay đổi cách xưng hô, đến quán trà rồi ta sẽ gọi ông là Lãnh tiên sinh, ông gọi ta Tiểu Chu là được!
Lãnh Huyền gi
ật mình:
- Lão nô không dám!
Vừa nói vừa lườm lườm nhìn Nhạc Chi Dương, ánh mắt đầy vẻ hung tợn, h
ận không thểxẻo thịt rút gân trên người gã ra cho hảdạ. Mặc dù lão gi
ận sôi bụng nhưng cũng chẳng thểlay chuyển được tâm ý hai người trẻ tuổi, đành bất đắc dĩtheo họ đến Tiên Nguyệt Kí.
Quán trà này cao khoảng ba tầng, rào đỏ ngói xanh, trông thẳng ra một dòng khói sóng mênh mông, không gian vô cùng khoáng đãng trang nhã. Đương vào giờsáng, trên lầu quạnh quẻ vắng tênh, khách khứa loe hoe, ba người chọn một chỗ ngồi hướng mặt ra sông trên lầu ba, gọi một bình trà Minh Tiền Long Tĩnh(*) cùng bốn món ăn thượng hạng, mặc dù không được tinh tế như trong hoàng cung nhưng cũng mang một hương vịđặc sắc riêng biệt. Nhạc Chi Dương tươi cười chỉtrỏ trên dòng sông, mô tảnhững câu chuyện trăng hoa thi vị, Chu Vi lặng thinh lắng nghe, cảm giác mông lung như mộng như ảo. Đáng tiếc, đã là mộng ảo thì đến khi tỉnh giấc chẳng thểsống lại khoảnh khắc như v
ậy được nữa. Cô cúi nhìn bọt nước nổi bồng bềnh trong tách trà, chợt nảy sinh một nỗi niềm cảm thương cho những số kiếp truân chuyên, thân bất do kỷ.
(ND chú: một loại trà búp nổi tiếng hái trước tiết thanh minh của vùng Hàng Châu)
Đang lúc âu sầu, chợt nghe ngoài sông truyền đến một tiếng ca trong trẻo:
Xuân đi đi mãi không về
Cảnh xưa rày khác sơn khê đổi màu
Ngẩng đầu vọng ngóng trời cao
Én bay thuở trước chốn nào tìm đây?
Đêm thâu quạnh vắng thành này
Sóng xô xào xạt chở đầy tịch liêu
Chuyện xưa nhớ tiếc càng nhiều
Kim Lăng năm ấy mọi điều đã xa
Sương lam che lấp cỏ già
Quạđen nương bóng chiều tà loạn bay
Chẳng còn ai hát đêm nay
Khúc ca Ngọc Thụ ru say cõi lòng
Yên Chi giếng cạn dòng không
Ve kêu thê thiết khói nồng miên man
Kim Lăng giờchỉhiên ngang
Tần Hoài nước biếc, đỉnh ngàn Chung Sơn
(ND chú: đây là từ khúc "Mãn Giang Hồng - Kim Lăng Hoài Cổ" do thi nhân nổi tiếng thời Nguyên là Tát Đô Lạt sáng tác, không phải bài Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi mà chúng ta thường biết. Bài từ này điển cố khá nhiều, các bạn có thời gian thì nghiên cứu thêm: baike.baidu.com/view/5571869.htm )
Khúc "Mãn Giang Hồng" này cất lên du dương trầm bổng, vang vọng khắp mặt sông, đoạn vút cao thì xuyên t
ận mây trời, chỗ xuống thấp như thép luyện uốn khúc, triền miên không dứt. Khúc ca hát xong, dư âm còn lãng đãng tựa như tiếng chuông ngân nga trong hang vắng, lâu mãi v
ẫn chưa tan đi.
QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến
Nhờconvert tiếp những truyện đang dang dở
Chương 3: Đông Đảo Tam Tôn
Chu Vi không khỏi ngạc nhiên, theo tiếng nhìn ra ngoài, chỉthấy một con thuyền lá từ đầu sông lướt đến. Đứng ở mũi thuyền là một vịthầy tu trẻ tuổi, thân hình cao ráo, bộ tăng y màu trắng phớt xanh khoác trên người bay phất phơ theo gió hệt như cảnh tượng sương tỏa mây giăng che lấp cảmột vầng trăng sáng. Chu Vi bất giác nhủ thầm: "Giọng hát th
ật hay, phong thái th
ật tuyệt!"
Tiếng ca làm kinh động hai bên bờsông, đám kỹ nữtừ trong mấy lầu gác thủy tạùn ùn đổ ra, trông thấy thầy tu nọ, thảy đều v
ẫy chào thích thú. Thầy tu áo trắng ấy cũng niềm nở mỉm cười, phất ống tay trái lên ra ý chào lại.
Chu Vi lấy làm kinh ngạc, thắc mắc:
- Vịhòa thượng này là ai? Hắn là người xuất gia, sao lại có vẻ quen biết đám kỹ nữnày như v
ậy?
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Ta không quen tên hòa thượng này, nhưng nghe người ta đồn, biệt danh của hắn là "Tình Tăng", quanh năm suốt tháng lêu lổng ở bến Tần Hoài này. Nghe nói tài nghệ cầm kỳ thi họa của hắn món nào cũng điêu luyện độc đáo, thêm vào tướng mạo ưa nhìn, giọng ca mê hoặc, mấy nàng danh kỹ ở ven sông đều có quan hệ m
ập mờvới hắn.
Chu Vi nghe mấy câu này, trong bụng tỏ ý khinh thường, chép miệng:
- Hắn ta thân là người cửa Ph
ật, sao có thểqua lại những nơi trăng hoa như thế? Cái gì là "Tình Tăng" chứ, hừ, ta thấy nên gọi là "Dâm Tăng" mới đúng!
Ngoài miệng thì chê trách nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy tiếc rẻ: "Uổng cho một thân phong độ! Ôi, nếu so về giọng hát, anh Th
ập Thất cũng phải kém hắn một b
ậc!"
Lãnh Huyền chợt hừ lên một tiếng, bảo:
- Qua lại chốn trăng hoa chưa chắc đã là dâm tăng, ngồi tít trên triều cao chưa hẳn là quân tử. LữĐộng Tân trong bài "Xao Hào Ca" từng nói: "Kẻ có tài, quân nhàn hạ, rượu chẳng xa lạcòn hoa là tri âm, chốn lạc dâm chân nhân nào đến, chân nhân chỉđến dạo ngắm phường hoa!" Cấm tiệt gái rượu chẳng qua chỉlà đạo hạnh hàng thứba mà thôi, dù những vịđại đức cao tăng kia mặt mày lúc nào cũng trong sạch thanh cao nhưng lòng dạthực chất lại trần tục nhơ nhớp; ta gọi bọn họ một từ là "tăng", hai từ là "hòa thượng", ba từ là "ma ham vui", bốn từ là "quỷ đói háo sắc".
Nhạc Chi Dương nghe lời này có vẻ lý thú, cười hỏi:
- Đạo hạnh mà cũng phân cao thấp sao? Hàng thứba như v
ậy, còn hàng thứhai thế nào?
Lãnh Huyền đáp:
- Đạo hạnh hàng thứhai, thấy rượu thì uống trộm, gặp sắc thì dâm lén, hay bịtrần tục cám dỗ nhưng thường sẽ biết kềm chế kịp thời, tuy không có khảnăng bảo vệ chính kiến nhưng thế còn tốt chán, giống như cảnh đi trên cầu độc mộc, dưới cầu là trần gian cuồn cuộn hỗn loạn, lỡ sai một bước sẽ bịthế tục nuốt chửng. Loại nhân v
ật này mặc dù hành tẩu khó khăn nhưng v
ẫn còn hơn xa cái bọn ngụy quân tử, thầy tu giả.
- Con hạng nhất thì sao? - Nhạc Chi Dương lại hỏi tiếp.
- Đạo hạnh hạng nhất là loại uống rượu không đểsay, gặp sắc không dâm loạn, vào được ra được, đến được đi được, "hòa kỳ quang, đồng kỳ trần"(*), ra khỏi bùn nhơ không vấy bẩn, l
ẫn lộn thế tục không nhiễm bụi trần, d
ẫu có lưu lạc vào chốn trăng hoa cũng không đánh mất đi tấm lòng son vốn có.
(ND chú: “Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần - có nghĩa "pha trộn ánh sáng, hòa mình cùng bụi bẩn" là một tư tưởng đặc sắc trong sách Lão Tử chương 56, nguyên văn "Tỏa kỳ nhụệ, giải kỳ phân, hòa kỳ quang, đồng kỳ trần, thịvịhuyền đồng". Lão tử nêu quan điểm "hòa quang đồng trần" đểgiải thích về lẽ Huyền đồng. Người đời sau dùng “Hòa quang đồng trần” đểchỉtriết lý sống nổi chìm cùng thế tục, tùy tục tùy thời hành xử, không đểlộ ra một sự khác biệt hay đặc biệt nào)
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Lu
ận điệu của ông nghe th
ật thú vị, v
ậy dám hỏi Lãnh... Lãnh tiên sinh, tên hòa thượng này được xếp vào hàng thứmấy?
Lãnh Huyền cười không đáp, nhâm nhi trách trà, nhạt giọng hỏi:
- Hai người uống xong chưa?
Chu Vi còn chưa lên tiếng, Nhạc Chi đã cướp lời:
- V
ẫn chưa xong!
Lãnh Huyền liếc mắt nhìn gã, lạthay không hề nổi gi
ận theo thói thường mà chỉthở dài:
- Thôi v
ậy, có muốn đi cũng không kịp nữa rồi!
Nhạc Chi Dương và lão đối mặt nhìn nhau, Chu Vi thắc mắc:
- Sao lại không đi kịp?
Lãnh Huyền nhướng mày, trầm ngâm không đáp.
Nhạc Chi Dương thầm cảm thấy có sự lạphát sinh, ngoái đầu nhìn ra, trông thấy thầy tu áo trắng nọ đang phe phẩy tay áo, khoan thai bước về phía Tiên Nguyệt Kí, dáng đi như nước chảy mây trôi.
Chu Vi và Nhạc Chi Dương đưa mắt nhìn nhau, người này đều trông thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt người kia. Chẳng mấy chốc, thầy tu áo trắng đã lên đến lầu ba, lúc nhìn gần tên hòa thượng này có thân hình ngất ngưỡng, trội hơn hẳn người bình thường một cái đầu, tay chân to dài cân xứng, da dẻ sáng bóng hồng hào, còn về ngũ quan trên khuôn mặt thì tuấn tú như một bức họa, nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp như thểchẳng phải đàn ông. Trông thấy ba người, hắn mỉm cười tựa hoa nở trăng ngời, cảlầu trà này chẳng hiểu vì sao như sáng bừng lên. D
ẫu là thân con trai, trông thấy nụ cười này, Nhạc Chi Dương cũng không tránh khỏi mặt đỏ tim run, len lén nhìn về phía Chu Vi. Thiếu nữcũng giương mắt nhìn hòa thượng, nơi khóe mi toát lên đôi nét mơ màng.
Thầy tu áo trắng bước tới hai bước rồi ngồi xuống một chiếc bàn đặt trong góc tường, cao giọng gọi:
- Hầu trà đâu, mang cho ta một bình Bích Loa Xuân vùng Quân Sơn.
Tiếng nói của hắn trong trẻo như ngọc đá va chạm vào nhau.
Không lâu sau, tên phục vụ bưng trà đến đặt lên bàn. Thầy tu áo trắng v
ẫn điềm nhiên như không, tự rót tự thưởng thức, ánh mắt nhìn thẳng không hề ngó nghiêng đến bên này. Lãnh Huyền thì lại nhíu mày, tay cầm chung trà quên cảuống, cũng chẳng chịu hạxuống.
Bất chợt, phía ven sông d
ậy lên một tr
ận huyên náo, Nhạc Chi Dương nổi tính tò mò, ló mặt qua thành song hóng chuyện, chỉthấy con đường cặp mé sông có một gã đàn ông trung niên đang đi tới, mình v
ận áo nho dài màu bạc, đầu đội mão trân châu, vẻ mặt nhợt nhạt xanh mét như có bệnh, bước chân ph
ập phều bất ổn, lúc đi cứliêu xiêu chực ngã.
Cách y không xa có một nhóm nam nữđuổi theo sau, có kẻ phanh cảngực áo rặt dáng đồ tể, có kẻ hông thắt tạp dề, ống tay áo dính đầy dầu mỡ nhìn như đầu bếp. Mấy kẻ này vừa chạy vừa la lối om sòm, mệt đến thở phì phà phì phò nhưng bất kểchạy nhanh thế nào cũng không đuổi kịp vịnam tử áo bạc ốm yếu kia.
Nhạc Chi Dương hết sức kinh ngạc, t
ập trung nhìn kỹ, phát hiện đằng sau vịnam tử áo bạc ngoài nhóm nam nữnọ còn có mấy thứquái lạnhư đao mổ heo, móc treo thịt, chảo xào rau, g
ậy cời lò, th
ậm chí đến cảch
ậu đồng, sạn nhôm, neo thiếc, bừa sắt... Mấy v
ật dụng này y như có sự sống, thứthì nhảy loi choi, thứthì trượt xoàn xoạt, có thứlại lăn loảng xoảng, bất lu
ận v
ật lớn v
ật nhỏ thứngắn thứdài nào cũng đều xoay tít xung quanh thân thểngười áo bạc ấy.
Người áo bạc điềm nhiên như không, bước đi lúc nhanh lúc ch
ậm, khi ch
ậm thì sải bước một thước, khi nhanh thì nhấc chân cảdặm, đi ngang một cửa hàng thêu hoa, trong cửa hàng vùn vụt bắn ra một màn kim thêu dày đặc như ong vỡ tổ. Nhạc Chi Dương hết hồn toan kêu to thì người áo bạc đã giơ tay, chảo sắt dưới chân y bỗng tưng lên cao, mấy tiếng kêu rổn rảng vang lên không dứt, màn kim châm đầy trời chẳng biết đã tan biến đi đâu mất cả. Bà chủ tiệm thêu đang ngơ ngác chẳng hiểu xảy ra chuyện gì mà đám chỉtơ trên kim thêu bịxé đứt hết, dõi mắt nhìn ra l
ập tức sợ đến điếng người, tay víu lấy b
ậu cửa, đôi chân run lẩy bẩy.
Đám người truy đuổi cũng cảm thấy bất ổn, trước sau ngừng cảlại, ngây dại đứng quan sát từ xa. Người áo bạc mang theo một đám v
ật dụng kim loại, từ từ đi đến gần Tiên Nguyệt Kí; y ngẩng đầu nhìn bảng hiệu một thoáng rồi bụm miệng ho khan hai tiếng, tay trái vẽ xuống nền đất một vòng tròn, tiếp đó lại d
ậy lên một tràng âm thanh loảng xoảng, đám v
ật dụng kim loại nằm la liệt trên mặt đất nảy tưng tưng rồi gom lại thành một quảcầu sắt. Người áo bạc thờơ đưa tay đón lấy quảcầu như thểxách một cái giỏ kẹo rồi đủng đỉnh tiến vào cổng chính.
Mọi người trên lầu ba chỉnghe tiếng động thùng thà thùng thình vang lên, cảtòa lầu gỗ cũng bắt đầu kẽo kẹt xao động. Chốc lát sau, người áo bạc ló đầu lên, đảo mắt một lượt qua mọi người rồi thảquảcầu lăn về phía trước, y đến bên một chiếc bàn ngồi xuống, uểoải gọi:
- Hầu trà, cho ta một bình trà xanh Lục An!
Tên hầu trà mặt mũi tái nhợt, lần dò bám theo vách tường mà xuống lầu lấy trà. Người áo bạc ngồi ở nơi ấy thở hổn hà hổn hển, Nhạc Chi Dương thấy đám kim loại kia kết hợp lại thành một khối cầu, gắn chặt không tách rời, cổ quái khó mà tưởng tượng, trong lòng gã nảy sinh tò mò cứnhìn quảcầu sắt mê mải không thôi. Nào ngờngười áo bạc ngoảnh đầu quắc mắt nhìn lại, Nhạc Chi Dương bắt gặp ánh mắt ấy, chẳng hiểu sao cảngười gi
ật bắn, vội vã cụp mắt xuống.
Lúc này ở mé sông lại dội đến từng tràng hô hoán kinh ngạc, người ở hai bên bờsông tràn ra xem không ít, thi nhau chỉtrỏ về phía xa xa. Nhạc Chi Dương ghé mắt nhìn ra l
ập tức ồ lên một tiếng, chỉthấy nơi xa có một chiếc thuyền mui đen đang bay tà tà cách mặt nước vài thước, đầu thuyền thấp thoáng một người phụ nữ, đuôi thuyền lộ dáng một gã đàn ông, hai người mặt xám như đất, khua tay rối rít với đám người hai bên bờsông.
Thuyền bay trên không trung! Giữa ban ngày ban mặt chẳng ngờlại xảy ra chuyện quái gở như v
ậy? Nhạc Chi Dương tim đ
ập thình thịch, trố mắt nhìn con thuyền bay ấy càng lúc càng tiến gần mình. Chợt, gã nh
ận ra điều kỳ lạbên trong, chiếc thuyền bay không hẳn là không có điểm tựa, bên dưới đáy có một người đang giơ tay lên trời, gồng sức chống đỡ cảcon thuyền, dưới chân của hắn là một đôi cà kheo cao lêu khêu như chân cò, đang sải từng bước đi về phía này.
Nhạc Chi Dương cười rộ:
- Cách này cũng thú vịphết, có thời gian ta cũng làm thử mới được!
- Chẳng biết trời cao đất dày! - Chu Vi khẽ lắc đầu: - Người ta làm thì thú vị, còn ngươi đến bước chân cũng chảcất nổi.
Nhạc Chi Dương khó hiểu:
- Tại sao v
ậy?
- Ngươi xem! - Chu Vi chỉxuống mặt sông: - Đôi cà kheo ấy được làm từ một thân trúc lớn, xuống nước nhất định sẽ nổi lên. Người đi cà kheo một khi bước xuống nước, hai chân lúc cao lúc thấp nhất định sẽ lảo đảo không vững, cho nên hắn vừa đi vừa gánh thuyền, cộng cảngười bên trên phải đến hơn ngàn cân, ví như đem v
ật nặng đè lên thuyền, ép cho cà kheo ng
ập xuống t
ận đáy nước. Chưa kểvới cách đi này, so với trên đất bằng còn có thêm lực cản của nước, cà kheo càng dài thì lực cản càng lớn, nếu không có sức mạnh nghìn cân đừng hòng nhích chân được một bước!
- D
ẫu có sức cũng chưa chắc làm được! - Lãnh Huyền làu bàu: - Về khoản này còn phải rành công phu nội gia, nếu không tác dụng một lực vừa khéo thì chẳng té nhào từ cà kheo cũng sẽ làm gãy g
ập hai đòn trúc to tướng ấy!
Lời vừa nói xong, người áo bạc ngồi bên kia liền hừ lên một tiếng. Nhạc Chi Dương liếc nhìn, người nọ chỉlo chăm chăm uống trà, mắt không hề ngó sang bên này.
Cà kheo dài đến lạkỳ, người sắp đến nọ mỗi một bước chân sải ra hơn trượng, chẳng bao lâu đã đến phía trước Tiên Nguyệt Kí. Hắn chợt ngừng lại, nhẹ nhàng ném chiếc thuyền mui xuống dòng nước. Đôi cà kheo bằng trúc mất đi sức nặng từ con thuyền l
ập tức nổi h
ẫng khỏi mặt sông. Người nọ nương theo sức đẩy, vọt người lên cao, đến nửa chừng không thì lộn người một vòng. "Ph
ập!", cà kheo rơi xuống trước quán trà, cắm xuyên qua lớp gạch lót sân, rung lên bần b
ật.
Người nọ cười khẩy, vứt cà kheo sang bên rồi nhảy sấn vào lầu trà, bỏ lại hai đòn trúc dài dựng đong đưa trước quán.
Nhạc Chi Dương quan sát kỹ người vừa đến, chỉthấy hắn ta ước độ ngoài bốn mươi, mặt gầy râu dài, thân v
ận áo hoa sặc sỡ, đai lưng thỏng thượt thắt cho có lệ, đầu trán toát lên vài phần buồn cười, thoạt nhìn cứnhư mấy nghệ nhân làm trò hề xiếc ở ven đường chứkhông tưởng ra được hành vi hết hồn vừa rồi của hắn.
Người áo hoa này quét mắt nhìn quanh, mở miệng cười hỏi:
- Thi Nam Đình, ngươi đến sớm th
ật!
Người áo bạc
ậm ờbảo:
- Sao có mỗi mình lão, còn Dương Phong đâu?
Người áo hoa cười đáp:
- Bọn ta khi đến đây đã đánh cược, ta đi bằng đường sông, hai chân không được phạm một giọt nước; y đi trên mái nhà, tay chân không được chạm manh ngói nào, thử xem ai đến được nơi này trước. Hiện tại ta nhanh hơn một bước, xem ra cố t
ật của y lại tái phát rồi, nơi này phòng ốc trùng điệp, với y chẳng khác nào một tòa mê cung cả!
Nói đến đây, hắn quay đầu lại mỉm cười:
- Kìa, y cũng đến rồi!
Mọi người đưa mắt nhìn ra, một người áo đen dáng điệu thoăn thoắt đang nhấp nhô lên xuống giữa những mái nhà bên bờđối diện. Trong tay y nắm hai dải lụa trắng dài và mảnh, giống như hai v
ật sống, thay nhau quấn lấy rìa cong gác mái, mỗi lượt móc và thảngười lại lướt qua một tòa nhà, phía dưới có kẻ trông thấy liền kêu réo õm tỏi.
Chỉchớp mắt sau, người nọ đã đến bờđối diện với trà lâu. Người áo hoa cười bảo:
- Hấp d
ẫn rồi đây, đểxem y qua sông thế nào?
Chỉthấy dải lụa trắng bên tay trái của người nọ quấn giữvào góc mái, ngừng lại một thoáng giữa không trung, tiếp đó thân thểlay động phóng người lên cao rồi nhảy vọt ra giữa dòng, dải lụa trắng bên tay phải tung ra vừa đủ quấn vào mui chiếc thuyền mà người áo hoa bỏ lại ngoài sông. Chiếc thuyền khẽ tròng trành đôi chút, người ấy thân như gió lốc, xoay mòng mòng bốc lên cao, lụa bên tai trái lại phóng ra cuốn lấy đôi cà kheo mà người áo hoa cắm lại phía trước quán. Cà kheo bịlực làm cho cong oằn trở thành một cánh cung, lụa trắng giống như dây cung buộc trên giàn, "Vút" một tiếng, tống người áo đen bay tít lên lầu trà.
- Dương Phong Lai! - Người áo hoa hét lên chí chóe: - Thuyền do ta mang đến, cà kheo cũng là ta cắm sẵn, thế quái nào lại trở thành đồ trợ lực cho ngươi? Đúng là chẳng có công lý mà!
Dương Phong Lai dáng người không hề cao lớn, ngược lại còn lùn xủn, hai vệt râu hình chữbát (八) bên mép mọc lưa thưa lớt thớt. Nghe thấy câu này, hai mắt y đảo tròn, mở miệng mắng ngay:
- Minh Đấu, ngươi nói mà chẳng biết xấu hổ, ta với ngươi hẹn ở Tiên Nguyệt Kí tại miếu Phu Tử, ta lòng vòng ở miếu Phu Tử cảbuổi trời, đừng nói là Tiên Nguyệt Kí, cảCẩu Nh
ật Lầu cũng không thấy một bóng. Ngươi lừa ta đi miếu Phu Tử, còn mình thì ung dung chạy đến nơi này. Bỏ! Bỏ! Vụ cược này xem như không tính nữa!
Minh Đấu cười tủm tỉm:
- Dương Phong Lai, hai năm trước ngươi chẳng phải đã đến đây rồi sao? Ai bảo nhà ngươi quên đường nhầm lối làm chi! Ta nói miếu Phu Tử thì chính là miếu Phu Tử à? Ta có phải cha ngươi đâu mà ngươi phải nghe theo!
Dương Phong Lai tạm thời á khẩu, gi
ận đến hai mắt trắng dã. Chợt nghe Thi Nam Đình thở dài:
- Minh Đấu, ngươi già mồm át lý lẽ rồi, ngươi thừa biết lão Dương là kẻ hay quên đường, lại đi chỉhướng lung tung, chẳng phải chơi mánh mun thì là gì?
Dương Phong Lai liên tục g
ật gù:
- Lão Thi nói hợp lý lắm!
Minh Đáo cười:
- Hợp lý khỉkhô gì! Binh bất yếm trá(*), tướng quân đánh tr
ận còn phải giở trò mèo nữa là. Dù sao ta cũng đến trước, Dương Phong Lai nhà ngươi thua kèo rồi, mau giao v
ật cược ra đây!
(ND chú: nghĩa là việc đánh tr
ận không ngại dối trá)
Dương Phong Lai lầm bầm vài tiếng, moi từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ, đang định mở ra thì Minh Đấu đã nhanh tay gi
ật lấy, hắn mỉm cười:
- Hầu trà đâu, mang cho ta ba cái bát sứđen cùng một bình nước đun sôi ra đây!
Tên phục vụ nãy giờbiết rõ bản lĩnh của ba người, sớm đã thất kinh hồn vía, l
ập tức vâng dạchạy đi lấy bình nước, bát sứmang đến. Minh Đấu mở hộp, nhón một nhúm lá trà bỏ vào trong bát đen, sắc trà màu xanh ngảtrắng thoạt trông hết sức kỳ dị, thế nhưng pha vào nước sôi, giây lát sau khắp lầu thoang thoảng tỏa ra một mùi thơm nức, nửa như hương trà, nửa như hương sữa, nhưng lại không hoàn toàn giống với hai thứmùi trên mà th
ậm chí còn mang một hương vịxiêu hồn lạc phách hơn.
Thi Nam Đình trố mắt nhìn loại trà ấy, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên:
- Đây là loại trà gì mà mùi vịkỳ lạthế?
Dương Phong Lai mặt đen mày tía, hầm hầm không nói câu nào. Minh Đấu b
ật cười:
- Ta biết, loại trà này gọi là trà Thần Anh! Lão Dương lấy được từ tay một tên yêu đạo!
Thi Nam Đình thắc mắc:
- Trà Thần Anh à? Vì sao lại có tên gọi này?
Minh Đấu cười bảo:
- Nghe tên cũng đoán được, loại trà này giống như hình ảnh một đứa trẻ sơ sinh được nuôi lớn bằng sữa mẹ.
Hắn thấy Thi Nam Đình còn ngờngợ, không nhịn được b
ật cười:
- Lão Thi nhà ngươi tính tình ngay thẳng, không biết việc đời hiểm ác. Nói trắng ra, loại trà này chảrõ yêu đạo có được từ nơi quái quỷ nào, chỉbiết hắn bắt đi rất nhiều đàn bà trong thời kỳ cho con bú, ngày ngày dùng sữa tưới lên gốc trà ấy, gốc trà lớn lên cho ra hạt giống, hắn lại gieo hạt giống kia xuống đất. Cứthế cây lớn sinh hạt, sinh hạt lại gieo, trải qua chín độ gieo nảy mới có được hương sắc như v
ậy. Tên yêu đạo đó như bịquỷ ám, luôn đinh ninh rằng loại trà này sinh trưởng từ sữa mẹ giống như đứa bé vừa lọt lòng, uống loại trà này lâu dần có thểđắc đạo thành tiên.
Thi Nam Đình ngắm nghía chất trà trong bát, nhíu mày bảo:
- V
ậy tên yêu đạo ấy đâu rồi?
Minh Đấu cười khẩy, quay đầu lại nhìn Dương Phong Lai; người đằng sau hờhững đáp:
- Hắn ta chẳng những không thành tiên, trái lại đã ra ma rồi!
Thi Nam Đình hỏi:
- Ngươi giết hắn rồi ư?
Dương Phong Lai nói:
- Hắn bắt giữnhũ m
ẫu hại bọn con nít chết đói, ta đúng lúc đi ngang qua nên thu
ận tay chõ mũi vào thôi!
Thi Nam Đình g
ật gù:
- Giết hay lắm!
Tên phục vụ ở bên cạnh nghe được chuyện giết người, sợ đến mức đùi run lẩy bẩy, gần như đứng không vững.
Minh Đấu mỉm cười, nâng bát trà lên uống một ngụm, tấm tắc:
- Hương thơm lãng đãng, dư vịđ
ậm đà, trà ngon, trà ngon, biết đâu chừng uống thêm mấy hớp nữa Minh mỗ sẽ hóa thành một cơn gió bay thẳng đến Nam Thiên Môn ấy chứ!
Dương Phong Lai xùy một tiếng, bảo:
- Ngươi có vào Nam Thiên Môn cũng chỉlà một con khỉbọc da mà thôi!
Nói rồi y nâng bát trà lên nhấm nháp một ngụm, hai mắt nhắm lại, rung đùi đắc ý như đang thưởng thức dư vị.
Nhạc Chi Dương ghé sát tai Chu Vi thầm thì:
- Trông có vẻ ngon nhỉ!
Thiếu nữlườm mắt nhìn gã, nghiến răng bảo:
- Ngươi mà dám uống một hớp, ta... sẽ nghỉchơi ngươi luôn!
Nhạc Chi Dương lấy làm lạ:
- Sao lại nghỉchơi?
Chu Vi suy nghĩrồi khẽ giọng:
- Yêu trà của yêu đạo, người uống vào rồi cũng sẽ có yêu khí!
Nhạc Chi Dương nhìn cô b
ật cười:
- Yêu khí thì chưa chắc, chỉsợ bốc mùi sữa tanh thôi!
Chu Vi bịgã đi guốc trong bụng, vừa thẹn vừa gi
ận bèn gắt gỏng:
- Ngươi muốn uống thì đi mà uống, ta thèm vào quản ngươi!
- Tiểu huynh đệ muốn uống à? - Minh Đấu đột nhiên ngoảnh đầu sang mỉm cười với Nhạc Chi Dương: - Trà ngon thì nên thưởng chung, gặp mặt âu cũng là duyên!
Nói rồi hắn nhìn xuống một bát trà, ngón tay gạt nhẹ, hất vèo về phía Nhạc Chi Dương.
Tách trà phăng phăng bay đến như có một bàn tay vô hình đỡ ở bên dưới. Nhạc Chi Dương đang tính giơ tay đón lấy chợt nghe Chu Vi hét lên:
- Không được động đ
ậy!
Nói dứt cô xoạc tay ra, ngón tay khẩy trúng rìa bát, cái bát sứđen ấy xoay mòng mòng như chong chóng, nước trà bên trong bịtác động sánh lên cao đến hai thước, lấp lánh trắng lóa như sóng như tuyết.
Chu Vi vừa chạm vào cái bát ấy, sắc đỏ l
ập tức lan đ
ậm trên bờmá, buộc phải gi
ật lùi về sau, thành ghế dựa "rắc" lên một tiếng gãy đoạn, thiếu nữkhông ngăn được đà lao, lại va độp vào cột trụ sau lưng, cảtòa lầu khẽ rung lên nhè nhẹ, bụi mạt từ xà gỗ trên cao rụng xuống lảtả.
Lãnh Huyền vươn tay ra giữlấy bát sứđang không ngừng xoay tít, nhấp vào một ngụm, thờơ bảo:
- Cái thứtà đạo lạlùng này uống vào th
ật chảra vịgì!
Nhạc Chi Dương hoàng hồn lại, l
ập tức nhổm d
ậy chạy đến đỡ Chu Vi, sốt sắng hỏi:
- Cô không sao chứ?
Chu Vi mím môi lắc đầu, hít vào một hơi sâu, sắc đỏ trên má dần dần tan đi, nhẹ giọng đáp:
- Ta v
ẫn ổn!
Nhạc Chi Dương không hiểu đầu đuôi bèn thắc mắc:
- Sao cái bát ấy lại đột nhiên như trúng tà thế nhỉ?
Chu Vi thở dài, quay đầu sang nhìn Minh Đấu chằm chằm, đôi môi khẽ miết chặt.
Minh Đấu mỉm cười:
- Lãnh công công suốt ngày ở trong hoàng cung, của hiếm v
ật lạđã thấy nhiều rồi, đương nhiên là không ưa nổi thứtrà quèn này. Minh mỗ lưu vong hải ngoại, thân nghèo rớt mồng tơi, ngoài trừ cái bộ áo quần rách tảtơi trên người này ra thì chảcòn thứgì đáng kể. Lãnh công công là người tốt, người tốt làm chuyện tốt, mong ngươi hãy xót thương ph
ận quỷ bần cùng này mà hào phóng ban tặng vài xu lẻ cho ta nở mặt!
Nhạc Chi Dương vừa nghe vừa gi
ật mình, theo hàm ý của Minh Đấu thì hắn rõ ràng có quen biết với Lãnh Huyền. Gã nhớ lại hành vi và lời lẽ của Lãnh Huyền ban nãy, trong lòng chợt cảm thấy thấp thỏm. Gã ghé mắt quan sát, phía bàn Minh Đấu gồm ba người: Dương Phong Lai đang mải miết nếm trà trong bát; Thi Nam Đình thì ngồi vững trên ghế, ngắm nghía những hoa văn in trên thành bát đến mê mẩn, tựa như trong chiếc bát ấy chứa đựng cảcàn khôn; còn Minh Đấu cứgiữkhư khư khuôn mặt cười cợt, bộ dạng như thểthích đùa bỡn với đời.
Nhạc Chi Dương cảm thấy bối rối, lại dõi mắt nhìn sang tên hòa thượng nọ, hòa thượng cười tựa gió xuân, mắt như sao sáng, quan sát người trên lầu hệt như một vịkhán giảđang theo dõi vở kịch hay.
Không khí trên lầu trở nên khác thường, Lãnh Huyền chợt buông bát trà xuống, thở dài:
- Minh Đấu, đã nhiều năm chúng ta không không gặp nhau nhỉ?
Minh Đấu cười bảo:
- Không dài không ngắn, vừa tròn mười lăm năm!
Lãnh Huyền g
ật đầu tiếp lời:
- Nói v
ậy, cha ngươi chết cũng được mười lăm năm rồi?
Gương mặt Minh Đấu đằng đằng sát khí, nét cười trong đáy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ hằn học sắc bén như dao. Hắn nhe nanh cười, giọng chát chúa:
- Phải, thêm mười hôm nữa chính là ngày giỗ của cha ta, mọi sự đều đã tươm tất, chỉthiếu mỗi một thứ…
Lãnh Huyền hỏi:
- Thứgì?
Minh Đấu trợn mắt, nhìn lão trừng trừng:
- Chính là cái đầu của Lãnh công công đấy!
Lãnh Huyền buông tiếng thở dài, ánh mắt hướng nhìn ra ngoài song:
- Trình độ Kình Tức Công của cha ngươi không hề thấp kém, ví thử nương tay chỉe người chết đổi lại là ta. Cái đầu của Lãnh mỗ đây kểcũng chẳng đáng tiền, nếu ngươi tự thấy võ công trội hơn cha mình thì cứthoải mái đến lấy, đem làm v
ật tế cũng được, làm bô xí cũng được, cứtùy hỉsử dụng!
Minh Đấu hừ một tiếng, đang định đáp lời thì Dương Phong Lai bỗng vươn người đứng d
ậy, lớn giọng quát:
- Lãnh Huyền, anh họ Dương Phong Liễu của ta cũng là do ngươi giết đúng không?
- Phải! - Lãnh Huyền chẳng thèm suy nghĩ, tiện miệng đáp luôn.
- Giỏi cho hạng chó thiến nhà ngươi! - Dương Phong Lai đỏ mặt tía tai, lạnh lùng truy hỏi: - Thi thểcủa anh ấy đâu?
Lãnh Huyền điềm nhiên nói:
- Ta chỉlo giết người, còn xử trí thi thểra sao không phải bổn ph
ận của ta. Có điều đối với loại thích khách này, thánh thượng đa phần thường sai băm vụn xác cho chó ăn, có câu "chết đâu chôn đấy", chó ăn rồi cứxem nó như một cỗ quan tài sống, đểcho anh của ngươi nằm trong đấy kểra cũng ổn thỏa, tiện lợi.
Dương Phong Lai tức đến rung bắn người, vung tay trỏ Lãnh Huyền:
- Chó thiến, ngươi chớ đắc ý, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Lãnh Huyền b
ật cười:
- Dương tôn chủ quá khen, thái giám như ta thì có gì đểđắc ý đâu!
Lão lia mắt nhìn ra, g
ật gù bảo:
- Đông Đảo tứtôn đã đến ba người, xem ra thểdiện của Lãnh mỗ cũng không nhỏ chút nào. Có điều, Vân Hư thân là đảo vương, lại co đầu rụt cổ không chịu ra mặt, th
ật khiến cho người khác buồn bực; Phi Ảnh Thần Kiếm rọi sáng khắp biển Đông hẳn cũng là lời khoa trương quá lố mà thôi.
- Rắm thối! - Minh Đấu giơ tay phẩy mũi liên tục: - Ngươi đánh rắm thối không ngửi nổi!
Dương Phong Lai cũng quát to:
- Vân đảo vương không đến chính là v
ận may của ngươi, vừa thấy ánh kiếm của ông ta thôi thì ngươi đã chết nhăn răng rồi!
- Th
ật à?
Lãnh Huyền nở nụ cười u ám, vuốt vuốt chiếc cằm nhẵn thín của mình, bảo: - V
ậy cớ gì y cứở lì ngoài Đông Đảo mà không đến trung thổ? Ha, ta nghe đồn rằng ba mươi năm trước y có l
ập một lời thề độc: chừng nào còn chưa thắng được kẻ ở phía Tây kia, chừng đó y sẽ không rời đảo Linh Ngao nửa bước. Nhưng ba mươi năm trôi qua rồi, theo ta thấy cảđời này của y cũng không ra khỏi đảo Linh Ngao được đâu!
Sắc mặt của Đông Đảo tam tôn đồng loạt thay đổi, Thi Nam Đình từ từ đứng d
ậy, hướng ánh mắt về phía Lãnh Huyền:
- Đông Đảo Thi Nam Đình xin lãnh giáo cao chiêu của Lãnh công công!
Lãnh Huyền thở dài bảo:
- Thi tôn chủ, ta nghe nói ngươi là một vịquân tử khiêm nhường, cảđời Lãnh mỗ ngại nhất là giết quân tử, hơn nữa ta và ngươi không thù không oán, tội gì phải phân sống chết như v
ậy?
Thi Nam Đình lạnh lùng đáp:
- Thân tại phương nào quản việc phương đó, không thểtránh được!
- Hay lắm! - Lãnh Huyền g
ật đầu: - Nói rất thẳng thắng!
Lão lại liếc sang nhịtôn còn lại:
- Các ngươi muốn lên cùng lúc hay là xa luân chiến?
Thi Nam Đình còn chưa lên tiếng, Minh Đấu đã cướp lời:
- Ba người bọn ta cùng đến thì đương nhiên là lên cùng một lúc!
Lãnh Huyền nhíu mày:
- Chỉcó ba người thôi à? Trương Thiên Ý đâu sao không đến?
Ba người nọ đưa mắt nhìn nhau, Dương Phong Lai cao giọng hỏi lại:
- Việc này thì có mắc mớ gì đến Trương sư điệt?
Lãnh Huyền nói:
- Sao mà không mắc mớ? Chuyện ta xuất cung chảai hay biết, ngoại trừ hắn ra thì còn kẻ nào đểý thăm dò nữa đâu? Hắn trúng một chiêu "Tảo Tuệ Công" của ta e rằng nội thương chưa khỏi nên mới xúi bẩy ba người các ngươi đến tìm ta tính sổ; chiếu theo ý đồ hoàn hảo của hắn, thu
ận lợi nhất chính là Đông Đảo tứtôn đến đông đủ một lượt, tiếc rằng thời gian gấp gáp chỉt
ập hợp được ba người! “Quy Kính” không đến, phần thắng của các người giảm bớt phân nửa rồi!
- Lớn lối th
ật! - Dương Phong Lai hét lên: - Hoa sư muội không đến, ta v
ẫn có thểngắt đầu của tên chó thiến nhà ngươi như thường!
Lãnh Huyền g
ật gù bảo:
- Hay lắm, v
ậy ta xin lãnh giáo cao chiêu của Long Độn trước!
Lão lôi ra khỏi tay áo một sợi roi ngựa dài ba thước, chuôi gỗ bọc da, trông chẳng có gì khác thường. Chỉvì "Tảo Tuệ Công" của lão muốn phát huy uy lực vốn không thểthiếu đi một món binh khí mềm mại, mà xuất cung thì không tiện mang phất trần nên lão mới miễn cưỡng bốc đại một sợi roi ngựa giắt theo bên người.
Lãnh Huyền ngồi yên không cử động, bỗng cất tiếng:
- Minh Đấu, trảngươi bát trà này!
Lão huơ roi quấn lấy bát sứđen. "Vèo!" Chiếc bát như mang theo một cơn gió mạnh bốc thẳng về phía Minh Đấu.
Minh Đấu hừ một tiếng toan giang tay đón lấy, chợt nhiên bát sứđổi hướng bay vụt sang Dương Phong Lai. Dương Phong Lai vung ống tay trái lên, bên trong luồn ra một dải lụa trắng là là bay đến chiếc bát. Nào ngờthế bay của chiếc bát ấy mãnh liệt đến độ xé rách cảdải lụa rồi lao thẳng về phía y.
Dương Phong Lai nhảy tránh về phía sau, ống tay phải phất lên, lụa trắng bắn ra quấn chặt lấy xà nhà, thân thểtheo đó bốc cao, chân trái tung ra đá bộp vào bát sứ, miệng cười bảo:
- Chó thiến, trà còn chưa uống xong mà đòi trảbát à?
Cú đá này vừa độc vừa khéo, bát sứđen d
ẫu mang theo nội kình của Lãnh Huyền v
ẫn bịchấn cho vỡ nát, vô số miểng vụn hòa trộn thành một màn mưa lấp lánh, mang theo mũi nhọn ngạnh sắc đâm rào rào về phía Lãnh Huyền.
Lãnh Huyền không thèm quay đầu, trở tay vung roi vẽ ra một đường cong đẹp mắt, "Lốp bốp!" mấy tiếng, tr
ận mưa miểng sứrơi lảtảxuống đất. Dương Phong Lai quát lớn, liên tiếp huơ chân đá đến như một cơn gió. Lãnh Huyền cười khẩy, roi ngựa dựng thẳng, ngọn roi nh
ập vào nhảra hướng thẳng đến huyệt “Côn Lôn” bên gót chân phải của Dương Phong Lai không sai lấy một li. Dải lụa trắng của Dương Phong Lai đang máng trên xà, người y treo lơ lửng giữa không trung, thấy thế thì xoay tròn thân thểné đi, lại vòng sang góc chết bên trái của Lãnh Huyền, đổi chân trái nhắm vào trán của lão thái giám rồi tung cước như một cơn lốc, h
ận không thểđá cho lão vỡ đầu toạc ốc.
Chương 3: Đông Đảo Tam Tôn
Lãnh Huyền chuyển roi sang phía tay phải, ngọn roi phóng ra vun vút, hư hư th
ật th
ật, lại nhắm về phía huyệt “Trùng Dương” nơi chân trái của y, đòn này nhìn có vẻ tầm thường nhưng Dương Phong Lai biết rõ lợi hại, cước đi được nửa đường chợt rụt trở về, thân mình nhào lộn chuyển hướng đểtìm một góc chết khác. Lãnh Huyền ngồi yên không nhúc nhích, roi ngựa cứchuyển qua đảo lại giữa hai bàn tay, ngọn roi chỉlăm le nhắm vào yếu huyệt trên đôi chân y, chân trái chính là huyệt “Trùng Dương”, chân phải đương nhiên là huyệt “Côn Lôn”, Dương Phong Lai xoay mình hai vòng, tung ra hai mươi cú đá hầu như đều bịlỡ dở nửa chừng.
Nhạc Chi Dương đứng xem một bên gần như thở không ra hơi. Mỗi một cử động của Lãnh Huyền đều rành mạch rõ ràng, còn Dương Phong Lai như có mấy chục hình bóng ch
ập chờn trên không khiến cho người xem hoa cảmắt. Dương Phong Lai ra chiêu liên hồi nhưng không tài nào ép được lão thái giám đứng d
ậy, trong lòng bực không kểxiết, bỗng thấy Lãnh Huyền chỉlo t
ập trung ở phần trên, phía dưới hầu như bỏ ngỏ, tay trái y l
ập tức thảlụa trắng ra quấn lấy ghế tựa của Lãnh Huyền.
Dương Phong Lai truyền nội lực vào lụa trắng, dốc sức phóng đi, vốn cho rằng lão thái giám phải dùng Thiên Cân Trụy(*) đểđối phó, nào hay y vừa ra tay thì lão cũng bắt đầu rục rịch, ghế tựa vọt lên như chớp. Dương Phong Lai trong lòng phát hoảng, thầm kêu không ổn, ý nghĩvừa nháng lên thì Lãnh Huyền lúc này chẳng thèm quay đầu đã trở tay phất roi trúng vào thân ghế khiến cho đà bay của nó càng nhanh hơn gấp bội, kèm theo một luồng gió mạnh ầm
ập lao đến y. Dương Phong Lai vội vã lộn ngửa về sau, người g
ập thành hình cánh cung, chỉcảm thấy chiếc ghế trôi qua sát rạt bên mũi rồi va uỳnh vào bờtường đằng sau; bức vách này như làm bằng giấy bồi, l
ập tức lủng toạc ra một cái lổ to bè.
(ND chú: Thiên Cân Trụy hay Đề Thiên Cân là một trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm)
Dương Phong Lai hết hồn hết vía, còn chưa lấy lại bình tĩnh, chợt nghe Minh Đấu hét lên:
- Coi chừng!
Y đưa mắt nhìn qua, Lãnh Huyền đã lẳng lặng sấn tới sát bên cạnh, thì ra chiếc ghế ấy chỉlà chiêu thức giả, lão thái giám thừa biết chẳng thểđảthương được Dương Phong Lai cho nên tức tốc nương theo đà mà ra tay đánh lén.
Dương Phong Lai vội huơ tay kéo lấy dải lụa trắng ở bên trên, thân người gi
ật mạnh về phía sau. Ngón chân của Lãnh Huyền nhún khẽ lên góc bàn, phóng mình ra xa hơn một trượng, động tác càng thêm nhanh nhạy. Dương Phong Lai xoan xoát tung ra năm chưởng, bàn chân như mãng xà nhảđộc liên tục đá ra năm cước. Mười chiêu này thi triển liền mạch đủ khảnăng ngăn chặn bất cứđòn truy kích nào trên đời, với bản lĩnh của lão thái giám cũng phải thụt lùi về sau đểtránh lợi hại, roi ngựa của lão lại thoăn thoắt vung lên, linh hoạt như một con giun dài ngoằn, uốn éo vòng qua quyền cước của Dương Phong Lai, đầu roi phất vào vịtrí cách cổ họng y ba phân.
Sợi roi ngựa này tuy chỉlà v
ật bình thường nhưng một khi được rót vào "Tảo Tuệ Công" của lão thái giám thì việc xuyên gỗ đ
ập đá chỉlà chuyện nhỏ. Dương Phong Lai bất đắc dĩđành phải thu tay trái về, hai ngón trỏ và giữa tạo hình chiếc kéo, nhấp về phía ngọn roi của Lãnh Huyền. Phàm là cao thủ dụng roi, kỵ nhất là đầu roi bịnắm, một khi đầu roi bịnắm thì coi như vô dụng chẳng khác nào rắn mất đầu, rồng cụt đuôi.
Một roi này của Lãnh Huyền khí thế đã t
ận, nếu không thu hồi nhất định sẽ bịbắt lấy. Dương Phong Lai vốn định khiến cho lão thấy khó mà lui, nào ngờđầu ngón tay y mềm oặt, định kẹp lấy thì sợi roi ngựa đã vung lên, một luồng nội kình ào ạt đổ
ập đến. Dương Phong Lai vội vàng v
ận khí đánh trả, nội kình quấn vào nhau còn chưa phân thắng bại, tay phải của Lãnh Huyền chợt giơ cao, kẹp ngón tay điểm về phía trước.
Sát na ấy, Dương Phong Lai đột nhiên nhớ ra một chuyện, thân hình cố sức lách qua tránh được vùng nguy hiểm trước ngực, cùng lúc đó bờvai lạnh toát, một dòng khí rét buốt rót vào hõm vai, cánh tay phải l
ập tức trở nên tê dại. Thân hình của y treo lửng giữa chừng không vốn phụ thuộc hoàn toàn vào dải lụa bên phải, lúc này cũng nhanh chóng tuột tay rơi xuống. Dương Phong Lai tay chân luống cuống, còn chưa kịp đáp xuống đất, hai ngón trỏ và giữa của Lãnh Huyền lại xuất ra, từ trên điểm xuống ấn đường của y.
Dương Phong Lai bịđơ mất một tay, tay còn lại bịroi ngựa níu giữ, một chỉnày vốn dĩkhông cách nào ngăn chặn được. Đang lúc tuyệt vọng, một cơn gió mạnh từ bên hông phất tới kéo y loạng choạng lùi ra sau. Chỉkình của Lãnh Huyền rơi vào khoảng không, quét trúng một cái bàn vuông. "Phụp!", bàn gỗ lõm vào một góc hệt như miếng đ
ậu phụ.
Minh Đấu chưởng trái kéo lấy đồng môn, chưởng phải phất về phía Lãnh Huyền. Lãnh Huyền uốn thẳng rọi ngựa quét ra vun vút, hai luồng kình phong chạm nhau, bát đĩa trong quán nảy tưng nhốn nháo, làm rộ lên một tràng âm thanh loảng xoảng vui tai.
Tr
ận đấu hiện tại của hai người khác với tr
ận vừa rồi. Tr
ận vừa rồi giống như thần ưng bắt se sẻ, giữa chừng không có thểtrông rõ cao thấp, còn lúc này hai người đứng cách xa nhau, roi ngựa lúc cong lúc thẳng, góc độ kỳ dị, nội kình của Lãnh Huyền cũng theo roi mà phát ra, thẳng cong vô chừng, luôn tìm ra sơ hở mà luồn lách vào. Minh Đấu đứng ở đằng kia, cánh tay trái của hắn xoay vặn theo ý muốn hệt như không xương, có thểra tay từ mọi góc độ, bất kểngọn roi cứng của Lãnh Huyền quất tới đâu hắn đều ung dung hóa giải được. Hai luồng kình khí hệt như hai tr
ận gió xoáy càn qua quét lại làm cho bụi b
ậm khắp lầu trà bốc lên mù mịt.
Qua lại mấy chiêu, Lãnh Huyền bỗng nhấc tay trái, hai ngón chụm lại điểm ra lần nữa. Minh Đấu cũng vội vàng giơ tay phải lên, ngón trỏ chĩa về phía đối thủ. Không trung vọng lại âm thanh vù vù, hai người cùng lúc lắc mình, trên mặt Minh Đấu nổi lên một tầng sắc tím, chân trái trụ không vững loạng choạng lùi về sau một bước, "Rắc!" Sàn gác dưới chân hắn lộ ra một vết nứt rành rành.
Lãnh Huyền mặt mũi lạnh tanh, roi ngựa càng múa càng nhanh, luồng gió xoáy d
ẫn theo có vẻ đã giảm thiểu không ít. Minh Đấu đang lúc hứng mũi chịu sào, có khổ cũng tự biết: kình lực của Lãnh Huyền nhìn thì có vẻ yếu đi, th
ật ra chỉtạm thời co cụm lại, tựa như chất gỗ rời rạc, đá tảng rắn bền, về sau càng dễ gây thương tổn cho người khác. Lúc này "Tảo Tuệ Công" như một bức tường đá ép đến, "Qua Toàn Kình" và "Thao Thiên Khí" của Minh Đấu d
ẫu mạnh cũng biết khó lòng đương cự, đừng nói đến việc đối phó với chỉlực của lão thái giám.
Lãnh Huyền vung ngón tay không nhanh không ch
ậm, thế nhưng mỗi lần xuất chiêu, Minh Đấu đều phải thoái lui một bước, dần dần lùi đến cạnh bàn, sắc mặt từ đỏ thành trắng, mồ hôi như thóc vã đầy hai bên trán.
Lão thái giám cười gằn một tiếng, cất giọng điềm nhiên:
- Minh Đấu, "Kình Tức Công" của ngươi hình như chưa luyện xong, "Qua Toàn Kình", "Thao Thiên Khí" thì thành thục tạm chấp nh
ận, nhưng "Tích Thủy Kình" thì ôi thôi, th
ật chảdám khen ngợi. Đổi lại là cha ngươi chắc chắn sẽ không khốn đốn đến v
ậy, còn nếu là Tây Côn Luân đích thân đến, "Âm Ma Chỉ" của ta sao có thểthu
ận lợi đắc thủ như thế được?
Minh Đấu trợn tròn hai mắt, quát lớn một tiếng, ngón trỏ vừa xoay vừa điểm, không khí phát ra những tiếng rít ngột ngạt. Hắn chẳng những không lùi lại mà còn tiến lên trước một bước, trán nổi lên một tầng khí đen, giương giọng nói:
- Lương Tiêu vong ơn bội nghĩa, hạtiện vô sĩ, người trong thiên hạai ai cũng nguyền rủa, dù võ công y có cao đến mấy Minh mỗ cũng xem thường!
Lãnh Huyền cười:
- Thú vịth
ật, ngươi đã không ưa y tội gì phải luyện võ công của y? Thú vịhơn nữa là ngươi lại còn chưa luyện xong cái thứvõ công đê tiện vô sỉnày!
Lời vừa dứt, thầy tu áo trắng ở bên kia chợt vỗ tay cười lên khùng khục.
Minh Đấu trong lòng gi
ận lắm, đang định mở miệng trảđũa, chợt cảm thấy trước ngực âm ĩđau nhói. Vừa nãy hắn cố rướn người lên một bước, kinh mạch đã bịchấn động mạnh, chợt nghe một tiếng rít chói lói bên tai, roi ngựa lại xé gió lao đến d
ẫn theo một luồng khí sắc bén hất tung chưởng lực của hắn. Minh Đấu vội vã phất ra hai chưởng đẩy văng luồng kình khí đang ép đến ấy. Lãnh Huyền nhân cơ hội gộp ngón điểm đến, "Âm Ma Chỉ" lặng lẽ d
ẫn theo một luồng khí lạnh buốt xương. Minh Đấu huơ ngón trỏ liên tiếp bắn ra "Tích Thủy Kình", theo câu nói "Nước chảy đá mòn", tuy ngón chỉlực này chẳng ghê gớm gì cho cam, nhưng cứmải miết tung ra, lại thêm động tác nhẹ nhàng kín kẽ, nên cũng chảdễ dàng đương cự.
Tiếng loẹt xoẹt vang lên không dứt, chỉlực của cảhai lại một lần nữa triệt tiêu l
ẫn nhau, Minh Đấu mới thở phào một hơi, Lãnh Huyền lại vươn ngón nhẹ nhàng tung ra một chỉkế tiếp. Hai chỉnày liên tục phát xuất gần như không kịp suy nghĩ. Minh Đấu trong khoảnh khắc cảm thấy bối rối, chẳng rõ vì sao vào lúc nguy cấp Lãnh Huyền lại xuất chỉnhanh như thế, tuy nhiên sự việc xảy ra quá gấp gáp gần như hắn không thểnghiền ng
ẫm kịp, chỉcảm thấy ngực trái lạnh toát, một nửa bên người đã mất đi cảm giác.
Hóa ra lúc nãy Lãnh Huyền xuất chỉch
ậm như v
ậy đều có mục đích cả, lão đợi cho Minh Đấu quen với nhịp điệu ra chiêu của mình rồi bất thần tăng tốc, đánh cho hắn trở tay không kịp. Minh Đấu chưa kịp hóa giải chỉlực thì "Tảo Tuệ Công" đã
ập đến, hắn chỉcảm thấy lồng ngực nóng ran, cảngười văng đi đánh rầm, đè sụm một nửa chiếc bàn ở đằng sau.
Lãnh Huyền tiến về trước một bước, đuổi đến trước mặt Minh Đấu, tay lão múa lên một màn roi vừa chừng quất xuống đỉnh đầu của Minh Đấu. Minh Đấu nửa người tê bại, mắt thấy ngọn roi đáp xuống, vội vàng sử ra một chiêu "Lãn Lư ĐảCổn", cố gắng lăn sang một bên. Chỉnghe "độp" một tiếng, đầu của hắn như lùng bùng tiếng chuông trống, chẳng rõ đã xảy ra việc gì, chỉbiết lăn mình huỳnh huỵch ra xa hơn một trượng mới dám b
ật d
ậy, nhưng còn chưa đứng vững thì một tr
ận gió mạnh đã quét sượt qua mặt làm cho da mặt rát bỏng từng cơn.
Minh Đấu đưa mắt nhìn lại mới thầm gi
ật thót, thứsượt sát qua mặt khi nãy chính là một con dao mổ heo, con dao ấy xoay mòng mòng bay như xé gió về phía Lãnh Huyền ở đằng xa. Lão thái giám đang múa roi nháo nhào, chiến đấu giữa một đám chùy thiết, chảo nhôm, xẻng sắt. Lão hất một roi đánh vỡ tan chảo nhôm, ai ngờmấy mảnh vụn vừa rơi xuống đất bỗng nhiên bốc lên rồi tiếp tục bổ nhào về phía Lãnh Huyền.
Minh Đấu vừa mừng vừa ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, Thi Nam Đình đứng ở bên bàn, hai tay đang quơ quào loạn xạ, ngón lúc cong lúc thẳng hệt như nghệ nhân diễn rối điều khiển một đám đồ sắt. Mấy món thiết khí ở bên cạnh y liên tục phóng ra, quảcầu sắt trên mặt đất bịbong tróc từng lớp hệt như vỏ củ hành.
Thi Nam Đình dọc đường thu nhặt đồ sắt, gom được một kho vũ khí nho nhỏ, y thấy Minh Đấu không địch nổi bèn ra tay giúp đỡ. "Bắc Cực Thiên Từ Công" của y có thểhút nhảmọi món đồ bằng kim loại trên đời, v
ật sắc mang theo nội lực của y chính là một món ám khí tuyệt hảo. Y thấy ngọn roi của Lãnh Huyền lợi hại, trước tiên dùng một cái chảo to bảng đỡ lấy đường roi ấy, tiếp đó xách ra một loạt chùy thiết, kềm thiết trong lò rèn; bừa sắt, xẻng sắt của dân trồng trọt; mấy trăm cây kim từ cửa hàng thêu; lớn có nhỏ có, nặng có nhẹ có, cái lớn thì che cái nhỏ, v
ật nhẹ nương cùng v
ật nặng, hệt như một bầy côn trùng rào rào vây kín lấy Lãnh Huyền.
Đổi lại là người khác hẳn đã ch
ật v
ật khó mà chống đỡ, nhưng "Tảo Tuệ Công" của Lãnh Huyền lừng danh thiên hạ, sợi roi một khi múa lên giống hệt như tấm khiêng vững chắc có thểchặn được cảcung cứng nỏ mạnh. Lúc này lão đã dễ thở hơn, roi ngựa thoắt nhanh thoắt ch
ậm, màn roi khi lớn khi nhỏ xoay vòng vòng va chạm leng keng với v
ật sắt làm xẹt ra những tia lửa chi chít.
Cú va chạm này đã rút đi hết nội lực của Thi Nam Đình, đám thiết khí mịt trời tựa như sông hòa vào biển lớn, thi nhau rơi cuốn vào màn roi của Lãnh Huyền. Lão thái giám chợt hét lên một tiếng, roi ngựa bên tay phải quấn giữthiết khí, hai ngón trỏ và giữa phía tay trái kẹp lại điểm về phía trước.
Thi Nam Đình e ngại chỉlực của lão, vội vàng hút lấy một cái ch
ậu sành chắn trước người, ch
ậu sành trúng chỉloảng xoảng rơi xuống đất, lăn thẳng vào góc tường.
Lãnh Huyền được thế lấn tới, tung ra một loạt chỉnhư nỏ gi
ật, Thi Nam Đình liên tục triệu hồi thiết khí đểchống đỡ, đỡ được một lúc, y vừa định nhấc tay ra bốc tiếp thì phát hiện đã hết nhẵn, hóa ra chỉtrong khoảnh khắc ngắn ngủi, toàn bộ v
ật dụng kim loại đã được xài sạch sẽ.
Lãnh Huyền cười khà khà, vung chỉlao đến, Thi Nam Đình chẳng còn cách nào khác, nghiến hàm tung ra một cú đấm. Đây chính là "ChỉNam Quyền" gia truyền nhà y, một khi thi triển, sức lực toàn thân sẽ quy về một mối, có thểđ
ập bia nghiền đá, không thểngăn cản.
Quyền phong và chỉlực lặng lẽ va vào nhau, Thi Nam Đình không kềm được phải gi
ật lui một bước, còn Lãnh Huyền thì tiến lên phía trước một bước, ngón tay lại tung ra, hai đòn chạm nhau, Thi Nam Đình tiếp tục thụt lùi. Trong chớp mắt, y đỡ được ba đòn, gi
ật lùi cũng được ba bước, gương mặt vốn vàng ệch lúc này đã trở nên đỏ lựng.
Minh Đấu biết y luyện công không cẩn th
ận đã đểlại bệnh mãn tính, đỡ xong ba đòn này chỉsợ dính phải nội thương, l
ập tức vung chưởng lên, chưởng trái "Thao Thiên Khí", chưởng phải "Qua Toàn Kình", một đòn hướng ra ngoài đánh về phía Lãnh Huyền, một đòn hướng vào trong thu hút đám thiết khí nọ.
Lãnh Huyền vứt hết thiết khí, huơ roi đánh trả, mấy v
ật dụng kim loại ấy được tự do liền rơi lộp độp xuống đất. Thi Nam Đình trông thấy cơ hội, hai tay quắp lại, thiết khí chưa kịp rơi xuống đất lại nhảy dựng lên, bay vòng vòng quây lấy Lãnh Huyền. Dương Phong Lai đứng trông một bên, vốn e ngại thân ph
ận không tiện ra tay bố ráp lão thái giám, nhưng khi thấy hai người kia phối hợp, y cũng chẳng dè dặt gì nữa, hai dải lụa trắng cứbay lúc cao lúc thấp, chực chờquấn giữđôi chân của Lãnh Huyền.
Lãnh Huyền ba mặt đều phải chống đỡ với địch thủ, không kềm được hào hứng, sang sảng nói:
- Phải thế chứ! Vào sớm có phải hay rồi không?
Thân pháp chợt trở nên nhanh lẹ, bóng xanh dần dần nhòa đi, luồn qua lách lại giữa những dải lụa trắng, thiết khí và màn chưởng lực đầy trời. Lão đến đi như quỷ như mị, ra tay như sấm như sét, lấy một chọi ba mà v
ẫn không hề tỏ ra yếu thế.
Ba người phe Đông Đảo càng đánh càng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩchẳng trách cha và anh họ mình chết dưới tay kẻ này. Một thân võ công của lão thái giám tựa như người trời biến hóa, cho dù đảo vương Vân Hư có đến thì cũng chưa chắc nắm được phần thắng. Bên cạnh Chu Nguyên Chương có được nhân v
ật như v
ậy, hèn chi trải qua biết bao b
ận ám sát đều có thểbình an vô sự.
Lại đấu hơn mười hiệp nữa, Minh Đấu tình cờliếc mắt trông thấy tên hầu trà lúc này đang co rúm trong một góc tường, thân thểsớm đã mềm như bún; thầy tu áo trắng thì ngồi yên không cử động, nét mặt tươi cười, cảngười được khí lực bao bọc rõ ràng là không chút hề hấn
Minh Đấu trong lòng phát lạnh, vắt hết đầu óc cũng không đoán ra lai lịch của tên hòa thượng này. Hắn có ý thăm dò, cố tình đẩy lệch chưởng phong, quét về hướng hòa thượng. Nhưng chưởng phong ấy tựa như trâu đất xuống biển, vừa đến gần hòa thượng l
ập tức biến mất không tăm tích.
Minh Đấu cảm thấy hoang mang, lại đưa mắt nhìn sang bên kia, nơi ấy có một đôi thiếu niên đang tựa sát vào cột trụ bên cửa sổ; vịthiếu niên áo vàng dáng vóc thấp hơn lúc này đang che chắn phía trước cho thiếu niên áo xanh, trường kiếm vắt ngang trước ngực, ánh mắt gườm gườm nhìn về phía này.
Minh Đấu chợt nảy ra suy nghĩ, hai người kia ngồi cùng bàn với Lãnh Huyền, ắt hẳn là đồng bọn với lão thái giám. Lão chó thiến võ công cao vời, "Âm Ma Chỉ" càng khó mà đề phòng, hôm nay cho dù có giết được lão ta e rằng tam tôn của Đông Đảo cũng khó thoát cảnh tử thương.
Hắn xưa nay nham hiểm, nghĩđến điểm này, chưởng trái l
ập tức vờn ra quét trúng mấy chục mảnh vụn sắt kim thép, tạo thành một tr
ận gió xoáy lùa về hướng hai người thiếu niên.
Thiết khí còn chưa đến gần, thiếu niên áo vàng đã huơ kiếm ra, đường kiếm lấp lánh ánh sáng như rải sao, chi nghe mấy tiếng linh kinh leng keng vang lên, mảnh vụn kim thép bay tản mác khắp nơi.
Minh Đấu thoáng sững sờ, thầm nghĩ: "Đây chẳng phải "Dịch Tinh Kiếm" đấy ư? Con nhóc kia rõ là truyền nhân của Tịch Ứng Chân." Đang lúc suy tưởng, Dương Phong Lai cũng đã hiểu ra mưu kế của hắn, thân như rồng lượn nhanh chóng lách khỏi vòng chiến, hai dải lụa trắng loạt xoạt quét về phía Chu Vi và Nhạc Chi Dương.
Chu Vi tuy giỏi kiếm pháp nhưng nội lực không đủ, miễn cưỡng đánh rơi được ám khí nhưng cánh tay đã tê rần r
ật. Chợt thấy lụa trắng cuốn tới, cô đành gắng gượng huơ kiếm đâm ra, nào ngờlụa trắng như có sự sống, nhìn thì có vẻ bay về bên trái nhưng khi mũi kiếm còn chưa đâm đến lại bất chợt ngoặt sang phải, trói chặt lấy cổ tay của Chu Vi. Cô chỉcảm thấy một luồng lực hùng h
ậu đổ dồn đến, phần dưới chân bịkéo h
ẫng đi, té nhoài về trước. Lúc này cô chợt nghe Nhạc Chi Dương kêu thảm một tiếng, đưa mắt nhìn lại, tên nhóc ấy đã bịquấn kín cảcổ họng, hai mắt trắng dã, lưỡi thè cảra ngoài.
Chu Vi nóng lòng giơ tay chụp lấy dải lụa trắng nọ, thế nhưng Dương Phong Lai lợi hại hơn cô biết chừng nào, y nhẹ nhàng v
ận sức gi
ật đi, tách hai người ra xa. Chu Vi sốt ruột đến mức thất thố, chịu không nổi thét gọi:
- Lãnh công công!
Giọng điệu cô trong trẻo êm ái, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, Dương Phong Lai cười ha hả:
- Giỏi cho nhà mi, hóa ra là một con nữ...
Chưa kịp giễu cho hết câu, một luồng kình khí sắc bén đã quét ầm
ập đến nơi. Dương Phong Lai cười to, phóng người vọt lên cao. Lãnh Huyền vung roi bức lui được y, hai ngón tay như kiếm rạch lên đôi lụa trắng kia, dải lụa trúng chiêu rách toạc, Nhạc Chi Dương tức khắc ngã phịch mông xuống đất.
Lãnh Huyền lo xoay trở cứu người liền đểlộ khoảng trống sau lưng. Những kẻ lão đối mặt toàn là cao thủ đương thời, sao có thểbỏ lỡ cơ hội tốt như v
ậy. Thi Nam Đình không muốn thừa nước đục thảcâu, thoáng ng
ập ngừng đôi chút nhưng chưởng phong của Minh Đấu thì lại phát về phía Lãnh Huyền như trời giáng, trộn l
ẫn theo cảmảnh vụn kim sắt.
Lão thái giám gặp nguy không rối loạn, cố sức vặn người lại, roi ngựa hất về phía sau, thiết khí leng keng rơi đầy mặt đất, ngọn roi theo đó cũng vung thẳng, một luồng khí sắc lạnh luồn qua chưởng phong, quất vào bụng dưới của Minh Đấu.
Minh Đấu không dám bức ép thái quá liền tung người nhảy về phía sau. Đột ngột, không khí trong quán trà trở nên trầm lắng, chỉnghe được tiếng thở hào hển của bốn kẻ đang quần thảo.
"Tách!" Một giọt máu rơi xuống đất, ngón tay Lãnh Huyền khẽ rung lên. Chu Vi đứng ở sau lưng lão thái giám, trông thấy rành rành một vết màu đỏ tươi đang chầm ch
ậm lan rộng trên vai trái của lão, trong lòng cô hiện lên suy nghĩ: "Thôi chết, Lãnh công công bịthương rồi!"
- Lão chó thiến! - Minh Đấu cười the thé: - Xem tình hình này, hôm nay ngươi khó thoát được lẽ công bằng!
Lãnh Huyền chẳng hề biểu lộ cảm xúc, giũ giũ tay áo, hờhững bảo:
- Ba đánh một là công bằng, lôi kéo người vô tội cũng là công bằng, lẽ công bằng của Đông Đảo hóa ra là như v
ậy, Lãnh mỗ quảlà bội phục vô cùng!
Ba người phe Đông Đảo nghe thấy lời này mặt mũi người nào người nấy đều nóng rần. Chợt đâu nghe d
ậy lên tràng cười giòn tan, ba người đưa mắt nhìn lại, hóa ra kẻ đang cười chính là vịhòa thượng nọ. Dương Phong Lai từ thẹn hóa gi
ận, buột miệng mắng:
- Tên lừa trọc, ngươi cười cái khỉgì đó?
Thầy tu áo trắng tay cầm bát trà, ung dung bảo:
- Cười khỉgì à? Đương nhiên là cười người rồi. Túc hạhỏi ta cười khỉ, lẽ nào không phải con người?
Dương Phong Lai nổi xung, há miệng chửi:
- Tên lừa trọc, ta là cha nhà ngươi đấy!
Tăng nhân áo trắng cười bảo:
- V
ậy thì càng không ổn rồi, ta là lừa trọc, ngươi là cha ta, suy ra ngươi cũng là lừa à? Hà hà, trông nhà ngươi lông lá bồm xồm như v
ậy sao làm lừa trọc cho được, giống lừa con hơn! Hà hà, lừa con, lừa con, mỗi tội hơi đen một tí.
Dương Phong Lai gi
ận đến hai mắt tóe lửa, đang muốn ra tay dạy dỗ thì Minh Đấu giơ tay ra ngăn cản, trầm giọng nói:
- Chớ linh tinh nữa, việc chính quan trọng hơn!
Dương Phong Lai thấy thần sắc của hắn, biết hẳn là có lý do, l
ập tức nén lại cơn gi
ận, lại tung lụa trắng cuốn về phía Lãnh Huyền. Minh Đấu ra tay cùng lúc, phát ra liên tục ba chưởng. Thi Nam Đình cũng tiến lên trước một bước, quắp tay chộp ra, thiết khí trên mặt đất đồng loạt nhảy dựng lên.
Ba người cùng ghìm đà bung sức làm cho thế đến càng thêm mạnh mẽ, Lãnh Huyền vừa phải trực tiếp chống đỡ, vừa lo bảo vệ cho hai người sau lưng, chưa đến vài chiêu đã bịmột mảnh sắt bay rạch qua người d
ẫn theo một vòi máu phún ra. Chu Vi trông thấy hoảng hốt vội la lên:
- Lãnh công công!
Nói đoạn, cô giương kiếm muốn xông lên. Minh Đấu lại tẻ ra một chưởng hất thẳng vào mặt của cô. Chu Vi chỉcảm thấy một luồng đại lực ép đến, máu trong người dồn cảlên trên, bất giác b
ật ra tiếng kêu tỉtê. Lãnh Huyền nghe thấy, trở tay tung chỉ, gió lạnh vèo vèo ùa đến, chưởng lực của Minh Đấu tan tành ngay tấp lự. Đúng lúc này chợt nghe Thi Nam Đình quát lớn một tiếng:
- Trúng!
Sườn trái của Lãnh Huyền tóe máu đầm đìa, cùng lúc đó ánh trắng quét đến dưới đất, dải lụa đã quấn chặt lấy chân trái của lão.
Dương Phong Lai sử một chiêu thành công, không giấu được tiếng reo mừng. Lãnh Huyền trên phải chống cự với ba người, dưới lại bịlụa trắng níu giữ, thêm vào trúng thương liên tục, chưa đầy ba chiêu đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảngười trở nên lảo đảo. Chu Vi cũng nh
ận ra điều không ổn, định giũ kiếm ra giúp đỡ, nhưng lại sợ tính khôn tính dại hóa hại vào thân, còn làm cho Lãnh Huyền thêm mất t
ập trung.
Đang lúc khẩn cấp, chợt nghe Lãnh Huyền hét lên lanh lảnh:
- Vương tử Tiết Thiện!
Chu Vi ngẩn ra, chẳng hiểu lão hô hoán cái gì, bỗng đâu sau phút im lặng có kẻ chợt cười lên khà khà:
- Lãnh công công, ông gọi ai đấy?
Chu Vi đưa mắt nhìn lại, kẻ vừa tiếp lời chính là thầy tu áo trắng nọ.
Lãnh Huyền hét:
- Tiết Thiện, ta gọi ngươi đấy!
Thầy tu áo trắng mỉm cười:
- Tiết Thiện đã qua đời rồi, ông còn gọi hắn làm gì?
Lãnh Huyền nhổ toẹt một tiếng, bảo:
- Ngươi có muốn chết thì cũng chết kheo khéo tí, thay đổi mỗi cái đầu trọc định lừa ai hả?
Nhà sư áo trắng cười khùng khục đáp:
- Lãnh Huyền à Lãnh Huyền, ông đúng là bệnh nặng đến mức phải vái tứphương rồi, ngữvong ân bội nghĩa như ông chẳng lẽ còn muốn ta cứu giúp hay sao?
Lãnh Huyền lạnh lùng nói:
- Ta chết thì đơn giản rồi, nhưng tông tích của món đồ ấy sẽ như đá chìm xuống biển, vĩnh viễn chẳng còn manh mối!
Nhà sư áo trắng cười hỏi:
- Ông biết mục đích đến đây của ta?
Lãnh Huyền cười lạnh:
- Ngươi chẳng phải đến vì di bảo của Nguyên Đế hay sao? Còn không chịu ra tay thì ta sẽ giao nó cho Tam Tôn của Đông Đảo.
- Di bảo của Nguyên Đế?
Tam Tôn của Đông Đảo thảy đều vểnh tai chú ý, sáu luồng ánh mắt hau háu soi cảlên người của thầy tu áo trắng. Nhà sư trầm ngâm giây lát, đoạn đứng d
ậy cười bảo:
- Lãnh công công, ông lợi hại lắm!
Hắn phất tay áo, tung ra một chưởng nhẹ như lông hồng, miệng cười tươi:
- Minh tôn chủ, xin mời!
Hắn ra tay khoan thai, nói năng lưu loát, nhưng Minh Đấu có cảm giác một luồng nội lực khủng khiếp tựa như cảtòa núi lở đang đổ sụp đến. Minh Đấu hoảng hốt vội xoay chưởng đón đỡ, chợt thấy đôi cánh tay trở nên bỏng rát, trái cổ như muốn tưng ra khỏi cuống họng, l
ập tức lùi về sau hai bước, buột miệng hô lên:
- Đại Kim Cương Thần Lực!
NhịTôn còn lại đều biến sắc, thay nhau ngừng tay nhảy ra khỏi vòng chiến, Thi Nam Đình nhướng mày hỏi:
- Đại sư và Uyên đầu đà xưng hô ra sao?
Nhà sư áo trắng cười đáp:
- Người là gia sư của ta!
Thi Nam Đình tỏ vẻ tôn kính, g
ật đầu nói:
- Đại sư đúng là truyền nhân của Kim Cương, dám hỏi cao danh quý tánh?
Nhà sư áo trắng mỉm cười:
- Xung...
Mọi người chăm chú nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp vế sau, nào ngờnhà sư áo trắng chỉthốt đúng một từ rồi không nói thêm gì nữa. Thi Nam Đình chưng hửng, g
ật gù bảo:
- Uyên đầu đà lấy chữ"Uyên" làm hiệu, còn pháp hiệu của đại sư đây chẳng lẽ là chữ"Xung"?
Nhà sư áo trắng mỉm cười:
- Không sai!
Thi Nam Đình nói tiếp:
- Hóa ra là Xung đại sư, túc hạđã là truyền nhân của Kim Cương, cớ sao còn giúp kẻ xấu làm ác?
Xung đại sư b
ật cười:
- Ai tốt ai xấu còn chưa bàn đến, đường đường là Đông Đảo Tam Tôn lại đi vây công một vịthái giám, việc này truyền ra giang hồ nhất định rất khó nghe!
Dương Phong Lai nổi đóa:
- Nói như v
ậy là ngươi muốn đứng ra dàn xếp à?
Xung đại sư cười bảo:
- Dàn xếp thì không dám, kểra ta với Lãnh công công cũng có một món nợ cũ cần thanh toán nhưng đã bịba vịra tay trước!
Dương Phong Lai trợn trừng hai mắt, đang định quát tháo thì Minh Đấu đã xua tay ngắt lời:
- Xung đại sư, nếu ngươi muốn tính nợ cũ v
ậy thì cứtính trước đi đừng ngại!
Dương Phong Lai thấy ánh mắt của hắn, nhất thời hiểu ra vấn đề. Lão thái giám và hòa thượng này đều là kình địch, trước mắt chi bằng đểbọn họ đánh nhau một tr
ận cho bầm d
ập hai phía, sau đó ba người Đông Đảo ra tay đương nhiên giành được thắng lợi nhẹ nhàng.
Xung đại sư mỉm cười bảo:
- Minh tôn chủ, kế sách "Mượn gió bẻ măng" này bình thường có lẽ phát huy hiệu quả, hôm nay đáng tiếc là vô dụng rồi. Món nợ cũ này chỉcó thểthanh toán âm thầm, không thểđểngười ngoài cuộc ở gần được. Ba vịtôn chủ nếu có thành ý, chi bằng nhượng bộ rút lui, đợi ta và Lãnh công công giải quyết xong xuôi lại đến gặp các người có được không?
Minh Đấu sắc mặt sa sầm, lạnh lùng không lên tiếng. Dương Phong Lai vốn thẳng tính, cao giọng quát:
- Nói chuyện buồn cười gớm, bọn ta mà đi, các ngươi cắp đít chạy mất thì tính sao?
Xung đại sư thở dài bảo:
- Nói như v
ậy ta cũng hết cách rồi!
Dứt lời, hắn tung hờra một quyền về phía Minh Đấu.
Minh Đấu đánh trảlại một chưởng, ngờđâu quyền của Xung đại sư chưa tung ra hết sức bỗng nhiên biến hóa thành chưởng, quét nhanh về hướng Dương Phong Lai. Dương Phong Lai phóng người nhảy tránh, lụa trắng vươn dài ra mổ vào yết hầu của Xung đại sư.
Xung đại sư cười khẩy, tiện tay chộp lấy lụa trắng vào lòng bàn tay. Dương Phong Lai hoảng hốt gồng sức gi
ật về, ngờđâu một luồng đại lực đổ dồn đến theo lụa trắng, chân khí của bản thân y vừa tiếp xúc với nguồn lực này hệt như băng tuyết gặp lửa, l
ập tức tan chảy sạch sẽ. Dương Phong Lai bỗng cảm thấy mắt đỏ gân phồng, thân thểliên tục loạng choạng, chợt nghe Xung đại sư cười dài một tràng, xoay người dạng chân, thu
ận tay thúc mạnh vào lụa trắng, phần da thịt giữa lòng bàn tay của Dương Phong Lăng nhói đau, cảngười lảo đảo ngảvề phía Thi Nam Đình.
Thi Nam Đình vừa giơ tay ra đỡ chợt cảm giác lồng ngực nóng ran, máu huyết trào dâng. Dương Phong Lai một đời làm tôn chủ, thành danh nào phải do may mắn, lụa trắng phóng vào không trung quấn lấy một thanh xà gỗ bên trên, tay trái buông dải lụa mặc cho Xung đại sư lấy đi, thân thểtheo đó xoay chuyển, lần lượt tung ra bảy cước như cuồng phong quét đến từ bảy hướng khác nhau. Xung đại sư v
ẫn giữnguyên nét cười, quay người phát chưởng, ống tay áo vung vẩy phất phơ hệt như một áng mây bay vất vít quanh tòa Ngọc Sơn(*).
(ND chú: tòa núi phía Tây theo Sơn Hải Kinh là nơi cư ngụ của Tây Vương M
ẫu)
Âm thanh bồm bộp vang lên không dứt, Dương Phong Lai đá trúng cánh tay của hòa thượng giống như đá phải cột sắt trụ thép, xương chân nhức nhối muốn sụm. Y đang định lùi người về sau, một dải lụa trắng đã bốc thẳng đến trước mặt, bên trong t
ập trung nội lực của Xung đại sư, thế đến tựa như một thanh chùy sắt bay ngoặc về hướng lùi của Dương Phong Lai, d
ẫu cho y thân pháp có nhanh như gió cũng bịép đến mức phải tránh bên này né bên kia. Nhịtôn còn lại đưa mắt nhìn nhau, quyết định ra tay một lượt. Thi Nam Đình đẩy tay phải ra, thiết khí đầy trời rộ lên hệt như bầy ong vỡ tổ, Minh Đấu tiến lên một bước, v
ận "Thao Thiên Khí" tống ra một chưởng vào đám thiết khí ấy. Thiết khí bắn đi như sao xẹt chớp nháng, đà bay càng nhanh hơn gấp bội.
Xung đại sư vứt dải lụa trắng đi, tung một loạt quyền ào ạt đấm ra, thiết khí từng món một bịgạt phăng bất chợt quay vòng lại, cái thì vây lấy hắn, cái lại lao về phía Lãnh Huyền.
Nếu như Lãnh Huyền không bịthương, dựa vào sức của lão và Xung đại sư hợp lại thì đánh bại Tam Tôn chẳng phải chuyện khó. Thế nhưng lão liên tục trúng thương, máu chảy ra không ngừng, thêm vào tuổi tác đã cao, việc mất máu làm khí lực dần suy yếu, càng đánh lâu càng rơi vào thế hạphong, đến nỗi Xung đại sư chốc chốc phải quay lại với tay ra đỡ ám khí thay lão. Màn so đấu cứthế kéo dài mà hai bên v
ẫn chưa phân định được thắng bại.
Lại trải qua mấy chiêu, Lãnh Huyền chợt nhớ ra hai người trẻ tuổi phía sau mình, khóe mắt lướt nhìn đến, cõi lòng tức thì chùng sâu xuống, chỉthấy bên song trống huơ trống hoác, Nhạc Chi Dương và Chu Vi chẳng rõ đã tót đi đằng nào. Lão thái giám vừa gi
ận vừa kinh ngạc, gắng sức nhảy về phía sau, lôi từ ống tay áo ra một khúc lụa trắng, bề mặt thấp thoáng sắc mực nước như được viết lên chi chít chữ.
- Tiết Thiện! - Lãnh Huyền cất tiếng gọi to: - Bức tranh chứa bảo v
ật này tặng cho ngươi đó!
Lão phất tay, lụa trắng bị"Tảo Tuệ Công" cuốn bay phất phơ về phía hòa thượng. Xung đại sư theo ý thức đón lấy, còn chưa kịp xem kỹ thì chợt phát hiện áp lực gia tăng đột ngột; nào mảnh sắt, nào kim thép, rồi lụa trắng, chưởng lực... toàn bộ lao cảvề phía hắn. Xung đại sư không dám khinh thường, dốc hết sức tống ra một quyền. Hai bên lấy cứng chọi cứng tiếp chiêu, gió gi
ật khắp lầu thổi cho đám mạt gỗ bay tán loạn đến mức cảquán trà phải rung lên từng chặp.
Lãnh Huyền thừa cơ hội thoát ra khỏi vòng chiến, thảngười nhảy xuyên qua một song cửa sổ. Bốn kẻ kia thấy v
ậy, ngầm có cảm giác bịchơi xỏ, nhưng món di bảo của Nguyên Đế th
ật quá sức hấp d
ẫn, thứmà Xung đại sư đang giữtrên tay không chừng chính là bí đồ chứa bảo v
ật, ba người của Đông Đảo nhất thời quên sạch mối thù của cha anh, cố sống cố chết bám riết lấy hòa thượng.
Hai bên lại trao đổi với nhau thêm mười chiêu như gió táp mưa sa, Xung đại sư chợt nhảy ra ngoài hét lên:
- Khoan đã!
Nói dứt, hắn lắc tay, xõa khúc lụa trắng ấy ra:
- Các ngươi xem đây là gì?
Ba người t
ập trung nhìn kỹ, khúc lụa ấy hóa ra chẳng phải là bí đồ chứa bảo v
ật gì mà chỉlà một tấm khăn bình thường, mặt trên có thêu tranh thủy mặc non nước. Minh Đấu biết đã trúng kế, hét tướng lên:
- Lão chó thiến vô liêm sỉ!
Đoạn hắn nhảy chồm đến bên song cửa nhìn xuống, dưới lầu lớp ngớp đầu người nào có thấy bóng dáng của Lãnh Huyền nơi mô?