Long Huyệt Chương 162 : Uống rượu mừng? Uống cái đầu ngươi!

Chương 162: Uống rượu mừng? Uống cái đầu ngươi!

Dịch: chuoi_gia
Biên Dịch: Doc Co Bai Troi
Biên Tập: Tiểu Nha Đầu
Nguồn: tangthuvien.com


Dư Uy Dương nói: “Cái này... ta có thể cam đoan không động thủ đả thương nàng, nhưng huynh đệ trong môn hội chúng ta thì khó nói, bọn họ đối với kẻ phản bội luôn luôn rất hận!”

Đông Phương Ngưng Tuyết sợ run một lát, trên mặt biến ảo vài lần, sau một lúc mới thở dài, buồn bã nói: “Ta còn rất trẻ, ta... ta không muốn chết... “

“Đúng vậy, tuổi còn trẻ như thế nào có thể chết? Sư muội, nàng suy nghĩ thông suốt là tốt rồi. Yên tâm đi, chúng ta kết hôn, ta nhất định sẽ khiến nàng nổi tiếng, cho nàng hưởng thụ đựơc niềm vui thú trước đó chưa từng có.”

“Dư sư ca, ngươi không gạt ta?”



“Ta thề, ta nếu gạt nàng, liền chết không yên thân!” Dư Uy Dương cố gắng giả bộ ra vẻ mặt chân thành.

“Ân, cám ơn Dư sư ca.” Đông Phương Ngưng Tuyết cúi đầu, cũng không biết nàng đang thẹn thùng, hay là đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này Thất Tâm cư sĩ trầm giọng nói: “Đông Phương cô nương, người này hoa ngôn xảo ngữ, không nhất định sẽ thật sự đối với cô tốt. Cô phải hiểu rõ a! còn có, bọn họ sát hại cha mẹ của cô, cô chẳng lẻ không nghĩ từ nay về sau báo thù?"

"Không muốn, Dư sư ca nói rất đúng, cha mẹ ta chết, là bởi vì bọn họ đã rất hồ đồ!" Đông Phương Ngưng Tuyết vẻ mặt nhìn qua có chút tê tê, không hề giống vừa rồi bi phẫn gần chết như vậy.

Dư Uy Dương đã sớm đối với dung mạo thân thể của Tiểu sư muội này thèm thuồng vạn phần, thấy nàng "hồi tâm chuyển ý", hận không được lập tức kéo nàng trở về động phòng, ngoắc nói: "Sư muội, đi tới đứng ở bên người sư ca. Mấy người của Tiêu Diêu các thương tổn không ít huynh đệ của Bạch Sam hội chúng ta, lát nữa đánh nhau sẽ có nguy hiểm, để sư ca đến bảo vệ ngươi!"

"Ân ……" Đông Phương Ngưng Tuyết liếc Tiêu Diêu các mọi người một cái, hai tay buông xuống, chậm rãi đi hướng bên người Dư Uy Dương.

Dư Uy Dương trong lòng mừng như điên. Bị mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người của Đông Phương Ngưng Tuyết xông lên choáng váng đầu óc, hai tay cùng cầm tay trái của nàng, nói: "Sư muội thông minh, thực nghe lời. Sau khi trở về sư ca sẽ hảo hảo cưng chiều ngươi!"

Long Dực nằm ẩn ở trên cây ngoài sân, Đông Phương Ngưng Tuyết cùng Dư Uy Dương đối thoại hắn đều nghe được rõ ràng, trong lòng rất là kinh ngạc, thầm nghĩ: "Đây là Đông Phương Ngưng Tuyết ư? Nàng như thế nào có thể lại biến thành như vậy?"

Tại trong mắt Long Dực, Đông Phương Ngưng Tuyết tính cách cứng cỏi, cơ hồ sẽ không khuất phục đối với hết thảy, không thể tưởng được Dư Uy Dương nói uy hiếp ba xạo. Nàng thế nhưng liền đã chịu thua. Trong lòng như là đã đổ năm bình gia vị, cũng không biết là cái gì tư vị.

"Tiểu Long. Tiểu cô nương quần áo đen phía dưới ngươi biết?" Chư Cát Dã dùng phương pháp "Ngưng thanh thành tuyến", đem những lời này đưa đến bên tai Long Dực.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
"Ân. Biết." Long Dực cũng không phủ nhận, đồng dạng truyền thanh đi, "chúng ta học cùng một đại học, là …… là bằng hữu rất tốt."

"Chỉ là bằng hữu? Sẽ không như vậy đơn giản đi. Nói thật ra, nàng có phải là tiểu tình nhân của ngươi?" Chư Cát Dã nghiêng mắt nhìn về phía Long Dực, vẻ mặt mập mờ cười.
"……" Long Dực trầm mặc.

"Cam nhận rồi? Ân, ngươi ánh mắt không tệ. Tiểu cô nương này lớn lên xinh đẹp, còn có một thân thực lực không tầm thường, tuổi với ngươi cũng không khác biệt lắm …… các ngươi trong lúc đó phát triển đến bước nào rồi?"

"……" Long Dực lại trầm mặc, nhưng trên mặt chợt lóe qua vẻ mặt xấu hổ lại bị Chư Cát Dã bắt gặp, Chư Cát Dã hình như có chỗ ngộ ra gật gật đầu, mi hoa mắt cười nói: "Người không phong lưu uổng tuổi trẻ. Ngươi tiểu tử này anh tuấn tiêu sái, thực lực siêu quần, xem ra kia tiểu cô nương đã trên kẻ trộm thuyền ngươi. Ha ha. Khi nào thì mời ta Dã thầy thuốc uống chén rượu mừng đi?"

Long Dực trừng hắn một cái, truyền thanh nói: "Uống rượu mừng? Uống cái đầu ngươi! Tình huống phía dưới ngươi đã thấy được, nàng …… nàng lại có thể cùng họ Dư đi tới một chỗ. Ai, Ngưng Tuyết như thế nào lại biến thành như vậy?"

Chư Cát Dã nói: "Tiểu Long, ngươi có đôi khi thông minh tuyệt đỉnh, có đôi khi lại là một tên đần! Ngươi cho rằng tiểu cô nương kia thật sự khuất phục bọn người mặc bạch y kia ư? Hắc hắc, thiên phú biểu diễn của nàng thật sự là rất tốt, không đi học diễn kịch có chút đáng tiếc."

Bởi vì duyên cớ của Đông Phương Ngưng Tuyết, trái tim Long Dực trở nên có chút rối loạn, giật mình, truyền âm nói: "Cái gì diễn kịch ?"

Chư Cát Dã nói: "Ngươi cứ mở to mắt nhìn đi, lúc này thì có kịch hay xem rồi."

Hắn vừa dứt lời, chợt nghe "a" một tiếng kêu thê lương bi thảm, đồng thời một đạo bóng đen bay nhanh từ bọn người Bạch Sam hội thoát ly ra ngoài.

Long Dực ngưng mắt nhìn lại, thấy thân hình của bóng đen kia dừng lại ở phía tây Bạch Sam hội ba, bốn trượng, mắt phượng trừng trừng, răng ngọc cắn chặt, không phải Đông Phương Ngưng Tuyết là ai?

Mà Bạch Sam hội bên kia một mảnh hỗn loạn, một gã bạch sam nam tử nằm trên mặt đất, tay che bụng, kêu thảm thiết quay cuồng, khuôn mặt bởi vì thống khổ mà bóp méo không ra hình dáng.

Không tới phút chốc, thanh âm của bạch sam nam tử dần dần nhỏ dần dần yếu, thân thể run rẩy một lúc, hiện trường rốt cục yên tĩnh lại, Long Dực cuối cùng thấy rõ, người này đúng là Dư Uy Dương, ở bụng của hắn đã đâm vào một thanh chuỷ thủ hàn quang lấp lánh, máu từ thanh chủy thủ chảy trên mặt đất, đỏ thẫm một mảnh.

Vốn lấy thực lực của Dư Uy Dương, Đông Phương Ngưng Tuyết căn bản giết không nổi hắn, nhưng thái độ của Đông Phương Ngưng Tuyết chuyển biến khiến cho hắn tâm hoa nộ phóng, bắt đầu liền kéo đôi tay nhỏ bé kia trắng mịn kia đại chiếm tiện nghi, vừa mới phân tâm, chú ý lực và phòng ngự lực liền yếu đi rất nhiều, kết quả bị Đông Phương Ngưng Tuyết đánh lén được.

Kết quả này thật ít người ngờ tới, nhất thời người Bạch Sam hội hỗn loạn lên. Mà Thất Tâm cư sĩ và vài tên đệ tử thì âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm đây là trừng phạt Dư Uy Dương.

"Đông Phương Ngưng Tuyết, ngươi giỏi lắm …… giỏi lắm ……" Liễu Đông Thanh nhìn chằm chằm Đông Phương Ngưng Tuyết, trong mắt đột nhiê bắn ra hàn quang lành lạnh khiến kẻ khác khiếp sợ, Đông Phương Ngưng Tuyết thân thể rùng mình một cái, không tự chủ được hướng lui về phía sau hai bước.

Dư Uy Dương là đệ tử đắc ý của Liễu Đông Thanh, lại có thể hy hữu hồ đồ chết ở trong tay một tiểu nha đầu, cái này không thể không khiến Liễu Đông Thanh căm tức vạn phần, hắn cũng không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc ngọc, đi bước một hướng Đông Phương Ngưng Tuyết bức tới, hàn băng chân khí tụ ở song chưởng, trong lòng chưởng chậm rãi toát ra khí trắng nhè nhẹ.

Đông Phương Ngưng Tuyết bắt đầu có chút sợ hãi, theo sự bức tới của Liễu Đông Thanh không ngừng lui về phía sau, sau lại tựa hồ hiểu được căn bản không có khả năng chạy thoát, đơn giản đứng thẳng bất động, sắc mặt một mảnh sầu thảm, xem hình dáng cả chống cự cũng bỏ qua.

Thất Tâm cư sĩ trong lòng thất kinh, hắn nghĩ trong những người ở đây, cũng chỉ có chính mình có thực lực cùng Liễu Đông Thanh đánh một trận, đang muốn phi thân đi, không ngờ trước mắt bóng trắng chớp động, lại bị bốn người phía sau Liễu Đông Thanh cản trở lại.

Bốn người này là bốn Đại hộ pháp của Bạch Sam hội, địa vị cùng thực lực chỉ dưới Liễu Đông Thanh, luận một mình thực lực không bằng Thất Tâm cư sĩ, nhưng bốn người liên thủ, lại không phải chuyện đùa.

Liễu Đông Thanh trở lại nhìn Thất Tâm cư sĩ, trong mắt mang theo vài phân khinh miệt: "Muốn cùng ta đánh? Được rồi, chờ ta trừng trị tiểu nha đầu này, lại đến cùng ngươi so với cao thấp."

"Các ngươi muốn giết chính là ta, không cần thương tổn bọn họ." Đông Phương Ngưng Tuyết bỗng nhiên lớn tiếng nói.

"Ta tạm thời sẽ không giết ngươi, bởi vì ngươi còn có tác dụng." Liễu Đông Thanh sắc mặt âm lãnh như băng, "mà bọn họ …… Tiêu Diêu các thì phải, bọn họ vài người nhất định phải giết sạch sẽ! Đây là giá phải trả của việc chọc Bạch Sam hội!"

Trong tiếng nói chuyện, hắn cánh tay nâng lên, hữu chưởng cách không hướng Đông Phương Ngưng Tuyết đánh ra, một cổ bạch khí nhàn nhạt hướng Đông Phương Ngưng Tuyết trùm tới, một chiêu Ngưng Băng chưởng này mặc dù không đem hết toàn lực, nhưng nơi bạch khí trải qua, không khí tựa hồ đều đã đọng lại, Đông Phương Ngưng Tuyết cảm nhận được hàn ý xâm cơ nhập cốt ầm ầm tập đến trước người, miệng hoa khẽ nhếch, đứng trơ như phỗng.

Thất Tâm cư sĩ cùng nàng cách khá xa, không có một thân Tiêu Diêu thần công cùng tuỵêt diệu thân pháp Tiêu Diêu du, lại bị Bạch Sam hội bốn gã hộ pháp ngăn cản, không thể kịp thời tiến lên viện thủ, hắn biết Đông Phương Ngưng Tuyết dưới một chưởng này nhất định không có hy vọng sống sót, trong lòng thầm thở dài.

"Tiểu ……" Ngoài tường Chư Cát Dã trên cây biết tiểu cô nương hắc y kia “Tiểu tình nhân” của Long Dực, thấy nàng tình huống nguy cấp, vội vàng quay đầu ra tiếng nhắc nhở, ai ngờ mới gọi ra chữ "Tiểu", đã phát hiện thân người Long Dực đã không có trên cây, nơi đứng chỉ có cành lá còn đang rung rung.

Đông Phương Ngưng Tuyết vốn đang đợi tử vong hàng lâm, bỗng nhiên cảm thấy vòng eo bị vật gì vậy chặt chẽ ôm lấy, tiếp theo bên tai "Hô" một tiếng gió vang lên, thân thể lại ở giữa Điện Quang Thạch Hỏa phía bắc lướt qua hơn trượng, nàng còn chưa có phản ứng đi tới, liền đã nghe được một thanh âm ôn nhu bên tai: "Ngưng tuyết."

Đông Phương Ngưng Tuyết thân thể mềm mại chấn động, ngẩng đầu nhìn đi, đúng lúc đón nhận một đôi ánh mắt sáng ngời giống như sao sớm.

“Là hắn ư? Thật là hắn ư?” Đông Phương Ngưng Tuyết trong lòng kêu to, cũng không dám tin tưởng rằng trước mắt là sự thật.

“Là ta a, ta là Long Dực.” Long Dực tận lực để cho thanh âm của chính mình thấp một chút ít, hắn cũng không muốn khiến cho nữ hài tử đã trải qua đau khổ không còn thân nhân lại bị sợ hãi cái gì.

"Long …… Long Dực …… ngươi …… ngươi tới rồi ……" Đông Phương Ngưng Tuyết cảm nhận được sự ấm áp trên người Long Dực, ngửi thấy luồng nam nhân khí tức quen thuộc kia, nàng rốt cục vững tin chính mình không phải đang nằm mơ.

Nàng mặt ngoài mặc dù lạnh như băng, nhưng trái tim như lửa nóng, tình cảm đêm hôm đó mãnh liệt mặc dù cũng không phải ở trong ngươi tình ta nguyện tự nhiên phát sinh, nhưng đêm đó qua đi, nàng cũng đã hoàn toàn thích Long Dực.

"Bây giờ đã không có việc gì, không ai lại có thể xúc phạm tới ngươi." Long Dực cảm thấy thân thể Đông Phương Ngưng Tuyết đang run rẩy, vì vậy nhẹ giọng an ủi.

"Ân ……" Đông Phương Ngưng Tuyết buông lỏng hết thảy, nàng si ngốc nhìn khuôn mặt của Long Dực, cả thân thể vô lực dựa trong lồng ngực của hắn.

Cha mẹ nàng đã chết trong sự đuổi giết của Bạch Sam hội, đợi thi thể cha mẹ được ngừơi của Tiêu Diêu các mai táng tại chân núi Hằng Sơn, nàng có loại cảm giác trời rơi đất sụp, như là một con thuyền cô đơn bị vứt bỏ ở trong biển rộng, đối mặt cuồng phong bạo vũ, sóng gió tận trời, là bất lực cùng không có nơi dựa dẫm như vậy. Sự xuất hiện của Long Dực, rốt cục khiến nàng tìm được nơi có thể yên tâm dựa vào, nếu không phải ở trong loại hoàn cảnh này, nàng thật muốn nằm ở trong lồng ngực Long Dực,dựa vào lồng ngực vững chắc của hắn yên tĩnh ngủ một giấc.

Liễu Đông Thanh một thức cực nhanh vô cùng Ngưng Băng chưởng kích ở khoảng không, nơi cổ bạch khí kia qua , hoa cỏ Thất Tâm cư sĩ tỉ mỉ nuôi dưỡng bảo hộ trong nháy mắt ngưng kết ra một tầng băng tinh, có thể thấy được Hàn Băng chân khí của hắn đã tới cảnh giới cực cao. chỉ là hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, một người thực lực yếu xa chính mình là Đông Phương Ngưng Tuyết, thế nhưng lại có thể tránh được một chưởng này, thật sự có chút khó tin.

Hắn ánh mắt di chuyển, phát hiện Đông Phương Ngưng Tuyết lúc này đã cùng một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đứng cùng một chỗ. Thanh niên kia khiến hắn ấn tượng lần đầu nhìn thấy chỉ là con người bình thường, nhưng sau khi nhìn vài lần, liền phát hiện thanh niên này gây cho người một loại cảm giác cao thâm khó lường, mặt ngoài nhìn như sóng lớn không kinh động đến, trong thân lại giống như ẩn giấu lực lượng chính mình không thể do thám.

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-162-pUsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận