Long Huyệt Chương 168 :

Long Huyệt

Tác giả: MP3

Chương 168:

Vô thanh thắng hữu thanh

Dịch giả: Doc Co Bai troi
Biên dịch: chuoi_gia
Biên tập: Ngan Ha
Nguồn: tangthuvien.com







Thất Tâm cư sĩ cười khổ: "Dã thầy thuốc! Ngươi nghi oan cho ta rồi! Ngươi có biết Long thí chủ vì sao thi triển Lam kiếm uy lực so với ta lại mạnh hơn không?"

Dã thầy thuốc nói: "Ta không biết!"

Thất Tâm cư sĩ nói: "Ta lúc đầu cũng không biết, nhưng mà sau khi nghe Long thí chủ nói qua, mới biết được linh khí trên người hắn so với Tiêu Diêu thần công chân khí của ta càng lợi hại, cho nên cùng tuyệt học, hai người chúng ta thi triển ra đạt được hiệu quả không giống nhau!"

Chư Cát thầy thuốc cười hì hì xuê xoa: "Nguyên lai như thế, ta thực đã nghi oan uổng cho ngươi! Tiểu Long, sáu tầng trước của Thất Nhan kiếm khí ngươi ra tay, xem hình dạng rất thuận tay rất thuần thục, hãy đem một tầng cuối cùng Tử kiếm dùng ra xem nào."



Thất Tâm cư sĩ tự mình trước mắt cũng không luyện thành uy lực lớn nhất trong Thất Nhan kiếm khí Tử kiếm, đồng lòng với nhau cũng muốn nhìn xem thiếu niên kỳ tài Long Dực này có thể nhất cử thành công hay không, khi thi triển ra, thì sẽ hiệu quả như thế nào. Sáu đệ tử dưới tay ông, cũng mới chỉ miễn cưỡng đạt tới trình độ Hoàng kiếm, càng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tha thiết chờ đợi.

Bởi vì là tầng cuối cùng của Thất Nhan kiếm khí, cũng là một tầng cao nhất, cho nên Tử kiếm so với sáu kiếm trước phải phức tạp nhiều lắm, Long Dực cúi đầu thầm nhủ cân nhắc trong chốc lát, nói: "Thất Tâm cư sĩ, Tử kiếm ta có thể sử dụng được, nhưng mà ta cảm giác sẽ cùng sáu kiếm trước có điều bất đồng!"

Thất Tâm cư sĩ ánh mắt chớp động, nói: "Có cái gì bất đồng, mời Long thí chủ thử xuất ra một kiếm."

"Một kiếm này đánh ở nơi nào đi? Ta sợ phá hủy cái gì!" Long Dực bốn phía nhìn nhìn, tìm kiếm mục tiêu thử kiếm.

“Không sao cả! Ngươi muốn đánh nơi nào thì đánh nơi đó!”

“Đựơc rồi.” Long Dực trong mắt tinh quang đột nhiên hiện, ngón trỏ tay phải chậm rãi vươn lên, một khối cầu do khí tím kết thành ở đầu ngón tay hắn tăng tốc xoay tròn. Tử quang lấp lánh, lóa mắt.

"Tầng thứ bảy, Tử kiếm!" trong tiếng quát nhẹ, Long Dực tay phải khẽ chấn động, khối cầu khí màu tím kia phảng phất hóa thành một thanh tử kiếm, như chớp đâm thẳng vào trong một thạch đôn cao nửa người ngoài ba trượng.
truyện copy từ tunghoanh.com
Lần này tuyệt không có xuất hiện tình cảnh thạch đôn bị xuyên thủng, mọi người trong tai nghe được "ầm" một tiếng vang lên, khi ổn định mắt nhìn, cái thạch đôn chắc chắn vững chãi đã biến thành một đống đá vụn phân tán trên mặt đất.

"Thạch đôn này nếu đổi thành một người? Vậy sẽ như thế nào?" Mọi người trợn mắt há mồm, hoảng sợ kinh hãi.

"Quả nhiên… chính là như thế này… chính là như thế này…" Thất Tâm cư sĩ lẩm bẩm nói: "Uy phong của Tử kiếm và sáu kiếm trước hoàn toàn bất đồng, sáu kiếm trước chỉ là xuyên thủng. Tạo thành thương hại diện tích nhỏ, Tử kiếm lại có uy lực mang tính hủy diệt. Nếu đối phó một người. Thì kết quả của người này đúng ép xương cốt thành bụi."

Chư Cát Dã lớn tiếng than: "Tử kiếm cuối cùng này rất bá đạo, rất ngoan độc! Bất quá … ta thích! Ha ha …"

Thất Tâm cư sĩ thở dài: "Giết người chẳng qua là đầu đâm xuống đất! Cho dù học xong Tử kiếm, trừ phi là gặp người vạn ác không tha, nếu không quyết không thể tùy tiện sử dụng."

Những lời này như là lẩm bẩm, lại như cố ý nói cho Long Dực nghe.
Long Dực nghiêm mặt nói: "Trừ phi có người dùng thủ đoạn hèn hạ ác độc thương tổn ta. Hoặc là đi sát hại người vô tội, nếu không ta sẽ không ra tay thương tổn người khác, cho nên Tử kiếm này, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không sử dụng!"

Chư Cát Dã mỉa mai nói: "Phì! Các ngươi một già một trẻ, kẻ xướng người hoạ, thật là giả dối! Toàn thây cũng tốt, thi cốt không còn cũng được, dù sao đều là giết người! Hắc hắc, muốn nhân từ? Từ nay về sau gặp kẻ hung ác, các ngươi trực tiếp dùng mồm mép khuyên bảo đi, nếu có thể nói được bọn chúng buông hạ đồ đao, lập địa thành phật, thì đã không cần phải khổ cực tu luyện công phu!"

Thất Tâm cư sĩ cùng Long Dực nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, đều chẳng muốn cùng hắn tranh biện.

Long Dực đột nhiên nói: "Thất Tâm cư sĩ, có câu ta muốn nói, không biết ngài nghe xong có giận hay không?!"

"Long Tiểu ca mời nói!" Thất Tâm cư sĩ bình thường cũng là kẻ coi trời bằng vung, rất ít để mắt tới người khác, nhưng lúc này lại đối với Long Dực cũng vài phần kính trọng.

"Ta vừa rồi khi sử dụng Tử kiếm, phát hiện giống như vẫn chưa cảm giác hết, cảm thấy… dường như còn có thể có đột phá nữa."

“Đột phá? Có ý tứ gì?”

"Chính là dựa trên trụ cột Tử kiếm, lại đề cao lên một tầng cấp khác, khiến cho uy lực của Thất Nhan kiếm khí trở nên càng thêm cường đại."

Chư Cát Dã ha ha cười nói: "Tăng lên? Chân thành mà nói có thể tăng lên, Thất Nhan kiếm khí liền phải đổi tên. Sao, sửa thành Bát Nhan kiếm khí, Cửu Nhan kiếm khí, Thập Nhan kiếm khí …?"

Mặc dù bọn người Chư Cát Dã cảm thấy Long Dực nói có chút buồn cười, nhưng Thất Tâm cư sĩ trong tâm lại chấn động, nghiêm túc nói: "Ngươi có suy nghĩ gì? Nói ra nghe một chút."


Long Dực lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, ta chỉ là có loại cảm giác này mà thôi."

Thất Tâm cư sĩ gật đầu, nghiêm mặt nói: "Ngươi tuổi trẻ đúng là không giống người thường, không câu nệ vào cái hiện có, ta thực rất bội phục ngươi." Dừng một chút, mỉm cười nói: "Long tiểu ca, nếu từ nay về sau ngươi có thể dựa trên Thất Nhan kiếm khí có đột phá, nhất định chớ quên đến Hằng Sơn, chúng ta cùng tham thảo."

“Nhất định rồi!”

Chư Cát Dã nhìn trời, lúc này mây đã tan, ánh mặt trời chiếu xuống sáng chói mắt, nói: "Vốn định nói vài câu rồi đi, không thể tưởng được loanh quanh đã nửa ngày. Tiểu Long, cái gì phải nói đều đã nói, chúng ta xuống núi đi, đến La Tư quốc tìm Huyết Liên là việc chính."

Long Dực nói: "Ta biết rồi, bây giờ liền đi thôi."

Thất Tâm cư sĩ nói: "Đã có việc, thì ta cũng không giữ các ngươi, nhớ từ nay về sau năng đến chơi!"

Long Dực gật đầu đáp ứng, nhìn mắt Ngưng Tuyết, nói: "Thất Tâm cư sĩ! Ngưng Tuyết ở lại đây, hết thảy đều nhờ mọi người chiếu cố giùm."

"Nói đến Ngưng Tuyết cô nương, ta còn có chuyện muốn nói." Thất Tâm cư sĩ than nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Thất Tâm cư sĩ ta năm nay đã sáu mươi tuổi, bởi vì nhiều lý do đã không thành gia lập thất, mặc dù nhận vài đồ đệ, nhưng chung quy nghĩ thấy vẫn thấy thiếu cái gì. Ta muốn… muốn nhận Ngưng Tuyết cô nương làm nghĩa nữ, từ nay về sau đem một thân tuyệt học này tất cả truyền thụ cho nàng, chỉ là không biết Ngưng Tuyết cô nương có phản đối hay không…?!"

Chư Cát Dã cùng Long Dực ngây ra, không thể tưởng được trong đầu ông ta lại xuất hiện ý tưởng này, đều dồn ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Ngưng Tuyết.
Đông Phương Ngưng Tuyết một mặt đã nhận ơn cứu mạng của ông, mặt khác qua mấy ngày ở chung, biết ông ta bên ngoài mặc dù rõ ràng lãnh đạm, nhưng tuyệt đối là lão nhân có tâm tính thiện lương, hơn nữa cha mẹ của cô cũng đã mất, sau khi nghe xong thiện ý này của ông, trong lòng đương nhiên là một trăm lần nguyện ý, vì vậy chậm chậm đi đến trước mặt ông, nhẹ nhàng quỳ xuống dập đầu gọi lên hai tiếng "Nghĩa phụ!"

"Hảo, hảo! Nha đầu thông minh, mau đứng lên, nhanh đứng lên!" Thất Tâm cư sĩ thấy nàng không chút do dự đến bái lạy mình, thanh âm kích động run rẩy, vội vàng đỡ nàng đứng lên, ánh mắt nhìn nàng cũng hoàn toàn biến đổi, giống như là một người cha từ ái quan sát bảo bối nữ nhi nhiều năm không gặp của mình.

Long Dực, Chư Cát Dã cùng với vài vị đệ tử của Thất Tâm cư sĩ đều tiến lên, chúc mừng bọn họ, một người cha nuôi thực lực cường đại thu nhận được một người con gái nuôi xinh đẹp.

Đông Phương Ngưng Tuyết bái lạy Thất Tâm cư sĩ xong, chậm rãi đi đến bên cạnh Long Dực, thấp giọng hỏi: "Long Dực, anh…, anh đi gấp như vậy? Khi nào thì trở về Long Quang?" Giọng nói tràn đầy tình ý lưu luyến không muốn rời.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng hai mươi ngày nữa chúng ta có thể gặp mặt rồi."

"Ài, bên ngoài thật là loạn, em vẫn thích cảm giác đứng ở trong trường học.”

"Anh cũng vậy. Trong trường mặc dù có tứ đại ác nhân, nhưng dễ dàng ứng phó, so với bên ngoài phong ba hung hiểm thì yên bình hơn nhiều. Bọn người hư hỏng cũng không dám trắng trợn vào trong trường quấy rối."

"Em … em muốn đưa anh đến chân núi …"

Long Dực thấy vẻ mặt Đông Phương Ngưng Tuyết vô cùng lưu luyến, trong lòng trào dâng ấm áp, cầm lấy bàn tay ngọc thon dài trắng nõn của nàng, nói: "Tốt a, chúng ta đi!"

“Đi từ từ nói chuyện đi, ta đi trước, ở dưới chân núi chờ ngươi.” Chư Cát Dã đối với nhi nữ tình trường bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ, hướng Thất Tâm cư sĩ cáo biệt rồi xách nửa túi Hóa cốt phấn xuống núi trước.

Long Dực và Đông Phương Ngưng Tuyết tay trong tay cùng cảm thụ sự ấm áp từ bàn tay đối phương truyền đến, cứ như vậy chậm rãi tiêu sái. Bọn họ đều có rất nhiều điều muốn nói với nhau nhưng hết lần này tới lần khác đều nói không nên lời.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, có lẽ không tiếng động, càng có thể thay cho hết thảy.

Đường núi của Hằng Sơn mặc dù dài, nhưng mỗi bậc thang kế tiếp, bọn họ càng cảm thấy chia ly càng gần, tình nguyện vĩnh viễn đi không đến đích.

Lúc này đã có lẻ tẻ du khách thăm Hằng Sơn, có một đôi tình lữ cũng nắm hai tay nhau lên núi du lãm, khi thấy Long Dực cùng Đông Phương Ngưng Tuyết, mặt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên hâm mộ.

Thanh niên kia trộm liếc Đông Phương Ngưng Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: “Nữ nhân này thật đẹp! Giá mà bạn gái ta có khuôn mặt tròn xinh đẹp như của nàng, có nàng luôn bên người, ta thề cả đời này liền chỉ nhìn mỗi mình nàng mà thôi."

Nữ nhân trộm liếc Long Dực, trong lòng suy nghĩ: "Nam nhân này thật là anh tuấn! Nếu bạn trai mình có một nửa tiêu sái, một nửa anh tuấn của hắn, mình sẽ hạnh phúc biết bao!"

"Long Dực, anh nghĩ cái gì vậy?" Đông Phương Ngưng Tuyết nhịn không được mở miệng hỏi.

"Anh đang nghĩ, Hằng Sơn vì sao thấp như vậy."

"Đỉnh cao nhất so với mặt biển hơn hai ngàn mét đi, không tính là thấp."

"Ài, giá mà là hai vạn mét mới tốt? Như vậy sơn đạo sẽ rất dài, chúng ta có thể đi thật lâu."

Đông Phương Ngưng Tuyết nắm tay Long Dực bỗng nhiên căng thẳng, buồn bã nói: "Anh nguyện ý cùng em mãi đi xuống?”

Long Dực mỉm cười nói: "Vì sao lại không muốn? Có thể cùng một nữ sinh xinh đẹp như em kết bạn du sơn, ta cảm thấy nam nhân toàn thế giới đều không có may mắn như ta."

"Ừm…! Em nghe ba ba mụ mụ em nói, bọn họ hai người sau khi yêu nhau, khi có thời gian rảnh rỗi liền đi trời nam biển bắc nơi nơi du lịch, kết hôn xong cũng là như thế, từ hai mươi tuổi vẫn vui đùa đến hơn năm mươi tuổi. Em thực hâm mộ bọn họ."

"Đúng vậy, cùng với người yêu quí của mình cùng du sơn ngoạn thủy, loại cảm giác này thật là tuỵêt." Long Dực đột nhiên ngón tay hướng xa xa hai gốc thương tùng ở đỉnh núi, cười nói: "Ngưng Tuyết em xem, hai cây kia trông rất thú vị, có giống bộ dạng của hai chúng ta bây giờ không?"

Đông Phương Ngưng Tuyết theo hướng ngón tay của hắn nhìn lại, chỉ thấy hai trên thân hai cổ thụ phân biệt sinh ra một nhánh vắt ngang, từ xa nhìn lại, hai nhánh cây vắt ngang như nối cùng một chỗ, phảng phất giống như hai người nắm tay, không khỏi mỉm cười nói: "Cây bên trái kia cành lá rậm rạp tươi tốt, vừa cao vừa lớn, rất giống anh a."

Long Dực cười: "Nói như vậy, cây bên phải kia chính là em?"

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-168-vUsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận