Long Huyệt Chương 16 0: Tiêu Diêu các

Chương 160: Tiêu Diêu các


Dịch: chuoi_gia
Biên Dịch: Tiểu Nha Đầu
Biên tập: Ngan Ha
Nguồn: tangthuvien.com










"Đương nhiên gặp qua, Lục Ngọc Thiên mặc dù đã xuất gia, nhưng trong lòng vẫn còn có hắn, nghe nói Trầm Dật ở đỉnh núi đối diện xây dựng lều các cư trú, thề cả đời không lấy vợ, trong lòng không đành, cùng ngày liền lén chạy tới khuyên giải, bảo hắn không cần vì mình mà lỡ cả đời. Nhưng Trầm Dật cũng tính tình cố chấp, sự việc hắn cho là đúng, xe lửa cũng kéo không trở lại. Hắn nói hắn quyết tâm muốn ở Tiêu Dao các cư trú cả đời, mỗi ngày chỉ cần có thể nhìn sang Phù Vân am, thì cảm thấy đủ lắm rồi.
Trong vài chục năm qua, bọn họ hai người đại khái có khoảng chục lần gặp mặt, nhưng mà mỗi lần đều là vội vàng gặp, sau khi nói vài câu, liền vội vàng tách ra, giống như là kẻ trộm."



Long Dực thở dài, nói: "Nếu không phải hôm nay nghe người nói, ta còn thật không dám tin tưởng rằng trong xã hội hiện nay, lại còn có tình yêu vĩ đại như vậy tồn tại! Ta thật kính nể Trịnh đại ca, nhưng sư phụ này của hắn ta càng kính nể, ngày mai nhất định phải đi gặp mặt."

Chư Cát Dã nhắc nhở nói: "Trầm Dật này, ngoại trừ người già hơn hắn, hình như không thích ai gọi tên cúng cơm của hắn. Ngày mai chúng ta gặp hắn, cùng gọi hắn là Thất Tâm cư sĩ, bằng không hắn sẽ tức giận đó."

Long Dực gật đầu nói: "Đã nhớ kỹ. Kiêng kị của người khác, ta sẽ tôn trọng."

Rạng sáng ngày hôm sau, một trận mưa to thình lình đổ xuống, suốt gần một giờ mới tạnh, nhưng bầu trời vẫn âm u, Long Dực mua hai cái ô che mang theo, theo Chư Cát Dã đi ra khỏi phía nam huyện thành Nguyên Huyền, không bao lâu thì đã tới chân núi Hằng Sơn.

Hằng Sơn chia làm hai ngọn núi cao nhất phía đông và phía tây (đông, tây đại chủ phong), ngọn phía đông là Thiên Phong lĩnh và phía tây là Thúy Bình sơn bị eo Kim Long phân đôi, hai ngọn đối diện nhau cao sừng sững, quái thạch kỳ dị, cổ thụ che trời. Thưong tùng thúy bách rải rác như lâu đài điện vũ, địa thế hiểm yếu, phong cảnh âm u kỳ lạ.

Có thể là bởi vì sáng sớm, lại do mới gặp mưa gió, ban đầu trên sơn lộ đã nguy hiểm lại bị xói mòn sạch sẽ dị thường, càng không thấy một người du khách.

“Phù Vân am ở trên tây phong Thúy Bình sơn, từ nơi này có thể thấy vài gian nhà ni cô.” Sau khi xuyên theo sơn đạo do con người khai mở, leo lên phía trên, Chư Cát Dã chỉ tay ngọn núi phía tây nói.

Long Dực phóng mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Thúy Bình sơn cây rừng rậm rạp xanh tươi thấp thoáng ở trong thấy được vài căn hàn xá, thỉnh thoảng có khói mờ bay ra. Có lẽ là ni cô trong am đang thắp hương tụng kinh, hoặc là đang đốt lửa nấu cơm chay. Một vùng cảnh sắc trữ tình yên lặng.

“Ngọn núi chúng ta đang đứng hiện giờ gọi là Thiên Phong lĩnh, Tiêu Diêu các của Thất Tâm cư sĩ xây dựng trên đỉnh. Lão tiểu tử này, ta thật sự là bội phục hắn, lúc trước không biết tìm bao nhiêu người xây cất nhà cửa. Địa phương cao như vậy, gặp sấm sét sẽ đầu tiên gặp họa!” Chư Cát Dã lại nói tiếp.

“Phù Vân am ni cô xuất gia rất nhiều à?” Long Dực hỏi.

Chư Cát Dã nói: "Không nhiều lắm, nhưng cũng không tính ít, dưới là mười tám tuổi, trên là tám mươi tuổi. Đại khái có một trăm mười người thôi. Nhớ lúc trước Lục Ngọc Thiên xuất gia làm ni cô, còn chỉ là một hoàng hoa đại khuê nữ, bây giờ mau chóng bốn mươi năm qua đi, nàng đã ngoài sáu mươi rồi. Bất quá cũng coi như xứng đáng, nàng bây giờ đường đường đã là am chủ của Phù Vân am."

“Am chủ? Chính là người quản lý tất cả?”

“Đúng, tốt xấu nàng ta cũng lãnh đạo trăm người. A a....” Chư Cát Dã mỉm cười nói.

“Được rồi Dã thầy thuốc, người nói Lục Ngọc Thiên cũng xuất thân tại võ lâm thế gia, Thất Tâm cư sĩ bây giờ đã lợi hại như vậy, thực lực của nàng cũng phải rất mạnh a.”

“Khó nói. Nàng ta dù sao cũng là nữ nhân, nói không chừng sau khi làm ni cô thanh tâm quả dục, tĩnh tu phật pháp, đem võ học hoàn toàn bỏ đi. Thất Tâm cư sĩ lại bất đồng, hắn mỗi ngày ngoại trừ ở đỉnh núi dạy đệ tử, thưởng ngoạn phong cảnh ra, liền chỉ chuyên chú trên phương diện võ học, không tiến bộ thần tốc mới là lạ! Ôi, Chư Cát Dã ta nếu không vào Phong Hổ tổ, công việc nhiều, thực lực bây giờ tuyệt sẽ không thấp hơn Thất Tâm cư sĩ hắn được. Không thể! Lần này trở về ta phải hướng Đổng sự trưởng xin nghỉ phép vài năm, bế quan khổ tu, bằng không đặc cấp thành viên này có lẽ cũng bị các tiểu bối bắt kịp!”

Long Dực hé miệng cười, nói: “Tu luyện không nhất định phải bế quan, chỉ cần có tâm, khắp nơi đều có thể làm nơi tu luyện.”

Lời này của hắn là lúc trước khi ở Từ Bi tự cùng Từ Tâm thiện sư học tập Bàn Nhược tâm kinh và Thiên Phật chưởng, nghe từ miệng ông ấy nói khi đó, lúc đó cảm thấy có chút cao thâm, hiện tại đã hoàn toàn lĩnh ngộ.


Chư Cát Dã rùng mình, lập tức cười nói; “Nói rất đúng! Tiểu Long, những lời này của ngươi ngụ ý rất sâu xa a! Ân, chỉ cần có tâm, khắp nơi đều có thể là nơi tu luyện... Đúng, ăn ngủ, đại tiểu tiện, những lúc thời gian này đều có thể sử dụng để tu luyện.”

“Dã thầy thuốc này, già mà không tôn kính, cũng lớn tuổi rồi mà còn nói những lời này, thật là!” Long Dực lắc đầu cười khổ.

Đã ở trong núi không có du khách, hai người vì vậy thi triển Khinh thân pháp, dọc theo sơn đạo càng ngày càng hẹp hướng đỉnh Thiên Phong lĩnh cao hơn hai nghìn mét so với mặt biển đề cao tốc độ nhảy, nhanh như linh dương.

Gần đỉnh núi, Long Dực đột nhiên có loại cảm ứng kì dị, hơn nữa loại cảm ứng này càng gần đỉnh núi lại càng trở nên càng mạnh mẽ.

“Sát khí!” Long Dực mạnh mẽ dừng lại thân hình, nhìn lên đỉnh núi lẩm bẩm nói: “Rất nhiều luồng sát khí! Rất mạnh!”

“Sao thế Tiểu Long? Ngươi nói cái gì sát khí?” Chư Cát Dã đứng ở bên cạnh hắn ngạc nhiên nói.

Long Dực ngưng tụ tâm thần, nghiêng đầu lắng nghe, thấp giọng nói: “Dã thầy thuốc, Thất Tâm cư sĩ có bao nhiêu đệ tử?” đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

“Cộng cả Trịnh Đại Hổ, ta nhớ rõ nam nữ hình như chỉ thu bảy đồ đệ.”

“Bảy? Thực lực bảy đồ đệ này của ông ấy như thế nào? Trịnh đại ca ta đã biết, sáu người khác đi?”

Chư Cát Dã âm thầm buồn bực, không rõ Long Dực vì cái gì đột nhiên hỏi thế, nói: “Trịnh Đại Hổ là đại đệ tử của Thất Tâm cư sĩ, thực lực cũng là mạnh nhất, sáu người khác đều so với hắn kém một chút. Tiểu Long, ngươi làm sao vậy? Thần kinh có vấn đề à."

“Cái này có chút không đúng.” Long Dực sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói; “Bây giờ trên đỉnh núi có rất nhiều người mang sát khí... Ân, trong đó ít nhất có năm người thực lực mạnh hơn Trịnh đại ca, mặt khác còn có một vài người thực lực so với Trịnh đại ca yếu hơn, nhân số tổng cộng lại là hai mươi năm người.”

“Ngươi nói cái gì?” Chư Cát Dã thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Sát khí? Hai mươi năm người? Năm so với Trịnh Đại Hổ lợi hại hơn? Chẳng lẽ... chẳng lẽ có người đối với Thất Tâm cư sĩ bọn họ gây bất lợi?”

Hắn liếc mắt Long Dực, trong lòng vừa động, hắc hắc cười nói: "Tiểu Long, chúng ta đến đỉnh núi còn cách một đoạn đường đi, ngươi như thế nào biết tình huống ở trên đỉnh núi? Ngươi biết bốc tiên tri?"

“Ta có thể cảm ứng được người thân mang dị năng hoặc là người tập võ trên thân tản ra sóng khí. Nếu đối phương mang địch ý, ta cảm ứng được liền sẽ là một loại sát khí bức người; nếu đối phương thân thiện, ta đây cảm ứng được chính là một luồng khí tức bình hòa an tĩnh."

"Phàm là có dị năng, người luyện qua công phu sẽ có loại cảm giác này. Xem ra thực lực của ngươi so với ta mạnh hơn nhiều lắm, cho nên ngươi có thể sớm cảm ứng được sóng khí trên đỉnh, mà ta lại không thể.” Chư Cát Dã đối với thực lực của Long Dực bội phục không thôi, hướng lên trên nhìn thoáng qua, trong lòng sinh ra cảnh giác, nhỏ giọng lại nói: "Chúng ta nhẹ nhàng tới, tốt nhất đừng bị người phát hiện, trước tiên xem rốt cuộc là cái gì rồi tính sau."

Hai người thân hình nhảy vài cái đã lên đến đỉnh núi, lập tức dựa vào sự che chắn của cây rừng bụi cỏ hướng Tiêu Diêu các phía trước lướt tới.

Đã đi thêm mấy chục thước, Chư Cát Dã lúc này mới cảm ứng được “sát khí” theo như lời Long Dực vừa nói, nhưng hắn cẩn thận cảm nhận, cũng chỉ cảm ứng được hai mươi bốn người tán vọng lại sóng khí, nhưng Long Dực nói là có hai mươi lăm người, loại tình huống này này, bình thường chỉ có một loại giải thích: có một người thực lực so với mình mạnh hơn, chính mình căn bản cảm ứng không được.

“Ai da, quả nhiên là có cường địch xâm phạm Tiêu Diêu các! Thất Tâm cư sĩ này chọc vào cừu gia gì vậy? Lúc này hắn cũng không dễ ứng phó bọn lâu la!” Chư Cát Dã trên mặt lại kèm theo thần sắc hưng phấn.

“Chúng ta tới đúng lúc.” Long Dực thấp giọng nói: “Nể mặt Trịnh đại ca, nếu đánh nhau, chúng ta nhất định phải trợ giúp khó khăn của Thất Tâm cư sĩ.”

“Khó khăn khẳng định là phải trợ giúp rồi, nếu không lần này Tiêu Diêu các bọn họ từ trên xuống dưới có lẽ đều phải ô hô ai tai! Nhưng mà à...” Chư Cát Dã vẻ mặt cười xấu xa, nói: “Thất Tâm cư sĩ người này có chút thanh cao tự ngạo, có chuyện gì không thích người khác nhúng tay. Chúng ta trước tiên khoanh tay đứng nhìn, không tới lúc nguy cấp không lộ diện. Hắc, hy vọng Thất Tâm cư sĩ và cừu gia hắn đánh một hồi, ta được dịp một bên nhìn lén chiêu thức của hắn, từ nay về sau cùng hắn luận bàn có thể chiếm chút tiện nghi.”

Long Dực nghe xong lời này, vừa tức giận lại buồn cười, nghĩ thầm: "Song phương nếu đánh nhau, đao quang kiếm ảnh, kịch liệt chém giết, chuẩn bị không tốt chính là việc mất mạng, ngươi như thế nào còn có tâm tư suy nghĩ sự tình tỷ thí chứ?"

Bỗng nhiên thấy phía trước bị chắn một bức tường gạch màu xanh, mới biết được đã tới phụ cận Tiêu Diêu các, hai người ngưng thần lắng nghe, trong sân bên kia tường ẩn ẩn có tiếng nói, Chư Cát Dã chỉ về cây cổ thụ bên cạnh, hướng Long Dực ra dấu, Long Dực gật đầu hiểu ý, cùng hắn đồng thời nhảy lên cổ thụ, đứng giữa cành lá sum xuê nhìn về phía bên trong tường mà xem.
Đó là cái sân khoảng vài trăm mét vuông, phía bắc sân có hơn mười gian phòng gạch, có vài phòng trên tường đã sinh rêu xanh, vừa thấy liền biết đã lâu năm, tạo ra một loại cảm giác cổ xưa; phía tây là vườn hoa nhỏ, trồng trọt vài loại hoa cảnh thấp; mặt đất phía đông trơ trụi, lồi lõm không bằng phẳng, ngoài ra có vài binh khí đao kiếm, chắc là nơi Thất Tâm cư sĩ dạy đệ tử luyện võ; phía nam là một mảng đất trống lớn.

Bây giờ, chính là ở trên mảnh đất trống này, hai toán người đứng mặt đối mặt. Phía bắc có bảy người, đứng đầu là một người trung niên mặc một thân quần áo màu xám, dung mạo tuấn tú, vẻ mặt lạnh nhạt, giữa hai lông mày có chút vẻ cao ngạo, phía sau sáu người bốn nam hai nữ, song song đứng ở phía sau hắn, như lâm đại địch.

Cùng bảy người đối lập là một nhóm người cùng mặc áo màu trắng rộng thùng thình, đầu lĩnh là một người khoảng năm mươi, hình thể cao gầy, giữ lại hai đường ria ngắn, gò mũi cao thẳng, hai mắt tinh quang khi ẩn khi hiện, nhìn qua tạo ra một loại cảm giác thâm trầm âm hiểm, đứng phía sau hắn bốn gã nam tử tuổi tương đương hắn, lại phía sau chính là vài thanh niên hai, ba mươi tuổi, mỗi người đều là nhìn chằm chằm, đằng đằng sát khí.

“Nhìn thấy chưa, người phía bắc mặc y phục màu xám chính là Thất Tâm cư sĩ.” Chư Cát Dã nói khẽ với Long Dực, trong lòng lại thầm nghĩ: “Trong mấy người mặc bạch sam này, vài người cuối cùng không tệ, ở giữa, bốn người kia so với ta thực lực không kém nhiều, một người đầu tiên ta cảm ứng không ra sóng khí của hắn, xem ra thì thực lực hắn cực mạnh. Mẹ ôi, những người này từ nơi nào chui ra thế, như thế nào cho tới giờ chưa gặp qua?” Lập tức đem ánh mắt chăm chú ở trên người tên mặc bạch sam đứng đầu.

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-160-nUsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận