Long Huyệt Chương 151 : Tác thành uyên ương

LONG HUYỆT

Chương 151: Tác thành uyên ương

Dịch: thichthitvit
Biên Dịch: chuoi_gia
Biên Tập: Ngan Ha
Nguồn: tangthuvien.com




Dương Đông Lượng thấy khả năng thắng được sư tỷ là rất vô vọng, có chút nóng nảy, dừng tay năn nỉ nói: "Hoa sư tỷ, lần trước ta còn không phải là đối thủ của tỷ, lần này cũng là đã thành bình thủ. Nhìn ta hai năm cố gắng, tỷ đáp ứng gả cho ta đi."

Mọi người đều nói: "Hoa Tiểu Phán, ngươi gả cho hắn đi!" người khác phụ hoạ theo" Đúng vậy, hai người tuổi cũng không nhỏ, có thể lo lắng hôn sự rồi!" 1 tiếng nói nữa lại vang lên "Dịch cầu vô giới bảo, khó được hữu tình lang*. Dương Đông Lượng ngon lành như vậy nếu ta là con gái ta cũng cũng đáp ứng gả cho hắn!" "Lại qua hai năm nữa thành lão bà, chắc không ai đoái hoài nữa đâu! Ha ha......"



Vốn mọi người nếu không nói ra, Hoa Tiểu Phán có thể đáp ứng Dương Đông Lượng, nhưng nhiều người nói như vậy, thể diện của nàng không thể không nghĩ đến liền đối với Dương Đông Lượng nói: "Không được, ngươi còn chưa có thắng ta."

"Sư tỷ, ta thật sự rất thích tỷ a! Van cầu tỷ đáp ứng ta, đừng hành hạ ta nữa có được hay không?" Dương Đông Lượng mang theo vẻ mặt muốn khóc nói.

"Ta cho ngươi một cơ hội nữa, chúng ta dùng Võ Đang công phu, tuỳ ngươi tuyển chọn một loại công phu nếu có thể thắng ta một chiêu, nửa thức ta đồng ý …. gả cho ngươi." Hoa Tiểu Phán nói.

"Cái này… cái này…” Dương Đông Lượng trái lo phải nghĩ, thật sự không biết công phu nào của mình mạnh hơn của nàng.

Long Dực sớm đã có lòng muốn giúp hắn thấy hắn hắn gấp đến độ sắp nổi điên, liền đứng dậy lớn tiếng nói: "Dương đại ca, ngươi cùng Hoa đại tỷ so quyền cước đao kiếm, như thế nào lại không thể so khinh công thân pháp? Nói không chừng đại ca ở này mặt này có thể thắng được Hoa đại tỷ."

Dương Đông Lượng từ ngữ khí của hắn nghe ra là hắn muốn giúp mình, tâm lý cảm kích, thở dài nói: "Tứ thiếu gia, ngươi vừa rồi cũng thấy được, ta cái gì cũng không thắng được Hoa sư tỷ, khinh công thân pháp cũng giống nhau. Ai! Ta mang theo hy vọng khổ đợi hai năm, lần này lại là thất vọng."

Hoa Tiểu Phán thấy hắn ánh mắt buồn bã, môi giật giật, muốn nói vài câu cổ vũ, nhưng chung quanh nhiều người không thể nói ra. Nhâm Đạo Viễn cùng Nhâm Thiên Vũ không biết Long Dực hắn muốn xuất ra chủ ý gì bất quá thấy hắn hướng Dương Đông Lượng nói liền kiên nhẫn nhìn.

"So khinh công thân pháp đi dù sao ta xem đại ca nhất định có có hội có thể thắng!" Long Dực hướng Dương Đông Lượng nháy mắt, lập tức đối với Hoa Tiểu Phán nói:" Hoa đại tỷ. Tỷ có dám cùng Dương đại ca tỷ thí khinh công?"

"Ta có cái gì mà không dám." Hoa Tiểu Phán nhìn Dương Đông Lượng liếc mắt, cắn răng nói: "Đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho hắn. Nếu thua thì phải đợi đến 2 năm sau."

Long Dực vui vẻ nói: "Hảo, tỷ đã đáp ứng, nếu tỷ bại dưới tay Dương đại ca thì cũng không có nuốt lời."

Hoa Tiểu Phán nói: "Nơi này nhiều người làm chứng, ta quyết không nuốt lời. Ngươi nói đi tứ thiếu gia, muốn chúng ta tỷ thí như thế nào?"

"Rất đơn giản." Long Dực thân hình khẽ nhúc nhích, hướng bên trái diễn võ trường là một vườn hoa hồng. Không biết từ lúc nào trong tay hắn đã có một bông hồng sau đó liền chuyển thân hướng diễn võ trường phi tới cười nói tiếp: "Ta đứng ở chỗ này bất động, các ngươi hai người từ khoảng cách hai hướng như nhau cùng thi triển khinh công thân pháp, người nào có thể trước tiên bắt được bông hoa hồng trong tay ta thì người đó thắng. Thế nào?"

Vừa rồi hắn ngắt một bông hồng chính là dùng tới thần túc thông, trong các cao thủ ở đây trừ vài vị đặc cấp thành viên thấy được thân ảnh của Long Dực, còn lại không một ai có thể nhìn rõ ràng hoa hồng ở trong tay của Long Dực là ở đâu tới còn cho rằng hắn đã học qua ảo thuật.

Nhâm Đạo Viễn ngồi cùng với 20 đặc cấp thành viên, thấy bọn họ mỗi người trên mặt đều có chút dị sắc, không khỏi nói: "Hải lão huynh, ta xem ngươi thần sắc không tốt có chuyện gì sao?"

Hải Khoát Thiên ở trong hai mươi đặc cấp thành viên là tuổi cao nhất đồng thời thực lực cực mạnh có thể nói đức cao vọng trọng, được các thành viên trong Phong hổ, Vân long kính trọng, Nhâm Đạo Viễn cũng đối với ông ta rất là sủng ái, nhờ ông ta duy trì sự ổn định và an toàn của tập đoàn Phong Vân, là một cây lương trụ, không phải sự kiện trọng đại hung hiểm nguy nan, sẽ không dễ dàng ra mặt.

Nghe Nhâm Đạo Viễn mở miệng hỏi mình, Hải Khoát Thiên thở dài nói: "Chúng ta mấy cái lão già này vốn cho rằng mình tinh nghiên võ học, vốn cho rằng trên thế giới ít có đối thủ nay có thể thấy được tứ thiếu gia, mới biết được mình đã thành ếch ngồi đáy giếng. Ai, xấu hổ a, xấu hổ a! Đổng sự trưởng, tứ thiếu gia còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã có được một thân bản lãnh cao minh, không biết là vị cao nhân nào dạy dỗ?"

Nhâm Đạo Viễn cả đầu đầy mây mù, nghĩ thầm: "Dực nhi cũng không có động, cũng không có nhúc nhích, ngươi như thế nào nhìn ra hắn có bản lãnh cao minh?" A a cười nói: "Hải lão huynh, lời nói này của huynh có ý tứ gì? Dực nhi mặc dù có chút bản lãnh, nhiều nhất cũng chỉ là đạt tới nhất cấp thành viên, thực lực của hắn so với các ngươi kém hơn rất nhiều. Ai, bản lãnh của hắn là tự học, không có ai chỉ dạy."

Hải Khoát Thiên kinh ngạc nói: "Tự học? Điều này ... điều này sao có thể?"


"Ông không tin lời nói của ta?"

"Đổng sự trưởng nói ta đương nhiên tin. Bất quá......" Hải Khoát Thiên lẩm bẩm nói: "Nếu thật là tự học mà nói, tứ thiếu gia quả thực chính là kỳ tài."

"Ta từ ngay lần đầu tiên gặp mặt hắn liền cho rằng hắn là một kỳ tài. A a, Nhâm Đạo Viễn ta không có bản lãnh gì, nhưng tự tin chính là ta còn có chút nhìn người." Nhâm Đạo Viễn nhìn Long Dực ở trong sân, vui vẻ cười một trận, lại đối với Hải Khoát Thiên nói: "Ta lần này mang Dực nhi lại đây, chính là muốn cho các ngươi các cao thủ có cơ hội chỉ điểm cho hắn. Long Dực tuổi còn trẻ, còn cần học rất nhiều, chờ vài năm nữa ta hy vọng hắn có thể trở thành cánh tay phải của Nhâm Thiên Vũ cùng Nhâm Thiên Vũ đồng thời duy hộ Phong Vân tập đoàn."

Nhâm Thiên Vũ tương lai trở thành Đổng sự trưởng của Phong Vân tập đoàn, điều này là không thể tranh cãi. Long Dực là nghĩa tử của Nhâm Đạo Viễn, là một ngoại nhân, Nhâm Đạo Viễn muốn bồi dưỡng hắn trở thành một trong những hạch tâm của Phong Vân tập đoàn, có thể thấy được ông đối với Long Dực có tín nhiệm cỡ nào.

Hải Khoát Thiên cười khổ nói: "Muốn nói cao thủ, ta xem nơi này chỉ có tứ thiếu gia mới là chính thức cao thủ! Vừa rồi tứ thiếu gia hiển lộ mộ thân khinh công sợ rằng nơi này không có ai làm được như vậy. Bởi vậy có thể suy đoán, tứ thiếu gia có thực lực cao hơn rất nhiều đặc cấp thành viên ở đây. Cho nên đổng sự trưởng bảo chúng ta chỉ điểm cho tứ thiếu gia chúng ta quả thật là không dám."

Nhâm Đạo Viễn: "Hải lão huynh, ngươi chính là đánh giá Dực nhi quá cao rồi. Thực lực của Dực nhi ta biết mấy tháng trước hắn cùng với Trịnh Đại Hổ đã giao thủ, khi đó hai người đánh thành bình cục. Đại Hổ là Phong hổ tổ nhất cấp thành viên, hắn làm sao có thể so với các ngưoi?"

"Ân, hình như kém một chút." Hải Khoát Thiên quan sát, biết Nhâm Đạo Viễn nói không sai, thở dài nói: "Chính là vừa rồi tứ thiếu gia từ chỗ ngồi thoắt một cái sang bên kia vườn hồng ngắt lấy một bông hoa hồng, sau đó trở lại diễn võ trường, động tác này chỉ trong chớp mắt, nếu không có một thân siêu cường thực lực, thì căn bản là làm không được. Đổng sự trưởng, điều này làm sao có thể giải thích?" nguồn tunghoanh.com

Nhâm Đạo Viễn đương nhiên không có chứng kiến động tác Long Dực hái hoa , nhưng hắn nghe Hải Khoát Thiên nói Long Dực quả thật là có thể cùng hắn so sánh, trong ánh mắt lóe lên một tia khác thường, trên mặt mang theo vẻ vui mừng, nói: "Dực nhi, đứa nhỏ này luôn luôn không thích phô diễn bản lãnh của mình, thực lực tăng lên mà lại không nói cho ta biết."

Trong lúc hai người nói chuyện công phu, trong diễn võ trường Dương Đông Lượng cùng Hoa Tiểu Phán đã đồng ý với đề nghị của Long Dực, phân biệt lùi về phía sau của diễn võ trường, cả hai đều cách Long Dực khoảng 50 thước, hai người nhìn Long Dực thản nhiên đứng ở giữa sân, trong tay cầm bông hoa hồng để trước ngực, tâm lý đều có chút khẩn trương.

Vốn tỷ thí khinh công cũng không có gì, nhưng bởi vì tỷ thí là hai người là một đôi tình lữ, trong đó có nhân tố tình yêu, cho nên khiến cho mọi người hứng thú, trong diễn võ trường cứ mười người thì có đến chín là cổ vũ cho Dương Đông Lượng.

"Hải lão huynh, ngươi đoán coi trường tỷ thí này ai thắng?" Nhâm Đạo Viễn đột nhiên cười hỏi.

"Dương Đông Lượng." Hải Khoát Thiên nhãn tình nhìn chằm chằm vào Long Dực, mỉm cười nói: "Chủ ý này do tứ thiếu gia đề xuất, khinh công của tứ thiếu gia nếu muốn giúp ai thì người đó sẽ tại thần không biết quỷ không hay mà thắng được trận tỷ thí này. Rất rõ ràng, tứ thiếu gia đứng ở một bên với Dương Đông Lượng."

Nhâm Đạo Viễn: "Không nên khẳng định như vậy dù sao ta xem Hoa Tiểu Phán cũng không kém. Ta đoán chính là cô ấy thắng!" Trong miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế tâm lý ông cũng là hy vọng Dương Đông Lượng thắng. Thứ nhất màn tỷ thí khinh công này chủ ý là của Long Dực đề xuất, thứ hai mình cũng là một nam nhân, đứng ở chí hướng của nam nhân ông cũng đồng tình với Dương Đông Lượng.

Chỉ nghe Long Dực nói: "Dương đại ca, Hoa đại tỷ, cả hai vị đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Dương Đông Lượng, Hoa Tiểu Phán cùng gật đầu.
"Tốt lắm, bây giờ ta bắt đầu đếm từ một đến ba thì hai người có thể bắt đầu." Long Dực giơ cao đoá hoa hồng trong tay, trong ánh mắt hàm ẩn ý cười, một chữ một câu lớn tiếng đếm: " Một ...... hai..... ba!"

Chữ “ba” vừa ra khỏi miệng, Dương Đông Lượng, Hoa Tiểu Phán đồng thời toàn lực xuất phát, hai đạo thân ảnh trong diễn võ trường hướng Long Dực phi tới.

Khoảng cách năm mươi thước đối với cao thủ 2 người như bọn họ mà nói, cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi, tất cả mọi người đều như ngừng thở, trừng lớn con mắt, xem rốt cuộc là ai thắng.

Long Dực dụng hai mắt nhìn Dương Đông Lượng cùng Hoa Tiểu Phán, tính toán khoảng cách giữa bọn họ với mình, biết nếu mình chỉ cần đứng bất động, hai người rất có thể cùng nhau đồng thời chạm được vào bông hồng trong tay của mình, nói không chừng hai người là hoà nhau. Trong tâm hắn chính là muốn giúp Dương Đông Lượng, đương nhiên sẽ không nhìn kết quả như vậy phát sinh, đợi đến khi khoảng cách giữa 2 người với mình chỉ còn nhất, lưỡng thước thì hắn đột nhiên thi triển thập thành linh lực thần túc thông hướng Dương Đông Lượng bên kia lướt ngang qua, đem bông hoa nhét vào trong tay của hắn, lập tức trở lại vị trí cũ.

Tốc độ của hắn quá nhanh trừ hắn ở bên trong ra tất cả mọi người ở bên ngoài không có một ai phát hiện ra hành động của hắn.

Hoa Tiểu Phán chạy đến bên cạnh Long Dực, chính là muốn lấy hoa trong tay hắn nhưng nàng lại phát giác trong tay hắn đã trống trơn, trong lòng cả kinh, nhìn về phía Dương Đông Lượng, thấy hắn vẻ mặt quái dị, tựa hồ gặp chuyện khó hiểu, trong tay hắn chính là đoá hoa hồng.

Tất cả mọi người quan sát đều cho rằng Dương Đông Lượng chính là dựa vào bản lãnh thực của mình mà thắng, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay như sấm, mà Dương Đông Lượng cùng Hoa Tiểu Phán lại ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu không nói gì





Dịch cầu vô giới bảo, vô hữu tình lang*. : có nghĩa là nếu quá kén chọn thì sẽ khó tìm được người chồng như ý muốn

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-151-eUsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận