Long Huyệt Chương  24-25

Chương  24-25

Lý Đại Cường nói xong liền chạy đi tìm nhưng làm sao mà có khả năng tìm được, rốt cục cũng quay về.

Rời khỏi lLinh Hầu sơn, Long Dực liền nhắm Quang Long đại học thẳng tiến.

Long Dực lựa chọn bộ hành đến trừơng mục đích là tìm kiếm long huyệt, tu luyện linh lực. Cơ duyên xảo hợp tại Linh Hầu sơn tìm được "Thất Tinh Long Huyệt", linh lực đại tăng, đạt tới trung cấp cảnh giới.

Hơn mười ngày sau, trên đường Long Dực vẫn tiếp tục tìm kiếm, hy vọng có thể có kỳ tích xảy ra nữa, đó là tìm được Âm, Dương long huyệt hoặc là một huyệt giống với Thất Tinh long huyệt nhưng cũng không có phát hiện gì.

Ngày nhập học đã đến gần, chỉ còn có ít ngày nữa thôi nhưng lộ trình 2 ngàn dặm đến Bắc Kinh vẫn còn đó, Long Dực nghĩ thầm việc tham tầm long huyệt mặc dù trọng yếu, nhưng cũng không phải là việc gấp, việc học đại học mình vất vả lắm mới đạt đựơc, không thể trì hoãn.



Lúc này Long Dực vừa ra khỏi thâm sơn, gặp một giao lộ liền tìm người liền hỏi đường mới biết đi thẳng tới khoảng 200 dặm nữa sẽ đến được thành phố Tây An phồn hoa.

Vì trên đường đông xe cộ qua lại, nên Long Dực không thể thi triển Thần túc thông, vì vậy đón xe đi đến thành phố.

Sao khi vào bến xe thành phố, xuống xe, Long Dực nhìn lại mình thì thấy cả người không chỗ nào vừa ý cả vì thâm nhập thâm sơn cùng cốc trong một thời gian dải, trên người toát ra một mùi khó chịu (too dirty a)

"Xem ra nên tắm rửa và thay đồ trước cái đã” Long Dực cười khổ.

Nhìn lại, hiện tiền mặt mang theo cũng đã hết rồi, vì vậy Long Dực liền đến một máy ATM gần đó, dủng thẻ tín dụng rút lấy 4000 tệ, trong lòng nghĩ số tiền này cũng đã dư rồi.

Thành phố Tây An thật phồn hoa, khắp nơi đều là siêu thị cùng với các cửa hàng xa hoa. Đối Long dực mà nói, với năng lực của hắn thì không cần tiền vẫn có thể lấy đồ xài được nhưng cái ý nghĩ này đã nhanh chóng biến mất.

Đây là lần đầu tiên Long Dực sử dụng thẻ tín dụng này. Sau khi rút tiền xong, liền tò mò muốn biết nghĩa phụ Nhậm Đạo Viễn cấp cho hắn tổng cộng bao nhiêu, liền bấm nút kiểm tra số dư tài khoản thì kết quả hiện lên làm cho hắn chóang váng.

" Số dư còn 4.996.000 tệ" Long Dực thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn làm thế nào cũng nghĩ không ra nghĩa phụ lại cho hắn một số tiền khổng lồ như vậy.

"Trời ạ, đừng nói là học đại học 4 năm, học 40 năm còn đựơc nữa” Long Dực lẩm bẩm nói.

Bước vào một shop bán quần áo, Long Dực mua 2 bộ quần áo, sau đó tìm thuê một nhà trọ gần bến xe, tắm rửa thay quần áo.

Tắm rửa xong, Long Dực nằm nghỉ một chốc rồi cảm thấy đói, liền rời khỏi phòng trọ, đến quán ăn kế bên để dùng bữa.

Đang ngồi trong quán ăn, thì bỗng có mười tên nam tử mặc áo màu xanh tiến vào quán, chia làm ba nhóm ngồi vào bàn.

Đám người này sắc mặt lạnh như băng, không chút biểu tình, trên người bọn chúng lộ ra hàn mang bức người.

Từ trên người của đám người ngày, Long Dực cảm ứng được đặc dị khí công, nhưng không giống với Trịnh Đại Hổ, bọn họ phát tán ra luồng khí đầy tà ý.

"Ông chủ, mang cho chúng ta mỗi người một cái chén" Một gã mũi dài trong nhóm lạnh lùng gọi chủ quán.

"Xin hỏi trong các vị đây ai uống rượu? ai dùng điểm tâm ạ?" Chủ quán đến bên bàn cười nói.

Tên nam tử mũi dài liếc chủ quán một cái rồi nói: "kêu ông làm gì thì ông làm đi, đừng hỏi nhiều”

Chủ quán nhìn đánh giá đám người áo xanh này, ngạc nhiên vì sao họ lại không ăn uống mặc dù có tiền, sau đó không khỏi thất vọng, nhưng là người làm ăn, nên phải ngượng cười, rồi ra lệnh cho bồi bàn.

Đang ăn, Long Dực lơ đãng giương mắt về phía đám người áo xanh nhìn thì thấy có 3 người đang ngồi ở một góc không biết thì thầm cái gì.

Long Dực hiếu kỳ, tiềm vận linh lực, sử dụng "Thiên Nhĩ Thông" để nghe cho rõ nội dung câu chuyện.

Thiên Nhĩ Thông là một trong "Ngũ thần thông" của Long Huyệt Bảo Điển. trước đây linh lực của Long Dực không đủ nên không thể sử dụng nhưng từ khi đạt cảnh giời trung cấp linh lực thì chẳng những sử dụng đựơc "Thiên Nhĩ Thông" mà tất cả các thần thông khác trong Long Huyệt Bảo Điển cũng đều thi triển được.

Thiên nhĩ vừa khai, nội dung câu chuyện của ba gã áo xanh liền truyền vào tai Long Dực rõ mồn một.

"Nhị sư huynh, nghe nói Từ Bi Tự có rất nhiều cao thủ, sư huynh đệ chúng ta có khả năng đối phó không?" Một gã áo xanh nói.

"Hắc hắc, ta xem ngoại trừ lão Từ Tâm, lão con lừa ấy ra thì các hoà thựơng còn lại không đáng nhắc tới. Hơn nữa, đại sư huynh cũng sẽ mang huynh đệ tới hiệp trợ, đến lúc đó huynh đệ Thanh Y Môn chúng ta sẽ đông hơn, thế thì còn sợ gì”

"Đại sư huynh cũng đến? ha ha, có đại sư huynh, thì con lừa ấy xong đời. Lần này bọn chúng không muốn giao ra Vương Đông Thành cùng Xích Huyết Linh Giới cũng không được"

"Đừng nói trứơc bước không qua, lão Từ Tâm đó tính tình ương ngạnh, hắn đã dám đả thương huynh đệ Thanh Y Môn của chúng ta, điều đó cho thấy hắn đã hạ quyết tâm bảo hộ Vương Đông Thành. Còn về phần Xích Huyết Linh Giới …… ta xem hắn sẽ không dễ dàng giao ra đâu"

"Hừ, không giao, chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng, phá tan Từ Bi Tự!"

"Hừ …… lục sư đệ, nhỏ giọng thôi, bây giờ xã hội luật pháp ngày càng nghiêm ngặt, không thể so với thời loạn thế trong quá khứ đâu. Đêm nay chuyện này quyết không thể kinh động tới chính quyền địa phương, nếu không bọn họ can thiệp vào không có lợi đâu”
truyện copy từ tunghoanh.com
"Hừ, bọn người đó thì làm được gì, ngoại trừ việc dùng súng bắn hù dọa người khác, thì ngay cả con chó cũng không làm gì được nữa là... Bọn chúng nếu dám nhúng tay vào, ta sẻ cho bọn chúng…”

"Được rồi, đừng nói nữa, ăn nhanh đi”

Long Dực nghe bọn chúng đối thoại thì nội dung không phải "sát" cũng là "đồ", do đó kết luận bọn này không phải người tốt, chỉ là còn phải lo tìm kiếm long mạch, vì vậy cũng mặc kệ bọn chúng.

Sau khi ăn xong, Long Dực đi dạo quanh đó nửa canh giờ, thuận tiện mua một ít đồ dùng, rồi quay trở lại quán trọ nghỉ ngơi.

Nằm nghỉ lưng trên giường, cảm giác thư thái, không việc gì làm, liền khoanh chân lại ngồi trên giường, nhắm mắt nhớ lại các thần thông đã học được.

Đang sắp tiến vào Không Minh cảnh giới thì chung quanh mười trượng một trận gió thổi vào mang theo tiếng người vang vọng bên tai.

Điều Long Dực cảm thấy tò mò chính là tiếng này của bọn áo xanh ở quán ăn, không ngờ chúng cũng trọ tại đây, hơn nữa còn có một số ở kế phòng mình. Mặc dù bọn chúng nói chuyện rất nhỏ nhưng một từ cũng không thoát khỏi tai của Long Dực. Nghe bọn chúng nói nửa ngày cũng đều là một nội dung về "Từ Bi Tự" và "Xích Huyết Linh Giới" gì đó..

Bỗng nghe một ngừơi trong bọn chúng nói "Nếu đám hòa thượng đó chống cự không giao ra Xích Huyết Linh Giới, chúng ta sẽ huyết tẩy Từ Bi Tự.", Long Dực cả kinh, thầm nghĩ: "cho dù có cừu hận gì đi nữa cũng không có thể tâm ngoạn thủ lạt như thế a?”

Đang muốn nghỉ ngơi, chợt nghe kế bên phòng vang lên tiếng bước chân, sau đó tiếng bước chân dần khuất xa, Long Dực liền khẳng định đám người này muốn đi Từ Bi Tự.

Long Dực trong nháy mắt ra quyết định: truớc tiên…âm thầm theo dõi bọn chúng, tới nơi rồi xem tình huống hãy nói, nếu Từ Bi Tự gặp chuyện cần phải giúp, quyết không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vừa ra khỏi thành phố, đám người áo xanh liền tăng tốc, nhìn giống như là Ngự phong phi hành, nhắm hướng nam, Quan Âm Sơn phóng đi.

Long Dực không dám tới gần quá mức liền thu liễm linh lực, thi triển Thần túc thông phóng theo.

Thật ra, lúc mình dịch có bỏ sót tên thành phố mà Nhậm gia đặt trụ sở, cũng là thành phố mà Long Dực đến trước tiên, đó là Thành phố Trùng Khánh của Trung Quốc, mời các bạn du lịch một chút:



Trùng Khánh (重庆 - Chongqing, viết tắt CQ) là một thành phố tự trị (municipality) và hiện đại thứ tư của Trung Quốc, sau Bắc Kinh, Thượng Hải và Thiên Tân. Tuy nhiên với con số 31,4 triệu người sống trên 82.400 cây số vuông, Trùng Khánh lại có dân số nhiều và diện tích rộng hơn cả 3 thành phố tự trị nêu trên.
Các dân tộc chính sống tại Trùng Khánh là:

* Hán,

* Tây Tạng,

* Miêu,

* và Thổ Gia.

Về mặt địa lý, Trùng Khánh nằm giáp ranh ngay giữa miền đông của Tứ Xuyên, và nằm trên một dãy đồi gồm có Đại Ba sơn (ở phía bắc), Vu sơn (ở phía đông), Võ Lăng sơn (ở phía đông nam) và Đại Lâu sơn (ở phía nam). Do vì là nơi có nhiều núi nhiều sương, nên Trùng Khánh còn có biệt danh là Sơn Thành và Vụ Đô. Thêm vào, Trùng Khánh cũng có một tên gọi cũ nữa là Du Thủy vì cả thành phố ấy có tổng cộng hơn 80 con sông lớn nhỏ chảy qua. Gia Lăng giang và Trường giang là hai giòng sông chính rồi chẻ nhánh có thêm Ô giang, Kỳ giang, Đại Ninh giang, Phù giang v.v...

Một trong những danh lam thắng cảnh đi cùng với lịch sử hơn 3000 năm của Trùng Khánh là Trường giang. Giòng sông này dài 6397km và vốn bắt nguồn từ Tây Tạng, nhưng từ nơi hợp lưu của hai giòng sông Gia Lăng và Dương Tử tại Bạch Đế Thành ở Trùng Khánh giòng sông đã chảy tiếp qua nhiều khe núi sang đến Nghi Xương của tỉnh Hồ Bắc và tạo nên Trường giang tam hiệp, gồm: Cù Đường hiệp, Vu hiệp và Tây Lăng hiệp rất đẹp và nổi tiếng. (Những đoạn sông nằm giữa hai vách núi dựng đứng được gọi là "hiệp".) Từ xưa những cảnh thiên nhiên kỳ vĩ vô song này của Trường giang đã là nguồn cảm hứng cho các thi hào của Trung Quốc. Thánh Thi Đỗ Phủ khi tới Cù Đường hiệp đã viết:

"Cù Đường hiệp khẩu Khúc giang đầu,

Vạn lý phong yên tiếp tố thu"

("Bên đầu sông Khúc, cửa Cù Đường

Vạn dặm khói sương man mác thu")

Còn Tiên Thi Lý Bạch thì viết:

"Mộ vũ hướng Tam hiệp,

Xuân giang nhiễu song lưu"

("Mưa chiều giăng Tam hiệp,

sông xuân đôi giòng trôi")

Và:

"Đào hoa phi lục thủy

Tam nguyệt hạ Cù Đường"

(Đào hoa bay, nước biếc

Tháng ba nhuộm Cù Đường)

Trường giang ngoài là thắng cảnh đẹp còn là con sông nhân chứng của các cuộc chiến trong lịch sử Trung Quốc từ thời Tam Quốc xa xưa cho đến thời cận đại này, từ trận Xích Bích của Chu Du vào đầu Công Nguyên cho đến sự suy nhược và bị Nhật chiếm cứ để phải dời đô về Trùng Khánh. Tóm lược, giòng sông rộng mênh mông, hai bờ xa vời vợi này đã từng là giòng sông hiểm yếu của nước Thục, cả Lưu Bị, Quan Công và Trương Phi đều chết trên bờ sông này cách đây 19 thế kỷ trước. Rồi ở một địa danh Quỳ Châu xưa của Trùng Khánh, Khổng Minh đã từng xếp đá lập Bát trận đồ để bắt Lục Tốn v.v...

Sau bao nhiêu thăng trầm chiến loạn như thế, thành phố này đã bị đổi tên nhiều lần qua các triều đại khác nhau như từ Giang Châu (Ba Quốc, thế kỷ 11 trước CN), Ích Châu (Ngụy Tấn), Sở Châu (Nhà Tần, năm 314trước CN), Du Châu (nhà Tùy và Đường, năm 581- 902), rồi đến Cung Châu (Bắc Tống), và cuối cùng vào Công Nguyên năm 1189 đời Nam Tống, nhân vì hoàng tử Triệu Đôn trong vòng một tháng vừa được phong Vương và vừa được lên ngôi vua tại đây nên mới đặt thành phố này tên là Trùng Khánh (nôm na nghĩa là "lại ăn mừng") cho đến bây giờ. Ngày nay, thành phố được phồn thịnh nhờ những con sông này có rất nhiều tòa nhà hành chánh và trung tâm mua bán to lớn được xây dựng lên, trên các nhánh sông đều đã có cầu bắc ngang và nhiều thuyền lớn qua lại.

Song người vượt sông Dương Tử nổi tiếng nhất chính là Sơ Tổ Bồ-đề Đạt-ma, Ngài đã qua sông bằng một nhánh cỏ lau rồi đi sang Nam Tân Quan để đến Thiếu Lâm ở Tung sơn. Do đó giòng sông này cũng có ẩn hiện vết tích của Phật giáo và hơn thế nữa không chỉ sông Dương Tử thôi mà còn vô số những nơi khác nữa. Nếu ta đi dọc theo hạ nguồn của Dương Tử đến Nam Kinh rồi lên Cửu Hoa ta sẽ thấy cả một vùng thánh tích đầy ý nghĩa để chiêm bái.

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-24-25-pSsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận