Long Huyệt Chương 146 : Phi Thiên Đồ

chương 146: Phi Thiên Đồ


Dịch: Tiểu Nha Đầu
Biên Dịch: chuoi_gia
Biên Tập: Ngan Ha
Nguồn: tangthuvien.com





Đường Anh nhíu mày, hai hàm răng cắn chặt vào nhau cố gắng chống đỡ thế công của Phùng Lập, chớp mắt đã quá 10 chiêu, bộ đồ đỏ bó sát người thấm ướt mồ hôi, những lọn tóc của nàng bện vào nhau dính lên vần trán và khuôn mặt mỹ diệu khiến cho người ta cảm thấy động tâm... nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

"cô ấy trộm đồ của ta, nhưng kỳ quái là trong lòng ta không nghĩ ngợi gì cả ngược lại còn muốn giúp cô ấy 1 tay. Nếu không giúp thì e rằng chỉ một lát nữa rất có thể cô ấy sẽ chết ở trong tay của sư huynh mình." Long Dực tâm lý mặc dù có chút do dự nhưng tay cũng đã chậm rãi mở cánh cửa của toa xe ra.



Cửa xe vừa mở, bên trong hai người đang giao thủ cũng đều thấy được hắn, Phùng Lập tự nhiên là không nhận ra được Long Dực nhưng Đường Anh lại nhận được ra hắn, hắn chính là người mà vừa rồi mình tưởng "thuận tay dắt dế" đánh cắp ngọc hoàn ở trên tay nhưng không ngờ lại bị hắn bắt được, loại thực lực này tuyệt đối có thể so sánh với sư phụ của mình, nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ vừa rồi là hắn cố ý buông tha mình để bây giờ mới tìm đến mình hỏi tội? Hay là hắn với Phùng Lập ở cùng một phe?

"Lần này ta chết chắc rồi!" Nàng tâm lý có chút hoảng hốt, trong mắt hiện ra một tia tuyệt vọng, mắt thấy Phùng Lập hai mắt trừng trừng, toàn lực đánh ra một quyền, cũng không muốn chống đỡ nữa, nhắm mắt chờ chết.

Qua một lúc không thấy bị làm sao, chợt nghe một tiếng hừ, nàng mở mắt nhìn lên, chỉ thấy cánh tay của Phùng Lập vô lực rủ xuống bên cạnh người, bàn tay khẽ run run, hiển nhiên là bị một đòn không nhẹ.

"Đại ca, dù sao ngươi đã chiếm thượng phong, không cần đuổi tận giết tuyệt như vậy." Long Dực lẳng lặng đứng ở một bên, lạnh nhạt nói. Vừa rồi hắn thấy tình hình nguy cấp, tiện tay đánh ra một chưởng, đánh văng cánh tay phải của Phùng Lập ra.

Từ trong lời nói của Long Dực, Đường Anh hiểu là hắn vừa mới ra tay giúp mình hóa giải nguy hiểm, không khỏi hướng hắn cảm kích.

Phùng Lập cả cánh tay phải cảm giác đau đến tận xương tuỷ, một chút khí lực cũng không có, tâm lý âm thầm kinh hãi. Lại thấy Long Dực thân thể tráng kiện, tướng mạo anh tuấn, nghĩ thầm:"Tiểu tử này chẳng lẽ là tiểu tình nhân của Đường Anh ở bên ngoài? Mẹ nó! Ta còn cho rằng cô gái nhỏ này luôn luôn bảo trì thanh khiết nhưng không ngờ là cũng bắt đầu len lén đi ra bên ngoài tìm bạn trai!" Mặc dù có loại ý nghĩ này, nhưng sau một hồi quan sát, hắn thấy hình như Long Dực cùng Đường Anh cũng không có vẻ gì thân thiết, hắn nhất thời không dám kết luận thật giả, bèn tức giận hỏi:"Ngươi là người nào lại đến đây xen vào chuyện của Thần Thâu Môn chúng ta?"

Đường Anh con ngươi lưu chuyển, cười cười đi tới bên cạnh Long Dực, tay trái quàng vào tay phải của hắn, đầu tựa vào vai hắn thản nhiên cười nói:"Phùng sư ca, huynh chẳng lẽ không biết đây là bạn trai của ta sao?"

Long Dực nghĩ không ra nàng lại làm ra loại động tác thân mật này. Đầu tiên ngẩn người, sau chợt tỉnh ngộ:"Nha đầu này thật là thông minh, làm như vậy sư ca của nàng sẽ cho rằng nàng và ta có quan hệ, cũng không dám coi thường vọng động. Cái này gọi là cái gì nhỉ? Gọi là 'hồ giả hổ uy', ha ha!" Âm thầm buồn cười, nhưng hắn cũng không tránh né nàng.

"Đã biết! Đã biết!" Phùng Lập hắc hắc cười nói:"Chúc mừng ngươi Đường sư muội, tìm được một vị nam hữu anh tuấn như vậy rồi, lúc nào thỉnh sư ca của ngươi uống chén rượu mừng!"

"Phi, ta và hắn không......" vốn nàng định nói "không quen biết", đột nhiên cảnh giác, chuyển khẩu cười khanh khách: "Sư ca muốn uống rượu mừng cũng rất là dễ dàng, bất quá huynh cũng phải đưa cho sư muội ta một phần hạ lễ."

"Giỏi! Ta nghĩ không ra sư muội muốn lễ vật gì?"

"Là ở trong hành lý của sư huynh đó thôi: 'Phi Thiên Đồ'. Huynh tặng nó cho muội cũng được."

"Đương nhiên là được!" Phùng Lập không chút do dự, tay cầm lấy bao bố ném lại chỗ của Đường Anh, lớn tiếng nói:"Cho muội bao bố, tiếp lấy!"

Long Dực còn đang lấy làm kỳ quái sao Phùng Lập đột nhiên hào phóng thế, đã thấy Đường Anh xa xa một chưởng kích vào bao bố, cái bao "phác" một tiếng vỡ tung, nhất thời cả xa sương khói trắng mù mịt.

"Mau lui lại!" Đường Anh thất thanh kêu lên.

Nàng vốn định kéo Long Dực cùng lui về phía sau, còn chưa nói dứt câu, chợt phát giác mình đã đứng ở 1 toa xe khác, cũng là Long Dực mang theo nàng bay toa khác.

"Khói trắng kia là cái gì?" Long Dực hỏi.

"Là thất hồn tán, tác dụng giống như thuốc mê, hít vào một hơi liền lập tức sẽ hôn mê."

"Hắn đang ở bên trong làm gì chúng ta cũng không biết được." Đường Anh ngưng mắt nhìn xa sương, phát giác bên trong một phiến thủy tinh của cửa sổ đã mở rộng ra, khói trắng đang nhanh chóng hướng ra phía ngoài tán đi, nàng dậm mạnh chân nũng nịu kêu lên: "Ai da, hắn nhảy ra ngoài chạy mất rồi!"

"Hắn chạy thoát, ngươi lại đánh không lại hắn, không nên vì muốn tìm vật trên người hắn mà không suy nghĩ gì hết, nếu không chỉ có thể tự mình chuốc khổ." Long Dực mỉm cười nói.

Đường Anh thở dài, đôi mắt đẹp uyển chuyển, phớt qua mặt hắn một ánh nhìn toan tính, bỗng dưng thân thể nhũn ra.

"A, cô làm sao vậy? Có phải là vừa nãy hít phải thất hồn tán?" Long Dực một tay đỡ lấy nàng, thất kinh hỏi.

Đường Anh lắc đầu, thân thể tựa hồ như vô lực ngã vào trong lòng hắn, mị nhãn như tơ nói: "Huynh đã cứu ta một mạng, ta biết báo đáp huynh như thế nào đây?"
Long Dực bỗng nhiên thấy mềm lòng đi, đẩy nàng ra cũng ko được mà ôm nàng vào người cũng không xong bèn ngại ngùng nói " cái này... không cần báo đáp... ta không... " lời nói chưa ra khỏi miệng thì nghe thấy đường anh "Ân" 1 tiếng, 2 tay nàng đã vòng qua cổ Long Dực, cái miệng nhỏ đã gắt gao ngăn chặn miệng hắn

Long Dực hơi kinh hãi, hai tay không tự kìm hãm được đẩy thân thể nàng dời đi, không ngờ lại chạm phải cặp nhũ phong mê hoặc của Đường Anh, cuống quít thu tay lại, hắn có một thân tu vi cao thủ, nhưng đối với mỹ nữ trước mặt lại bỗng cảm thấy thúc thủ vô sách.


Đường Anh trong miệng rên rỉ một tiếng, song chưởng lại càng ôm chặt lấy hắn, hương vị ngọt ngào hoạt nị. Long Dực đang ý loạn tình mê, Đường Anh bất ngờ đẩy hắn ra xa hơn trượng, nàng mỉm cười nhìn lại trong lòng bàn tay mình, không ngờ trong đó lại có được một vật.

A, Bích Ngọc hoàn! Long Dực cúi đầu nhìn về ngón cái tay phải, không ngờ chỉ hoàn ở trên tay đã không còn thấy đâu nữa, không khỏi vừa sợ vừa giận, lớn tiếng nói: "Mau đưa chỉ hoàn trả cho ta!" Hắn cả người súc lực, chuẩn bị chỉ cần Đường Anh không trả, liền lập tức động thủ. Ở trong xa sương nhỏ hẹp này với tốc độ của mình hắn tin tưởng nàng căn bản không có cơ hội chạy thoát.

Đường Anh hiển nhiên cũng không có ý muốn chạy trốn, thấy Long Dực tức giận, cái miệng nhỏ nhắn tru lên, nói:"Ta mượn ngắm nó một chút không đựợc sao? Thật sự là quỷ hẹp hòi! Trả lại ngươi!" Nàng an nhiên đi tới trước mặt Long Dực đưa Bích Ngọc hoàn trả hắn.

Long Dực đang đưa tay ra định tiếp lấy, Đường Anh lại đột nhiên thu tay trở về, nói: "Chỉ hoàn có thể trả lại cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta hai yêu cầu."

"Có lầm hay không? Chỉ hoàn này vốn là của ta, cô lại dùng nó trao đổi điều kiện với ta? Hừ, cô mà không đưa trả lại cho ta, cũng đừng trách ta không khách khí!" Long Dực trừng lớn con mắt, giương nanh múa vuốt định hù dọa nàng một chút.

"Ta biết ngươi so với ta mạnh hơn, có thể đánh cho ta lên bờ xuống ruộng, kêu cha gọi mẹ, cũng có thể lập tức đem ta giết đi, nhưng ngươi suy nghĩ một chút, một nam nhân lại tự nhiên dùng sức mạnh uy hiếp một kiều nhược nữ hài tử, ngươi tự hỏi mình xem có xứng là nam nhân không?" Đường Anh ra vẻ bộ dáng ta đây không phục.

"Uy hiếp? Kiều nhược nữ hài tử?" Long Dực quả thực dở khóc dở cười. Cảm thấy Đường Anh cùng Phong Linh tính cách có chút tương tự, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

"Hảo. Vậy xin cô nói một chút về yêu cầu của mình, là yêu cầu cái gì? Có thể làm được ta sẽ làm."

"Đầu tiên, đem tên của ngươi nói cho ta biết; thứ hai, ta muốn đem cái chỉ hoàn này tự mình đeo vào tay cho ngươi."

A! Long Dực ngẩn ngơ nghĩ thầm, yêu cầu thứ nhất của nàng còn không có cái gì, nhưng yêu cầu thứ hai thì có điểm ngạc nhiên, cổ quái. Nàng tại sao lại muốn tự đeo chỉ hoàn lên tay cho mình? Chẳng lẽ có âm mưu quỷ kế gì?

"Này, hai yêu cầu của ta không có gì khó, ngươi hẳn là đáp ứng?"

"Cái này...... hình như có thể." Long Dực cười khổ nói: "Trước tiên thỏa mãn yêu cầu thứ nhất của cô, ta tên là Long Dực."

Đường Anh trong ánh mắt hàm ẩn đầy tiếu ý, nói:" Long Dực, bây giờ đưa tay phải của ngươi ra đây!"

Long Dực chậm rãi đưa tay phải ra trước mặt nàng, Đường Anh đem tay phải hắn để vào trong tay trái của mình. Sau đó nàng đem Bích Ngọc hoàn đeo vào ngón tay cái của hắn.

Đường Anh động tác thong thả, cầm Bích Ngọc hoàn trong tay có chút run rẩy, hiển nhiên nội tâm phi thường kích động.

Long Dực thấy nàng mười búp tay mềm mại, trắng như bạch ngọc, tự mình đeo chỉ hoàn, trông thật yểu điệu hoàn toàn trái ngược với bộ dáng lúc nãy, đồng thời chóp mũi hắn vừa vặn chạm vào mái tóc của nàng, những làn tóc phiêu dật tản ra một cỗ nhu hương thơm ngát bay lên mũi, trong lòng nổi lên một loại tư vị cảm xúc khác thường. Chính trong lúc xuất thần, Đường Anh bất chợt ngẩng đầu lên, hai người khuôn mặt cơ hồ dán vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, phảng phất như bị cái gì đó nối liền.

Đường Anh ánh mắt say mê, xuân ý rạo rực, đột nhiên hai mắt khép lại, kiễng mũi bàn chân, đôi môi hồng diễm ướt át mấp máy, phảng phất như đang chờ đợi Long Dực có hành động tiếp theo.

Long Dực từ khi chí dương linh khí nhập thể, cảm giác có đôi khi tâm tình cùng ý thức bị linh khí ảnh hưởng, trở nên xúc động khó có thể khống chế, mà trước mắt mỹ nữ môi đỏ mọng, đang đợi hắn, loại hấp dẫn này sợ rằng không mấy nam nhân có thể cưỡng được, hắn ho nhẹ một tiếng, hướng cặp môi anh đào của Đường Anh chuẩn bị hôn xuống.

"Đô......!" Ngay khi môi hai người tiếp xúc, cả đoàn xa sương phát ra một loạt âm thanh, Long Dực cả kinh, ngẩng đầu vươn thân lui về phía sau.

Đường Anh đứng ở đó, trên mặt xẹt qua một tia mất mát buồn bã, đột nhiên " Lạc lạc" cười duyên, thúy thanh nói:" Tiếp theo." Đưa tay hướng tới Long Dực đưa ra một vật

Long Dực đang lo cô gái tinh quái kia lại vừa làm ra cái gì lừa mình, nhưng là thuận tay cầm lấy vật kia, cúi đầu xuống xem, là một khối Quan Âm bạch ngọc, mặc dù không bằng Bích Ngọc hoàn, nhưng cũng là một khối thượng đẳng bạch ngọc.

"Đây là......?" Long Dực ngẩng đầu muốn hỏi, đã thấy Đường Anh chạy xa khỏi xa sương

" Ta muốn đi truy hồi Phi Thiên Đồ, khối ngọc tặng cho ngươi, xem như ... xem như tín vật đính ước đi!" Đường Anh lời còn chưa dứt, đã mang theo một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, từ cánh cửa sổ mà vừa rồi Phùng Lập mở ra để chạy trốn, thân hình lộn mấy vòng tại không trung, nhẹ nhàng hạ xuông mặt đất, hướng Long Dực đang ở trong xa sương, tay áo khoát lên, như muốn nói hai chữ: "Gặp lại!".

với tốc độ chạy của xe lửa, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng nàng đâu

"Tín vật đính ước ... Tín vật đính ước ... Nữ hài tử này thật hồ đồ!" Long Dực cười khổ lắc đầu, đem Quan Âm bạch ngọc thu vào, không tự kìm hãm được nhìn ra chỗ mà Đường Anh rơi xuống đất, lại có vài phần lưu luyến.

Trở lại chỗ ngồi, Triệu Hiểu Hạm đem một bình nước suối đưa cho Long Dực, ân cần nói: "Long đại ca, khuyên nàng lâu như vậy, chắc anh khát nước lắm, uống nước đi."

"Khuyên cái gì?" Long Dực ngẩn ra.

"Khuyên tử phát tỷ tỷ ( đọc lại chương 145 nhé ) cải tà quy chánh, không cho nàng đi ăn trộm nữa"

"Nga, nga…" Long Dực ha ha cười, vỗ vỗ đầu: "Khuyên tốt lắm, nàng đã quyết định cải tà quy chánh."

Triệu Hiểu Hạm hoàn toàn tin Long Dực nói, vui vẻ không thôi.

Thạch Điện ở bên cạnh mặc dù không lên tiếng, nhưng trong tâm nghĩ thầm: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, muốn dùng lời nói ba xạo thay đổi một người rất khó. Nhìn thần sắc sư phụ, khẳng định là đang nói dối làm cho Hiểu Hạm vui vẻ."

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-146-ZTsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận